Từ khi mua hạt giống trở về, Mộc Đinh Hương liền bắt đầu lên kế hoạch làm ruộng, ngày nào trời vừa hừng đông Sở Ngu cũng dậy sớm đi giết heo chở lên sạp thịt đầu huyện, bán xong rồi mới trở về nhà.
Trúc Nhi không thích mùi máu tanh ở lò mổ heo, vì lẽ đó nó không muốn theo Sở Ngu đi ra ngoài, tự nguyện ở nhà bồi Mộc Đinh Hương cùng nhau làm ruộng.
Sau cái lần Mộc mẫu náo loạn sơn động, Trúc Nhi liền nhắc nhở tiểu đồng bọn xung quanh khu vực phải nâng cao tinh thần đề cao cảnh giác. Một khi nữ nhân không biết xấu hổ kia lại mò đến, nó muốn tất cả huynh đệ tỷ muội cùng nhau xông lên, cho bà ta một bài học nhớ đời.
Chỉ là Mộc mẫu sau khi trải qua sự kiện kinh khủng kia, trong lòng sinh ra bóng ma rất lớn. Bà ta đối với địa bàn Sở gia cảm thấy sởn tóc gáy, có cho tiền cũng không dám đơn độc đến đó lần nữa.
Nhờ vậy toàn bộ sơn cốc lại trở về cuộc sống an tĩnh vốn có.
Hôm trước nàng đào trộm được hai lượng bạc của tiểu nha đầu, kể từ lúc đó cả người toát lên vẻ rạng ngời xuân phong đắc ý. Nhưng dù bà có vui cỡ nào cũng không dám nói cho lão đầu nhà mình nghe, sợ hắn sẽ cướp lấy tất cả đưa cho Mộc Không Thanh.
Thời điểm khi bà còn trẻ đã đi theo lão gia hỏa này, sinh cho hắn nhiều hài tử như vậy cũng chưa hưởng được phúc phần gì. Mấy năm nay làm ra bao nhiêu tiền đều đem đến cho trưởng nam trong nhà, phí sinh hoạt cố gắng áp đến mức thấp nhất. Bà hy sinh tất cả chu cấp cho lão đại đọc sách, cũng đã lâu chưa mua thêm kiện quần áo nào cho bản thân mình.
Vì thế ngày hôm sau Mộc mẫu cầm theo túi bạc hào phóng chi ra một văn tiền đồng ngồi xe ngựa đi lên huyện. Vào tiệm may tốt nhất mua hai thước vải bố, chọn mua thêm một kiện trang phục, trong lòng bà ta vui sướng không thôi.
Lúc trở về tình cờ đi ngang qua quầy thịt, bà ta nhìn mấy miếng thịt màu mỡ đỏ trắng đan xen bày trên sạp, nhịn không được nước miếng chảy ròng ròng. Nhìn người ta xếp thành một hàng dài trước sạp hàng chờ đến lượt mua hàng, càng chứng tỏ nhà này bán thịt heo chất lượng cực tốt. Nghĩ mãi nàng cũng chen vào muốn mua vài cân thịt đem về nấu bữa trưa, chỉ là không ngờ tới người đứng bán phía trước lại chính là tướng công của Mộc Đinh Hương.
Mộc mẫu tròng mắt quay tròn đem con ngươi chuyển động qua lại, nếu nàng đã là con rể của Mộc gia, mình lấy đi một hai khối thịt không phải chuyện to tác gì. Vì thế bà ta đánh bạo hướng về phía quầy vớt lấy một miếng thịt, coi như đây là chuyện bình thường xoay người rời đi.
Bên cạnh có người nhìn thấy, hướng về phía Mộc mẫu hô to.
– Nè ngươi làm gì đó? Giữa thanh thiên bạch nhật dám ăn trộm thịt của người ta..
Mộc phụ nhân hướng về phía hắn mắng chửi một tràng dài như tạt nước vào mặt người ta.
– Đây là hàng thịt của con rể nhà ta, ta đến lấy một ít thịt người ngoài như ngươi là cái thá gì mà dám lên mặt ý kiến?
Nói xong cũng không thèm quay đầu lại, nghênh ngang rời đi.
Mấy lão khách nhân xếp hàng rất nhiều, Sở Ngu nhìn Mộc mẫu đột nhiên từ đâu xông tới, cũng nhịn không được sửng sốt một chút.
Nói thật ngần ấy năm trôi qua, đã thật lâu nàng không có gặp qua ai dám khi dễ khách hàng trước mặt mình như vậy, huống chi người này vẫn là lão bà nàng ghét nhất.
Vị khách trượng nghĩa lúc nãy cũng mang một bụng nghi hoặc, quay đầu nhìn Sở Ngu hỏi thử.
– Sở Ngu, ngươi từ lúc nào thiết lập quan hệ với bà điên kia?
Sở Ngu bất đắc dĩ lắc lắc cái đầu, cũng không nói ra lời nào.
Mộc mẫu từ lúc lấy được miếng thịt trở về nhà cũng không thấy Sở Ngu tới tìm nàng gây phiền nhiễu. Ba ngày sao lại đánh bạo mặt dày tiếp tục lên huyện lấy thịt, hôm nay còn cả gan lấy miếng to nhất.
Khi Mãn đứng ở bên cạnh nhìn tức nổ đom đóm mắt, Sở Ngu ngày thường đặc biệt công chính liêm minh, nhưng hôm nay nàng một câu ngăn cản cũng chưa từng nói ra.
Mộc mẫu trái lại trong đầu mừng rỡ như điên, quyết định mỗi ngày đều phải tới cửa hàng của Sở Ngu lấy thịt về ăn. Phải biết rằng đêm hôm qua bọn họ một nhà ba người ăn cơm cực kì ngon, miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ.
Trong bữa cơm hôm nay Mộc lão hán hỏi nàng thịt này từ đâu mà có, nàng liền nói dối là hôm nay lúc đi lên huyện vô tình gặp con rể, nàng ta cực kì hiếu thuận bảo mình lấy thịt đem về. Mộc lão gia chủ biết thê tử của mình tính nết thế nào cũng không tiện vạch trần. Dù sao hắn cũng chiếm được tiện nghi, thịt này ăn đặc biệt ngon miệng, hắn vui mừng một câu cũng không thèm nói.
Mộc Quyết Minh nhìn thấy mẫu thân của mình hôm nay mặc quần áo mới nên tò mò hỏi.
– Nương, người đừng nói quần áo mới này cũng là do ả giết heo kia hiếu kính mua tặng cho người đi a…..
Mộc mẫu dùng đũa gắp một miếng thịt, nghe nhi tử hỏi động tác hơi dừng một chút, hàm hàm hồ hồ mở miệng nói bừa.
– Chuyện này tất nhiên là vậy.
Mộc Quyết Minh nhịn không được chậc lưỡi vài tiếng, vẻ mặt hâm mộ nói ra suy nghĩ trong đầu.
– Nha đầu giết heo kia ngày đó hung dữ như vậy. Ta còn tưởng rằng ả ta là người không dễ chọc, nguyên lai cũng chỉ là một con tôm chân mềm. Ta đã nói rồi, ả ta chỉ là một nữ nhân bình thường mà thôi, không thể làm được đại sự gì. Hôm nào ta cũng bắt chước nương đi tìm ả ta lấy tiền tiêu vặt.
Mộc mẫu không dám đem sự tình mình đào được bạc của Đinh Hương nói trắng ra, sợ Mộc lão hán tìm nàng đòi tiền. Lúc này Mộc Quyết Minh nói tới chuyện này nàng đành tùy tiện ứng phó rồi cho qua.
Ngày kế tiếp Mộc mẫu vẫn giở trò cũ, chỉ khác một điều là hôm nay Sở Ngu không có ở đây, trong quầy hàng chỉ còn một mình Khi Mãn trong coi.
Mộc lão bà hôm nay ngắm tới miếng thịt nằm bên phải cái thớt, phía dưới tựa hồ còn lót thứ gì giống như cái túi tiền.
Lúc này người mua thịt cũng không nhiều lắm, nàng vươn tay không quan tâm mà cầm lấy khối thịt kia, thuận tiện còn gắp luôn túi tiền nằm ở phía dưới ôm vào trong ngực, xoay eo lắc lư rời đi.
Tuy rằng hai lần đến lấy thịt, Sở Ngu là một câu cũng chưa có nói. Nhưng nàng không muốn lấy trộm quá mức trắng trợn, miễn phải chọc tới cái người dã man này, đến lúc đó bị đánh thì mất nhiều hơn được.
Ai ngờ nàng mới vừa đi đến khúc ngoặt liền nghe được sau lưng có người hô to.
– Bắt ăn trộm a, bắt ăn trộm! Có người trộm thịt còn có túi tiền của ta.
Mộc mẫu vừa nghe, tức khắc sợ tới mức hồn phi phách tán, cúi đầu nhìn túi tiền cùng thịt đang nằm trong lòng ngực của mình. Trong lòng vô cùng khó hiểu, chuyện này không phải Sở Ngu dùng cách khéo léo qua mặt Khi Mãn để đưa cho mình sao? Như thế nào còn có người kêu bắt ăn trộm.
Sau lưng bắt đầu truyền đến tiếng bước chân, nàng không dám quay đầu lại, liều mạng cắm đầu chạy về phía trước.
Vừa vặn đụng phải một toán binh đang đi tuần tra. Mộc mẫu tức khắc đấm ngực dừng chân kêu oan.
– Thật oan uổng a, đây là thịt của con rể ta. Ta không có lấy trộm….
Hai bên không ai chịu nhường ai, mỗi người một câu cãi qua cãi lại. Nha dịch đi tuần bộ thấy không có biện pháp nói rõ, đành đem hai người đưa tới nha môn.
Bởi vì thịt cùng túi tiền bị trộm ở quầy của hắn, Khi Mãn đương nhiên bị gọi đến công đường làm chứng.
Khi mãn ấm ức trình bày đầu đuôi sự việc.
– Đại nhân, khối thịt này lúc nãy ta đã bán cho vị khách nhân kia, ta sử dụng trúc buộc chắc miếng thịt cho hắn. Vị khách này không may đánh rơi cái gì đó liền ngồi xổm xuống nhặt đồ vật. Lúc ngẩng đầu thịt đã không thấy tăm hơi. Theo lời hắn kể lúc nãy, hắn còn đem túi tiền đặt ở bên cạnh khối thịt.
Bên cạnh còn có mấy người xếp hàng mua thịt đều sôi nổi đứng ra làm chứng.
Hơn nữa ở trên người Mộc mẫu đồng thời còn lục soát ra túi tiền, số tiền khổ chủ nói ra hoàn toàn trùng khớp với số tiền có trong túi.
Sự tình đơn giản lại sáng tỏ, Mộc mẫu xác thật là trộm đồ vật của người khác bỏ chạy, lần này định tội chính là phạm vào tội trộm cướp.
Mộc mẫu trong lòng hoảng hốt cực độ, lập tức nhận ra đây là cái bẫy do Sở Ngu bày ra dụ dỗ nàng chui vào, không cam tâm liền ngẩng đầu cãi cọ với huyện lệnh.
– Ta lấy thịt của con rể không thể tính là trộm, chỉ có thể xem như ta lấy sai mà thôi.
Huyện thái gia cầm thước gõ thật mạnh một phách.
– Con rể cũng không phải nhi tử ruột thịt của ngươi, thịt đâu thể để cho ngươi tùy tiện nói lấy liền lấy. Hơn nữa ngươi lấy sai thịt ta không tính, ngươi đem túi tiền người ta lấy đi làm gì? Chẳng lẽ túi tiền cũng có thể lấy nhầm được sao?
Mộc mẫu một câu đều phản bác không được, chỉ phải hét lớn yêu cầu được gặp Sở Ngu.
Hiện giờ nhân chứng vật chứng đều có đủ, huyện lệnh đâu thèm nghe nàng nói muốn gặp ai. Dựa theo luật pháp cùng số lượng tiền mất trộm, trước hết đánh nàng hai mươi đại bản mới nói tiếp.
Mộc mẫu sợ tới mức đề cao giọng nói.
– Nhi tử của ta là tú tài, các ngươi không thể đánh ta.
Nàng mơ hồ nhớ rõ tú tài địa vị rất cao, nếu tú tài phạm tội nha dịch cũng không thể đánh hắn.
Huyện lệnh cười lạnh một tiếng nói.
– Vương tử phạm pháp cùng tội với thứ dân, huống chi ngươi chỉ là mẹ của một tú tài hèn mọn. Người đâu! Đánh bà ta hai mươi trượng thật mạnh cho ta.
Mộc mẫu lúc này hối hận cũng đã muộn, hai mươi đại bản liên tục đánh tới, đánh mạnh đến mức trầy da tróc thịt, đau đớn chỉ có thể kêu cha gọi mẹ.
Bởi vì suy xét đến nhi tử của nàng là tú tài, huyện lệnh đại nhân quyết định trước tiên đem Mộc mẫu nhập nhà lao trung đẳng, chờ tú tài tới lại tiến hành mở phiên thẩm vấn. Nếu không có gì phát sinh nữa, dựa theo luật lệ Đại Chu bỏ tù bà ta một năm.
Hắn ta ở Hoa Nho học viện học cũng không nhiều, Giống như lời Sở Ngu nói, tòa học viện này chính là nơi tụ tập đám người ăn chơi trác táng. Vì để ứng phó cha mẹ mà treo lên cái danh học viện mà thôi. Không Thanh ba ngày đầu tuần cùng học sinh trong viện chạy ra bên ngoài chơi, thậm chí còn lén đến kỹ viện trêu hoa ghẹo nguyệt.
Mộc Không Thanh ngủ đến mặt trời lên cao, lại nghe được đồng học nói bên ngoài thư viện có người tìm hắn. Rời giường ra ngoài chỉ thấy phụ thân cùng đệ đệ ăn mặc rách rưới đứng đó. Hắn giương mắt nhìn chung quanh thấy đồng học nhìn bọn họ bằng ánh mắt khác thường, vội vội vàng vàng đem hai người họ lôi kéo đến chỗ khuất người, ngữ khí không vui lên tiếng chất vấn.
– Không phải nói với các ngươi đừng tới tìm ta sao? Gần đây việc học thực khẩn trương, ta còn không có thời gian ôn tập.
Mộc phụ nhìn nam tử đứng trước mắt một thân xiêm y vải dệt thuộc hàng tốt nhất, cả người khí vũ hiên ngang. Nếu đem so hắn cùng bọn nông phu chân đất, đúng là một bên thiên đường một bên địa ngục. Ông càng dự cảm cl nhi tử của mình tương lai sẽ có tiền đồ rất lớn.
Nhưng trước mắt việc này lại đặc biệt khó giải quyết, không thể không tới tìm hắn xử lý. Mộc lão gia chủ đem chuyện của Mộc phụ nhân nói qua cho hắn nghe một lần, kêu hắn đi huyện nha nói rõ sự tình lần này, nhìn xem có thể hay không đem mẫu thân cứu trở về. Bằng không đợi đến khi vụ án đóng lại, đến lúc đó tin tức truyền xa vạn dặm, ai nấy sẽ đều biết Mộc tú tài có vị mẫu thân phạm vào trọng tội, nói không chừng trực tiếp đem công danh quyền lợi của hắn trước nay bãi bỏ.
Hắn nghe chuyện đại sự tự dưng ập đến, trong lòng thầm oán lão nương như thế nào hành sự không cẩn thận như vậy. Lần này thì tốt rồi, đem tới cho hắn rắc rối to thế này, việc này nếu đến tai đám người trong học viện, không biết bọn họ sẽ cười hắn như thế nào đâu, phút chốc tức khắc giận đến nỗi lỗ mũi khói bay.
Theo như lời của cha hắn nói, mẫu thân phạm tội có thể ký lục lại, như thế tất sẽ ảnh hưởng đến con đường khoa cử của hắn. Muốn cười cũng không thể cười, Mộc Không Thanh không thể không chạy đến nha môn một chuyến.
Hắn khó chịu đi dò xét nhà giam, muốn nhìn thử vẻ mặt của Mộc mẫu. Bà ta bị đánh hai mươi đại bản rồi ném ở trong tù cũng không ai đến chăm sóc, vì bị tra tấn mà người không ra người ma không ra ma. Mộc Không Thanh không hề cảm thấy đau lòng cho mẫu thân mình, nhìn thấy bộ dáng của nàng đầu bù tóc rối, trong lòng hắn vô cùng chán ghét. Hắn cố chịu đựng mùi hôi trong nhà lao, suy nghĩ tình huống một chút liền đoán được cục diện này là do Sở Ngu bày bố.
Trong lòng hắn bất giác sinh ra một trận phẫn hận.
– Các người lúc nào đem tam muội gả ra ngoài cũng không báo cho ta một tiếng, còn hoang đường đem nó gả cho một nữ nhân. Bây giờ người ở không còn thích đem rắc rối đến cho ta.
Mộc mẫu một trận kêu rên, than vãn không ngừng.
– Còn không phải là vì ta muốn tích cóp tiền tiêu vặt cho con hay sao? Ta mắt thấy cha ngươi đi làm không được mấy năm nữa, không thừa dịp hiện tại vì ngươi tích cóp chút tiền, đến lúc còn dư chút tiền lẻ cho ngươi niệm thư.
– Rốt cuộc khi nào thì con thi đậu, mau nói cho lão mẫu thân một cái tin chính xác để ta còn có chút hi vọng.
– Tin chính xác tin chính xác, loại chuyện này nơi nào có thể cho các người cái tin chính xác? Ta ở bên ngoài vất vả vì tương lai cả nhà dốc sức niệm thư, các người lại ở sau lưng ta làm ra nhiều chuyện như vậy. Đến lúc đó bị viện trưởng cùng đồng học biết được, ta còn mặt mũi nào tiếp tục đi học.
– Con trai à, đều là nữ nhân kia tâu cáo với nha phủ, bằng không ta như thế nào lại ở chỗ này.
Mộc mẫu ngoan cố cảm thấy mình không có làm gì sai, trong lòng đem Sở đồ tể ra mắng chửi.
Hiện giờ không có biện pháp cứu người, chuyện mình bị người ta cáo trạng nhất định cùng Sở Ngu có liên quan mật thiết với nhau, Mộc lão bà khẳng định hai người họ chắc chắn có quen biết. Trước mắt chỉ còn cách xuống nước đi cầu xin Sở Ngu lên tiếng thoả hiệp để đối phương nể mặt nàng mà rút đơn tố trạng, nàng muốn ả ta giải thích cho quan phủ, nói mình không cố ý muốn lấy túi tiền của bọn họ. Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm.
Nếu vẫn không thể cùng người báo án thương nghị thành công, Mộc mẫu vẫn phải tiếp tục bị nhốt ở nhà giam huyện bộ, chịu đựng đủ các loại tra tấn xác thịt.
Tác giả có lời muốn nói:
Mộc Đinh Hương: cảm ơn bảo bối giúp ta hả giận.
Sở Ngu: Nàng hễ cứ động động mồm mép là nói cảm tạ  ̄へ ̄
Mộc Đinh Hương: Có đôi khi động mồm động mép cũng rất vui sướng. Ngươi muốn hay không đến đây thử nghiệm một chút, ta tuy hơi gầy nhưng mồm mép ta luyện đến rất lợi hại.