Nữ Chủ, Quản Lý Tốt Hậu Cung Của Ngươi

Chương 59: Nàng là tiểu Phong Phong (2)



Trong nháy mắt nữ nhân trước mặt tràn ra khí tức ưu thương khiến Phan Diệp nhăn mày.

-”nàng không sao đấy chứ?”

-”không sao,công tử,tiểu nữ hơi mệt,có thể đắc tội xin phép trước rút lui sao?”

-“..ân,mong tiểu thư nghỉ ngơi đầy đủ” Phan Diệp trong lòng hơi mất mát,cũng không biết đến cùng mình mất mát điều gì chỉ có thể gật đầu nhìn nàng.

Bỗng hắn chú ý đến một vật lúc Dạ Tuyết hơi cúi người cáo biệt mà lộ ra trước mặt hắn.

Đồng tử hơi co lại.

Hai giây sau,hắn lập tức đứng dậy ba bước thành một nắm lấy tay Dạ Tuyết khiến nàng phải xoay người lại.

Đưa tay lên đầu nàng,rút đi chiếc trâm bằng gỗ hương khắc văn tinh xảo xuống,gương mặt hắn có thể nói là hắc như đáy nồi.

Nắm chặt trong tay cây trâm,trong mắt là kịch liệt không thể tin cùng tức giận.

Đây đúng là cây trâm Phượng Uyển đời đời truyền cho Phan gia chủ mẫu!

Rõ ràng hắn đã tặng cho tiểu Phong Phong (tất nhiên là giấu nhẹm đi lai lịch của nó),thế mà bây giờ lại nằm chiễm chệ trên đầu nữ nhân trước mắt.

Phản ứng đầu tiên của hắn là tiểu Phong Phong tặng vật định tình của hai người cho nữ nhân trước mặt.

Hai người này quen biết nhau?

Khoan đã..

Khôn quản sự nói Dạ tiểu thư không chút do dự huỷ hôn,hơn nữa thái độ rất khác tin đồn..

Nếu như ..

Nếu như nàng ta và tiểu Phong Phong là một đôi…kế sách huỷ hôn là của tiểu Phong Phong..

Như vậy tất cả mọi chuyện đã được giải thích ổn thoả.

Giờ phút này trong lòng Phan Diệp chỉ cảm thấy sáp sáp,đồng thời trái tim như bị ai đào rỗng,khó chịu vô cùng.

Mà Dạ Tuyết thì là vô cùng kinh ngạc,nàng vừa nhìn liền biết là cây trâm của hắn tặng,nhưng là vì sao lại được cài trên đầu nàng a?

———————–

Dạ Tuyết tất nhiên không biết,sáng sớm nàng ngồi thẫn thờ cho nha hoàn trang điểm,vấn tóc.

Để tìm được phụ kiện phù hợp với váy màu xanh nhạt hôm nay nha hoàn đã lục tung hộp trang điểm của nàng,sau đó nhìn thấy dưới đáy hòm được bọc vải lụa cẩn thận cây trâm gỗ thơm phức tinh xảo này.

Trong lúc mơ mơ hồ hồ Dạ Tuyết đã đáp ứng nha hoàn sử dụng cây trâm đó vấn tóc cho mình,cho nên mới có màn hiện tại.

——————-

Dạ Tuyết bất đắc dĩ lên tiếng:

-”Phan công tử, có thể trả lại cho ta sao?” nàng rất thích chiếc trâm này,quan trọng là đó là món đại ca tặng nàng, rất có thể từ nay nàng sẽ không được nhận cái gì từ đại ca của nàng nữa.

-”vì cái gì cây trâm này lại ở chỗ ngươi?” Phan Diệp nén giận,mặc dù trong lòng hắn đã nhận định là tiểu Phong Phong tặng nó cho nàng ta nhưng vẫn nhịn không được mà lên tiếng hỏi.

-”Ah..? chính ngươi …” tặng ta..

Dạ Tuyết đang nói bỗng im lặng.

Đứa ánh mắt tìm tòi đặt lên người Phan Diệp, Dạ Tuyết dò xét nhìn nhìn.

Hắn sao có thể không nhận ra cây trâm này? Lúc tặng hắn còn một hai bắt nàng hứa phải giữ cẩn thận cơ mà.

Trừ phi..hoặc là người trước mắt không phải đại ca, chỉ là trùng hợp người giống người..

Hoặc là nói..

Không lẽ..

Dạ Tuyết ngẩng đầu nhìn Phan Diệp trong đáy mắt lửa giận.

Nàng phát hiện dường như hắn không biết nàng là Kỳ Phong.

Có chút không hiểu,nếu hắn không biết nàng là ai,vậy mục đích hắn tiếp cận “Kỳ Phong” là gì?Vì sao phải cố tình muốn cùng “hắn” kết nghĩa huynh đệ đâu?

Dạ Tuyết nhất thời không nghĩ ra,lại cũng lười đi nghĩ, nàng nhăn mày.

-”thỉnh công tử trả lại cho ta,đây là của đại ca ta tặng”

-”hắn tặng cho ngươi?” Phan Diệp con ngươi bốc hoả.

-”đúng vậy”

-”hắn có nói qua lai lịch của cây trâm này hay không?” Phan Diệp nắm chặt cây trâm trong tay.

-”không a” đích xác là lúc ngươi đưa ta ngươi chỉ nói là tặng ta mà thôi,có nói gì thêm đâu?

Mà Phan Diệp thì đang muốn nghe từ miệng Dạ Tuyết cây trâm này là được đại ca của hắn (Kỳ Phong)-Tiêu Diệp tặng.

Phan Diệp tức giận vô cùng ngoài mặt lại không mảy may thay đổi.

-”ta cho ngươi cây trâm khác quý giá hơn,tinh xảo hơn,cây trâm này ta thu” Phan Diệp lạnh nhạt nhìn Dạ Tuyết.

-”không được”

Dạ Tuyết nói xong sẽ xông đến,chìa tay ra hạ quyết tâm đoạt lại cây trâm.

Phan Diệp một phen nắm chặt tay nàng giơ lên cao,một bộ hung thần ác sát.

-”ta lặp lại,thứ này không phải ngươi có thể sở hữu.” đó là của Phan gia chủ mẫu.

Một nửa câu sau hắn tất nhiên không nói ra lời.

Mùi thảo dược trên người Dạ Tuyết toả ra nhất thời làm cơn giận của Phan Diệp càng lớn.

Mùi này là của Kỳ Phong!

Nói như vậy hẳn là Kỳ Phong vừa ở nơi này?

Đã bốn năm ngày hắn không thể liên lạc được với hắn,thật sự là khó chịu.

Không gặp hắn mà là đi gặp nữ nhân trước mặt này?

Nghĩ vậy tay không tự giác buộc chặt.

Dạ Tuyết bị đau nhăn mặt.

Thấy vậy,Phan Diệp không tự giác khẽ buông ra tay nàng,nhìn thấy vết đỏ chói mắt trên cổ tay bạch ngọc hắn có phần ảo não mình không kiềm chế được tâm trạng.

Hắn mím môi đang định mềm nhẹ thoả thuận để lấy lại cây trâm thì bất chợt hắn trợn to mắt khi nhìn thấy ấn kí hoa mai màu đỏ trên cổ tay gần ngón cái của nàng.

Đó là ấn kí hắn đã từng thấy trên tay Kỳ Phong.

Kỳ Phong nói,đây là từ nhỏ sinh ra đã có ấn kí,không biết ý nghĩa gì.

Khoan đã,hắn có cảm giác mình vừa nắm bắt được cái gì..

Cây trâm hắn tặng nằm trên tay nữ nhân này.

Mùi thảo dược quen thuộc.

Còn có…

Ấn kí kia..

Hắn lần nữa nắm chặt tay Dạ Tuyết,đưa nó gần mặt mình ,nhìn thật kĩ sau đó không dám tin hỏi.

-”ngươi là..tiểu Phong Phong?”

—————————

Trong khi đó, tại Tuyết Liên động, một nam nhân đã đứng tuổi chắp hai tay sau lưng vững vàng đứng trên một chiếc lá vô cùng nhỏ nhắn.

Kim sắc mái tóc phần lớn được cố định bởi kim quan, phần còn lại tự do đổ dài trên lưng người đàn ông trung niên tựa như một dòng suối được dát vàng.

Hắn mặc trường bào màu đen, trên vạt áo cũng như tay áo thêu đồ án Cửu Long chuyển thiên (chín con rồng phi vũ trên bầu trời), trên người toát ra khí tức Vương giả.

Kim đồng con ngươi nhìn chằm chằm về phía Tuyết Liên nay chỉ còn vài phiến lá.

Rõ ràng lúc trước hắn đến nơi này Tuyết Liên vẫn chưa tới kỳ thành thục, Tuyết Liên động lại ở nơi vô cùng hẻo lánh, hơn nữa nhân loại chưa chắc biết được tác dụng của Tuyết Liên.

Vậy thì là ai đã hái nó đâu?

Đúng lúc này, một quyền phong từ sau lưng nam nhân không dự triệu phóng đến.

Hiên Viên Dực ngay lập tức xoay người một quyền đối kháng. Tay trái hoá Long trảo một quyền huy đi.

Người tới như hiểu rõ mọi chuyện sẽ như vậy liền nghiên người hiểm hiểm tránh đi một quyền, nhẹ nhún chân trên mặt nước, phóng lên xoay hai vòng trên không trung, một cước thải xuống.

Hiên Viên Dực trở tay nắm chặt cái chân không ngoan ngoãn kia, sau đó không chút nào “thương hương tiếc ngọc “ kéo cả thân mình nó xuống ném thẳng vào trong hồ.

Hiên Viên Triệt cảm thấy tình thế không ổn, liền hoá thân thành một con kim long thoát đi ma trảo của Hiên Viên Dực.

Hai người đồng thời dừng tay, mà kim long lượn một vòng trên cao rồi cũng hoá thành nhân hình đáp xuống đất.

-”xú tiểu tử, có gan tập kích ta” Hiên Viên Dực nhìn Hiên Viên Triệt đứng trước mặt, cao hứng một vỗ lên vai kém chút đánh hắn (HVT) nằm úp sấp xuống đất.

-”phụ Vương” Hiên Viên Triệt xoa xoa bả vai đáng thương của mình trang uỷ khuất hoán một tiếng.

-”hảo, hảo, để ta nhìn xem”

Hắn nhìn một lượt đứa con trai bảo bối của hắn, ở xác nhận hắn (HVT) “lông tóc vô thương” sau nhẹ thở phào một hơi.

Sau đó nhìn Hiên Viên Triệt hơi hơi nghiền ngẫm.

-”tiểu Hiên, nửa năm không gặp như thế nào cấp bậc tăng nhanh như vậy?”

Nói ra điều này Hiên Viên Dực cũng không khỏi nghi ngờ, phải biết Long tộc tu luyện vô cùng khó khăn.

Bởi vì khác với nhân loại, Long tộc chiến khí hấp thu từ ngoại giới ngoài chạy tuần hoàn cải tạo thân thể, phần lớn gia tăng trên lớp vảy tăng cường độ phòng hộ, cho nên chiến khí rất khó bước vào trạng thái bão hoà.

Bởi vì có cố gắng hấp thu bao nhiêu thì dùng cũng không đủ tiến hành thăng cấp, cho nên cấp bậc cao rất hạn chế.

Thay vào đó nhờ lực phòng hộ cường hãn, nên Long tộc vẫn là thú chi vương không có kẻ dám cả gan uy hiếp.

Mà lúc nãy long tức từ trên thân tiểu Triệt phát ra rõ ràng là so với khi rời khỏi Phi Long Thiên Cung đã thăng ít nhất hai cấp bậc.

Chỉ nửa năm thời gian tăng ít nhất hai cấp bậc? Đó là cái gì khái niệm a?

Ngay cả hắn là Long Vương gặp qua vô số kỳ tài tu luyện cũng không khỏi âm thầm kinh hãi.

Hiên Viên Triệt sờ sờ mũi, có chút không biết nói sao, tổng không thể nói cho Phụ Vương biết hắn đem lục cấp tăng khí đan, cùng lục cấp phá giai giai đan cũng như thất cấp định giai đan xung làm kẹo đường mỗi ngày nhai vài trăm viên đi, hắn cũng không muốn bị Phụ Vương đánh cho tơi tả vì tội “phá gia chi tử” nga~.

————–

Tác giả cầu cmt.:)))


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.