Nụ Hôn Của Quỷ (Version Tfboys)

Chương 5: Vị khách quan trọng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

– 5/4/2014 Tham gia bộ phim “Pound of Flesh”, đạo diễn Ernie Barbarash, với diễn viên Jean-Claude Van Damme.

chapter content

Thứ ba ngày 28 tháng 7 năm 2015.

Cạch…

Tiếng cửa phòng khô khóc vang lên,từ trong phòng tắm,Vương Tuấn Khải ngạo nghễ bước ra ngoài.Trên người anh chỉ có duy nhất một chiếc khắn tắm che đi những thứ cần che.

Nước từ trên mái tóc màu nâu của anh rơi từng giọt,từng giọt xuống thật cuốn hút.Đôi mắt ma mị nhìn xung quanh như để tìm kiếm thứ gì đó.

Thấy rồi…Anh đi đến giường lớn,cầm chiếc iphone lên rồi bấm một dãy số nào đó và gọi.

Chưa đầy 5s sau,đầu dây bên kia đã có tiếng trả lời.Một giọng nói trầm thấp đầy ấm áp vang lên.

“Đại ca,anh gọi em có chuyện gì vậy???”

Người trả lời không ai khác mà chính là Thiên Tỷ.

“Hôm nay,Nguyên Nguyên có đi đâu không???”

Tuấn Khải vừa hỏi xong thì đầy dây bên kia truyền đến tiếng ho sặc sụa.Thiên Tỷ cố gắng kìm nén sự ngạc nhiên lại,hỏi:

“Anh hỏi để làm gì???”

“Để biết chứ còn làm gì.Trả lời anh.”

Tuấn Khải gằn giọng.

“Được rồi.Em nói.Vương Nguyên sau khi tan học thì phải đến lớp học Toán cao cấp.Sau đó đến dày kèm cho một bé ở đường K.6h tối,cậu ấy phải đến trung tâm ôn thi học sinh giỏi.Vậy đó.”

Thiên Tỷ báo cáo không chừa xót một chữ.

“Được rồi.Cảm ơn em.Mai anh mời em đi bar.”

Tuấn Khải cười như không,lạnh lùng nói.

“Ồ,đại ca mời em đi bar sao.Chuyện lạ nha.”

Thiên Tỷ sốc tập 2.Đại ca hôm nay chắc chắn có vấn đề.

“Tóm lại là thích đi bar hay đi nghĩa trang.”

Tuấn Khải nghiến rắng,đe dọa.

“Đi bar…Đi bar…Anh biết em ghét nghĩa trang mà.Thôi không làm phiền anh nữa.Bye.”

Thiên Tỷ vội vàng dập máy.

Tuấn Khải nhìn vào chiếc iphone,cười gian sảo.

Anh nhanh chóng đi đến tủ quần áo,lấy một chiếc áo phong thoải mái và một chiếc quần jean cực chất rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh.

15′ sau,anh chậm rãi bước xuống nhà dưới.Vương Lâm đang ngồi xử lý tài liệu cùng thư kí Ngô,thấy Khải Khải liền cười thật tươi rồi ngoắt anh lại,ngồi bên cạnh mình.

Ông yêu thương xoa xoa đầu cháu trai bảo bối,hỏi.

“Đại ca,cháu không đi bar thật sao???”

Tuấn Khải cười nửa miệng,lễ phép trả lời.

“Vâng.Cháu có việc.”

“Việc gì mà có thể khiến người thích đi chơi như cháu chú tâm đến vậy chứ???”

Vương Lâm khó hiểu nhìn Tuấn Khải.Trong trí nhớ của ông,Tuấn Khải là một thằng ham chơi,ghét làm việc.Lẽ nào cháu trai của ông lớn thật rồi sao??? (Min: Lão đại à,Khải Ca 18 tuổi rồi đấy nhé.)

“Cháu sẽ nói với ông sau.Bye ông.Cháu đi đây,muộn rồi.”

Nói hết câu,Tuấn Khải ngay lập tức đứng dậy,lấy chùm chìa khóa trên tay quản gia Trần rồi vội vàng rời đi.

Con BMW phóng như bay trên đường lớn rồi dừng lại trước cổng biệt thứu số 06 đường X.Căn biệt thứ đó chính là nhà Vương Nguyên.

Thấy nhãn hiệu cùng biển số xe,bảo vệ vội vàng chạy đến,cung kính cúi đầu rồi mở cửa xe ra.Tuấn Khải ngạo nghễ bước xuống rồi đi vào trong đại sảnh rộng lớn.

Vương Hào,ba của Vương Nguyên thấy sự hiện diện của đại thiếu nhà Vương Gia thì liền đứng dậy,cúi đầu,lịch sự chào.

“Đại thiếu,người sao lại đến đây???”

Tuấn Khải cúi đầu nhẹ.Anh đi đến ngồi xuống ghế sô pha lớn rồi lễ phép nói:

“Chào bác.Hôm nay cháu mạo muội đến đây không sao chứ???”

Vương Hào trợn tròn mắt,ngạc nhiên nhìn Tuấn Khải.Đại Thiếu họ Vương lại có thể cúi đầu chào ông như vậy ư???Chuyện khó tin nha.Ông cứ nghĩ,những người giàu có thì luôn luôn tỏ ra khinh thường người như ông.

Gì chứ???Tuấn Khải được dạy dỗ rất đàng hoàng nhé.Từ nhỏ,ông nội đã luôn bảo anh phải lễ phép với người lớn.Không được tỏ ra mình là một đứa trẻ vô giáo dục.Anh rất nghe lời ông nội nha.Anh chưa bao giờ tỏ ra mình là người không có giáo dục với người khác cả.

Chỉ khi trước mặt anh là bọn giáo viên hay học sinh thì anh mới hỗn láo,hóng hách như vậy thôi.Vì sao ư???Vì…Anh căm hận họ.

“Vâng…Vâng…Được đại thiếu ghé nhà quả là niềm vinh hạnh cho gia đình chúng tôi.”

Vương hào cười đến muốn toét cả miệng.Ông vội vàng ngồi xuống đối diện Khải rồi gọi vợ ông ra:

“Vỹ Phương,mau ra đây.”

“Ra ngay…Ra ngay…”

Nghe chồng gọi,Hoàng Vỹ Phương nhanh chóng hét lớn rồi đi ra.Thấy một chàng thanh niên anh tuấn,bảnh bao đang ngồi chiễm chệ trên ghế,ả ta tỏ ra thích thú nhìn chằm chằm vào anh.

“Anh gọi em có gì không???”

Hoàng Vỹ Phương không rời mắt khỏi Khải cho dù là nửa giây,nói.Tuấn Khải nghe cách xưng hô của bà ta thì liền nhịn không nổi,quang sang nơi khác,nhăn mặt lại một cái rồi giả vờ mỉm cười thân thiện.

“Đây là đại thiếu gia thuộc dòng tộc Vương Gia,cháu nội đích tôn của chủ tịch Vương Lâm,em chào hỏi đại thiếu đi.”

Vương Hào chậm rãi giới thiệu.

“Chào cậu.Tôi là Hoàng Vỹ Phương.”

Ả ta đưa tay ra,cúi đầu e lệ,chào hỏi.

Tuấn Khải đáp trả cái bắt tay,nhìn ả ta một cách ghê tởm.Ả ta chỉ mới khoảng chừng 23 đến 24 tuổi.Vẫn còn khá trẻ nhưng lại đi lấy một ông già 40 đến 50 tuổi.Thật uổng phí tuổi đời.

“Chào phu nhân.Hân hạnh được gặp bà.”

Tuấn Khải lịch sự chào hỏi,ánh mắt vẫn không dấu được vẻ kinh tởm.

“Ấy…Ấy…Đừng gọi tôi là bà.Tôi còn rất trẻ mà.”

Ả ta cười thật tươi,nói.

“Không gọi bà chẳng lẽ lại gọi là chị hay là em.”

Tuấn Khải mỉa mai nhìn bà ta.Miệng anh nhếch lên,tạo thành một đường công 30 độ cực ma mị.

Trong giây lát,mặt Vương Hào và Vỹ Phương đen lại.Hai mắt Vương Hào ái ngại nhìn Tuấn Khải,đổi chủ đề:

“À…Nếu hôm nay đại thiếu đã ghé nhà chúng tôi thì xin hãy ở lại cùng chúng tôi dùng bữa tối chứ ạ???”

Tuấn Khải cười nói:

“Rất hân hạnh.Mà…Trong nha chỉ có hai người thôi sao???Tôi nghe nói còn có thêm một cậu con trai tên Vương Nguyên mà.Sao không thấy cậu ấy nhỉ???”

Tuấn Khải giả vờ nhìn xung quanh,tìm kiếm Nguyên Nguyên.

“Thực ra…Vương Nguyên hôm nay có tiết học thêm nên không ở nhà.Tôi sẽ gọi thằng bé về ngay.”

Vương Hào cười lấy lòng,vội vàng đi ra nơi khác,gọi điện cho Nguyên Nguyên.

Trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Tuấn Khải và Hoàng Vỹ Phương.Ả ta cười nham nhở nhìn Khải.

“Bà…Tốt nhất nên cẩn thận.”

Tuấn Khải nhìn những biểu hiện của ả ta,nhịn không nổi liền cẳn cáo.

“Ý THIẾU GIA là sao???”

Ả ta giả vờ ngây ngô,cố tình nhấn mạnh hai từ THIẾU GIA.

“Tôi biết bà hiểu ý tôi mà.”

Tuấn Khải nhếch mép khinh bỉ.

“Bà dám động đến Nguyên Nguyên thì đừng trách tôi.”

Tuấn Khải dơ nắm đấm lên,đe dọa.

“Cậu làm gì được tôi.”

Ả ta giương mặt thách thức,thay đổi giọng hẳn.Tuấn Khải rơi vào trạng thái im lặng.Một lát sau,anh mới chầm chậm nói:

“Tôi có thể làm nhiều thứ hơn bà nghĩ đấy.Bà biết tôi là ai mà.Vương Tuấn Khải này trời không sợ,đất không sợ thì tất nhiên,….bà chẳng là cái quái gì cả.”

“Hừ…”

Không thể đấu khẩu lại Tuấn Khải,ả ta hừ lạnh rồi quay phắt mặt về hướng khác.

Vương Hào sau khi gọi diện xong thì liền trở về vị trị cũ,tiếp tục giở trò nịnh nọt đại thiếu đang ngồi trước mặt.Dù sao,trước mặt ông ta cũng là đứa cháu mà Vương Lâm yêu thương,cưng chiều nhất.Đối xử tốt với cậu ta một chút thì tát nhiên,người có lợi là ông rồi.

Đúng 6h tối,Vương Nguyên trên chiếc xe Audi bước xuống trước cửa lớn.Cậu hậm hực bước vào nhà.

Chỉ vì nghe ba nói,có một vị khách quan trọng tới nhà dùng cơm mà cậu phải bỏ hết tất cả mọi thứ,ngay lập tức trở về nhà chính.Thật là đáng chết mà.

Bước nhanh vào đại sảnh,thấy ba và mẹ kế,Vương Nguyên lễ phép chào họ rồi rời ánh mắt của mình về phía vị khách đáng kính.

Nhận ra bóng dáng quen thuộc của đại ca,Vương Nguyên nhất thời bất động,không nói được gì???

“Sao hắn ta lại ở đây nhỉ???Hắn ta đến đây làm gì???Đây là vị khách quan trọng mà ba nói sao???”

Tiếng lòng Nguyên Nguyên đang không ngừng gào thét.

“Nguyên Nguyên,còn đứng đó làm gì???Mau chào đại thiếu đi.”

Thấy Vương Nguyên vẫn không có động tĩnh gì,Vương Hào vội vàng nhắc nhở,kéo tâm hồn Nguyên đang bay lơ lửng,trở về thực tại.

“Chào…Chào…Chào thiếu gia.”

Nguyên Nguyên nghe ba gọi,liền cúi đầu chào như không.Hai mắt cậu vẫn không hề rời khỏi người Khải cho dù là nửa giây.

“Chào cậu,Vương Nguyên.”

Tuấn Khải nhếch mép thích thú,đưa tay ra trước mặt Vương Nguyên.

Đáp trả lại cái bắt tay của anh,cậu nhíu mày lại,nhìn anh khó hiểu.

Khải chỉ nháy mắt rồi lại ngồi xuống chỗ của mình.

“Vương Nguyên đã về rồi.Mời đại thiếu dùng bữa.”

” Vâng.”

Nghe đến hai từ DÙNG BỮA,mặt Nguyên Nguyên chính thức méo xệch.

“Cái quái gì mà hắn ta lại đến nhà mình ăn cơm nhỉ.Nhà hắn đâu nghèo đến nổi không có cơm mà ăn.Ngược lại còn rất giàu có nữa chứ.”

Nguyên Nguyễn vẫn đứng lẩm bẩm một mình cho đến khi,Tuấn Khải quay lại,kéo tay cậu vào trong.

Nguyên Nguyên ngơ ngác nhìn bàn tay anh đang nắm lấy bàn tay mình.Sau khi cậu kịp nhận thức được thì Tuấn Khải đã buông bàn tay cậu ra.

Đứng trước bàn ăn rộng lớn,Vương Nguyên mở tròn mắt nhìn những thứ được sắp xếp thật cẩn thận trên bàn.

Từ trước đến nay,chưa bao giờ cậu thấy một bữa ăn thịnh soạn như vậy ở nhà mình cả cả.Kể cả lúc cậu có được phần thưởng,bằng khen thì cũng chưa một lần được.

Vậy mà,vì một tên đại thiếu không quen biết,ba cậu lại hào phóng như vậy,thật khiến cậu ganh tỵ a.

“Mau…Mau ngồi xuống.”

Vương Hào cẩn trọng lịch sự mời Tuấn Khải.

“Cảm ơn.”

Tuấn Khải lễ phép cúi đầu rồi ngồi xuống khiến mặt Nguyên méo xệch.

“Cậu…Đi theo tôi.”

Vừa nói,Vương Nguyên vừa nắm lấy tay Tuấn Khải,kéo đi trước con mắt ngạc nhiên của Vương Hào và sự hứng thú của Hoàng Vỹ Phương.

HẾT CHƯƠNG 05


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.