Note: Bụng yếu không nên đọc!
Cổ họng của thi thể bị cắt ra, bắt đầu tản ra mùi hôi thối ghê tởm của da cháy hoà lại cùng với máu loãng.
Cảnh Dung tiếp tục cau mày, im lặng.
Kỷ Vân Thư bình tĩnh để dao nhỏ qua một bên, sau đó dùng hai tay mở rộng vết cắt trên cổ thi thể, dùng sức trên năm ngón tay, nàng mạnh mẽ bẻ gãy một đốt xương cổ.
Khi lấy nó ra khỏi cơ thể, vẫn còn dính mạch máu, vì thế có máu loãng sền sệt chảy ra.
Bởi vì không mang bao tay, đôi tay của Kỷ Vân Thư giờ phút này dính đầy máu tươi, nhưng nàng lại giống như đang thưởng thức một món đồ chơi, lật qua lật lại nhìn xem đốt xương cổ.
Hoàn toàn không cảm thấy ghê tởm!
Cảnh Dung bên cạnh, đã không cách nào hình dung cảm thụ của mình lúc này.
Trên chiến trường, hắn từng giết vô số người. Hai bàn tay đã nhuộm đầy máu của hơn một vạn vong hồn, tử thi khắp nơi, nhưng hắn ngay cả một cái nháy mắt cũng đều không có.
Tuy nhiên, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một người tháo dỡ thi thể bằng đôi tay trần theo cách như thế.
Hình ảnh kia, thật đủ bổ não!
“Có nhìn ra điều gì sao?” Cảnh Dung nhăn mũi.
“Người chết là do trúng độc, cần phải biết là đã trúng loại độc nào.”
“Độc gì?”
“Tạm thời không biết.”
Kỷ Vân Thư dùng tay gõ gõ trên đốt xương cổ họng, suy nghĩ một lát, cầm đốt xương cổ đang còn máu chảy đầm đìa và đi ra ngoài.
Bên ngoài, Phúc bá vừa mới cắm xong hương, đã thấy Kỷ Vân Thư đang đi ra cửa.
“Phúc bá, đã đun sôi giấm trắng với nước sao?” Nàng hỏi.
Phúc bá gật gật đầu, giơ tay chỉ chỉ một gian nhà nhỏ trong viện: “Biết ngươi cần dùng, sớm đã đun sôi, dùng xong đừng quên thay nước.”
“Đã biết.”
Nàng đồng ý một cách rất rõ ràng, giữ chặt xương cổ họng và đi vào trong gian phòng kia.
Cảnh Dung cũng đi theo giống như côn trùng theo đuôi!
Ngay khi bước vào trong gian phòng, Cảnh Dung đã rất kinh sợ, bước chân dừng lại ở trong khung cửa không nhúc nhích, giống như nó đã được dính vào sàn nhà. Tuy nhiên, hắn vẫn phải buộc mình tiến lên từng bước một.
Trong gian nhà ở tối tăm, chỉ có một ngọn nến đang lung lay từ trên trần nhà, bốn phía quanh mình đều là những cái kệ cao thấp khác nhau.
Trên mỗi cái kệ, có vô số những chiếc bình tro cốt được xếp chồng lên nhau!
Kỷ Vân Thư đi đến trước một cái nồi to, bên trong là dung dịch giấm trắng đang được đun nóng hầm hập, nàng ném đốt xương cổ họng kia vào trong nồi.
Nàng liếc mắt nhìn Cảnh Dung một cái, cơ bản cũng đoán được tâm tư của hắn, liền nói: “Vương gia không cần kinh sợ. Những bình tro cốt đó, đều chứa đựng tro cốt của những người khách tha hương không biết danh tính. Phúc bá không đành lòng nhìn thi thể bọn họ bị vứt xác nơi hoang dã, vì thế đã đốt cháy thi thể, để tro cốt vào trong những cái bình kia.”
“Tiểu thư sinh, bổn Vương kinh sợ khi nào?” Cảnh Dung phản bác.
Khóe miệng Kỷ Vân Thư cong xuống.
Vịt chết, mạnh miệng!
Trong khi đang lạc trong suy nghĩ, Cảnh Dung đã chạy tới bên cạnh nàng, nhìn thấy nàng ném xương cổ họng vào trong giấm trắng nóng bỏng, tâm trí sinh ra nghi hoặc.
“Ngươi đang làm gì vậy?”
“Nấu canh xương sườn.” Kỷ Vân Thư cơ hồ là buột miệng thốt ra.
Một khắc kia, Cảnh Dung có cảm giác sau đầu bị người mở ra và có một luồng gió lạnh chui vào!
Khi hắn đang “lạnh” đến nỗi đột nhiên không kịp phòng bị, Kỷ Vân Thư lại chỉ vào nồi dung dịch giấm trắng và kinh hô một câu.
“Vương gia mau xem.”
Cảnh Dung tức giận, nhìn qua, liền thấy một nồi dung dịch dấm trắng nguyên bản trắng tinh trong suốt chậm rãi biến thành màu đen.
“Vì sao lại như vậy?” Hắn kinh ngạc.
“Tiểu nhân không phải đã nói rồi sao, xương cốt của năm cỗ thi thể này đều là giữa mềm, trên dưới cứng. Dấu hiệu này, chính là do trúng độc mà chết. Như vậy, trong cốt tủy của xương cổ họng người chết, nhất định cũng sẽ có độc. Tiểu nhân đã nấu xương bằng dung dịch giấm trắng. Bằng cách này, có thể tách ra cốt tủy và chất độc ở trong xương cổ họng. Chất lỏng màu đen chảy ra từ trong xương, chính là độc mà chúng ta đang tìm.” Kỷ Vân Thư giải thích.
Cảnh Dung một lần nữa lại học được điều gì đó!
Nháy mắt tiếp theo, Kỷ Vân Thư móc ra một chiếc khăn màu trắng từ trong ống tay áo, ngâm nó vào một góc giấm trắng đã biến thành màu đen, một góc của chiếc khăn cũng đã bị nhiễm đen.
“Độc tính của chất độc này nhất định là rất khốc liệt. Nếu không, sẽ không có khả năng chảy ra nhiều dung dịch màu đen từ trong đốt xương cổ họng nho nhỏ như thế.”
Kỷ Vân Thư cẩn thận quan sát vệt đen trên khăn, nghi hoặc.
“Tiên sinh biết đây là độc gì sao?”
“Tiểu nhân không phải là đại phu, cũng không phải là người chế độc, vừa nhìn một cái, làm sao biết được.”
“Có phải nếu tra ra được đã trúng phải độc gì, thì có thể tra ra được hung thủ hay không?”
“Không thể.” Kỷ Vân Thư chắc chắn trả lời.
Lông mày Cảnh Dung vặn thành một khối: “Vậy sao ngươi lãng phí thời gian để tra cái này? Bổn vương không có tâm tư cùng ngươi làm những trò hề khó hiểu.”
“Ai nói tiểu nhân đang chơi đùa?”
“Nhưng ngươi tra những cái kia đều là vô dụng.”
“Trong lòng tiểu nhân tràn đầy hiếu kỳ cũng không được sao? Muốn biết người chết đã trúng độc gì cũng không được sao? Nếu như Vương gia không muốn lãng phí thời gian, hà tất phải bắt tiểu nhân đến đây tra án. Trời đêm lạnh lẽo, thực sự chỉ thích hợp ở trong phòng ngủ.”
Mỗi một cụm từ Kỷ Vân Thư nói ra, đều rất hùng hồn và hợp lý!
Cảnh Dung bất quá chỉ nói một câu, tiểu thư sinh này đã lập tức nói nhiều câu như thế.
Khoảng giữa lông mày của Cảnh Dung lộ ra một ký tự “川”, xua xua tay, nói: “Thôi thôi, bổn Vương là người đã yêu cầu ngươi, tất nhiên sẽ không có tư cách hỏi về trình độ của ngươi. Tuy nhiên, năm người kia đều là thuộc hạ của bổn Vương, đã nhận lệnh của bổn Vương hồi kinh phục mệnh, nhưng không ngờ rằng sẽ bị chết thảm dưới tay độc thủ.”
Cảnh Dung mặt ủ mày chau như vậy, đã rút đi tư thái ngả ngớn và sự giảo hoạt tà mị, ánh mắt mang theo đau đớn bướng bỉnh, thật sự rất có mị lực!
Nam nhân, nên giống như thế!
Kỷ Vân Thư nhét chiếc khăn vào bên hông, bởi vì trên khăn có dính dấu tay đẫm máu của nàng, trông có vẻ phá lệ thấm người.
Nàng xoay người cất bước: “Vương gia, không phải muốn điều tra sao? Vậy thì nhanh lên.”
“………..”
Cảnh Dung vẫn ngoan ngoãn đi theo như cũ.
Chân trước bọn họ vừa bước ra ngoài, Phúc bá lập tức bước vào.
Mỗi khi Kỷ Vân Thư đến đây, lão sẽ luôn nấu một nồi dung dịch giấm trắng thật to cho nàng dùng để nấu xương!
Nhưng khi nhìn một nồi dung dịch giấm trắng đã biến thành màu đen, vẫn không nhịn được mà lắc lắc đầu.
“Đứa nhỏ này, mỗi lần đều quên đổi nước.”
Cuối cùng, Phúc bá vẫn phải tự mình thay nước.
Một lần nữa trở lại bên năm cỗ thi thể, Kỷ Vân Thư trầm mắt xuống, vẻ mặt nghiêm túc, không để ý đến đôi tay đầy máu, cuốn ống tay áo của mình lên, lộ ra một đôi tay nhỏ dài như ngọc, lật phần đầu của thi thể sang một bên.
Sử dụng cả mười ngón tay, dùng sức đè đè lên phía sau cổ của thi thể một lúc. Sau đó lại cầm lấy dao một lần nữa, cắt vào sau cổ của thi thể, một đường đâm sâu vào bên trong, cho đến khi lộ ra xương ở phía sau não.
Nàng bắt đầu phân tích nói: “Đáng ngạc nhiên là, vẫn còn một số dấu vết còn lại từ cuộc chiến giữa người chết và hung thủ. Bằng cách kiểm tra trên thi thể người chết như thế, tất nhiên có thể tìm ra dấu vết mà hung thủ lưu lại. Nếu như có thể tìm ra được các vết thương trên người nạn nhân, là có thể tìm ra được đặc điểm và tập tính của hung thủ.”
“Có thể ví dụ cụ thể hơn không?” Cảnh Dung hỏi.
“Ví dụ như hung thủ là cao hay lùn, là nam hay nữ, khi đánh chết hung thủ là quen dùng tay trái? Hay là tay phải? Là hành hung từ trước mặt? Hay là hành hung từ phía sau? Vân vân và vân vân.”
Nghe nói như thế, quả là rất mơ hồ!
Tuy rằng Kỷ Vân Thư đã từng căn cứ vào trạng thái của tiểu thư Chu gia, cuối cùng đã tìm ra được hung thủ, nhưng Cảnh Dung vẫn có chút bán tín bán nghi.
“Một khối thi thể, có thể tìm ra được nhiều điều như thế?”
“Nếu như người chết muốn nói cho chúng ta biết, thì nhất định là có thể.”
Một lát sau, Cảnh Dung lại trở nên nghi hoặc: “Tiên sinh không phải là họa sư trong nha môn sao? Sao lại còn làm một Ngỗ tác sống? Lại còn làm những sự tình mà hình quan nên làm!”
Đúng vậy, hắn vẫn còn nhớ rõ, vị trí của nàng trong nha môn, chính là họa sư!
Kỷ Vân Thư cũng nhiều lần tự hỏi qua chính mình, nàng rõ ràng là người tái tạo cấu trúc chân dung, công việc chính là một họa sư lịch sự tao nhã, nhưng tại sao lại “lạc lối”.
Trách ai? Trách nàng có một ông bố là điều tra viên pháp y!