Chương 28: Bách Lâm
Nghiêm túc mà nói, Long Thất chính là mối tình đầu của Cận Dịch Khẳng.
Cô ở chỗ cậu lấy đi rất nhiều cái lần đầu tiên. Có những thứ thậm chí còn được gọi là lần duy nhất trong cuộc đời Cận Dịch Khẳng, sau này sẽ không còn những thứ như vậy nữa. Ví dụ như một phần tuyệt tình đầy oán hận hiện giờ.
Sau buổi chiều ngày hôm đó, Cận Dịch Khẳng chính thức quay trở lại thế giới của chính mình. Cùng Bạch Ngải Đình tái hợp, thành tích thi tháng cũng vượt qua Trác Thanh trở thành người đứng đầu. Mà cuộc thi vật lý cậu từng tham gia trước đó cũng công bố kết quả, Cận Dịch Khẳng đạt được giải thưởng lớn lên hẳn đầu đề mặt báo thành phố. Mọi thứ đến dễ như trở bàn tay, lại giống như vốn dĩ là phải như vậy, lại càng giống như chỉ cần không có Long Thất, cuộc sống của cậu mới có thể trở lại với quỹ đạo vốn có.
Truyện được dịch và edit bởi Bạch Tư Lăng. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu đây là sự trả thù của cậu, vậy thì cũng khá tích cực đấy.
Cùng lúc đó, cũng là kì thi tháng ấy, Long Thất đạt được điểm số thấp nhất như dự đoán.
Ngày công bố thành tích, Long Thất ngồi lại trong lớp học nghịch điện thoại, Đổng Tây thì ngồi tại chỗ vùi đầu xem bài thi giúp cô. Hoàng hôn buông xuống biến thành một mảnh đỏ rực tuyệt đẹp. Chạng vạng tối, đèn huỳnh quang lác đác chiếu sáng cả một dãy phòng học, Đổng Tây mới từ trong đống bài kiểm tra ngừng bút, gấp nó lại nhét vào trong cuốn sổ tay nhỏ.
Long Thất vừa lúc cũng đọc xong mấy tin tức mới từ trên diễn đàn trường. Đổng Tây còn chưa nói gì, cô đã cất điện thoại đi hỏi: “Mấy bước giải trong vở bài tập là cậu tự viết à?”
“Ừ.”
Long Thất mở ra xem. Bên trong ngoài những bước giải tỉ mỉ ra, Đổng Tây còn viết cho cô một số câu hỏi tương tự dùng để tham khảo. Khá là đỉnh. Chỉ cần một lúc đã phát hiện ra Long Thất không giỏi ở những dạng bài nào.
Bên ngoài phòng học, trời tối dần, Đổng Tây lên tiếng: “Về nhà trước đi.”
Truyện được dịch và edit bởi Bạch Tư Lăng. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hiện giờ đang là tháng mười một, lên lớp 12 được ba tháng rồi, vào thu đã là tháng thứ hai, thời tiết càng ngày càng lạnh, trời cũng tối càng ngày càng nhanh. Các lớp học sớm đã tan, Long Thất vừa khoá cửa vừa quét mắt nhìn bốn phía, chẳng còn mấy ai trong trường, cô hỏi: “Bạn cậu không ở lại đợi à?”
“Mình nói bọn họ về trước rồi.”
Long Thất rút chìa khoá cửa ra, chùm chìa khoá trong tay đung đưa, cô vừa đi vừa nói: “Mình tiễn cậu một đoạn.”
Bước chân Đổng Tây chậm hơn Long Thất nửa nhịp: “Nhưng mà đâu có tiện đường với cậu.”
“Không sao. Vì mình mà cậu mới phải ở lại muộn thế này. Với lại để cậu về một mình cũng không an toàn.”
Vốn nghĩ đây hẳn là một chuyện rất đáng để vui mừng nhưng ai ngờ nó lại không thuận lợi như cô tưởng tượng. Long Thất vừa ra khỏi cổng trường thì trông thấy Úc Tỉnh Lị. Cô ta lần trước bị Long Thất làm mất thể diện nên ôm hận, lần này cố ý tìm mấy người bạn ngoài trường tới chặn cô.
Loại tình huống này cũng chưa phải chưa từng xảy ra. Dựa vào tính tình trước đây của Long Thất bị người ta giữa đường chặn lại cũng phải trên dưới ba lần. Phần lớn đều là do bất hoà với mấy nữ sinh, Long Thất chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi. Nhưng mà cũng ít khi đụng chạm với học sinh trường ngoài, đã thế còn có cả nam và nữ.
Lúc Long Thất trông thấy cũng không mấy sốt ruột, chỉ nhìn bọn họ vài giây rồi nói với Đổng Tây: “Cậu tự về một mình đi, cẩn thận một chút. Mình đi nói chuyện với Úc Tỉnh Lị.”
Nhưng mà Đổng Tây rất tinh ý phát hiện ra điểm bất thường. Long Thất vừa chuẩn bị rời đi thì bị Đổng Tây níu lấy cổ tay: “Cậu với mình đi vòng đường khác đi.”
“Không có chuyện gì. Úc Tỉnh Lị là học sinh lưu ban. Cô ta không dám làm gì trong năm nay đâu. Với cả còn đang đứng trước cổng trường mà.”
Vừa dứt lời, Long Thất lại đưa mắt nhìn hướng bên kia một cái thì phát hiện Úc Tỉnh Lị đã từ trong đám người kia đi ra, đi hướng ngược lại, còn một đám năm sáu người tụ tập kia lại đi về hướng bên này.
Long Thất thở dài một tiếng, nắm ngược lấy tay Đổng Tây đi tới một con đường khác: “Đi thôi.”
Ngã tư này thông với một con hẻm, đi qua hẻm sẽ tới một cái chợ đêm tấp nập. Long Thất muốn chạy đến khu chợ đông đúc phía đó. Nhưng trước tiên phải đảm bảo bản thân không bị chặn lại ở trước con hẻm ít người qua lại. Vì vậy sau khi rẽ vào mấy ngã tư vắng vẻ ít dân, Long Thất lập tức gia tăng cước bộ. Bởi vì cô và Đổng Tây đi tới đâu đều có người đuổi theo tới đó, đi càng nhanh thì bám càng sát.
Long Thất vừa ngoái đầu nhìn phía sau vừa móc điện thoại từ trong túi ra, lên mạng nhìn bài đăng mới nhất của mấy người bạn. Cuối cùng cũng tìm thấy dòng trạng thái có hiện định vị của một người, ngay lập tức thoát ra tìm số điện thoại của người kia.
“Cậu đang làm gì thế?”
Đổng Tây nghiêng đầu hỏi, vì không chú ý đường nên chẳng may bước hụt một cái. Cũng may mà Long Thất giữ chặt nên ngoài đầu gối bị xây xước một chút ra không bị thương ở chỗ nào khác. Mà khoảng cách giữa bọn họ và đám người phía sau càng ngày càng rút ngắn. Đối phương chạy về hướng bọn họ, Long Thất đỡ Đổng Tây dậy: “Cậu cố nhịn một chút là được.”
Điện thoại rất nhanh đã thông số, Long Thất không đợi đầu dây bên kia lên tiếng đã nói trước: “Cậu bây giờ đang ở đâu?”
Đối phương nói ra tên đường, cô lập tức đáp: “Mình biết cậu đang ở gần trường mình, vừa thấy status cậu đăng, vấn đề là ở hướng nào?”
Nói xong câu này, cùng lúc rẽ vào một ngã tư khác, tốc độ gia tăng, Đổng Tây khẽ thở gấp.
“Chợ đêm? Chợ đêm ở cổng tây hay là cổng đông?”
Mà đám người ở phía sau bắt đầu đuổi kịp, tiếng bước chân dồn dập, Long Thất cố gắng giành giật lấy từng giây từng phút, hỏi: “Tên nhà hàng!”
Chính vào một khắc nghe thấy được đáp án, con đường mòn ít người qua lại cuối cùng cũng nhìn thấy điểm cuối. Long Thấp ngay lập tức chạy vào khu chợ đêm sầm uất ở phía sau trường học, có tiếng người huyên náo, đèn đường sáng trưng. Vốn cho rằng sau khi tới đây là có thể thay đổi tình thế nhưng nào ngờ đám người phía sau không hề chùn bước mà bám sát rạt. Long Thất dẫn Đổng Tây len vào trong đám đông, bọn họ cũng đuổi tới sau lưng.
“Nhìn thấy bọn cậu rồi,” Long Thất nói vào điện thoại một câu cuối cùng, “Ở yên đó đợi mình.”
Cuộc rượt đuổi cuối cùng chỉ kéo dài mười lăm giây, nhưng lại là mười lăm giây căng thẳng nhất, khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng gần. Mà loại truy đuổi này càng lúc càng trắng trợn. Long Thất trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, cuối cùng cũng chạy đến chỗ của người trong điện thoại, nhanh như một cơn gió kéo Đổng Tây gia nhập vào. Cũng trong một giây Long Thất thở phào nhẹ nhõm đó, cái đám hùng hổ doạ người kia phanh lại cách cô đúng năm bước chân. Bọn họ vừa nhìn thấy người bên cạnh Long Thất thì liền tỏ ra sợ hãi, lúng ta lúng túng không dám lại gần thêm nữa.
Long Thất đứng sau lưng người đó ngước mắt nhìn chằm chằm bọn họ. Đổng Tây thì đang ho khan.
Mà cái người bị cô mượn làm cảng tránh gió doạ cho đám người kia sợ mất mật thì lại hoàn toàn không hay biết gì. Tư Bách Lâm vốn cũng chẳng để ý đến tình hình xung quanh.
Hắn ta đang cắn nửa miếng hot dog trong miệng, nhìn điện thoại. Phải mất một lúc sau mới nhận ra Long Thất đang bực bội đứng sau lưng mình, thuận theo ánh mắt cô nghiêng đầu nhìn bọn kia.
Đám người đó làm gì còn chút khí thế nào lúc trước, chỉ biết lùi lại phía sau mấy bước.
Đứng bên cạnh Tư Bách Lâm là bạn gái hắn. Người Long Thất gọi điện cho chính là bạn gái hắn.
Nửa tiếng trước lúc cô đang lướt điện thoại thì nhìn thấy bọn họ check-in ở chỗ này. Chỗ nào có cô ấy thì nhất định sẽ có Tư Bách Lâm, mà nơi có Tư Bách Lâm thì không có gì là không giải quyết được.
“Cậu giúp tôi lần này đi,” Long Thất nói, “Tôi nợ cậu cái nhân tình, lần sau nhất định sẽ trả gấp đôi.”
Cận Dịch Khẳng gọi Tư Bách Lâm là gian thương, tất nhiên là có nguyên do. Sở thích của người này chính là ở trong ngoài trường làm đủ thể loại “kinh doanh”. Cụ thể là cái gì Cận Dịch Khẳng không đề cập đến nhưng chắc chắn không đơn giản là vì tiền bạc. Cho nên mạng lưới quan hệ của Tư Bách Lâm ở trong ngoài trường rất rộng rãi, đều là loại đẳng cấp cao. Người nào mà chẳng sợ bị hắn nắm nhược điểm chứ, nhìn hắn một cái thôi cũng đủ rùng mình.
Giống như lần trước, Tư Bách Lâm chỉ cần nhìn một cái cũng đoán ra được Long Thất thích Đổng Tây.
Bây giờ hắn nhìn đám người kia giống như chỉ đang nhìn một đám ô hợp từ xó xỉnh nào chạy ra. Chuyện này Tư Bách Lâm nhất định có thể giải quyết được, nhưng chủ yếu là phải xem hắn có nguyện ý giúp cô hay không.
Long Thất nói xong, hắn thờ ơ đáp: “Không cần cậu trả. Nói Cận Dịch Khẳng đến trả.”
Tất nhiên trong tiềm thức của Tư Bách Lâm, cái nhân tình của Cận Dịch Khẳng đáng giá hơn của Long Thất. Hắn hẳn là đến tình hình trước mắt còn chưa nắm rõ đã nghĩ cách kiếm tiền. Nhưng Đổng Tây vẫn còn đang ở đây, Long Thất cũng không dám nhiều lời, chỉ nhìn bạn gái hắn một cái.
Bạn gái hắn tên là Vụ Tử, là tiền bối trong giới người mẫu của cô. Rất xinh đẹp, quan hệ với Long Thất cũng khá thân thiết.
Vụ Tử nói vài câu vào tai Tư Bách Lâm, rồi đập nhẹ lên cánh tay hắn, quay ra nói nhỏ với Long Thất: “Cậu đưa bạn vào trong cửa hàng tiện lợi mua băng cá nhân đi. Đầu gối của cô ấy bị trầy xước cả rồi.”
***
Đầu gối của Đổng Tây bị rách da một chút.
Long Thất từ cửa hàng tiện lợi bưng một cốc đồ uống nóng ra đưa cho Đổng Tây rồi kéo cô ngồi xuống, một chân quỳ xuống đất nhìn đầu gối của cô ấy rồi dùng tay sờ nhẹ lên vùng da xung quanh vết thương. Làn da trắng nõn lại xuất hiện một vết thương nhìn mà phát hoảng. Long Thất ngẩng đầu nhìn Đổng Tây, rồi đưa tay đặt bên má cô, giúp cô vén mấy lọn tóc bởi vì chạy bộ mà tung ra ra sau tai, cau mày nói: “Mình xin lỗi.”
Đổng Tây nhìn cô, đồ uống trong tay bốc hơi nóng.
Bầu không khí có chút vi diệu, đúng lúc này cửa cảm ứng của cửa hàng tiện lợi mở ra, giọng Vụ Tử vang lên: “Thất Thất.”
Long Thất nhìn qua.
Rõ ràng là người còn chưa thấy đâu đã nghe thấy tiếng gọi. Vụ Tử phải đến lúc xuất hiện nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mới ý thức được tình hình. Cô hết nhìn Long Thất rồi lại nhìn Đổng Tây đang ngồi, nhìn thấy cảnh Long Thất đặt tay lên má Đổng Tây. Vụ Tử chỉ do dự hai giây rồi thản nhiên nói: “Bên cạnh có hiệu thuốc đấy. Mình với cậu qua đó mua thuốc khử trùng.”
Vụ Tử và Tư Bách Lâm ở bên nhau khá lâu, ánh mắt tất nhiên cũng nhạy bén hơn người thường.
Long Thất đứng ở trước quầy lấy thuốc, Vụ Tử tiến đến nói với cô: “Đã giúp cậu giải quyết xong rồi. Đám người đó không dám đến tìm cậu gây sự nữa đâu.”
“Vậy cảm ơn chồng cậu nhé.”
Vụ Tử chăm chú đọc hướng dẫn sử dụng trên lọ thuốc, nhẹ giọng nói: “Cậu với Cận Dịch Khẳng sao vậy?”
“Cắt đứt rồi.” Long Thất lấy thêm một hộp tăm bông bâng quơ trả lời.
Trong tiệm toàn là mùi thuốc trung y, bên ngoài là chợ phiên người tới người đi tấp nập. Vụ Tử không nói gì, đặt lọ thuốc lại trên quầy, lại cầm lấy một bình khác, mỗi người nhìn lọ thuốc trong tay mình.
“Tư Bách Lâm đâu?”
“Ở quán ăn vặt bên cạnh. Bàn chuyện với người ta xong lại đói rồi, đang ăn mì đấy.”
“Nói với chồng cậu một tiếng, chuyện này để mình gánh, đừng đi tìm Cận Dịch Khẳng.”
“Anh ấy nói đùa thôi.”
“Vậy… cũng đừng nhắc chuyện này với Cận Dịch Khẳng. Cậu giúp mình việc này đi.”
Vụ Tử liếc nhìn cô một cái rồi thôi: “Vậy bạn nữ kia là ai?”
“Bạn cùng lớp.”
“Tư Bách Lâm nói là hàng xóm của anh ấy.”
“Ừm, cũng tính là hàng xóm của cậu ta.”
Vụ Tử hít vào một hơi biểu đạt ý tứ “Chuyện này càng nói càng nhàm chán, thôi cứ kết thúc như vậy đi.” Sau đó quả nhiên nói sang chuyện khác: “Mà dạo này cậu có ổn không thế? Càng ngày càng thấy cậu ít đi chụp.”
“Không phải đã lớp 12 rồi sao. Mình không giống cậu.” Long Thất nói tiếp, “Thực ra mình cảm thấy cậu bỏ việc chụp ảnh tạp chí khá đáng tiếc đấy. Tài nguyên của cậu vốn là tốt nhất. Cậu đi rồi tạp chí này chẳng còn gì đáng xem.”
Vụ Tử cười cười: “Buổi tối mình gửi cho cậu phương thức liên hệ của mấy người đại diện đáng tin cậy. Bọn họ đều rất muốn ký hợp đồng với cậu đấy. Sau này nếu có việc gấp thì cứ thử xem.”
“Không cần. Mình cũng chuẩn bị rút lui rồi.”
Vụ Tử rõ ràng chẳng thèm để tâm đến câu nói vừa rồi của Long Thất, chẳng có chút phản ứng nào. Hai người lại nhìn đống thuốc sát trùng, Long Thất chọn lấy một bình chuẩn bị rời đi, Vụ Tử gọi cô: “Thất Thất.”
“Hả?”
“Sau này cậu làm gì cũng nên cẩn thận một chút. Người như chúng ta, cậu biết đấy, nếu như không có chỗ dựa thì rất khó bo bo giữ mình. Cậu với Cận Dịch Khẳng chia tay đúng là đáng tiếc. Ở khoản này cậu ta là sự lựa chọn tốt nhất. Ngộ nhỡ một ngày nào đó cậu hối hận rồi, muốn quay trở lại tìm cậu ta cũng chưa chắc đã được. Loại người như bọn họ, muốn tiền có tiền, muốn lợi ích có lợi ích, sau này chỉ càng ngày càng tốt lên thôi.”
Long Thất nhún vai: “Ồ.”
“Còn có,” Vụ Tử lúc nãy ngập ngừng muốn nói lại thôi, bây giờ bỏ lọ thuốc trong tay xuống, “Lần sau chắc mình cũng không giúp cậu được nữa đâu. Thực ra mình muốn nói với cậu chuyện này, cậu đừng có không tin.”
“Chuyện gì?”
Vụ Tử nhìn Long Thất: “Mình và Tư Bách Lâm, cũng sắp kết thúc rồi.”
……
Long Thất đi ra khỏi hiệu thuốc nhìn vào tiệm ăn cách vách, Tư Bách Lâm đang ung dung ngồi thêm gia vị vào bát. Cái bộ dạng đại thiếu gia kia trông chẳng khác nào Cận Dịch Khẳng. Hai người bọn họ đều xuất thân từ gia đình quyền quý, dùng thái độ cà lơ phất phơ tiến vào thế giới của cô và Vụ Tử. Bây giờ, chủ động hay bị động, yêu hay không yêu, hai thế giới chung quy vẫn phải chậm rãi tách rời. Kể từ khi bắt đầu đã định sẵn kết thúc, mà kết thúc rồi sẽ không còn khởi đầu nữa.
Đổng Tây cũng là người của thế giới kia.
Nơi bọn họ sống vĩnh viễn là một đại thành luỹ bất khả xâm phạm, bao bọc toàn bộ những đứa con trời ở bên trong, ngăn cách sự xâm nhập của đám ngoại lai, mặc kệ là người bên ngoài muốn tiến vào hay là người bên trong muốn đi ra. Thứ duy nhất lưu lại chỉ còn là những vết thương khó lành.
Chương 29: Công danh
Tư Bách Lâm và Đổng Tây cùng đường nên hôm đó Tư Bách Lâm đưa cô ấy về.
Buổi sáng ngày hôm sau, ở trường học.
Chuông báo vào lớp kêu lên hai lần, vẫn còn vang. Úc Tỉnh Lị từ trong lớp đi vào nhà vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh nữ không có người. Úc Tỉnh Lị chân trước vừa bước vào, Long Thất liền chân sau theo tới. Cô ta đi tới gian thứ ba còn Long Thất đứng ngay sau lưng ở buồng thứ hai. Úc Tỉnh Lị vẫn chưa phát giác, vừa định khép cửa lại thì bị Long Thất “ba” một tiếng chặn lại. Cô ta vừa nhận ra người đến là ai thì đồng tử lập tức co rút, Long Thất nhanh chân lách người bước vào trong. Một tay bóp lấy cổ Úc Tỉnh Lị đập thẳng vào vách ngăn, tay còn lại thì dứt khoát khoá cửa.
Trong không gian chật hẹp, Úc Tỉnh Lị phát ra một tiếng nức nở, kinh hãi nhìn Long Thất, Long Thất hỏi: “Đau không?”
“Khụ…. khụ!”
Long Thất lại hỏi: “Sợ không?”
“Khụ! Long…..khụ…..”
Tay trái lại tăng thêm lực, Úc Tỉnh Lị gần như trợn tròn mắt suýt lăn ra ngất. Long Thất từ trong túi áo lấy ra một con dao tỉa lông mày dí sát vào tai cô ta: “Nước sông vốn không phạm nước giếng. Nhưng nếu có người dám động đến tao thì tao sẽ khoét mắt, rạch tai, cắt lưỡi cô ta. Con người tao vốn nóng tính sẵn, lại dễ xúc động. Nói được làm được. Bây giờ mày nghe hiểu điều tao nói chưa?”
Con dao cạo lông mày gần như là cào lên lỗ tai của Úc Tỉnh Lị, cô ta hoảng loạn gật đầu, Long Thất nói tiếp: “Người muốn trị tao ở cái trường này đâu chỉ có riêng mình mày, muốn nhìn thấy tao thất bại cũng không chỉ có mỗi mày. Bây giờ tao muốn mày đi nói với bọn chúng, mặc kệ là ghen tị hay là ghét bỏ, tốt nhất là cẩn thận cái miệng chó của chúng nó đấy. Bởi vì trước khi tao tốt nghiệp nhất định sẽ tận tâm tận lực giẫm đạp lên đầu lũ chúng mày, từ thành tích đến nhân duyên, kể cả là những người ở bên cạnh. Mỗi một thứ đều sẽ khiến chúng mày tự ti đến chết, để chúng mày biết ngoài khuôn mặt và cơ thể ra, những ưu thế còn sót lại duy nhất kia cũng sẽ đều bị tao giẫm lên hết. Không dám tìm người trả thù tao như mày thì tốt nhất là an an tĩnh tĩnh làm người thật thà một chút. Mắng chửi trong lòng cũng được, oán hận cũng tốt, nhưng đừng có để tao trông thấy. Bởi vì nếu có một ngày nào đó tao thăng tiến rồi thì nhất định sẽ quay lại nhổ nước bọt vào mặt chúng mày.”
Úc Tỉnh Lị nhắm chặt mắt, lỗ mũi hít thở khó khăn, mặt đỏ bừng, Long Thất lại một lần nữa đập mạnh cô ta vào tường: “Mà mày!”
“Lịch sử đen của mày, lịch sử đen của thằng bạn trai bên ngoài trường của mày, lịch sử đen của đám hồ bằng cẩu hữu của mày, cũng sẽ giống như cái cổ của mày lúc này bị tao nắm chặt. Nếu mày dám xuyên tạc lời tao nói nửa phần hoặc là tính đi mách giáo viên, vậy tao chắc chắn có cách khiến mày phải thôi học. Còn có thể đảm bảo không có trường cấp ba nào trong thành phố này dám để mày nhập học. Mày đã hiểu rõ lợi hại trong việc này hay chưa? Học tỷ của tôi?”
Úc Tỉnh Lị run rẩy gật đầu. Lúc này Long Thất mới hài lòng thu tay lại. Úc Tỉnh Lị vừa được thả ra liền ngã gục xuống bên cạnh bồn cầu, không nhịn được mà nôn mửa ra đất. Long Thất nhét con dao cạo lông mày vào trong túi áo, mở cửa nghênh ngang đi ra ngoài.
Mà ở bên ngoài có một học muội không biết đã đứng bên cạnh bồn rửa tay từ lúc nào. Chắc là đã nghe thấy hết những lời đe doạ của Long Thất nói trong buồng vệ sinh. Sắc mặt tái nhợt đầy sợ hãi, hai chân run rẩy như sắp ngã ngồi xuống đất, không dám rên một tiếng. Long Thất chẳng buồn liếc mắt nhìn cứ thế rời đi.
Sau lần đó, Úc Tỉnh Lị chỉ cần nhìn thấy Long Thất là trốn bay trốn biến. Mặc dù mấy bài viết liên quan đến cô trên diễn đàn không giảm bớt là bao nhưng ít ra cũng sạch sẽ hơn trước. Một đám nam thanh nữ tú ngông cuồng chỉ dám trốn sau màn hình, nghĩ rằng bản thân cả đời này cũng sẽ không bị phát hiện cuối cùng cũng ý thức được Long Thất là người như thế nào. Là kiểu người nếu như bị ép buộc thì so với ai cũng sẽ càng độc ác. Vì thế cả đám nhất thời như bị câm, ngoan như một đám trẻ sơ sinh.
Sớm biết thế này đã tốt. Đúng là bọn thiếu ngược.
Mà khí thế của Cận Dịch Khẳng càng ngày càng tăng cao không thể với tới nữa rồi. Chuyện Long Thất phản kích lại Úc Tỉnh Lị đã lan truyền rộng rãi trong đám học sinh bình thường. Nhưng đám học sinh lớp mũi nhọn lại chẳng mấy ai để tâm. Bây giờ chuyện bọn họ càng quan tâm hơn là việc Cận Dịch Khẳng áp đảo Trác Thanh trên mọi phương diện. Nghe nói suất đề cử tuyển thẳng duy nhất của trường đại học danh tiếng cũng có thể tuột khỏi tay Trác Thanh.
Danh ngạch đề cử này đối với Cận Dịch Khẳng mà nói có lẽ cũng không quá quan trọng. Mục tiêu của cậu chưa chắc đã là trường đại học đó mà rất có thể bị bố mẹ ném ra nước ngoài lúc nào không biết (tất nhiên Bạch Ngải Đình cũng sẽ đi theo). Nhưng Long Thất biết Trác Thanh rất muốn vào trường đại học đó. Hiện giờ chỉ còn trông cậy vào việc Cận Dịch Khẳng có ăn ở tử tế hay không, có cho Trác Thanh mặt mũi hay không. Nếu Cận Dịch Khẳng thật sự nhẫn tâm thì chắc chắn sẽ làm đến tận cùng.
Có điều chuyện liên quan đến Cận Dịch Khẳng bây giờ Long Thất cũng chẳng để tâm. Trận chiến giữa Cận Dịch Khẳng và Trác Thanh cũng là chuyện của bọn họ, lúc trước cô bị kéo vào giữa hai người còn chưa từng can thiệp thì càng đừng nói đến bây giờ sẽ không dại gì mà nhúng mũi.
Đầu tháng mười một, tiết trời mùa thu se se lạnh khiến cho áo đồng phục cũng dày lên một hai lớp áo len. Long Thất đang nhận điện thoại của biên tập viên yêu cầu cô đi chụp một bộ ảnh cho bìa tạp chí mùa thu. Cô vừa nói chuyện điện thoại vừa đứng ở quầy của một tiệm cà phê gần trường gọi đồ uống. Vừa khéo gặp ba bốn fan trạch nam(*) đang cắm chốt tại chỗ đợi cô. Long Thất gọi hai ly cappuccino, bọn họ cũng làm như vô ý gọi cappuccino rồi ngoan ngoãn đứng đằng sau nhìn cô. Long Thất đang bận từ chối lịch trình của biên tập viên sắp xếp nên lười để ý đến họ, cầm hai ly nước rời đi.
(*)fan hâm mộ là trạch nam.
Kế bên tiệm cà phê là một hành lang triển lãm tranh. Đổng Tây đang ngồi ở bên cạnh cửa sổ. Long Thất đưa ly cà phê cho cô rồi nhìn về hướng Đổng Tây đang nhìn, thuận miệng hỏi: “Nai?”
Bên kia là một bức tranh sơn dầu vẽ một con nai sừng tấm nhỏ đứng trong trời hoàng hôn mùa đông. Mặc dù nó mô tả một thế giới chỉ toàn băng và tuyết nhưng càng nhiều hơn lại là một phần bình yên ấm áp. Đặc biệt là chú nai con mới sinh kia, thật sự chọc người ta yêu mến.
Long Thất không quá am hiểu hội hoạ nên ngoài cảm giác thoải mái ra không biết nên dùng từ nào để hình dung. Đổng Tây chủ động giải thích: “Bức tranh này, là một nữ hoạ sĩ không biết tên vẽ con gái của cô ấy.”
“Con gái cô ấy là một con nai?”
Đổng Tây cười, nhận lấy ly cà phê, liếc Long Thất một cái rồi tiếp tục xem tranh.
“Từ lúc mình có trí nhớ đã luôn trông thấy nó được treo ở đây. Chắc hẳn con gái cô ấy cũng tầm tuổi chúng ta.”
“Còn mình cảm thấy bức tranh này càng thích hợp treo ở trong phòng cậu.”
Đổng Tây lắc đầu: “Nó thích hợp trưng bày trong tủ kính để cho nhiều người tới chiêm ngưỡng.”
Vừa dứt lời, thì trông thấy ở ngoài cửa có một nhóm học sinh của lớp mũi nhọn từ cổng trường đi ngang qua. Chắc là mới tan học. Tầm mắt của Đổng Tây cũng thu về, nhìn về phía cổng trường. Có người đang thân thiết giơ tay ra vẫy chào Đổng Tây. Long Thất nói: “Vậy mình đi trước đây.”
“Cậu đừng đi.”
……
Đổng Tây gọi cô lại là bởi vì muốn sắp xếp cho Long Thất một buổi gặp mặt nhỏ.
Mấy người tụ tập ở trong quán cà phê. Đổng Tây với Long Thất ngồi một bên còn ba người bạn tốt ở lớp mũi nhọn của Đổng Tây ngồi ở phía đối diện. Ba người họ đều thuộc top 20 trong khối nhưng mỗi người đều có một tật xấu nghiêm trọng. Đổng Tây thường giúp họ học bù những môn họ không tốt, còn lần này Đổng Tây hy vọng bọn họ có thể dạy Long Thất học những môn thế mạnh của mình.
“Cũng không phải là không được,” Ngồi nói chuyện hết mười lăm phút, mới có một nữ sinh do dự nói, “Nhưng mà bọn mình cũng đã lên lớp 12 rồi. Tiến độ học của lớp mũi nhọn rất nhanh….. Đổng Tây cậu cũng biết mà. Đến lúc đó chỉ sợ cả hai bên đều không lo nổi. Hay là hai cậu tìm một gia sư chuyên nghiệp đi.”
Ý tứ chính là Long Thất là gỗ mục không thể đẽo. Làm gì có ai nguyện ý lãng phí thời gian quý giá ở trên người cô ta chứ.
“Thực ra kết quả ra sao cũng không quá quan trọng. Mình nghĩ hay là mọi người cùng nhau học tập đi. Có chỗ nào không hiểu có thể giúp đỡ lẫn nhau. Mình cũng tiện giúp các cậu học bù mấy môn khác.” Đổng Tây trả lời.
Nữ sinh ngồi giữa nói: “Không phải bây giờ chúng ta vẫn thường học chung với nhau sao?” Cô ta nói xong lại liếc mắt nhìn Long Thất, “Có điều bây giờ thêm cậu ấy nữa.”
Long Thất không thích giọng điệu của cô nàng nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn nhẫn nhịn không nói câu nào. Dĩ nhiên cũng sẽ không ở giờ phút này nổi cáu rồi đổ hết công sức nãy giờ xuống sông xuống biển, cho nên cô im lặng cúi đầu uống cà phê.
“Thực ra….. mình có đề nghị,” Nữ sinh mở miệng đầu tiên nói, “Đổng Tây, hay là cậu đi tìm mấy nam sinh ở lớp mình nhờ thử xem. Có lẽ sẽ tốt hơn. Bọn họ học giỏi hơn, với lại chắc chắn là sẽ đồng ý giúp Long Thất…… chẳng hạn như Trác Thanh.”
“Ừm… hoặc là Cận Dịch Khẳng.”
Chết tiệt. Thế mà bọn họ lại dám nhắc đến hai cái tên cấm kị ở trong lòng Long Thất và Đổng Tây. Ngoài mặt Đổng Tây rất bình tĩnh, Long Thất cũng không có phản ứng gì. Còn ba nữ sinh kia như mở ra máy phát thanh tiếp tục nói: “Cậu ấy bây giờ không còn như hồi xưa nữa rồi. Là học thần đấy. Trước mắt người có năng lực tổng hợp mạnh nhất chính là Cận Dịch Khẳng. Với lại nếu mà Đổng Tây mở miệng nhờ cậu ấy giúp chắc cũng tiện.”
“Chắc cũng tiện” ba chữ này, đúng là mang một tầng thâm ý khác.
Đổng Tây không nói gì đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Mà ba nữ sinh kia bắt đầu tự mình ngồi tán gẫu. Long Thất bên này ngồi làm cô gái văn tĩnh mười lăm phút cũng đủ lâu rồi. Lúc này mới chậm rãi đẩy ly nước lên phía trước một chút, dựa lưng vào ghế sô pha, hai tay đút trong túi áo, thoải mái thay đổi tư thế ngồi, mở miệng: “Có phải người có IQ cao thì EQ sẽ đặc biệt thấp hay không?”
Bọn họ sững sờ ngẩng đầu nhìn cô.
“Các cậu là bạn thân của Đổng Tây à?”
Long Thất hơi mỉm cười nhìn bọn họ, dịu dàng giống như cô MC trên chương trình truyền hình. Ba nữ sinh kia vẫn còn đang ngỡ ngàng, Long Thất lại tiếp tục hỏi: “Hửm?”
“Ừ.” Có một nữ sinh đáp lời.
“Vậy hẳn cũng phải phát hiện ra điểm bất thường trong mối quan hệ của cô ấy chứ. Mấy cậu chắc cũng nằm trong danh sách bạn bè của Đổng Tây. Có phải hồi đó cái người rất lợi hại vừa rồi bởi vì muốn theo đuổi Đổng Tây nên chủ động liên hệ với mấy cậu?”
“Cái này…..”
“Lúc đó rõ ràng biết việc cậu ta theo đuổi Đổng Tây là đẩy cô ấy vào tình thế bất lợi. Thế nhưng lại lựa chọn nói cho cậu ta biết toàn bộ sở thích của cô ấy. Chắc hẳn được cậu ta cho không ít lợi lộc nhỉ? Việc dư luận chèn ép Đổng Tây, các cậu cũng phải gánh một phần trách nhiệm.”
“Long Thất. Cậu là người ngoài cuộc cậu không biết. Chuyện giữa Đổng Tây và Cận Dịch Khẳng cậu cũng không hiểu rõ. Không có tư cách để lên án bọn tôi.” Có người cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại, bắt bẻ.
“Đúng. Chính vì tôi không biết rõ cho nên tôi mới không bao giờ đứng trước mặt Đổng Tây ăn nói bậy bạ. Mấy cậu tự nhận mình là bạn tốt của cô ấy lại càng không thể không hiểu rõ hơn tôi. Mà chuyện gần đây giữa Đổng Tây và cái người đó nhắm mắt cũng có thể đoán ra được cái gì. Thế mà lại dám ngồi ở trước mặt Đổng Tây hồn nhiên nhắc tới cậu ta. Đây là không thèm để ý đến cảm xúc của cô ấy đúng không?”
Long Thất nói tới đây, liền khoanh tay: “Lúc từ chỗ người khác nhận được chỗ tốt chắc là rất an tâm hưởng thụ nhỉ? Đến lúc nhờ vả mấy cậu chút việc thì lại từng người từng người cố tình gây khó dễ. Cô ấy đối với mấy cậu cũng đâu có tệ. Thế nhưng lại biến mối quan hệ với cô ấy thành “cấu kết”. Đã thế còn là kiểu cấu kết thượng đẳng của đám học sinh giỏi. Sao mấy cậu không chơi chung với Bạch Ngải Đình ấy? À. Cũng đúng. Bạch Ngải Đình chỉ thích chọn mấy cô em ở trong top 10 thôi. Mấy cậu ấy à… nhìn lên thì chẳng bằng ai nhìn xuống lại thấy không ai bằng mình. Tóm lại cũng chỉ là loại mặt hàng bị đào thải mà thôi.”
“Long Thất.” Đổng Tây bất ngờ lên tiếng kêu tên cô.
“Bọn mình không giúp cậu ta được đâu!” Một nữ sinh bị nói đến nỗi tai đỏ bừng, vừa thấy Đổng Tây trở về, lập tức cầm lấy cặp sách đứng dậy, “Cậu ta chính là cái đức hạnh này. Căn bản không thể ở chung được.”
Đổng Tây cũng không khuyên bọn họ ở lại. Nữ sinh này đi khỏi, hai người còn lại cũng chỉ biết đưa mắt nhìn nhau thu dọn đồ đạc, lúc đứng dậy khỏi ghế còn khuyên nhủ Đổng Tây: “Cùng bọn mình đi thôi, Đổng Tây.”
Long Thất chỉ ngồi nhàn nhã khuấy đồ uống trong ly của mình.
“Đổng Tây! Chỉ bởi vì bây giờ cậu thân thiết với Long Thất nên đám học sinh trong lớp mới nháo nhào đánh cược xem cậu có thể quay trở lại lớp hay không đấy. Cậu đừng quên tại vì cô ta nên cậu mới phải chuyển tới lớp thường!” Nữ sinh rời đi đầu tiên đang đứng ở trước cửa chờ lớn tiếng hét lên.
Ầm ĩ như vậy, khách khứa lẫn nhân viên phục vụ trong quán cà phê đều nhìn về phía này. Mà mấy học sinh cùng trường đang hứng thú dạt dào dỏng tai hóng hớt.
Bầu không khí trầm xuống một chút, Đổng Tây đáp: “Mình sẽ trở lại.”
Ba nữ sinh vốn tưởng đã khuyên được Đổng Tây, đang định thở phào nhẹ nhõm thì Đổng Tây tiếp tục nói: “Hơn nữa mình sẽ cùng Long Thất trở lại.”
Trong quán nhất thời vang lên tiếng xì xào bàn tán. Người đứng ở cửa cũng đã hoàn toàn chết tâm, vẫy tay rời đi. Hai nữ sinh còn lại cũng bất lực nói: “Vậy cậu nhớ bảo trọng. Bây giờ bọn mình cũng không biết nói gì với cậu nữa. Đừng để cô ta liên luỵ đến bản thân là tốt rồi.”
Sau đó cũng rời đi.
Mà bầu không khí trong quán không còn tĩnh lặng như lúc đầu nữa rồi. Người có quan hệ hay không có quan hệ bây giờ đều ngửi thấy mùi thuốc súng. Có người đang bận gửi tin nhắn, có người lại bận bịu viết bài. Chỉ có Đổng Tây vô tư dọn dẹp đồ trên bàn, nói: “Bọn mình cũng đi thôi.”
“Mình đi thanh toán.”
Long Thất đến trước quầy thu ngân mới bình ổn lại được trái tim đang đập loạn của mình, tâm tình tốt đến nỗi suýt bật cười thành tiếng. Lúc này bị nhân viên nhắc nhở là đã có người giúp cô trả tiền rồi.
“Ai?”
Nhân viên phục vụ chỉ vào một hướng, chính là chỗ của ba người hâm mộ của cô. Bọn họ đang ngồi ở một góc ăn uống, trông thấy Long Thất thì lập tức phấn khích vẫy vẫy tay.
“Tôi không quen bọn họ. Làm phiền chị giúp tôi trả lại tiền được không? Tôi tự mình trả.”
Long Thất vừa nói vừa cầm lấy ví. Nhưng đột nhiên trong đầu loé lên cái gì đó, lại quay đầu nhìn về phía ba anh chàng đang ngồi kia.
Áo đồng phục trên người bọn họ thêu mấy chữ học viện XX, là biểu tượng của trường đại học đó. Lúc đầu nhìn qua chỉ cảm thấy có chút quen mắt, bây giờ nhìn lại mới nhớ ra chính là cái trường đại học danh tiếng mà Trác Thanh rất muốn vào.
“Phục vụ,” Cô quay đầu, “Giúp tôi chọn ba món đồ uống, gì cũng được.”
Đợi người phục vụ chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì làm xong ba ly nước. Long Thất bê lên đi về phía bàn của đám người đó.
Bọn họ từ xa nhìn thấy cô, hai mắt tức thì biến thành hình trái tim nhưng vừa trông thấy Long Thất tiến lại gần thì lập tức trở nên căng thẳng. Long Thất đi đến trước mặt bọn họ, đặt đồ uống lên bàn, trực tiếp hỏi: “Đại học Trung Dục?”
“Hi…… Thất Thất……”
“Báo thứ hạng điểm thi đại học năm đó của mấy anh ra đây.”
Bọn họ sửng sốt một lúc. Sau đó có một người lên tiếng đáp lại tiếng gọi của nữ thần: “Môn khoa học xếp thứ ba toàn tỉnh.”
Người thứ hai đáp: “Môn xã hội đứng thứ năm toàn tỉnh.”
Người thứ ba đẩy đẩy gọng kính, thâm tàng bất lộ trả lời: “Thành tích tổng hợp, top 10 toàn tỉnh.”
Long Thất hai mắt sáng ngời, hỏi: “Vậy mấy anh có rảnh giúp tôi học bù không?”
——oOo——