Nụ Cười Của Hoa Hướng Dương

Chương 7: Như anh đã thấy em...



3 giờ 40 phút…

– Ê! màu son nào đẹp hơn?

– Mày kẻ lệch rồi!

– Mày không biết trang điểm?

Tôi ngại ngùng gật đầu. Mấy khi tôi làm điệu như này đâu, đành để bà hoàng trong làng make up làm cho tôi.

Nó lựa màu đỏ tông hơn nâu nâu còn bóng bẩy điệu đà đồ đó, dặm tí phấn, đánh bụp bụp vô mắt. Thú thật tôi chẳng biết cảm nhận ra sao nữa, chỉ biết trông tôi rất rất xinh luôn.

Rồi nó uốn tóc kiểu lượn sóng cho tôi luôn đó. Nó ngắm nghía thành phẩm của nó dành cho tôi, gật đầu duyệt qua. Con Phương thì uốn xoăn hippie, tông nó chọn trông hơi cổ điển. Rồi con gái mà, selfie các kiểu rồi mới xách đồ rời khỏi nhà.

– Mày còn say nói gì tao?

Con Phương uống nốt lọ thuốc chống say, vừa chửi sau khi tôi khi tôi trêu chọc nó. Hai chúng tôi xếp hàng số 09, Thực đã đón con Phương rồi. Thực lên tiếng nhận xét:

– Phương xinh quá!

– Chuyện, bạn em mà lại. Tôi cười cợt.

– Mày cũng rất xinh…

Hết hồn, đằng sau tôi là thằng Thiên. Phương gắt gỏng:

– Không thể tin được lớn tuổi như này rồi vẫn không biết make up.

Cả 4 đứa theo lời anh hướng dẫn viên lên xe.

Tôi ngồi cùng con Phương, vì nó say xe hơn nên ngồi hàng ghế số 3 gần cửa sổ. Ngay đằng sau là thằng Thực và thằng Thiên. Nó lôi ra hẳn 3 cây son, một hộp phấn nền rồi cho vào túi của tôi, dặn dò:

– Có lúc ăn bị trôi thì tự đi mà xử lí.

Yên tâm nha, hai cái này cũng biết chút chút, không đến nỗi gì. Tôi hỏi nó:

– Bạn tôi cho tôi ăn gì buổi sáng đây?”

Vừa mở nắp chai nước vị đào, đưa cho nó. Nó nhận lấy, đáp:

– Nè, bánh ruốc hình con gấu. Hôm đấy thấy dễ thương quá nên mua.

Tôi nhận lấy, vui vẻ ăn. Vừa ăn, tôi vừa đọc cuốn truyện lại mới mua. Cuốn này thấy nhiều người nhận xét nên hôm nay quyết định đọc cho bớt chán. Đột nhiên, anh hướng dẫn viên bấy giờ mới lên tiếng, do thầy cô đi xe riêng nên học sinh rất thoải mái:

– Alo..Xin chào những chàng trai, cô bé của xe 09 ngày hôm nay. Anh xin tự giới thiệu, anh là Trần Bình, mọi người gọi anh là Tiểu Tiên Nữ vì anh hiền quá nên…

Chưa kịp nói hết câu, thằng Bình lớp tôi ý kiến:

– “Anh anh anh, em là Hoàng Bình nhưng tiếc không phải là Tiểu Tiên Nữ.”

Anh Bình tươi cười nhận xét:

– “Được, vậy bạn Bình này là Đại Tiên Nữ.”

Chúng tôi cười phá lên, cái gì mà Tiểu Tiên Nữ hay Đại Tiên Nữ gì cơ chứ.

Sau đó, anh đọc số điện thoại cho chúng tôi để có gì gọi điện. Sau khi xong xuôi tất cả, anh Bình có nhìn qua tôi:

– A, quyển này chị Trinh có đọc hôm trước này.

– Chị Trinh? Tôi hỏi lại.

Anh thì thầm:

– Là crush của anh đấy. Hôm trước anh hỏi tên mà chỉ không cho, cho anh xin tấm ảnh với.

Tôi gật đầu đồng tình, cho anh chụp lại quyển truyện. Sau đó anh lên tiếng:

– Anh phát 4G cho mấy đứa nhé, ai vô solo Liên Quân với anh, thắng được một món quà lưu niệm, thua thì hát một bài.

Bọn con trai hào hứng chấp thuận. Lát sau, thằng Thực gõ vai tôi:

– Phương sao vậy?

Chưa gì đã quan tâm rồi cơ đấy. Tôi đáp:

– Nó say xe, sợ ấy mà.

Rồi thằng Thực luồn qua đưa cho tôi cái gấu bông hình quả bơ, dặn dò:

– Lần này coi vẻ cũng đi chừng 2-3 tiếng, Phương buồn ngủ thì đưa cho ẻm…

Tôi cười, gật đầu. Con Phương uống thuốc rồi nên cũng không đến nỗi. Chỉ là do thức sớm quá nên có chút buồn ngủ, thằng Thiên ngồi ngay đằng sau, nịnh nọt:

– Ước gì, bạn có thể chia sẻ cho mình vài ba quả dâu nhỉ?

Gì đấy, tiền nong đầy đủ rồi cơ mà, nhưng không sao, tôi tốt bụng đưa hẳn cho hai thằng đó một hộp, nó cảm ơn, tôi đáp:

– Không có gì đâu bé Xuân Xuân ạ!

Thằng Thực sặc sụa:

– Vl, sao biết cả cái biệt danh đáng sợ của nó vậy?

– Vô tình. Tôi hời hợt.

– Đừng có gọi như thế.

Thiên nhắc nhở.

Tôi bật cười rồi lấy nốt quyển chuyện, chợt bé Xuân Xuân nhoi lên:

– Lại chồng mới à?

– Ừm.

Thằng Thiên ném cho tôi một quyển gì đó. Khi tôi nhìn vào, há hốc:

– Vãi, bản đặc biệt, mày kiếm đâu ra bản real đấy, khéo bản fake cũng không còn.

– Cho mày.

Ôi, một cái bản này cũng ít nhất cũng gần 1 triệu. Tôi xua tay:

– Tao mượn thôi. Lát trả mày.

– Vậy đến đó thì đem vứt cho tao.

– Ơ, bản này đắt kinh khủng đi được. Nói vứt là vứt thế nào được?

– Tao được tặng đấy, nhưng không thích mấy cái này. Mày không nhận thì tao đem vứt.

– Ấy ấy, tao nhận, tao nhận.

Tôi hạnh phúc nhìn bản đặc biệt siêu siêu đắt đỏ đang trong tay mình. Tôi có thể nhận ra đây là bản real ngay tức khắc, trong đó còn kèm chữ kí của bà tác giả cơ, hạnh phúc dã man.

Con Phương thì ngủ, tôi đọc truyện. Mấy đứa con trai thì đang bận combat với anh hướng dẫn viên. Thằng Thực còn yêu cầu:

– Chụp anh mấy tấm ảnh của bé Phương với.

Tôi cười cợt:

– Cứ một tấm là mười ngàn.

Thực vôi vã rút ra tờ 100 ngàn rồi yêu cầu. Vậy là tôi chụp hẳn mười tấm ở mười góc độ khác nhau của con Phương, ném qua cho thằng Thực nhận xét:

“Ê Thiên, mày nhìn bé con nhà tao ngủ nè. Xinh quá!

Tôi và thằng Thiên nhìn nhau, cười nghiêng ngả. Cũng đừng có oang oang như vậy chứ. Con Phương tỉnh dậy, chộp ngay quả dâu tây trong hộp, nói:

– Có dâu mà đếch mời tao.

– Mày ngủ ngon quá trời còn gì? Tôi thanh minh.

Nó vui vẻ lôi điện thoại ra, quay quay vớ vẩn. Thằng Thực được dịp đưa cho con Phương túi kẹo, nói:

– Tỉnh rồi hả, cho bé nè.

– Dạ.

Tôi nhếch mép, lúc nói chuyện với tôi thì hồng hộc như một con hổ. Lúc nói chuyện với thằng Thực thì coi cái nết thành con mèo con luôn không?

– Đại Tiên Nữ, người thua rồi!

Anh Trần Bình lên tiếng nhận xét thằng Hoàng Bình, nó không phục:

– Không thể nào, lại đi anh.

– Không được, mau mau đứng lên hát một bài đi.

Sau đó nó quyết đinh hát một bài cổ hủ nhất mọi thời đại:

– Bà ơi bà, cháu yêu bà lắm…

– Bà cũng yêu cháu lắm! Chúng nó trêu chọc.

– Mẹ thằng kia, im ngay!

Rồi sau đó chúng tôi chơi bốc thăm hát song ca. Con Phương thì bốc trúng số 12 cùng thằng Thực, tôi thì trúng số 25 cùng thằng Thiên. Tôi lên tiếng:

– Tao đếch tin đây là sự trùng hợp!

Cho dù phản đối như nào thì cũng đành phải chấp nhận số phận. Con Phương và thằng Thực song ca bài:”Cưới Đi.” Khiếp, ngọt ngào kinh khủng. Rồi đến số 13, 14, 15,… Và cùng đến số 25.

Thiên hỏi tôi:

– Muốn bài gì?

– Như anh đã thấy em đi!

– Mày khôn như chó ấy, mày chỉ cần hát đoạn cuối thôi.

– Kệ tao, gâu gâu.

– “Vl, chịu.

Xong nó cũng phải đáp ứng yêu cầu vì tôi sủa rồi mà. Âm thanh vang lên, thằng Thiên bắt đầu hát:

– Anh ngắm nhìn thêm, mây, sao và màn đêm long lanh của anh.

Anh lướt nhẹ trên từng câu hát, nơi những giấc mơ đã từng thổn thức với anh…

Giọng nó nhẹ nhàng, thổn thức kinh khủng. Rồi mọi người đều hòa theo giai điệu luôn, và câu hay nhất cùng đã lên:

– Và một lần cuối, để mình không cần mạnh mẽ

Dù sao ta cũng đã yêu nhiều thế!

Có rất nhiều điều mà anh vẫn chưa nói ra

Vì lần cuối cùng được nắm tay em bước qua khắp nẻo đường

Ngắm hoàng hôn chạm bờ vai em, như khoảnh khắc đầu tiên em đến

Anh cất nụ cười người vào trang kỉ niệm, như em vẫn còn bên anh…

Nghe nó day dứt mà ấm áp quá trời quá đất, tôi lặng lẽ nhìn nó, trái tim tôi cứ bay đi đâu rồi ấy. Gần kết thúc rồi, vậy là tôi cũng sẽ phải hát, cả hai ánh mắt vô tình chạm nhau:

– Vậy nên hãy xóa hết đi phiền lo đang bủa vây

Dù ta sẽ nhiều khi không gặp may

Chỉ cần em tin tất cả sẽ tốt thôi, và hãy cứ sống hết cho những gì em muốn

Anh sẽ luôn hát mãi như là khi em ở đây, dù ta theo thời gian cũng sẽ đổi thay

Điều tuyệt vời nhất sẽ đến với em như anh đã tìm thấy em…

Tôi bấy giờ mới cất tiếng, sự hò reo cổ vũ làm tôi có chút phấn khích:

– Tháng năm u sầu cùng màn đêm thâu

Dòng kí ức sao đã loang màu

Biết đến khi nào để ta lại trông thấy nhau

Với em, những ngày mà mình rong chơi

Là thời gian đẹp nhất trong đời

Dù sao, tất cả cũng qua rồi…

Và sau đó là một tràng pháo tay rộn rã và tiếng nói nỉ non, mờ mờ ám ám của thằng Thiên:

– Hát hay lắm!

– Ừm…

Anh Bình nhận xét:

– Hai bạn hát hay quá, anh xin tặng cho hai bạn quà nhé.

Tôi chọn hình bông hoa hướng dương đan len, mỉm cười cảm ơn anh.

Thằng Thiên lại chọn hình củ cà rốt.

Cuối cùng cũng đến nơi, cả lũ hò hét:

– XIN CHÀO NHA TRANG!!!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.