Nụ Hôn Cháy Bỏng

Chương 30: Tiếng khóc nức nở đến tê tái



Trịnh Tây Dã nói lời này, giọng điệu tự nhiên như nói dâu tây đang vào mùa của mùa đông, khiến Hứa Phương Phỉ có chút ngây ngốc.

Trong không gian nội thất kín gió của xe phảng phất hương hoa nhẹ nhàng dễ chịu.

Hứa Phương Phỉ nhìn khuôn mặt tuấn tú sắc bén của người đàn ông, sau đó quay đầu lại nhìn bó hoa bên cạnh, màu lam nhạt, tươi sáng mơ màng, đẹp đến mức có chút sai lệch.

Cô không khỏi duỗi ngón tay ra, dùng sức nhẹ nhất cẩn thận chọc chọc cánh hoa Dạ Lan Hương.

Cảm giác chạm vào rất mềm mại, có cảm giác hơi ẩm, tràn đầy sức sống.

Là hoa thật.

Đôi mắt Hứa Phương Phỉ đột nhiên sáng lên, cô lại nhìn Trịnh Tây Dã: “Sao lại đột nhiên tặng hoa cho em?”

Trịnh Tây Dã đã nhìn đi chỗ khác. Anh nổ máy xe, môi mím lại, đường cong thẳng tắp nhưng mềm mại, nhàn nhạt trả lời cô: “Hôm qua tôi đến nhà em dọn đồ, tình cờ nhìn thấy bức tranh treo trên tủ tivi trong phòng khách, vẽ loại hoa này. Vừa rồi tôi đi ngang qua một cửa hàng hoa nhìn thấy, thuận tiện liền mua.”

Hứa Phương Phỉ nghe vậy thì giật mình.

Quả thật trên tủ tivi nhà cô có một bức tranh, nó không phải là tác phẩm thật của một họa sĩ nổi tiếng, mà là một bức vẽ ngẫu nhiên khi cô còn học mẫu giáo. Mơ hồ nhớ bức tranh được giáo viên mẫu giáo giao dưới bài tập về nhà, đề bài là “Loài hoa em yêu thích nhất”.

Lúc đó cô mới bốn tuổi, còn nhỏ như vậy, ngay cả cọ vẽ màu nước cũng không thể cầm chắc trong lòng bàn tay, giấy vẽ bị hỏng từng tờ một, cô lo lắng đến mức phát khóc. Để động viên cô, nửa đêm bố đến cửa hàng mua một hộp bút màu cỡ nhỏ, cùng cô vẽ.

Cuối cùng, với sự nỗ lực không ngừng của hai bố con, bức tranh “Loài hoa em yêu thích nhất – Dạ Lan Hương” đã ra đời.

Bài tập vẽ tranh đó là lần đầu tiên tiểu Phương Phỉ nhận được phiếu hoa hồng cho bé vẽ đẹp. Bố mẹ và cô đều rất vui, vì vậy đã đóng khung bức tranh và đặt nó ở trong nhà làm kỷ niệm…

Khi còn nhỏ tùy tiện viết nguệch ngoạc, hồi đó có thể nhận phiếu hoa hồng, bây giờ nhìn lại thậm chí không thể nói về cái đẹp cơ bản.

Hứa Phương Phỉ không bao giờ nghĩ Trịnh Tây Dã sẽ chú ý đến bức tranh đó, còn nhớ đến loài hoa yêu thích của cô, Dạ Lan Hương lam.

Một chút vui mừng lan tràn trong lòng, Hứa Phương Phỉ vươn tay, nhẹ nhàng ôm bó hoa màu lam vào trong lòng.

Nhìn từng cụm hoa đáng yêu kia, khóe miệng Hứa Phương Phỉ dương lên, không khỏi nhỏ giọng nói: “Giáo viên chủ nhiệm lớp em thường nói, con trai đều rất ngốc, vô tâm vô ý. Thực ra anh rất khác.”

Trịnh Tây Dã nghe vậy, khựng lại, nghiêng đầu nhìn cô: “Khác chỗ nào.”

Trên trán chảy ra mấy giọt mồ hôi, cả người Hứa Phương Phỉ nóng lên, trên mặt như có vô số con ốc sên nhỏ bò qua lại, hơi ngứa ngáy. Cô khẽ khen: “Anh rất tinh tế, giỏi quan sát, cũng rất để ý tiểu tiết.”

Trịnh Tây Dã suy nghĩ một chút, lắc đầu, vô cùng bình tĩnh mà sửa lại: “Tôi chỉ để ý đến em.”

Anh nói gì?

Chỉ để ý đến…

Em……

Nhịp tim bỗng lỡ nhịp, nhiệt độ trên mặt càng lúc càng cao. Hứa Phương Phỉ đột nhiên cảm thấy bối rối, khuôn mặt trắng nõn của cô trở nên hồng hào, giống như phấn son mà các cô gái ngày xưa trang điểm khi xuất Các.

Cô vội vàng quay đầu đi không nhìn anh nữa, đỏ mặt nhìn chằm chằm vào bó hoa trong lòng mình ngẩn người.

Trong xe nhất thời yên tĩnh lại, bầu không khí so với trước đây càng thêm vi diệu.

Có đèn đỏ ngay phía trước.

Hứa Phương Phỉ len lén nhìn sang bên cạnh cô, thấy Trịnh Tây Dã đạp phanh, thân hình cao lớn dựa vào lưng ghế, xương ngón tay như ngọc, thỉnh thoảng gõ vào vô lăng, như thể đang chờ buồn chán đến chết.

Khi đèn đỏ chuyển sang xanh, có lẽ cuối cùng cũng không chịu nổi yên tĩnh như vậy, cô hắng giọng, cố gắng chuyển chủ đề khác, lại nói: “Anh A Dã, hôm nay anh lại tiện đường ghé qua trường em à?”

“Không phải tiện đường.” Trịnh Tây Dã đáp: “Tôi đặc biệt tới đón em.”

Hứa Phương Phỉ hơi kinh ngạc: “Đặc biệt tới đón em?”

“Mưa to như vậy, cầm dù che cũng sẽ bị ướt.” Trịnh Tây Dã liếc nhìn cô, đánh giá từ trên xuống dưới, “Thân thể em nhỏ nhắn yếu ớt như vậy, sẽ bị cảm.”

Hứa Phương Phỉ nghe anh nói lời quan tâm, xấu hổ rất nhiều, trái tim cô uốn lượn khe khẽ, nói: “Mẹ của Dương Lộ hôm nay cũng lái xe, vốn dĩ có thể cho em đi nhờ. Nếu anh không đến đón em, em cũng có thể ngồi xe mẹ cậu ấy, sẽ không bị dính mưa.”

Trịnh Tây Dã thản nhiên trả lời: “Phiền người ngoài làm gì?”

Hứa Phương Phỉ: “.”

Hứa Phương Phỉ im lặng, không nói nên lời. Trong lòng thầm nghĩ: Vị đại ca xã hội đen này, anh ấy căn bản không coi mình là người ngoài…

Hứa Phương Phỉ nghĩ vớ vẩn trong lòng.

Đúng lúc này, Trịnh Tây Dã đột nhiên ném thêm một câu, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Đúng rồi, hộp băng đó đều là chính hãng, là hàng cực hiếm, bạn tôi nhận sưu tầm rồi.”

“Thật sao?” Hứa Phương Phỉ mở to hai mắt, kinh ngạc vẫy nắm tay, “Vậy thật tốt quá!”

Nhìn thấy nụ cười tràn ngập cuốn hút và những động tác dễ thương trong tiềm thức của cô gái, lần đầu tiên Trịnh Tây Dã phát hiện ra cảm xúc hạnh phúc thực sự rất dễ lây lan. Bất giác khóe miệng anh hơi nhếch lên, chậm rãi nói: “Tiền và hàng đã thanh toán xong. Thanh toán ở điện thoại của tôi, lát nữa sẽ trực tiếp chuyển khoản cho mẹ em.”

“Ừm được!” Hứa Phương Phỉ sau khi đáp xong lại có chút tò mò, hỏi: “Những cuộn băng kia tổng cộng bán bao nhiêu tiền?”

Trịnh Tây Dã nói: “Bốn mươi nghìn.”

Chỉ trong nửa giây, đôi mắt to của Hứa Phương Phỉ đột nhiên trừng đến tròn xoe, không thể tin tưởng xoa xoa lỗ tai, sau đó không thể tin hỏi: “Nhân dân tệ sao?”

Trịnh Tây Dã quay đầu nhìn cô, suy nghĩ một chút, không đáp mà hỏi lại: “Không đủ sao?”

Hứa Phương Phỉ: “…”

Hứa Phương Phỉ nghẹn ngào, vội vàng giải thích: “Không không không. Em cảm thấy bốn mươi nghìn tệ là quá nhiều!”

Bốn mươi nghìn tệ, đây là số tiền từ nhỏ đến lớn cô chưa từng thấy.

“Hàng cực hiếm giá kỳ thật còn có thể cao hơn.” Trịnh Tây Dã nhàn nhạt cười với cô, “Nhưng bạn của tôi một lần ra giá rất nhiều, giá này cũng không tệ lắm.”

*

Đội mưa về đến nhà.

Trong nhà Kiều Tuệ Lan nghe thấy tiếng gõ cửa, lau nước trên tay liền đi mở cửa. Điều đầu tiên nhìn thấy là bó Dạ Lan Hương xinh đẹp trong vòng tay con gái.

Kiều Tuệ Lan sửng sốt, đôi mắt dán chặt vào bó hoa trong lòng Hứa Phương Phỉ, sau đó hoang mang ngẩng đầu lên, nhìn con gái và người thanh niên phía sau cô: “Bó hoa này là…”

“À.” Hứa Phương Phỉ mắc kẹt nửa giây, ấp úng trả lời: “Có cửa hàng hoa dọn kho, tặng hoa miễn phí, cho nên con lấy.”

Từ phía sau, Trịnh Tây Dã khẽ liếc nhìn cô.

Hứa Phương Phỉ khẽ cắn môi, căng da đầu không dám nhìn anh.

Kiều Tuệ Lan hơi ngạc nhiên: “Một bó hoa đẹp như vậy, còn được đóng gói kỹ lưỡng, miễn phí sao?”

“Đúng vậy ạ.” Hứa Phương Phỉ từ nhỏ ngoan ngoãn, không giỏi nói dối, lúc nói ra những lời này, trên mặt đã ẩn ẩn nóng lên. Cô cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, tiếp tục nói chuyện một cách nghiêm túc: “Bây giờ kinh doanh cửa hàng vốn không dễ làm.”

“Ôi, không dễ đâu.” Kiều Tuệ Lan thở dài lắc đầu, đối với lời nói của con gái không hề nghi ngờ, bà cầm lấy Dạ Lan Hương đặt lên kệ.

Sau đó, Trịnh Tây Dã mở máy, số tiền đã được chuyển cho mẹ Hứa.

Kiều Tuệ Lan sững sờ, cảm thấy như mình đang nằm mơ. Mãi cho đến khi nhìn thấy thẻ ngân hàng nhận được tin nhắn thật sự, bà mới hoàn hồn như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ.

“Nhiều như vậy…” Kiều Huệ Lan kích động không nói nên lời, thanh âm có chút run rẩy: “Không nghĩ tới, lão Hứa nhà mình tích cóp những cuộn băng kia quý giá như vậy.”

“Mẹ.” Hai mắt Hứa Phương Phỉ sáng như sao, ôm lấy cánh tay Kiều Tuệ Lan, nói: “Với bốn mươi nghìn tệ này, tiền thuê cửa hàng sang năm sẽ thanh toán xong!”

“Đúng vậy, tốt quá, tốt quá! Đây là bố con ở trên trời phù hộ chúng ta.” Trong mắt Kiều Tuệ Lan hiện lên một tia ẩm ướt, hai tay bà chắp ở trước ngực, thấp giọng nói: “Thư Lương, em biết, nhất định là anh có linh thiêng phù hộ cho mẹ con em. Chắc chắn là như vậy.”

“Mẹ, có tiền thuê nhà, mẹ mau hủy đơn xin vay tiền đi.” Hứa Phương Phỉ nhắc nhở.

“Đúng vậy, đúng vậy.” Kiều Tuệ Lan vỗ vỗ trán, sau đó nhớ tới chuyện gì xảy ra, vội vàng nói: “Mẹ lập tức gọi người quản lý cho vay đó.”

Nói xong bà quay lại, nhiệt tình vẫy tay tiếp đón Trịnh Tây Dã: “Nào, chàng trai trẻ, vào ngồi một lát đi cháu. Dì mới mua ít trái cây, cháu vào ăn chút cam.”

Trịnh Tây Dã từ chối: “Không cần đâu dì, cháu còn có việc, phải đi trước.”

“Ai ya. Dì cũng không biết làm thế nào để cảm ơn cháu vì đã giúp chúng ta chuyện lớn như vậy…”

Nghĩ đến chính mình lúc trước cố ý xa lánh, Kiều Tuệ Lan cảm thấy trong lòng hổ thẹn lại xấu hổ, sau khi suy nghĩ hai giây, bà quay lại trong nhà, xách một túi trái cây lớn đi ra, nhét vào tay Trịnh Tây Dã, nói: “Cầm về ăn đi cháu!”

Trịnh Tây Dã ban đầu muốn từ chối.

“Anh cứ nhận đi.” Cô gái nhỏ tiến lên vài bước, nhẹ nhàng kéo ống tay áo anh, khẽ nói bên tai anh, “Anh không nhận, đêm nay mẹ em sẽ ngủ không ngon mất.”

Hương thơm quen thuộc ngào ngạt xông vào mũi, mang theo ma lực mê hoặc.

Trịnh Tây Dã không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhận túi trái cây.

Cô gái khẽ mỉm cười, khẽ nói với âm lượng chỉ mình anh nghe thấy: “Mười giờ rưỡi tối, nếu trời tạnh mưa, anh đợi em trên sân thượng nhé.”

Không hề báo trước, trái tim Trịnh Tây Dã đã lỗi nhịp hai lần. Nhưng sắc mặt anh vẫn bình tĩnh, anh chỉ nhìn cô chằm chằm, cuối cùng đáp: “Được.”

*

Trịnh Tây dã trở lại 3206, tùy tiện đặt túi trái cây lên bàn. Thay giày xong, từ khóe mắt, thoáng thấy tầng hai của giá giày, đặt một đôi giày thể thao nam xiêu vẹo, có in logo “GUCCI”.

Tưởng Chi Ngang đã trở lại.

Vẻ mặt Trịnh Tây Dã thờ ơ, anh xỏ dép lê và đi đến cửa phòng ngủ bên trong, đứng yên. Nhìn thấy cửa phòng mở toang, Tưởng Chi Ngang đang ôm laptop chơi game, khóe miệng ngậm điếu thuốc, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy tà khí.

Cộc cộc.

Trịnh Tây Dã dùng mu bàn tay gõ cửa.

“Yo, anh về rồi.” Tưởng Chi Ngang bỏ điếu thuốc xuống, tùy tiện khép máy tính lại, nhìn thấy áo sơ mi của Trịnh Tây Dã trên vai và lưng có vết nước, liền nhìn ra ngoài cửa sổ, nói chuyện phiếm: “Bên ngoài mưa to lắm à?”

Vẻ mặt Trịnh Tây Dã rất lạnh lùng, trả lời câu hỏi không liên quan: “Tôi đã để số điện thoại của Tôn Hoa trên giường cậu.”

Nghe vậy, Tưởng Chi Ngang lộ rõ ​​​​vẻ hoang mang, bối rối cau mày. Anh ta vén chăn lên lục lọi hai lần, cuối cùng tìm được một tờ giấy dưới gầm giường, trên đó có viết một dãy số, được viết bằng bút máy cứng cáp có lực, một chuỗi dãy số.

“Anh, Tôn Hoa không phải là tài xế của anh sao?” Tưởng Chi Ngang khó hiểu giơ dãy số trong tay lên, “Anh cho em số anh ta làm gì?”

Trịnh Tây Dã: “Sáng mai cậu ấy sẽ đón cậu, đưa cậu đến Thái Thành.”

Tưởng Chi Ngang càng bối rối: “Không phải anh. Anh muốn em đến Thái Thành làm gì?”

“Dì Ôn lúc trước gọi điện thoại cho tôi, nói nhớ cậu.” Trịnh Tây Dã nói: “Biết cậu trở về Vân Thành không tiện, cho nên bà ấy đã đặt vé máy bay đến Thái Thành, ngày mai cậu đi gặp mẹ mình đi.”

Tưởng Chi Ngang lập tức đổi thành thái độ không kiên nhẫn, phủi tờ giấy trong tay, khó chịu lẩm bẩm: “Ngày mai em hẹn Mê Mê đi cược mã*, mẹ em cũng thật biết lựa lúc.”

*Cược mã có nghĩa là nếu ai đó trong lãnh thổ ở Ma Cao, nhưng không tiện mang theo tiền mặt, họ sẽ tìm một người chịu trách nhiệm “cược mã” tại các sòng bạc ở Ma Cao. Sòng bạc có thể không cần tiền mặt mà trực tiếp cung cấp số lượng chip tương ứng cho người đánh bạc dựa trên tín dụng của con bạc. Cả sòng bạc và con bạc đều trực tiếp đến gặp người “cược mã” để dàn xếp, nếu con bạc thắng mà không thể mang tiền mặt về nước thì người “cược mã” sẽ giúp họ mang tiền về nước, nếu con bạc thua thì người “cược mã” sẽ theo con bạc rút tiền. (Nguồn Baidu)

Trịnh Tây Dã lạnh lùng nhìn anh ta, ngữ khí lãnh đạm không cho phép có nửa điểm phản bác: “Mẫu tử liên tâm, đã lâu như vậy, dì Ôn nhớ cậu cũng là chuyện thường tình. Đi gặp mặt đi.”

“Em biết em biết, em cũng không có nói không đi.”

Trong số tất cả các nhân vật trong Tưởng gia, cậu chủ Tưởng sợ nhất là Trịnh Tây Dã, thậm chí còn sợ Trịnh Tây Dã hơn cả bố mình. Không có nguyên nhân nào khác, thật sự là Thái Tuế này thủ đoạn quá tàn nhẫn, làm việc quá dữ, nếu không chỉ trong mấy năm cũng không thể hàng phục được tất cả đám đầu trâu mặt ngựa.

Đôi khi Tưởng Chi Ngang có thể không nghe những gì Tưởng Kiến Thành nói, nhưng Tưởng Chi Ngang không bao giờ dám không nghe Trịnh Tây Dã.

Thấy Trịnh Tây Dã ra lệnh tử hình, Tưởng Chi Ngang vội vàng ngoan ngoãn gật đầu. Cuối cùng, anh ta đưa tay gãi đầu, chán nản nói: “Anh à, để em nói cho anh nghe một chuyện thật lòng, em cũng rất nhớ nhà, anh dứt khoát giúp em đặt vé máy bay về Vân Thành được không? Đã mấy tháng rồi, tiểu tử thay em ngồi tù cũng đã mốc meo, cảnh sát đã khép lại vụ án, bố em còn muốn em trốn làm gì?”

Vài tháng trước, Tưởng Chi Ngang và một nhóm bạn bè hát hò uống rượu trong một hộp đêm K ở Vân Thành, mười mấy thế tử cùng với các công chúa bồi rượu, một nhóm người đã uống hết hơn 20 chai rượu whisky nguyên chất trong vài giờ, đã rất say, say đến chẳng thể phân biệt nam bắc.

Nhưng đám công tử này vẫn ngại chưa đủ vui, bọn họ quát tháo một phen, kêu Tưởng Chi Ngang dẫn mọi người đến quán bar dưới lòng đất chơi.

Chuyện xảy ra sau khi nhóm người đi đến quán bar dưới lòng đất.

Một trong những người bạn đồng hành của Tưởng Chi Ngang là Chương Tử Hoa, tên thường tham tiền háo sắc, đêm đó anh ta dựa vào men rượu để trêu chọc một người đẹp ăn mặc mát mẻ. Không ngờ, cô gái này hóa ra lại là em gái của nhị công tử Liên Vanh của Liên gia.

Liên gia ở Vân Thành là một gia đình xuất chúng, tổ tiên trong nhà đều là những thương gia nghiêm túc, là “Old money” truyền thống nhất. Vì vậy, Liên Vanh không bao giờ vừa mắt Tưởng Chi Ngang, từ tận đáy lòng coi thường Tưởng Chi Ngang.

Hận cũ lại thêm hận mới, hai bên lại uống rượu, một lời nói bậy đã nổ ra xung đột thân thể.

Trong lúc hỗn loạn, Tưởng Chi Ngang đã nhặt một chai rượu ngoại nện vào Liên Vanh.

Liên Vanh bất tỉnh tại chỗ, được mọi người đưa đến bệnh viện.

Sau đó, Tưởng Kiến Thành nổi trận lôi đình, đánh đập Tưởng Chi Ngang thậm tệ, rồi đuổi anh ta đến Lăng Thành để tránh trận gió đầu này.

“Biên bản đều dựa vào chứng cứ, lão Tưởng chi nhiều tiền như vậy cho nhân chứng, nhân chứng cùng vật chứng đều có, không khép lại vụ án thì còn thế nào?” Trịnh Tây Dã rũ mắt, mặt vô cảm dập tắt đầu thuốc lá, “Vấn đề là, cảnh sát không bắt cậu, nhưng Liên gia thì sao?”

Vẻ mặt của Tưởng Chi Ngang đột nhiên đông cứng lại.

Trịnh Tây Dã nhìn anh ta, giọng điệu bình thường như thường lệ: “Cậu cũng biết mặc dù nhị công tử Liên gia đã tỉnh lại, nhưng chúng ta và Liên gia đã hoàn toàn trở mặt.”

Tưởng Chi Ngang tức giận đá ghế đẩu đi, sải bước đi tới cửa, cắn răng hừ lạnh: “Trở mặt thì thế nào, chẳng lẽ bọn họ còn dám động đến em sao?”

“Mấy ngày nữa còn có việc lớn cần thương lượng. Ý tôi là để cho cậu bình tĩnh lại, không nên gây phiền toái cho tôi và bố cậu.”

“…”

Nói xong, Trịnh Tây Dã thản nhiên vỗ vai Tưởng Chi Ngang, quay người trở về phòng.

Tưởng Chi Ngang biết mình sai nên nản lòng, không dám khơi chuyện trở về Vân Thành với Trịnh Tây Dã. Anh ta hí hửng quay lại thì nhìn thì thấy Trịnh Tây Dã đang cúi xuống lôi từ gầm giường ra một cái thùng các tông rất to và nặng.

Tưởng Chi Ngang vươn cổ, hắng giọng, giả vờ thoải mái mà nói đùa: “Ấy, cái thùng to như vậy, bên trong chứa bảo bối gì thế?”

Trịnh Tây Dã phớt lờ anh ta, mở hộp các tông cúi đầu phân loại.

“Anh, đừng tức giận, em biết sai rồi.” Tưởng Chi Ngang đi tới ngồi xổm xuống cạnh Trịnh Tây Dã, cúi đầu nhìn, phát hiện trong thùng các tông chất đầy băng cassette kiểu cũ, sắp xếp chỉnh tề, đầy ắp.

Tưởng Chi Ngang đột nhiên trở nên hứng thú.

Đừng nhìn Tưởng công tử ngày thường chơi cược mã cược bóng với phụ nữ, là một tên khốn thối tha, thân là sinh viên tốt nghiệp Nhạc viện, cảm thụ âm nhạc của anh ta cũng không tồi. Hơn nữa, Tưởng Chi Ngang có sở thích sưu tập đĩa nhựa và băng cũ, Tưởng gia có một ngôi biệt thự ở ngoại ô phía nam Vân Thành, Tưởng Chi Ngang chuyên dùng để sưu tập.

Tưởng Chi Ngang cầm một cuộn băng lên nhìn, nhướng mày, tự mình đa tình nói: “Anh Dã, anh tìm nhiều cuộn băng như vậy, không phải là tặng em đó chứ?”

Trịnh Tây Dã không nói gì.

Tưởng Chi Ngang đã nhìn ra câu trả lời, thấy không thú vị, nhún vai, tùy tiện ném cuộn băng trở lại thùng, nói: “Một đống băng lậu vô giá trị, vừa không đáng giá tiền vừa không thể dỗ con nít, không biết anh thu thập chúng để làm gì.”

Trịnh Tây Dã đáp mà không ngước mắt lên, “Có phải cậu rảnh quá không có gì làm không?”

Anh không có biểu cảm, giữa câu chữ cũng không dính bất kỳ cảm xúc gì, nhưng Tưởng Chi Ngang lại rụt cổ lại mà không có lý do. Anh ta rụt rè, gãi đầu chớp mắt, ho khan hai tiếng rồi tuyệt vọng đi ra ngoài.

Trong phòng cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Trịnh Tây Dã tiếp tục sắp xếp các cuộn băng.

Những cuộn băng bố Hứa để lại, có bản lậu album ca sĩ, bản lậu Bình thư tướng thanh, còn có một ít list nhạc thiếu nhi, truyện kể trước khi đi ngủ của trẻ nhỏ.

Biểu cảm của anh mềm mại, đem cuộn băng có nội dung liên quan đến trẻ em chọn ra, cùng với thìa đồ chơi và búp bê đất sét, được cho vào hộp đựng trong suốt, cuối cùng đặt ở đáy vali.

Sau khi sắp xếp, Trịnh Tây Dã chú ý thấy một cuộn băng không có nhãn hiệu gì.

Anh khẽ nheo mắt lại.

Những đoạn băng trống như vậy không phải là hiếm trước khi máy ghi âm và nhiều thiết bị ghi âm ra đời. Đa phần người ta dùng loại băng trắng này để ghi âm, có thể là ghi lại lời giảng của thầy cô giáo trên lớp, có thể là một bản nhạc mình thích nghe, cũng có thể là lời mình muốn nói.

Cầm cuộn băng trắng, Trịnh Tây Dã chợt nhớ ra khi dọn dẹp ngôi nhà cũ khi mới chuyển đến, người chủ trước hình như đã để lại một chiếc máy ghi âm.

Không lâu sau, Trịnh Tây Dã lôi đoạn ghi âm ra, thay pin mới, nhét cuộn băng trắng vào, cuối cùng nhấn nút “phát” đã bong sơn.

*

Đôi khi Hứa Phương Phỉ cảm thấy cô và Trịnh Tây Dã có lẽ thực sự có duyên.

Như đêm nay. Cô đã thỏa thuận với anh nếu mưa tạnh lúc mười giờ rưỡi, họ sẽ gặp nhau trên sân thượng, không ngờ ông trời lại thật sự tốt, chỉ mười giờ năm phút hơn, cơn mưa lớn tàn sát bừa bãi cả ngày đã tạnh, nói dừng là dừng.

Kiều Tuệ Lan và ông ngoại đã ngủ thiếp đi trong tiếng mưa.

Hứa Phương Phỉ đợi tiếng chuông reo mười giờ rưỡi, cô ở trong phòng ngủ, đi không được, đứng cũng không được, đọc sách hay làm bài cũng không xong, đành phải bưng cốc trà sữa nóng pha trước đó, đi đi lại lại trong phòng.

Mười giờ rưỡi, cô liền rón rén mở cửa lẻn ra ngoài.

Không thể nói được cảm xúc của mình lúc này là gì. Tất cả ý nghĩ đều mơ hồ mờ ảo, lẫn lộn thành một đống tính toán rối rắm, chỉ có hai vầng mây đỏ bên má là rõ ràng.

Hứa phương Phỉ đi lên tầng cao nhất.

Ở khu vực phố Hỉ Vượng, nhà lầu nói chung thấp bé, không giống như những tòa nhà cao tầng của thành phố, mỗi ngã rẽ đều có 20, 30 tầng đủ để nhìn xuống tất cả sinh vật. Là một ông lão còi xương, thân thể chống chọi với dòng chảy của thời đại, cuối cùng sẽ biến mất trong lịch sử.

Trời vừa mới mưa to, hơi nóng tiêu tan hầu như không còn, gió trên sân thượng không hề lạnh mà mát mẻ nhất.

Hứa Phương Phỉ chờ đợi trong bóng tối. Một lúc sau cũng không có ai đến, cô mím môi, đang định lấy di động ra gửi tin nhắn cho đầu dây bên kia.

Đúng lúc này.

“Em lên sớm thật.” Một thanh âm từ phía sau vang lên, thản nhiên tùy ý, dễ nghe đến có chút gợi cảm, như là hơi say ánh trăng.

Tim chợt đập thình thịch hai lần.

Hứa Phương Phỉ quay đầu lại, Trịnh Tây Dã đã xuất hiện từ lúc nào không biết, nửa dựa vào lan can, lười biếng đứng, lông mày và đôi mắt của anh bị bóng đêm nhuốm lấy, trông nguy hiểm hơn cả ban ngày.

Cô không khỏi khẩn trương, nhẹ giọng nói: “Em còn tưởng anh sẽ không lên.”

“Tôi vừa đúng giờ.” Trịnh Tây Dã liếc nhìn đồng hồ, nhướng mày, “Đồng hồ nhà em có phải chạy nhanh không?”

Hứa Phương Phỉ nghe xong, chớp mắt một cái, sau đó lấy điện thoại ra xem đồng hồ điện tử.

Quả nhiên, mười giờ ba mươi mốt.

Chiếc đồng hồ treo tường kiểu cũ trong nhà cô chạy nhanh hơn ba phút.

Trịnh Tây Dã nhìn chằm chằm cô, hỏi: “Em kêu tôi lên, có chuyện gì sao?”

“…Không có gì.” Hứa Phương Phỉ hít sâu một hơi, giống như lấy hết dũng khí tiến lên đưa cái cốc trong tay cho anh, “Em chỉ muốn anh nếm thử cái này.”

Trịnh Tây Dã cụp mắt xuống, thấy đó là một chiếc cốc giữ nhiệt nhỏ màu be, trên bề mặt có vẽ những hình vẽ hoạt hình, chẳng hạn như gấu nhỏ và thỏ.

Anh: “Đây là cái gì?”

“Hôm nay Dương Lộ mang cho em một gói bột trà sữa, nói đây là công thức bí mật của một tiệm trà sữa rất nổi tiếng, chị họ của cậu ấy đi du lịch mang về.” Hứa Phương Phỉ nói, “Em đã làm theo hướng dẫn của cậu ấy, cho anh uống.”

Trịnh Tây Dã hơi nhướng mày, cầm lấy cái cốc, mở nắp ra nhìn.

Thấy vậy, Hứa Phương Phỉ sợ anh không thích vì cho rằng cô đã dùng cái cốc này nên vội vàng giải thích: “Đây là chiếc cốc mới mà mẹ mới mua cho em, em vẫn chưa dùng…”

Lời còn chưa dứt, Trịnh Tây Dã đã cúi đầu nhấp một ngụm, sau đó lại nhấp một ngụm nữa.

Ngực Hứa Phương Phỉ hơi thắt lại, hỏi: “Hương vị thế nào?” Nghe Dương Lộ nói loại trà sữa này rất ngon, ở ngoài cửa hàng bán rất đắt, cô chưa từng thử qua.

“Ngụm đầu tiên hơi lạ.” Trịnh Tây Dã nói, “Sau quen rồi. Uống cũng được.”

Hứa Phương Phỉ nhướng mày nói: “Vậy anh cầm về từ từ uống, ngày mai em tìm anh lấy cốc.”

Nói xong, cô nói với anh “ngủ ngon” rồi định xoay người đi xuống lầu.

Trịnh Tây Dã ở sau lưng gọi cô.

Anh nhẹ giọng gọi: “Hứa Phương Phỉ.”

Cô khựng lại dưới chân, bối rối quay đầu lại.

Vầng trăng lưỡi liềm ló nửa khuôn mặt sau ngọn cây, đen kịt, trời bỗng sáng hẳn lên. Cách đó không xa mấy mét, Trịnh Tây Dã yên lặng dùng ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cô, một lát sau, gật gật đầu với cô, nói: “Lại đây.”

Hứa Phương Phỉ không biết anh định làm gì nên cô chậm rãi bước tới.

Ngay sau đó, anh lấy một chiếc máy ghi âm kiểu cũ không biết từ đâu ra, nhẹ nhàng nói: “Đây là lúc tôi dọn dẹp băng cassette, tình cờ tìm thấy.”

Hứa Phương Phỉ ngẩn ra, nghiêng đầu: “Đây là cái gì?”

Trịnh Tây Dã không trả lời mà chỉ im lặng nhấn nút phát.

Trong im lặng, tiếng điện sột soạt vang lên, sau đó giọng một người đàn ông trẻ từ trong máy ghi âm truyền ra, giọng nói mang theo nụ cười ôn hòa: “Bạn học Hứa Phương Phỉ, chào con! Ha ha.”

Ngay khi nghe thấy âm thanh, Hứa Phương Phỉ đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt kịch liệt run lên, kinh ngạc nhìn chằm chằm.

Giọng nói này…

Đây là……

Trong máy ghi âm, người đàn ông vẫn mỉm cười nói: “Bây giờ con có ngạc nhiên khi nghe thấy giọng nói của bố không? Đừng ngạc nhiên, bố sẽ bí mật nói cho con biết, bố biết phép thuật, bây giờ bố đang trốn trong máy ghi âm để nói chuyện với con.”

“Bố biết con sắp bước vào lớp 12, đối mặt với thử thách lớn đầu tiên trong đời, chắc chắn sẽ có rất nhiều áp lực. Nhưng mà, bố mong con hãy giữ một tâm thái bình tĩnh, lấy một trái tim bình thường đối phó với học tập, sinh hoạt và cuộc sống là cửa ải khó khăn, hãy lạc quan kiên cường, bình tĩnh tự tin con nhé. Kỳ thi đại học chỉ là một kỳ thi, nó không thể quyết định cuộc sống của con, bất kể kết quả kỳ thi ra sao, con vẫn là bảo bối mà bố mẹ yêu thương nhất, là niềm tự hào của chúng ta.”

Tầm nhìn của Hứa Phương Phỉ mơ hồ, cô hiểu.

Đây là được bố ghi lại cho cô trước khi ông qua đời. Là khi bố dưới sự dày vò của bệnh tật, vẫn cố gắng căng tinh thần tặng cho cô một lời chúc phúc.

“Nha đầu, mặc dù bố không thể đưa con vào phòng thi, không thể cùng con tra điểm thi, không thể dẫn con đi thăm quan trường đại học, cũng không thể dắt con tiến vào lễ đường, nhưng bố sẽ luôn dõi theo con ở trên trời, nhìn cô gái nhỏ của bố trưởng thành, vui vẻ hạnh phúc sống hết một đời.”

“Bạn học Hứa Phương Phỉ, hãy tin vào chính mình! Cố lên con!”

Âm thanh kết thúc.

Trong gió đêm, Trịnh Tây Dã lặng lẽ ở cùng Hứa Phương Phỉ.

Cô gái mềm yếu, nhưng khắp người lại có một tia quật cường nhàn nhạt, khóc không thành tiếng, che mặt, bờ vai mảnh khảnh khẽ run.

Trịnh Tây Dã thở dài, đưa tay xoa đầu cô. Nhưng, đầu ngón tay còn chưa chạm tới, cô gái nhỏ đột nhiên xoay người, trong nháy mắt, thân hình nhỏ nhắn nhào vào trong lòng anh.

Hương thơm ngào ngạt xâm chiếm ngũ quan, bao trùm vào mặt Trịnh Tây Dã.

Thân thể anh hơi cứng ngắc, ánh mắt lập tức tối sầm lại.

“Anh đừng nhúc nhích, để em ôm một cái.” Trong ngực truyền đến mấy chữ thăm dò, khụt khịt, thanh âm mềm mại ngọt ngào, mang theo tiếng khóc nức nở đến tê tái, “Có được không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.