Do không biết cưỡi ngựa nên Asisư đương nhiên đi cùng… tì nữ thân cận của Izumin – Therru. Đấy, vậy mà trong mấy câu chuyện tiểu thuyết xuyên không, khi nữ chính không biết cưỡi ngựa thì sẽ được mấy anh đẹp trai trong truyện cho đi nhờ, rồi sau đó vô xảy ra viễn cảnh “ ta vô tình ngã vào vòng tay chàng”…
Ông trời, ông có công bằng không? Có điều đi cùng Therru cũng không đến nỗi nào, cô gái này thân hình nở nang đầy đặn, cũng có thể được xem là người đẹp a… Haiz, sao nàng càng lúc càng biến thái thế này? Mà tên Izumin này cũng hết thuốc chữa rồi, giữa sa mạc thênh thang mênh mang rộng lớn này, ngươi định đi đâu tìm Carol?
– Izumin à…
Izumin không trả lời, chỉ quay lại nhìn Asisư bằng cặp mắt khó chịu
– Chúng ta có thể nghỉ ngơi một tí không?
– Muốn nghỉ hay không, không đến lượt ngươi lên tiếng
– Thế chứ ta có cái miệng làm gì?
– Hừ…
– Thôi, cho ta xin, ta biết ngươi có sức mạnh của tình yêu nên ngươi hung hăng bọ xít, dư sức khỏe mà băng băng qua cái sa mạc này cả ngày trời không cần nghỉ… Nhưng ta thì không có cái tình yêu đó cho Carol nên ta không đủ sức a. Mệt chết ta đi được. – ngưng nuốt một ngụm nước miếng cho bớt khô cổ, nàng tiếp tục…
“ Vả lại người của ngươi họ đâu có quen với khí hậu ở Sa mạc đâu, ngươi có phải con người không vậy? không biết suy nghĩ gì tới những người xung quanh à?”
Izumin đăm chiêu suy nghĩ những gì Asisư vừa nói… Kể cũng đúng, nhìn vẻ mặt mọi người xem ra cũng mệt phờ phạc rồi, là do hắn nôn nóng đi bắt Carol quá. Cuối cùng mọi người cũng được thở phào khi nghe lệnh dừng ngựa nghỉ ngơi của hoàng tử, đồng thời cũng dùng ánh mắt cảm kích nhìn Asisư, nếu nàng không lên tiếng thì chắc cũng chẳng ai dám dùng lí lẽ mà nói chuyện cùng hoàng tử cả…
– A, mệt quá, ngồi ngựa nguyên ngày sưng cả mông… – Vừa nói Asisư vừa lấy hai tay xoa xoa cái bàn tọa yêu dấu của nàng, sau đó quay sang nhìn Izumin với ánh mắt ai oán… Izumin cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở…
– Có cần nhìn kĩ như vậy không?
– Ọe, về nhà soi kiếng lại đi bố, làm như mình đẹp trai lắm vậy? – Tuy miệng rủa như vậy nhưng trong lòng thầm nghĩ… “ Ngươi rất rất rất đẹp trai Izumin à…”
– Vậy sao lại nhìn ta?
– Hừ, chẳng qua là nhớ tới thù xưa hận cũ thôi… Lần thứ nhất nếu không phải bị ngươi chặn đường lại thì ta đã không bị bắt mà có thể quay về Ai Cập an nhàn làm nữ hoàng rồi; lần thứ 2 nếu không phải ngươi bất thình lình xuất hiện ở đó hù tên Hasan chết dịch kia sợ run cẳng mà bỏ ta lại một mình thì có khi giờ này ta đang ung dung ngồi ngắm trai đẹp đó
– Ngươi làm như trước đến giờ ngươi chưa từng ngồi lên cái ghế nữ hoàng vậy
– Đúng, ta ngồi lên nó gần cả năm rồi, nhưng lúc đó ta bận rộn bày tỏ tình cảm dành cho Menfuisư và phá Carol nên chưa tận hưởng được cái chi hết, giờ thì hối hận, rất hối hận… được chưa?
– Bây giờ không phá hoại Carol cùng Menfuisư nữa?
– Đương nhiên là không rồi… a, hay là hoàng tử muốn mượn tay ta để phá chúng nó? Cũng được, nằm trong khả năng của ta… xem nào, dù sao cũng là người quen, ta tính giá hữu nghị thôi, 5 rương châu báu… không biết hoàng tử như thế nào!
– 1 rương
– Này, ngươi học ai mà trả giá ki bo bủn xỉn quá vậy? Không, nhất định 5 rương, không bớt…
– 2 rương chắc giá
– Xì, 2 rương thì ngươi tự làm luôn đi
– Ừ, cũng đúng, 2 rương thì phí quá, thôi để ta tự lo vậy…
– A, đúng rồi, khi về tới Ai Cập ta sẽ rêu rao chuyện Ruka là người của Hitaito, lúc đó không còn ai làm mật thám, ta xem ngươi bắt Carol như thế nào. Trong khi bây giờ, chỉ cần bỏ ra 5 rương châu báu là ngươi có thể giữ kín bí mật về Ruka, đã vậy còn bắt cóc Carol trót lọt nữa…
– Ngươi dám nói sao?
– Làm gì không dám?
– 3 rương – Sau một hồi suy nghĩ, nàng nhận thấy 3 rương cũng khá là hời…
– Được, nhưng ngươi phải bồi thường thêm tiền nãy giờ ta ngồi trả giá cùng ngươi đau cả cổ họng, lại thêm thuốc thang mỗi lần ngươi nói sốc làm ta tăng huyết áp… Như vậy đi, ta sẽ ghi sổ nợ, sau này sẽ gửi sang Hitaito để lấy về…
– Được…
Asisư hí hửng tự khen mình thông minh, khi không lại có 3 rương châu báu a nhưng lại không phát hiện được tia gian xảo trong mắt Izumin. Đám hạ nhân bên ngoài áp sát tai vào vách lều trại mà nghe lén vì chưa bao giờ họ nghe hoàng tử nói nhiều với ai như vậy cả, mà người đó lại là nữ nhân; điều sốc hơn nữa, hoàng tử còn biết trả giá…
– Hoàng tử, nữ hoàng, xin mời người lại ăn tối… – Ông đội trưởng cười híp cả mắt, tay bưng một dĩa trái cây vào, híp mắt quan sát Asisư.
– Oa, ông già, cám ơn ông, ta đói sắp chết rồi… mà mọi người bên ngoài ăn cái gì vậy?
– À, chúng thần đều có thức ăn, nữ hoàng không cần lo lắng…
– Trời ạ, cứ gọi ta là Asisư thôi, đừng gọi nữ hoàng, khó nghe lắm…
Ông già đội trưởng cứ cười cười nhìn sang Izumin chợt biến sắc…
– Hoàng tử, có phải vết thương quái ác kia lại hành hạ người?
– Vết thương?
– Vâng, là do nữ hoàng không biết, vết thương này chúng tôi đã chạy chữa không biết bao nhiêu danh y nhưng vẫn không có tiến triển gì, thậm chí càng ngày càng tệ hơn…
– Ra ngoài… – Khuôn mặt Izumin trắng bệch nhưng giọng nói vẫn khô khan lạnh lùng như cũ mà nạt ông đội trưởng. Asisư không e dè mà nhào lại, đè Izumin xuống giường, sau đó lột áo hắn ra. Izumin bị hành động của Asisư dọa cho sợ xanh mặt, khuôn mặt có chút ửng hồng nhưng sau đó khôi phục nguyên vẹn băng cục…
– Cô làm cái gì vậy?
– Đừng suy nghĩ bậy bạ, cho ta xem vết thương của ngươi
– Ngươi… ngươi có thể chữa sao?
– Coi thường nhau thế? Đương nhiên là có thể, ta là sinh viên… – Biết mình mém xíu nữa bị hố hàng nên nàng vội thu miệng lại… “… ta là nữ hoàng Ai Cập… Ngươi không cần đề phòng ta như vậy, ta sẽ không lợi dụng cơ hội mà giết ngươi trả thù đâu, ít nhất cũng phải chờ ngươi đưa ta đến chỗ Carol rồi động thủ…”
Izumin im lặng, mệt mỏi nằm xuống, hôm nay là do quá sức, tay phải kìm dây cương ngựa suốt cả ngày nên vết thương mới tái phát. Sau khi quan sát vết thương một hồi, Asisư ngạc nhiên nhìn Iuzmin mà hỏi:
– Vết thương này do súng đạn ở thời hiện đại gây ra, thời này làm gì có súng mà ngươi chơi nguyên viên đạn thế này?
– Súng? Đạn? Rốt cục ta bị cái gì? Cô biết thứ gì làm ta bị thương ư?
– Đương nhiên là biết, nãy giờ ngươi cho rằng ta đang chém gió à?
– Có thể chữa được không?
– Có thể nhưng hơi nguy hiểm, viên đạn còn nằm trong cơ thể nên mới gây đau nhức, lâu lâu lại bốc mùi hôi thối
– Ta có thể tin cô?
– Tùy ngươi, ta không hứng thú cho lắm, muốn thì cứ ôm vết thương này làm kỉ niệm đi…
– Ta bị thương trong lúc bắt cóc Carol khi nàng đang trên đường đi dự lễ cưới của cô…
– Này này, ăn nói cho cẩn thận nhé, làm gì có đám cưới nào? Ngươi đừng nhắc lại làm ta đau lòng, đống của cải hồi môn ta phải bỏ lại hết ở trong cung điện Babylon rồi… Uhuhu oaoa… mà khoan, có phải người bắn ngươi là một người đàn ông ăn mặc rất kì lạ không?
– Đúng vậy, hắn ta còn có thể đứng trong đống lửa…
– Rõ rồi, anh Raian, anh trai của Carol…
– Anh trai? sao ta chưa từng nghe qua là Carol có anh trai?
– Lạc hậu quê mùa như ngươi thì biết cái gì? Yêu người ta kiểu gì vậy?
– Ta chỉ biết Carol là con gái nữ thần sông Nin thôi…
– Hờ, coi như cũng tốt rồi, chứ nếu điều cơ bản đó cũng không biết thì về nhà ôm gối tự kỉ kuôn đi. Thôi không nói nhiều nữa, mau mau nằm xuống, để ta gọi người chuẩn bị…
– Mắt ngươi bị gì vậy? Không thấy rằng ta đang nằm sao?
– Ax… vậy… ngươi… lột áo ra…
– Ha, không ngờ nữ hoàng Asisư cũng có lúc đỏ mặt mắc cỡ…
– Hừ, ta vì giữ trong sáng cho ngươi nên không thèm thôi… Nếu muốn thì ta đây sẵn sàng giúp ngươi lột sạch…
Izumin nói không nên lời, nàng giữ gìn trong sáng cho ai chứ? Mà lột sạch cái gì cơ?…
Asisư phải công nhận, lần đầu tiên trong cuộc đời nàng nhìn thấy người gan lì như vậy, dù đau đớn như thế nào cũng không rên la nửa lời, mồ hôi rịn ra một lớp dày đặc trên trán. Sau khi thấy viên đạn, Asisư thận trọng gắp viên đạn ra, mau lẹ may miệng vết thương lại tránh nhiễm trùng. Mọi ngưởi bên ngoài cứ thấp thỏm lo sợ lỡ có chuyện gì bất trắc xảy ra nhưng bọn họ đã nhận lệnh của Izumin, cấm tiệt không được vào nên chỉ biết đi đi lại lại bên ngoài lều… Asisư có chút ngây ngốc nhìn bộ dạng đẹp trai mê người của Izumin, mái tóc ánh kim, khuôn mặt như tranh vẽ không chút tì vết, thảo nào mà đám con gái trong truyện cứ nhao lên mỗi khi hắn xuất hiện, ngay cả nàng hiện tại cũng đang ứa nước miếng!!! Nhẹ nhàng vắt cái khăn cho ráo nước, sau đó đặt lên trán Izumin, Asisư thầm nghĩ nếu hốt được tên này thì hời quá, hắn vừa đẹp trai, vừa giàu có… Hay là cứ giả ngây ngô mà dụ nhỉ? Nhưng chiến thuật này xưa rồi, chưng ra vẻ mặt lạnh lùng thì cũng không hay lắm. Hay làm cho hắn thích nàng rồi bỏ đi để hắn ngồi ôm hình bóng của mĩ nhân nhỉ? Ay da, mà thôi, người ta đang si tình Carol mà, nàng cũng thật là!
– Mọi người mau vào xem đi, có lẽ đã không sao rồi
– Hoàng tử…
– Chúng ta rất đa tạ người…
– Không cần, dù sao Izumin cũng đã hứa sẽ giúp đỡ ta cho nên ta giúp lại!
– Nữ hoàng, để bọn nô tì đưa người đi thay quần áo, bộ này đã bẩn rồi
– A, cám ơn!
Bọn thị nữ đỏ mặt khi thấy nụ cười xinh đẹp tươi rói như thiên thần của Asisư, sao trên đời này lại có người xinh đẹp như thế?
********************************************************
Izumin mệt mỏi mở mắt ra nhìn xung quanh, là lều trại của hắn. Cánh tay tuy còn đau nhưng hình như đã nhẹ hơn, không còn nhức thấu xương tủy như trước nữa… Vừa định mở miệng gọi người hầu vào thì một cục “ bông gòn” tròn trịa, mũm mỉm nằm trong góc khiến hắn chú ý. Đó chẳng phải là Asisư sao? Izumin thoáng chút ngỡ ngàng sau đó ngồi thẳng dậy ánh mắt lảng tránh khỏi Asisư, nhìn nàng lúc này rất khó mà kìm lòng được, lông mi cong vút, môi đỏ mọng chúm chím, da trắng hồng… Bộ quần áo của Hitaito mà nàng đang mặc trên người trông cũng rất hợp. Izumin, mày đang suy nghĩ cái gì thế này? Tuy tự thức tỉnh mình nhưng tay Izumin vẫn vô thức chạm nhẹ vào má của Asisư làm nàng nghe nhồn nhột, giật mình mở mắt…
– Izumin, ngươi tỉnh rồi à? vết thương như thế nào rồi?
– Hình như đã khá hơn nhiều rồi…
– Sao sao! thấy tay nghề của ta sao hả?
Izumin thầm lắng đầu với cái vẻ mặt tự kỉ của nàng… Trong lòng thầm hi vọng hành động điên khùng của hắn khi nãy không bị ai nhìn thấy
– Izumin, ngươi điếc à? làm gì mà ta gọi nãy giờ không nghe?
– Ngươi gọi ta có chuyện gì?
– A, là có đề nghị mới!
– Nói…
– Eo ôi, đừng làm quan trọng hóa vấn đề như thế chứ! Ta chỉ muốn ngươi muốn hay không qua làm… ừ, cận vệ cho ta… đẹp trai như ngươi mà bỏ không thì phí quá…
– Ngươi nói cái gì? – nét mặt Izumin tràn ngập khủng bố, muốn hắn làm cận vệ? Hừ, cuối cùng nàng ta vẫn lộ ra cái bộ mặt thật… Cứ tưởng nàng ta khác với những đứa con gái tiếp cận hắn vì ngôi vị hoàng tử này, nào ngờ cũng cùng một giuộc…
– Thôi thôi, coi như ta chưa nói… – không để cho Asisư nói hết câu, Izumin lạnh lùng phun ra mấy chữ… ‘‘ Không nghĩ tới chuyện nữ hoàng Ai Cập đáng kính đây cố tình để cho ta bắt sau đó giở thói lẳng lơ ra mồi chài ta… Ta nói cho cô biết Asisư, cả đời này ta chỉ có thể yêu và cưới Carol mà thôi, ngoài nàng ra ta sẽ không cưới ai hết…”
– Gì chứ? Ngươi đừng lo a, ta sẽ không đối xử tệ bạc với ngươi đâu! – Izumin, hình như ngươi đang quá lời với ta đấy, nãy giờ ta chỉ muốn đùa cho vui thôi, nhưng ngươi đã chạm vào lòng tự trọng của nàng hơi bị nặng rồi…
– Ngươi có biết liêm sỉ không vậy? Nữ nhân mà lại dám nói như thế, ngươi không bằng một góc Carol… Carol nhân hậu thánh thiện, ngươi thì rắn hổ mang đội lớp người, năm lần bảy lượt hãm hại Carol, đã vậy còn đam mê quyền lực, không làm hoàng phi Ai Cập được thì chuyển qua Babylon, nào ngờ bất thành, giờ lại dụ dỗ mê hoặc ta… chẳng phải ngươi yêu Menfuisư lắm sao người phụ nữ gian xảo kia?…
Từng lời nói của Izumin lần lượt chui tọt vào lỗ tai nàng, tất cả rất chói tai, rất khó nghe nha… Cho dù Asisư có như vậy thật cũng không cần hắn ta lên tiếng nhận xét một cách cay độc như vậy… Cứ làm như Asisư muốn như vậy lắm… Đây là thân thể của nàng, và nàng sẽ không để nó chịu thiệt thòi đâu…
– A, ta biết ấy chứ! Đâu cần hoàng tử ngươi nhắc nhở… ta biết ngươi yêu Carol nhưng ngươi không cần đem nàng so sánh với ta từng chút một như vậy. Ngươi có biết cảm giác của một người sinh ra đã được mọi người sắp đặt là sau này sẽ làm hàong phi Ai Cập, làm vợ Menfuisư ; luôn bị nhồi nhét cái tư tưởng phải đem lòng yêu thương em trai, phải phục vụ Ai Cập. 18 năm, 18 năm ta sống trong cái cuộc sống đó, mọi thứ là của ta, ai cũng công nhận nó là của ta, vậy mà đùng một cái ta mất hết tất cả bởi một con nhóc tóc vàng… Tình yêu 18 năm của một cô gái to lớn như thế nào ngươi có biết không? Ngươi cho rằng ta chấp nhận sao? Nếu là ngươi thì ngươi sẽ như thế nào, ngươi có ngồi im nhìn người ta cướp người mà ngươi yêu nhất cuộc đời không? Ta hành động như vậy là có lí do, người Ai Cập có hoàng phi rồi nên họ không cần bà hoàng độc ác ta, ép gả ta sang Babylon. Ta không muốn cưới Ragashu đại đế gian xảo, ta càng không thể yêu Menfuisư, người đã đem tặng ta đến Babylon… Ngươi nói xem, như thế đã đủ chưa? Có đủ chưa với một cô gái mà ngươi còn miệt thị như thế? – Asisư gào lên, nàng đang cố gắng bảo vệ Asisư, bảo vệ thân thể này của nàng, Asisư đã bị coi thường quá nhiều rồi. Nước mắt rơi lã chã trên bàn tay trắng nõn, nàng cúi gằm mặt, tránh không nhìn Izumin. Izumin thì có chút bối rối khi thấy nàng khóc, hắn không nghĩ nàng phải chịu đựng nhiều như vậy… Vừa đưa tay định chạm vào nàng thì Asisư đột nhiên đứng dậy, quăng cho hắn cái nhìn lạnh lùng rồi đi ra ngoài mặc cho Izumin ngơ ngác khó xử…
– Therru, cho ta nước, khát chết ta… lâu lâu lên hứng nói nhiều ghê thật! – mà cũng tại tên Izumin kia nói nhiều trước… Izumin sau khi nghe nàng xả một tràng thì teo lại rồi… Hắc hắc, nước mắt luôn có hiệu quả!