Ngọc Bạch Hoa không ngừng nắm chặt vào cổ tay phải của Hạ Thanh. Nhưng Ngọc Bạch Hoa thật sự khôn khéo ,cô ta điều chỉnh lực nắm không quá mạnh để không in dấu hằn hay dấu bầm tím.
Mộc Mộc ngồi bên cạnh hất tay của Ngọc Bạch Hoa ra khỏi tay Hạ Thanh.
– Không cần chị khóc lóc tiếc thương . Ghê tởm !
Mộc Mộc xùy một tiếng cười nhạo. Chỉ có đồ ngu Trần Quang Trí và những kẻ khác mới không thấy bộ mặt giả tạo của cô ta! Mộc Mộc cô đây rất tỉnh táo !
– Mộc Mộc , em , hức ,chị chỉ là lo lắng cho Hạ Thanh…
– Nếu lo lắng cho Hạ Thanh thì dừng lại cái bộ mặt khóc lóc như có người chết đi. Chị đây là trù Hạ Thanh đó biết không đóa bạch liên ?!
Mộc Mộc lạnh lẽo nói.
Ngọc Bạch Hoa nước mắt to ,nhỏ liên tục rơi xuống .Nhìn đáng thương vô cùng.
– Không ,không ,chị thật sự lo cho Hạ Thanh mà ,hức …hức…
Lại khóc ! Mộc Mộc chán chường vẻ mặt khóc lóc của Ngọc Bạch Hoa mà khinh bỉ ra mặt.
Ngọc Bạch Hoa thấy vậy càng khóc lớn đi đến nắm một góc áo của Trần Quang Trí, đáng thương nói:
– Trí ca ca , Hoa Hoa thật sự lo cho Hạ Thanh.
– Hoa Nhi , em đừng khóc nữa ,Hạ Thanh cần nghỉ ngơi.
– Xùy , ha ha…
Nghe Trần Quang Trí nói Mộc Mộc cười nhạo ra tiếng. Đóa bạch liên cũng có ngày hôm nay.
Nhận thấy sự cười nhạo của Mộc Mộc và sự bất thường của Trần Quang Trí. Ngọc Bạch Hoa không khỏi đen mặt ,nghiến răng. Sao không giống như lúc trước nữa chứ ?Mọi thứ đi khác với quỹ đạo ban đầu là do sự thay đổi của Hạ Thanh.
Nghĩ vậy Ngọc Bạch Hoa không khỏi lén lút liếc Hạ Thanh.Nhưng đó chỉ là thoáng qua.
Ngọc Bạch Hoa thút thít dạ một tiếng .
Trần Quang Trí mệt mỏi , lòng bận suy tư ra ngoài hít thở không khí .
Trong phòng giờ chỉ còn Hạ Thanh đang bất tỉnh và Mộc Mộc, Ngọc Bạch Hoa.
Mộc Mộc không lên tiếng , Ngọc Bạch Hoa liền ủy khuất nói :
– Mộc Mộc…
– Thứ lăng loàn như chị nói tên của tôi trong thật gớm ghiếc .
Mộc Mộc khinh bỉ nói.
Ngọc Bạch Hoa mặt trắng bệch ,khó chịu. Nhưng cô ta vẫn đè nén lại cảm xúc mà ủy mị nói :
– Mộc… Mộc Mộc , chị thật sự không cố ý. Chị thật sự không thích Tang Đại ,là em ấy tự thích chị.
Mộc Mộc nghe đến đây trong lòng liền đau không thôi.
– Ha ,có gì mới lạ chứ? Đâu phải một mình Tang Đại ! Loại người như chị có thêm một Tang Tiểu ,Tang Trung cũng chẳng thỏa mãn chị.
Mộc Mộc cay độc mà nói. Là lúc trước Mộc Mộc cô mắt mù mới yêu một người như Tang Đại.
Ngọc Bạch Hoa thấy tâm tư của Mộc Mộc vẫn còn ưa thích Tang Đại liền cười nhạo trong lòng. Xem đi ,người mà Mộc Mộc yêu ,Ngọc Bạch Hoa cô vẫn dễ dàng thu phục trong lòng bàn tay.
Ngọc Bạch Hoa ngại ngùng ,e dè nói :
– Tang Đại thật sự yêu chị , nhưng chị không yêu em ấy. Em tin chị đi Mộc Mộc ! Dù Tang Đại có tổ chức một bữa tiệc lớn để ngỏ lời chị làm người yêu ,chị vẫn từ chối ,vì em mà !
Ngọc Bạch Hoa nói rồi cười xinh đẹp lên một cái. Thật sự quá đáng hận. Mộc Mộc cảm thấy người như bị hàng ngàn cây kim đâm chích liên tục. Thật sự khó chịu. Nước mắt cũng không cầm được mà bắt đầu ứa ra.
– Ngọc Bạch Hoa chị thật là cao cả ! Trí ca ca của chị ngày nào cũng nhắn hỏi han em.Nhưng em không trả lời cũng chỉ vì tốt cho chị.
Giọng nói khàn khàn , quen thuộc vang lên. Hạ Thanh vốn nằm bất tỉnh trên giường bệnh giờ đã tỉnh dậy. Ánh mắt không còn như trước mà phủ thêm một tầng lạnh lùng , nguy hiểm.
Ngọc Bạch Hoa cứng người sợ hãi. Thuốc mê đó cô ta lấy từ Lang Ông. Là loại thuốc mới được làm ra , chỉ cần tiêm một mũi đầy là sống cuộc đời như người thực vật.
Loại thuốc mới ra sao bệnh viện lại có cách giải quyết liền được ? Trần Nguyệt Quang? Chỉ có Trần Nguyệt Quang! Ngọc Bạch Hoa âm thầm nắm siết chặt bàn tay.
Ngọc Bạch Hoa đè xuống cảm giác sợ hãi ,khó chịu mà cười gượng.
Không để Ngọc Bạch Hoa nói ,Hạ Thanh nói tiếp :
– Người như chị chỉ là muốn tốt với tất cả mọi người. Em hâm mộ chị ” Hoa Hoa” lắm. Nên Trí ca ca của chị liệu mà giữ cho tốt. Chứ suốt ngày nhắn tin làm phiền ,em cũng ngại lắm ạ.
Hạ Thanh nhếch mép nói đầy khinh bỉ cùng cười nhạo. Ra vẻ như Ngọc Bạch Hoa cả lò Hạ Thanh chấp cũng thấy ngượng ngùng. Ngọc Bạch Hoa thấy vậy liền tức không nói lên lời.
Mộc Mộc thấy Hạ Thanh tỉnh lại ,đã vậy còn nói giúp cho mình. Mộc Mộc nắm chặt tay ngăn cho nước mắt rơi.
– Hạ Thanh , cậu sao rồi ? Ổn không ? Để tớ gọi bác sĩ.
– Làm phiền Mộc Mộc.
Hạ Thanh cười tươi trả lời. Mộc Mộc thật sự lo lắng cho cô , Hạ Thanh có thể thấy điều đó.
Chẳng bao lâu một dàn bác sĩ nối đuôi vào cùng Trần Quang Trí ở đằng sau.
Bác sĩ đều cẩn thận mà khám .Không một ai dám lơ là ,qua loa. Bọn họ chính là sợ Hạ Thanh có chuyện gì xảy ra thì mọi trách nhiệm đều rớt lên đầu bọn họ. Một Trần Nguyệt Quang đã khiến bọn họ phải dè dặt , kính trọng.
Nhìn thấy thái độ kính trọng cùng cẩn thận của bác sĩ ,Ngọc Bạch Hoa không ngừng nghiến răng. Quả thật đáng hận. Hạ Thanh thật sự là cục đá ngáng chân cô ta.
Dưới sự kiểm tra tỉ mỉ của bác sĩ , Hạ Thanh nhắm mắt lại. Ngọc Bạch Hoa ơi là Ngọc Bạch Hoa. Có gan dám đánh cô đến nông nỗi này thì cũng phải có gan chịu trách nhiệm cho những việc sắp tới. Ngọc Bạch Hoa thật sự nghĩ một bức tường không có gió lọt qua sao ?!
Ngọc Bạch Hoa lúc này không hiểu sao rợn người ,cảm thấy lo lắng không thôi. Cô ta, bắt đầu sợ rồi.