Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 9: Dọa nát lá gan



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nha môn.

Huyện thái gia vẫn đang nghỉ ngơi, tối hôm qua bận rộn một đêm ở thôn phía đông, vừa mới híp mắt chưa đầy một canh giờ (2h), bên ngoài đã có nha dịch tới gõ cửa.

“Đại nhân, có người đánh trống.”

Huyện thái gia dịch thân một cái, nhưng vẫn không có động tĩnh.

“Đại nhân, có người đánh trống.”

Huyện thái gia miễn cưỡng bò dậy từ trên giường, mặc xong quan phục và quan ủng rồi, chậm rãi thượng đường, đôi mắt vẫn còn nhắm, đập Kinh Đường Mộc* trên bàn một cái.

*Kinh Đường Mộc (惊堂木): là thứ để quan xét xử cổ đại dùng để đập bàn mỗi khi xử án, dùng để làm phạm nhân sợ hãi hoặc thể hiện sự tức giận…

“Người nào đánh trống?”

Dưới sảnh đường, hai gã nam tử người mặc trường bào hoa phục, đứng một trước một sau. Người trước lông mày lộ ra anh khí cao quý, người sau đeo trường kiếm làm nổi bật dũng khí.

Cảnh Dung nhìn khắp nơi trên sảnh đường tìm xem một phen, cũng không nhìn thấy vị tiểu thư sinh hôm qua.

Huyện thái gia đã chờ một thời gian dài nhưng không thấy người báo lên tên họ, ngón tay cái xoa xoa mắt, lúc này mới mở mắt ra, thấy rõ người đang tiến đến.

Đây không phải chính là công tử cùng tiến đến với Kỷ Thư Hàn tối hôm qua ở thôn phía đông sao?

“Người tới là người nào? Vì sao lại đánh trống?” Huyện thái gia ấn theo quy củ nên vẫn hỏi một lần.

“Đại nhân, công tử nhà ta hôm nay tới, là muốn tìm vị họa sư kia, phiền ngươi kêu hắn ra đây.” Lang Đỗ nói rõ ý đồ của mình.

“Tìm Vân Thư?” Huyện thái gia nhẹ giọng nói thầm một câu, chụm tay bàn tính một phen, giương mắt nói: “Kỷ tiên sinh hôm nay không nhậm chức, các ngươi ngày khác lại đến.”

“Hắn là người ở đâu?” Cảnh Dung lên tiếng.

“Hắn ở đâu bản quan làm sao biết được, nếu không có việc gì, hãy nhanh chóng rời đi đi, cũng không thể tuỳ tiện gõ trống bên ngoài nha môn.” Huyện thái gia nguyên bản ngủ không ngon giấc, tự nhiên có chút không kiên nhẫn.

Cảnh Dung mặt không có biểu tình, nhìn thoáng qua Lang Đỗ. Lang Đỗ minh bạch, từ bên hông móc ra một khối thẻ bài, đưa tới.

“Lưu Thanh Bình, mở to hai mắt nhìn xem.”

Ai da, cũng dám trực tiếp gọi tên huý quan lão gia hắn!

Huyện thái gia rất tức giận, đứng dậy chuẩn bị chụp lấy Kinh Đường Mộc, nhưng bỗng nhiên nhìn đến khối lệnh bài kia.

Kinh Đường Mộc trong tay “leng keng” một tiếng rớt xuống.

Lập tức nhấc lên quan phục, cúi người đi xuống đại sảnh đường phía dưới, cung nghênh, hai chân run run, “bùm” quỳ xuống.

“Dung…… Dung Vương, hạ quan có mắt không tròng, không biết là…… là Dung Vương giá lâm, có điều chậm trễ, mong Dung Vương thứ tội.”

Cảnh Dung liếc mắt nhìn hắn một cái, hình dạng thì nhỏ bé, nhưng sắc mặt thật ra biến hóa rất nhanh.

“Người không biết không có tội, bổn vương cũng không muốn kinh động quá nhiều người, cũng không cần phải hành đại lễ, đứng lên đi.”

“Tạ…… Dung…… Dung Vương.”

Huyện thái gia kinh hãi toát ra mồ hôi, hai chân phát run đến mức không thể đứng lên được với cơ thể đang uốn cong.

“Không biết Dung Vương đến đây là…… là vì cái gì?”

Khóe miệng Lang Đỗ nhếch lên, thay Cảnh Dung mở miệng.

“Mới vừa rồi không phải đã nói sao? Hôm nay tới, là tìm vị họa sư hôm qua, ngươi sai hắn lập tức ra đây.”

“Nhưng……”

“Nhưng cái gì, một họa sư nho nhỏ, chẳng lẽ còn phải bưng lên kệ?”

Huyện thái gia nhanh chóng xua tay: “Không không không, hạ quan lập tức phái người đi tìm hắn đem tới.” Quay đầu đối nha dịch nói, “Còn không nhanh chóng đi tìm Kỷ tiên sinh đem tới.”

“Vâng.”

Nha dịch nhanh chân đi ngay lập tức.

Huyện thái gia e sợ cho sự chậm trễ với tôn đại thần này, lại cúi người, mang theo khuôn mặt tươi cười mời Cảnh Dung cùng Lang Đỗ tới hậu viện nghỉ ngơi. Pha một bình trà thượng đẳng, tự mình đứng ở một bên, lúc này còn run run, nâng ống tay áo vội vã lau mồ hôi.

……Người dịch: Emily Ton…..

Cẩm Giang Thành, khi nào thì đã tới đại nhân vật bậc này a!

Cảnh Dung nhấp một miệng trà, Cẩm Giang nổi tiếng về trà, hương trà bay lên mũi, tỏa ra vị ngọt, danh bất hư truyền.

“Vị họa sư kia là người nào?” Cảnh Dung mở miệng.

“Hắn gọi là Kỷ Vân Thư, là họa sư có tiếng ở Cẩm Giang thành chúng ta.” Huyện thái gia đáp.

“Nổi danh như thế nào?”

“Trong những năm gần đây, huyện thành chúng ta có rất nhiều hủ thi* và tiêu thi*, đều không có người đến nhận. Từ sau khi Kỷ tiên sinh tới, mặc kệ là hủ thi hay là xương trắng, đều có thể chuẩn xác họa ra bộ dạng sinh thời của người chết. Không chỉ có như thế, hắn còn thay bản quan phá không ít án kiện.”

*Hủ thi (腐尸): xác thối; tiêu thi (焦尸): xác bị lửa thiêu.

Trên mặt Huyện thái gia như được trát thêm vàng, rất là đắc ý.

“Người tuyệt vời như vậy? Ngốc tại Cẩm Giang thành nho nhỏ, quả là có chút lãng phí tài năng.” Khi Lang Đỗ nói, cố ý vô tình nhìn thoáng qua chủ tử nhà mình.

Tựa hồ trong đó có thâm ý!

Cảnh Dung nhướng mày: “Chỉ có chừng đó?”

Huyện thái gia suy nghĩ một lát trước khi trả lời: “Tính tình Kỷ tiên sinh không tốt lắm.”

“Vì sao không tốt?”

Huyện thái gia ấp úng: “Không…… như khi nói chuyện, tính tình có hơi lạnh lùng.”

Lạnh? Lạnh bao nhiêu?

Cảnh Dung bưng ly trà, lại uống một miệng trà.

Chẳng bao lâu, nha dịch tiến vào thông báo.

“Kỷ tiên sinh đang ở trong phòng ngủ, nói hôm nay không hoạt động bên ngoài.”

Sắc mặt Huyện thái gia đột nhiên biến thành màu xanh lá cây, toát ra một thân mồ hôi lạnh.

Lần này hắn rất bối rối, không biết nương theo bên nào. Một bên là Kỷ Vân Thư hắn coi như trân bảo, một bên là Dung Vương quyền thế trên cao.

Hiện giờ, phải cẩn thận lựa chọn hỗ trợ bên nào thì tốt nhất!

chapter content


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.