Nữ Hoàng Ai Cập Asisư

Chương 14



–     Nữ hoàng, tối nay có yến tiệc chào mừng hoàng phi cùng bệ hạ trở về, người sẽ mặc cái gì đi đây ạ?

–     Yến tiệc à?

–     Dạ vâng ạ

–     Này Ari, vua chúa dư tiền quá nhỉ? Đụng tới là mở tiệc…

–     Nước nào cũng vậy mà lệnh bà! Mở tiệc cũng là một cách thức để chứng minh sự hùng mạnh của mình làm cho các nước kia phải kiêng dè

–     Hừ, ta thì chỉ thấy phí của, để số tiền mở mấy cái yến tiệc phi nghĩa kia trợ cấp cho người dân nghèo hay nô lệ cũng được mà…

–     ??? lệnh bà? Người đang nói cái gì vậy? Những người nghèo ngoài kia đang bị thần linh trừng phạt, chúng ta giúp đỡ làm gì?

–     Nhưng có ai muốn nhìn thấy dân chúng sống kham khổ dưới tay của mình không?

–     Lệnh bà của em à, mọi thứ dường như đã là quy luật rồi, bao nhiêu đời vua đều làm như vậy cả, có làm sao đâu?

Asisư im lặng, nàng không nghĩ tới chuyện mạng sống của người dân rất bị coi thường, nhất là nô lệ. Cùng là mạng người như nhau nhưng khác ở chỗ được sinh ra trong gia đình quý tộc hay được sinh ra trong nhà của một nô lệ nghèo nàn… Cho đến bây giờ nàng cũng không biết tại sao mình lại có thể xuyên không, không những xuyên không mà còn nhập vào nữ hoàng Ai Cập, nếu lúc đó xuyên vào một thường dân hay một nô lệ kham khổ thì bây giờ nàng thế nào nhỉ? Thành thật cám ơn ông trời… 

–     Nữ hoàng, người mau lựa chọn trang phục đi ạ

–     Ừ, em đem đống quần áo sang cho ta…

–     Vâng…

Sau tiếng trả lời, Asisư chỉ thấy Ari cùng Eri vác một đống quần áo vào, điều bất ngờ nhất là chỉ toàn một màu đen… chất lượng vải rất tốt, phải gọi là loại cao cấp và… rất thoáng mát & mát mẻ… đặc biệt…thiếu vải trầm trọng… 

–     Cái này, các người bảo ta mặc cái thứ này xuất hiện trước triều đình á?

–     Lệnh bà sao vậy? Chẳng phải trước giờ người đều mặc như vậy sao?

–     Trước giờ?

–     Dạ vâng, lúc nào cũng vậy mà?

–     Ari… em có thể nào mang cho ta bộ quần áo kín đáo hơn chút không? Cái này nó… – Asisư xách cái áo hệt như bikini giơ lên, may là váy dài, nhưng cái áo thì… không dám tưởng tượng tới cảnh này nữa, cho dù từ hiện đại đến đây nhưng nàng vẫn không có ý nghĩ mình sẽ mặc thứ này… đúng là nhân vật phản diện, quần áo cũng mang tính phản diện nốt   =.=”

–     Lệnh bà chắc chứ, đó là bộ trang phục người thích nhất trước đây mà?

–     Trước khác, giờ khác, em mau tìm cho ta. Này, không được là màu đen nhá

–     Vâng… 

Trong lúc ngồi chờ, Eri cũng tranh thủ trang điểm cho nàng… 

–     Nữ hoàng, em không biết tối nay Kafura có đến không nữa… em chả ưa con nữ hoàng Lybia ấy tí nào hết, cô ta dám khinh hoàng phi Carol ra mặt, nhìn ánh mắt của cô ta thì thấy rồi…

–     Mê trai nên như thế đó!!! Công nhận cả cuộc đời ta chưa gặp ai trơ trẽn như cô ta!

–     Triều đình chúng ta cũng nể cô ta quá…

–     Cô ta là sứ giả của Lybia, chúng ta đề cao quan hệ giao hảo giữa hai nước nên nhịn thôi

–     Không biết cô ta có giở trò gì không nữa, em lo cô ta trả thù…

–     Ta tự có tính toán của ta! Em lo gì!

…………………………………..

Hoàng cung được trang trí lộng lẫy, đèn đuốc sáng rực cả một góc trời sông Nin… Asisư im lặng nhìn ngắm dòng sông gắn liền với đất nước Ai Cập hùng vĩ này…Hình như nó lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng êm ả trôi một cách từ tốn hết sức chậm rãi… Cảm giác bình yên lạ thường….

–     Carol…

–     Chị Asisư, chị chuẩn bị xong rồi à? 

–     Ừ, ta đến xem em

–     Oa, hôm nay chị xinh đẹp quá đi nha! Mà chị biết tin gì chưa? Mitamun và Minưê đó! Haha, hai người đó xem vậy chứ mà ghê gớm lắm!

–     Gì, bọn họ lại làm gì nữa à?

–     Trời ạ, cả hoàng cung đồn ầm lên kìa! Tướng Minưê dám hôn công chúa Mitamun giữa chốn đông người không đỏ mặt, còn công chúa thì lủi trốn đi đâu mất dạng rồi! Công nhận em nể chị thật, chỉ mấy ngày thôi mà đã làm mai cho ông tướng khó tính đó rồi!

–     Haha, ta là ai nào! Chứ cứ để như thế, Minưê bị ế là cái chắc!

–     Chị Asisư, em… thật sự em không thích nữ hoàng Lybia…

–     Chứ em nghĩ ta thích ả à? Em còn chưa nhìn ra sao? Cô ta muốn cướp chồng em đó

Carol ngỡ ngàng nhìn ta, sau đó im lặng, môi cắn chặt lại, lát sau mới khó khăn lên tiếng

–     Nhưng… nếu Menfuisư kết hôn với cô ta sẽ rất có ích cho triều đình Ai Cập….

–     Có ích gì? Con ả đó mà gia nhập hoàng thất, ta sẽ rút ra, hừ hừ…

–     Nhưng mà… – Mắt Carol bắt đầu ngấn lệ… – Em không muốn cô ta thành thứ phi của Menfuisư…

–     Em suy nghĩ đơn giản quá, cô ta không những muốn cái ghế thứ phi mà còn muốn ngồi lên cái ghế hoàng phi kìa, từ nay về sau em cần phải đề phòng cô ta, cô ta là người không từ bất kì thủ đoạn nào đâu!

–     Hả? Cô ta muốn hã.m hại em? Làm sao chị biết…

–     Loại người như cô ta nhìn là biết, mặt dày tới nỗi ăn chực triều đình ta 2 tháng mà không biết mắc cỡ thì còn gì để nói?

–     Hhaha, em phục chị thật…!

–     Carol, dạo này em có thấy khó chịu trong người không? Buồn nôn hay gì đó…

–     Ơ…? Lâu lâu cũng có, nhưng mà sao vậy Asisư? Không lẽ bao tử của em có vấn đề gì à?

–     Không! Ta chỉ hỏi phòng hờ thôi mà! Chúng ta mau đi đến yến tiệc đi, nếu không ông cụ non Menfuuisư lại nhăn nhó nữa!

–     Vâng!

Tối hôm nay, Asisư mặc trang phục màu vàng nhạt, trên đầu đội một vương miện hình xà, trên tay cũng có một vòng xà vàng quấn quanh lại. Đeo vàng sướng thật, nhưng đeo kiểu này ngứa quá! Có điều hi sinh vì sắc đẹp nên đành chịu vậy! Carol à, ta khâm phục em quá, em đeo như vây mà không có cảm tưởng gì sao? Lúc Carol cùng Asisư đi đến thì mọi người cũng đã có mặt đông đủ, vừa nhìn thấy Carol, Menfuisư đã vui vẻ lên tiếng gọi…

–     Carol, lên đây!!!

–     Nữ hoàng vạn tuế, hoàng phi vạn tuế!

Mãi rồi thì cũng quen, Haiz… 

Menfuisư đứng dậy ôm Carol vào lòng mặc cho Carol phản kháng… Mặt cô nhóc hoàng phi đỏ ửng cả lên… Carol à, trời trả báo, cho em chọc ghẹo Mitamun, giờ đến lượt em bị ta chọc ghẹo lại hàhà!

–     E hèm, hoàng thượng, hoàng phi, đúng là 2 người khiến cho nhân dân mở rộng tầm mắt nha!

–     Hả?

Lúc này Menfuisư mới ngơ ngác nhìn xuống dưới thì thấy mọi người đang che miệng cười, mặt cũng nóng dần lên… theo thói quen gặp Carol là ôm nàng lại có ai dám nói gì đâu, giờ chị Asisư lại… Menfuisư nhìn Carol vẻ không cam tâm, nàng là hoàng phi của ta mà ta muốn ôm cũng không được là sao? Thế là chúng nó bỏ nhau ra… Hờ, mang tiếng là bỏ ra thôi chứ thực chất Carol vẫn ngồi trong lòng Menfuisư, còn Mitamun dưới kia cũng không kém phần! Tướng quân Minưê hình như quyết tâm cho mọi người thấy quan hệ mờ ám giữa công chúa Mitamun và hắn hay sao mà cứ ôm khư khư Mitamun lại, làm nàng ngay cả ăn cũng không được, nữ quan Nafutera thì cứ cười tít cả mắt! Hạnh phúc quá đi mà! Không thể ngờ được, Minưê nhìn ngây ngô thật thà như thế vậy mà lại từ ngày gặp Mitamun thay đổi hẳn!!! Sức mạnh của tình yêu! 

Riêng Asisư ngồi tự kỉ, người ta ai cũng vậy, thế mà nàng… hức…

Không khí của buổi yến tiệc diễn ra hết sức vui vẻ, chưa bao giờ thấy nữ hoàng Asisư cười nói đùa giỡn nhiều như ngày hôm nay!!! Chợt Asisư khựng lại… hình như số cung nữ dưới kia đông hơn khi nãy… không lẽ là có gián điệp? Menfuisư bận rộn chọc Carol tức đen cả mặt nên chắc không để ý, Carol cũng vậy… Nhìn vẻ mặt của nữ quan Nafutera đang căng thẳng quan sát dưới kia, Asisư càng có cơ sở khẳng định nàng không nhìn nhầm, đó là sự thật… Đang đăm chiêu ngồi suy nghĩ thì đèn đuốc trong phòng bỗng nhiên phụt tắt hết, quân lính cận vệ của Menfuisư cũng bắt đầu tuốt kiếm… 

…Bên ngoài có một bóng dáng từ từ tiến vào, trên tay cầm một ngọn đèn cầy nhỏ, ánh sáng mờ mờ ảo ảo không nhìn rõ khuôn mặt, hình như là nữ nhân… Mọi người đang ngơ ngác không biết có chuyện gì xảy ra thì bóng dáng đó gỡ bỏ khăn choàng xuống, các cung nữ lạ mặt đã thổi tắt hết đèn khi nãy cũng cởi bỏ toàn bộ quần áo của tì nữ ra, lúc này bọn họ ai cũng mặc những bộ trang phục đỏ rực nóng bỏng, lộ ra tất cả những đường cong trên cơ thể. Lạ một chỗ, những người này không phải là mĩ nữ nghiêng nước nghiêng thành gì, gương mặt chỉ dễ nhìn nhưng ai cũng có dáng người rất thon thả và múa hát rất đẹp, trên tay mỗi người đều cầm đèn cầy… bất ngờ hơn cả là người múa hát chính giữa chính là… nữ hoàng Kafura. Hôm nay cô ta trang điểm rất đẹp, rất lộng lẫy, trên người mặc bộ váy bó sát người, mỏng dính, gần như là trong suốt, trên người đeo rất nhiều trang sức, mỗi động tác của cô ta đều làm chúng kêu lên. Dù không muốn nhưng cũng phải công nhận cô ta chuẩn bị tiết mục này không tồi tí nào! Chọn ra đám tì nữ xấu xí để tôn vinh nhan sắc mình lên, hừ. Khá là công phu! Cũng phải can đảm lắm mới có thể dám làm như vậy, khi nãy nếu cô ta không nhanh chân lên mà đi vào thì có khi đã bị cấm vệ quân thủ tiêu luôn rồi! Haha, thôi kệ, có người múa, mình cứ xem… Kafura ra sức lắc lư uốn éo hết công lực, ánh mắt mê người nhìn chòng chọc vào Menfuisư, Carol ngồi đó cứng đờ cả người không biết nói gì cả, tay chân cứng ngắc, Menfuisư nhận ra điều đó nên ôm Carol chặt hơn, không thèm nhìn lấy Kafura một cái, tuy nhiên ả ta không vì vậy mà nhụt chí…. W0A… cô ta định cởi hết quần áo ra à? Kéo tay áo xuống ngang ngực, sau đó kéo lên, cứ như vậy mà làm trông rất khiêu gợi… Không biết mọi người như thế nào chứ Asisư nàng hứng thú ra mặt! Mitamun nhăn mặt, quay lưng ra ngoài, ngay cả nhìn cũng không muốn, quay vào nhìn Minưê thích hơn! Minưê cười trừ, kéo Mitamun lại gần mình hơn… Asisư khinh bỉ 2 người đó ra mặt, vậy mà hồi trước ta ghép đôi, các người lườm nguýt ta thê thảm, bây giờ cứ đu nhau cứng ngắc thế đấy… không biết chừng nào Kafura kết thúc tiết mục nữa, Asisư nàng muốn lên diễn phụ họa a!

Nữ hoàng của một nước mà làm như vậy thì thật sự rất mất mặt, bên dưới cũng bàn tán xôn xao, có người chịu không nổi đã chạy ra ngoài nôn thốc nôn tháo! Các ngươi thật là yếu ớt quá đi, ta chịu tới giờ cũng có sao đâu nào! Cuối cùng cũng ngưng lại, các cung nữ kia cũng đốt đèn lên như cũ, hoàng cung lại sáng rực lên. Lúc này bộ dạng của Kafura hết sức quyến rũ đàn ông! Quần áo ướt đẫm mồ hôi bám chặt vào cơ thể, toàn bộ mọi đường cong đều được phơi bày ra… Cô ta không thèm cúi chào, đi thẳng một mạch đến chỗ ngồi bên cạnh Menfuisư mà quỳ xuống, hôn lên tay của Menfuisư, khuôn mặt ửng hồng mà nói…

–     Thiếp hi vọng bệ hạ thích tiết mục này của thần thiếp…

–     Nhọc công nữ hoàng quá, nàng không cần làm vậy đâu, mau đứng dậy đi…

–     Vâng…

Sau chữ “vâng” ngọt như đường đó, cô ta ngay lập tức ngồi bên cạnh Menfuisư, rót rượu dâng tới miệng cho Menfuisư… Ọe ọe… chịu hết xiết, Asisư vật vựa ra phía sau mà ói, bất chợt có một giọng nói nhỏ nhưng vừa đủ nàng nghe: “không sao chứ?”… Asisư ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn xung quanh nàng, làm gì có ai? Rõ là do uống nhiều rượu quá! Nhưng giọng nói đó nghe quen lắm…

Carol tức lắm rồi, khuôn mặt lúc xanh lúc đỏ, Kafura bắt đầu giở giọng khinh khi người ra….

–     Hoàng phi Carol, hình như cô không khỏe?

–     Không, ta không sao… – Carol gắng gượng trả lời, kèm theo một nụ cười…

–     A, ta rất muốn mở rộng tầm mắt, muốn xem hoàng phi Ai Cập nhảy múa, không biết có được hay không? Nghe thiên hạ đồn rằng, hoàng phi là con gái nữ thần Sông Nin, không thứ gì là không biết!

Carol tái mặt, nàng đến từ hiện đại mà, chỉ biết có khảo cổ và lịch sử, mấy cái nhảy múa này, nàng chịu. Rõ là cô ta muốn sỉ nhục Carol mà…

–     Không được, nhất quyết không được, ta không cho phép Carol múa…

–     Nữ hoàng Asisư, lâu quá không gặp… – lâu cái đầu cô ấy, mới có một tuần chứ mấy, hừ, xem ra trong một tuần đó cô tiến bộ không ít đấy nhỉ? Xem ra lần đó ta giáo huấn cô chưa đủ, bây giờ đã có khí thế trả lời ta rồi, còn dám nhìn ta bằng ánh mắt khinh thường đó nữa… Ngươi đã quyến rũ lầm đối tượng rồi….

–     Không cần khách sáo đâu! 

–     Tại sao lại không cho hoàng phi Carol ra biểu diễn? Hay là nàng ta không biết… – Kafura lấp lửng câu nói… 

–     Haha, tại quý quốc không biết! Hoàng phi Carol đang có thai, hiện tại không thể vận động mạnh…

Asisư vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt, đưa mắt về phía Carol, Menfuisư thì không tin vào tai mình nữa, ánh mắt sung sướng hi vọng nhìn Carol, Kafura cũng không tin, tim đập rộn ràng… nếu bây giờ Carol có thai, kế hoạch của cô ta coi như thất bại hoàn toàn… Carol cũng ngu mặt nhìn Asisư, chỉ thấy Asisư cười tươi vui vẻ gật đầu, nàng vô thức đưa tay đặt lên bụng mình… nàng đang mang một sinh linh nhỏ bé trong người sao? Bất chợt Carol cười, cười rất tươi nhưng nước mắt cứ trào ra… Menfuisư thì vui mừng khỏi nói, ôm chầm lấy Carol, sau đó ra lệnh cho mọi người tiếp tục nâng ly chúc mừng. Hoàng phi Carol có thai, đó là một tin vui thật sự….

–     Nữ hoàng Asisư, nghe đồn trước đây cô đã mấy lần hãm hại hoàng phi Carol, giờ lại có âm mưu gì đây?

–     Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ, nếu không tin có thể gọi thái y vào kiểm tra! Trước đây ta cũng có học qua y thuật nên cũng khó mà chuẩn đoán sai lắm! Nữ hoàng Kafura, cô không nên như vậy, sẽ tự chuốc họa vào mình đấy!

Kafura có chút sợ hãi nhưng cô tự trấn an mình lại. Lần đầu tiên sợ hãi là do chưa bao giờ gặp ai đanh đá dữ dằn như Asisư, sau đó mới suy nghĩ lại, cô chỉ đanh đá hơn ta thôi nhưng chưa chắc cái đầu cô hơn ta Asisư à! Vì vậy không việc gì ta phải sợ cô cả…

Asisư đứng dậy, lớn giọng…

–     Nữ hoàng Lybia đã phí sức biểu diễn cho chúng ta, vậy chúng ta cũng phải đáp lễ chứ! Mọi người thấy sao?

–     Phải, phải lắm!

–     Nhưng mà nữ hoàng định làm gì vậy ạ?

–     Ô, ta không biết nhảy múa đâu! Nhưng ta sẽ cùng mọi người chơi một trò chơi! Chúng ta bắt đầu nhé! Đầu tiên ta đố mọi người, con gì có làn da đen nhất?

–     Ơ? Con gì mà kì lạ vậy? 

–     A, thần biết rồi, là con chó Anibus của nữ hoàng…

–     Sai! Có ai biết không?

–     Hay là con mèo mun nhà thần?

–     Sai luôn….

–     Chúng thần chịu, biết bao nhiêu con màu đen mà kể ạ?

–     Ta gợi ý nhé, nó đang ở trong cung điện này!

–     Ở đây?

Mọi người bắt đầu dáo dác nhìn xung quanh nhưng vẫn không  biết là con gì… Kafura nhìn Asisư với ánh mắt đề phòng, sau đó phá lên cười…

–     Trò trẻ con… 

Asisư không để ý mà tiếp tục…

–     Đó là con heo a, vậy mà không ai biết!

–     Heo?

–     Chúng ta tiếp nào! Con gì mập nhất ở đây?

Sau một hồi suy nghĩ, bên dưới có vài tiếng trả lời…

–     Con heo chăng?…..

–     Chính xác! Con gì trơ trẽn nhất đêm nay?

Lúc này thì mọi người trả lời rất đồng thanh:

–     CON HEO… – mọi người phì cười, bắt đầu hiểu ra ý của nữ hoàng rồi, nữ hoàng, ngài thật là sỉ nhục loài heo quá đi!

–     Quá chính xác! Vậy con gì có mái tóc xù xấu xí?

–     CON HEO….

–     Vô í, con heo làm gì có tóc? Hoàng cung các người đang chơi trò gì vậy?

–     A, do nữ hoàng không biết, đây là một tục lệ của người Ai Cập… Nữ hoàng Kafura cứ bình tĩnh mà quan sát…

Carol và Menfuisư cũng cười cười, bọn họ dư sức biết Asisư đang làm gì! Mitamun thì nhịn không được mà cười thành tiếng, Minưê cũng chỉ quan tâm đến Mitamun nên không đếm xỉa cái vụ việc ồn ào kia!

–     Ta đố mọi người, con gì vừa mới nhảy múa khi nãy…

–     CON HEO…. – Trả lời không cần suy nghĩ…

–     Vậy con gì mới lên tiếng phản bác ta khi nãy?

–     CON HEO….

Đến lúc này mọi người đều ôm bụng cười, lăn quay ra mà cười, không ngờ…. sau này tốt nhất đừng kiếm chuyện với nữ hoàng! Kafura ngu ngơ không hiểu bọn họ đang chơi trò gì, bà tì nữ của cô ta mới xấu hổ lên tiếng nói nhỏ…” Chúng ta mau đi về thôi nữ hoàng”

Kafura cáu gắt nạt bà ta…. “ bọn họ đang nói nữ hoàng đó…”

Đến lúc này Kafura mới hiểu ra, sau đó đứng dậy lăm lăm đi đến chỗ Asisư, định bụng sẽ cho nàng ăn một cái tát, nào ngờ vừa đến gần Asisư thì ả ta ngã lăn quay ra đất mà ngủ… Tất nhiên là có người quăng thuốc mê rồi!

–     Đố mọi người con gì vừa mới lăn ra ngủ?

–     CON HEO!!!!!!!

–     Heo của nước nào?

–     LYBIA….

Đồng thanh hết chỗ nói!

Đám tì nữ Lybia cũng vội khiêng Kafura về phòng, cũng tội bọn họ thật…

Lúc đó trong góc phòng có một người nhìn Asisư với ánh mắt sủng nịnh… nàng thật sự là rất đáng yêu mà….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.