Edit: Hàn Ánh Nguyệt =.=
Hoàn thành công việc ngày hôm nay, Cố Viêm duỗi lưng một cái, sau đó ngồi lên ghế dành cho sếp cầm điện thoại ở trên bàn chuẩn bị nhắn tin cho Diệp tiểu tứ.
Sáng sớm hôm nay Diệp tiểu tứ đã gọi điện đến nói buổi tối nay cùng nhau ăn cơm, đền bù sinh nhật cho anh.
Cố Viêm đã đồng ý.
Nhưng lúc sau anh ta lại mở miệng hỏi mập mờ Cố Viêm rằng tối qua trôi qua có sung sướng hay không? Đã ra mấy lần?
Lời này trong nháy mắt chọc đến chỗ đau của Cố Viêm, nhớ đến tối hôm qua tự mình đa tình, lại bỏ rơi anh em tốt một mình một người trải qua sinh nhật ba mươi tuổi ở biệt thự, lập tức Cố Viêm thẹn quá hóa giận, đem Diệp tiểu tứ hung hăng mắng một trận.
Diệp Phi Phàm bị mắng đến không hiểu ra sao, hoàn toàn không biết là mình đã nói sai chỗ nào.
Nhưng mà tính tình Cố Viêm anh biết rõ, hoàn toàn không dám phản kháng, tùy ý cho anh mắng, chờ anh mắng đến mệt mỏi mới nói, vậy cậu cứ làm việc đi, đợi đến buổi tối lúc ăn cơm thì gọi cho tôi.
Sau đó kỳ thật Cố Viêm cũng hiểu được mình có chút quá đáng, Diệp tiểu tứ cũng không sai, chính mình bởi vì tâm tình không tốt đem tức giận xả trên người anh ta.
Cho nên, Cố Viêm quyết định đêm nay mời anh ta ăn một bữa thật ngon, tỏ vẻ bồi thường.
Mở nhóm chat ra, Cố Viêm phát hiện nhóm chat duy nhất mình tham gia đã đầy ắp.
Cố Viêm thấy hơi kỳ lạ, nhóm chát này là Diệp Phi Phàm lập ra, không nhiều người lắm, bình thường trừ Diệp Phi Phàm và Cao Nguyên thỉnh thoảng nhắn đến, những người khác cũng ít nói chuyện.
Nhưng mà hôm nay, số tin nhắn gửi đến nhóm chat này phải dùng từ im lặng tuyệt đối để hình dung.
Trong lòng Cố Viêm tràn đầy tò mò nhấn vào, gần nhất là Cao Nguyên gửi đến một câu, “Anh hai, anh đừng chỉ nói câu đầu tiên đó! Ra ngoài ra ngoài!”
Trong nhóm này người được Cao Nguyên gọi là anh hai, chỉ có người con thứ hai của Diệp gia, anh trai Diệp Phi Phàm, Diệp Húc Dương.
Diệp Húc Dương cùng tuổi với Cố Viêm, tính tình tương đối điềm tĩnh, nói ít kiệm lời, bình thường luôn là một bộ mặt cứng nhắc, mấy người Diệp Phi Phàm nhỏ hơn sợ anh nhất. Anh nắm giữ chức vị quan trọng trong quân đội, được coi là trụ cột thế hệ này của Diệp gia.
Ngay cả Diệp Húc Dương cũng lôi ra nói chuyện, bọn họ đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?
Lập tức Cố Viêm tràn đầy hứng thú.
Kéo lên trên, trong nhóm trừ anh và anh cả Cố Vũ, cơ hồ tất cả mọi người đều có mặt, toàn bộ đều gào khóc nói anh ahi không cần đi, anh hai đi ra ngoài…các loại câu.
Ngón ta Cố Viêm lướt đến mệt mỏi, rốt cuộc ở trên cùng mới tìm thấy lời nói của Diệp Húc Dương.
Chỉ có hai chữ, “Không tệ!”
Không tệ? Cái gì không tệ?
Lúc Cố Viêm lần nữa lướt lên trên, cẩn thận xem cuộc nói chuyện của mọi người được ghi lại.
Nhìn mấy cái, cơ bản đã biết chuyện gì xảy ra.
Ra là hôm nay Diệp Phi Phàm được tiểu Khang tổng tập đoàn Khang Thần mời tham gia tổ chức triển lãm xe. Thật ra cái gọi là hào phú (có tiền có thế) xe hơi này, đối với mấy người bọn anh mà nói thật tình không tính là cái gì. Nhưng mà, trong triển lãm xe có một model xe lại làm cho mọi người giật nảy mình.
Diệp tiểu tứ gửi không ít ảnh chụp của người mẫu đó, trong đám đều theo người khác thảo luận từ đầu đến chân, chỉ lầ được mọi người khen ngợi là khí chất của cô ấy, nghe nói là hình tượng nữ vương lãnh diễm (lạnh lùng diễm lệ).
Lập tức Cố Viêm thấy hơi buồn cười, một model xe mà thôi, còn nữ vương—–
Nhưng mà, anh càng tò mò hơn, rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào, lại có thể đem toàn bộ mấy anh em của anh mắt cao hơn đầu chấp nhận.
Tiếp tục lướt lên, cuối cùng Diệp tiểu tứ gửi đến hình ảnh chỉ có một đôi chân ngọc tuyệt mỹ, trắng nõn mềm mại, cũng không sơn móng chân, chỉ đeo một chiếc trang sức đơn giản ở mắt cá chân, lại làm rung động lòng người.
Ngay cả Cố Viêm tự nhận là không có sở thích luyến chân người, nhìn thấy một đôi chân như vậy, cũng có chút thưởng thức.
Ở trên nữa là đôi đùi đẹp thon dài mảnh khảnh, đã trắng lại thẳng, hợp với đôi chân ngọc kia đẹp đến mức tận cùng, chân ngọc mê chết người không đền mạng.
Tiếp đến, là cặp mông rất tròn vểnh lên, eo thon nhỏ đường cong duyên dáng, ngực đẹp đầy đặn mê người, xương quai xanh tinh xảo mê người—–
Nhìn đến đây, kỳ thật Cố Viêm thấy có một loại cảm giác quen thuộc, chỉ là anh vẫn chưa nghĩ nhiều.
Nhưng mà, khi anh nhìn thấy tấm ảnh toàn thân ở trên cùng, thấy rõ ràng khuôn mắt của model thì ngơ ngẩn cả người.
Quả thật, người trong hình với người mà anh biết không hề giống nhau. Cái khí chất cao quý lạnh lùng xinh đẹp từ trên tấm hình có thể cảm giác được, trong lúc vô hình làm cho người ta muốn quỳ lạy, không có trên người Mạnh Tiêu Thần mà anh quen biết.
Nhưng mà khuôn mặt đó, dung mạo đẹp đến làm cho người ta hít thở không thông, lại thấy được rõ ràng, cô chính là tiểu tình nhân mình bao nuôi ba năm, Mạnh Tiêu Thần.
Tâm tình Cố Viêm lúc này quả thực không thể diễn tả bằng lời, nhưng mà rất nhanh anh không có tâm tư để suy nghĩ vấn đề khác. Bởi vì đột nhiên anh nhớ đến giống như nhìn thấy ở phía trước Diệp tiểu tứ gửi đến một câu rằng đêm nay anh muốn yêu cầu model xe này.
Nhanh chóng trượt màn hình, lập tức thấy được câu nói kia của Diệp Phi Phàm, lời nói mập mờ ngả ngớn, lửa giận trong lòng Cố Viêm bỗng chốc vọt lên.
Diệp tiểu tứ, ngươi cái tên khốn kiếp này, lại dám đụng đến người phụ nữ của Cố Viêm anh!
Lập tức gọi điện thoại cho Diệp Phi Phàm, chỉ là anh ta lại tắt điện thoại.
Nhất thời cả người Cố Viêm cũng không tốt, không được, anh tuyệt đối không thể để cho Diệp tiểu tứ thực hiện được.
Cùng lúc đó, chuông điện thoại di động vang lên.
Cố Viêm vội vàng cầm lấy di động, vừa nhìn, là một dãy số xa lạ, lập tức càng bực bội, trực tiếp tắt máy.
Nhưng rất nhanh chuông điện thoại lại vang lên.
Cố Viêm lại nhìn, vẫn là số điện thoại vừa rồi, lại hung hăng tắt máy.
Lúc chuông điện thoại vang lên lần thứ ba, Cố Viêm giận.
Điện thoại được kết nối tức giận đùng đùng nói, “Ai?”
Mễ Na nghe được giọng nói nổi giận của Cố Viêm, trong lòng hoảng sợ.
Nhưng vì Mạnh Tiêu Thần, cô vẫn kiên trì nói, “Cố tổng, tôi là Mễ Na người đại diện của Mạnh Tiêu Thần.”
Cố Viêm nghe nói như vậy, tinh thần lập tức chấn động, sốt ruột hỏi, “Các cô bây giờ đang ở đâu?”
Cũng không suy nghĩ vì sao Cố Viêm hỏi là “Các cô ở đâu?”, mà không phải là “Tìm tôi có chuyện gì?”.
“Mạnh Mạnh bị tiểu Khang tổng với Diệp thiếu gia ở thủ đô mang đi rồi!” Giọng nói Mễ Na mang theo nức nở, “Tôi lái xe đi sau bọn họ, chắc là bọn họ muốn đi đến khách sạn năm sao dưới trướng Khang Thần.”
Cố Viêm nghe lời này, quả thực hận không thể lập tức lấy roi hung hăng đánh Diệp tiểu tứ một trận.
Bởi vì anh rất rõ ràng tính cách của Diệp tiểu tứ, nhất định là thấy chiều dài của tiểu Khang tổng tốt, muốn cùng người ta chơi 3P.
Diệp tiểu tứ mê mấy P anh Cố Viêm đều không xen vào, nhưng người phụ nữ này tuyệt đối không thể là Mạnh Tiêu Thần!
“Cố tổng, Cố tổng—–” Mễ Na còn muốn nói gì đó, nhưng đầu này Cố Viêm đã ngắt điện thoại.
Trong lòng Mễ Na nhất thời có chút không chắc, Cố tổng anh rốt cuộc có tới cứu Mạnh Mạnh hay không!
Lấy hết dũng khí nhấn số điện thoại Cố Viêm, lúc đầu không có ai nghe, sau mấy lần gọi thì đối phương đang bận.
Mễ Na bất đắc dĩ, chỉ phải đạp mạnh cần ga đuổi theo xe tiểu Khang tổng.
Lúc này Cố Viêm rất lo lắng đi xuống gara, sau khi lên xe đột nhiên nhớ tới club tư nhân của Cao Nguyên giống như gần khách sạn Khang Thần hơn, lập tức gọi điện cho Cao Nguyên.
Đúng lúc Cao Nguyên đang ở club, nhận được điện thoại của Cố Viêm còn có chút buồn bực.
Sở thích của Diệp tiểu tứ, hơn nữa chơi rất điên rồ, bọn họ đều biết. Chỉ là Diệp tiểu tứ đã là người trưởng thành rồi, bọn họ làm anh trai cũng không tốt ở phương diện này trông coi anh nữa?
Nhưng Cố Viêm lại hung hăng nói, “”M Diệp tiểu tứ nếu dám đụng đến một đầu ngón tay của Mạnh Tiêu Thần, anh đây tuyệt đối bóc da hắn!”
Cao Nguyên có chút khó hiểu hỏi, “Anh Ba, chẳng lẽ anh biết model xe đó?”
“Không chỉ là biết,” Cố Viêm hung hăng nói, “Đó là người phụ nữ đi theo anh đây ba năm!”
Cao Nguyên vừa nghe lời này, lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của sự tình, “Được, anh Ba, em lập tức đến đó!”
Quả thật Cố Viêm lái xe thể thao phóng như bay trên đường, bình thường cũng phải mất nửa giờ đi đường, nay anh chạy không tới hai mươi phút thì đến nơi.
Bên ngoài khách sạn cũng không có xe kiểu POLO của Mễ Na, chỉ là bây giờ Cố Viêm không có tâm tình đi trông nom chuyện này? Lập tức chạy về phòng mà Cao Nguyên nói.
Khi anh vội vàng chạy đến trước cửa phòng của Khang Tử Kiệt, lại phát hiện Cao Nguyên lại chưa có đi vào, cũng với vài nhân viên phụ trách khách sạn đứng ở cửa.
“Xảy ra chuyện gì?” Cố Viêm lập tức xông đến.
“Cửa bị khóa lại!” Vẻ mặt Cao Nguyên lo lắng, “Cũng không biết người ở bên trong khóa như thế nào, chúng tôi ở chỗ này đã nửa ngày cũng không mở ra được.”
“Để tôi đến!” Cố Viêm tức giận đến không chịu được, nhiều người như vậy ngay cả cái cửa cũng không mở ra được!
Nhân viên phụ trách nửa ngày cũng không mở được cái cửa, lại bị Cố Viêm nhấc chân đá văng, cũng là lợi hại.
Đương nhiên, những người khác không biết, Cao Nguyên lại biết Cố Viêm từ nhỏ đã đi theo Cố lão tướng quân lớn lên, bản lĩnh tự nhiên không phải người bình thường có thể so sánh.
Cửa vừa mở ra, sắc mặt Cô Viêm âm trầm chắn ở cửa, nói với mấy nhân viên phụ trách, “Các anh đi trước đi!”
Nhân viên phụ trách ước gì lập tức được rời đi.
Cao Nguyên định đi theo vào, lại bị Cố Viêm ngăn lại, “Cậu ra đại sảnh chờ!”
Tuy rằng rất tò mò với tình huống bên trong, nhưng Cao Nguyên vẫn nghe theo lời Cố Viêm chờ ở đại sảnh.
Bước chân Cố Viêm có chút nặng nề, bởi vì sắp gặp phải tình huống như thế nào, ngay cả chính anh trong lòng cũng không rõ.
Đến cửa phòng ngủ, đầu tiên là Cố Viêm hít một hơi thật sâu, sau đó nắm chặt quả đấm chợt đẩy cửa ra.
Nhưng mà, khi anh thấy rõ ràng tình hình bên trong phòng ngủ thì cả người như ở trong mộng!