“Trình tiểu thư?” Bởi vì Cố Thịnh Nhân ngửi được mùi hương quen thuộc nên thất thần, mãi dến lúc Nguyên Húc mở miệng gọi cô.
Cô vừa lấy lại tinh thần, nhanh chóng đứng vững, nói cảm ơn với Nguyên Húc.
“Nguyên tiên sinh thích nước hoa mùi hoa sen ư?” Cố Thịnh Nhân không hiểu có suy nghĩ gì mà hỏi một câu như vậy.
Nguyên Húc bật cười: “Không có, trước giờ tôi không dùng nước hoa.”
Nói xong anh gật đầu với Cố Thịnh Nhân, ra hiệu mình phải đi trước, bên phía sảnh lớn cũng đã bắt đầu đọc tên của anh.
Để lại mình Cố Thịnh Nhân ngồi ngẩn người ở đó.
“Hệ thống.” Giọng Cố Thịnh Nhân mang theo vẻ mong đợi: “Cậu nói xem, có khả năng không… Cơ Ngọc có khả năng luân hồi giống tôi không?”
Hệ thống im lặng một lúc mới lên tiếng: “Trên lý thuyết, khả năng này không tồn tại.”
“Nhưng mùi hương trên người anh ấy rất giống Cơ Ngọc!” Cố Thịnh Nhân có chút kích động: “Ở thế giới kia, trên người Cơ Ngọc cũng mang theo hương hoa sen, tôi ở cùng anh ấy, có thể xác định anh ấy chưa từng dùng bất kì thứ gì mang mùi hoa sen.”
Hệ thống không trả lời, nó cũng không có cách nào giải thích hiện tượng này.
Đột nhiên Cố Thịnh Nhân như sống lại. Từ khi đi vào thế giới này, trạng thái của cô hơi kỳ lạ, giống như cả người không có một chút tinh thần nào. Mặc dù hoàn thành nhiệm vụ như thường, nhưng lại khiến cô cảm thấy không tìm được lý do nào để kiên trì.
Cố Thịnh Nhân không phải kí chủ đầu tiên của hệ thống, lúc trước hệ thống từng có mấy kí chủ, bọn họ đều giống Cố Thịnh Nhân, trong một thế giới nào đó, yêu một người nào đó. Nhưng mỗi thế giới trôi qua, người bọn họ yêu đều sẽ biến mất, mà bản thân những người đó vẫn không ngừng xuyên qua các thế giới khác. Lâu dần, kí chủ có ý chí kiên định thế nào, cũng không thể tiếp tục chống đỡ.
Cuộc sống vô vọng, điều đó tàn nhẫn hơn so với bất kì điều gì.
Ba kí chủ đầu của hệ thống, có hai người tự yêu cầu tiêu hủy bản thân.
Nhưng Cố Thịnh Nhân không giống bọn họ.
Cố Thịnh Nhân là do người kia tự tay tạo ra, bàn về địa vị, dù mười hệ thống cũng không bằng một Cố Thịnh Nhân, chỉ là bản thân cô không biết thôi.
Cố Thịnh Nhân cảm thấy trong thân thể mình tràn đấy ý chí chiến đấu.
Cô nhìn chằm chằm Nguyên Húc đang chậm rãi nói trên bục, suy nghĩ làm sao mới có thể chứng minh anh là Cơ Ngọc chuyển thế.
Đúng rồi! Đột nhiên Cố Thịnh Nhân nhớ ra. Trên vai trái của Cơ Ngọc có một cái bớt hình hoa sen. Lúc động tình ở thế giới kia, cô còn từng trêu chọc anh có phải tiên tử hoa sen chuyển thế không, không phải thì sao trên người không chỉ có mùi hoa sen mà còn có dấu ấn hoa sen. Khi đó Cơ Ngọc chỉ coi như cô nói đùa, cái gọi là mùi hoa sen ở trên người anh, ngoài Cố Thịnh Nhân ra, không ai có thể ngửi được.
Nếu vậy, trên người Nguyên Húc thì sao? Có phải cũng có vết bớt giống như vậy không?
Ánh mắt Cố Thịnh Nhân nhìn Nguyên Húc sáng rực, suy nghĩ làm sao mới có thể cởi quần áo trên người người đàn ông này ra kiểm tra một lần.
Sau Nguyên Húc, đương nhiên người thừa kế tập đoàn Trình thị là Trình Bác Hiên cũng phát biểu cảm nghĩ một chút.
“Cuối cùng, cho phép tôi giới thiệu em gái một chút về tôi, công chúa nhỏ của tập đoàn Trình thị, Trình Tích Tri.” Trình Bác Hiên nhìn Trình Tích Tri cười.
Tích Tích không thích thương trường, không sao, anh cả anh đây có đầy đủ năng lực để che chở cô cả đời cơm áo không lo. Nhưng chuyện kinh doanh này, vẫn phải do Tích Tích tự làm, sau này những thứ đó, đều chính là của cải của em ấy.
Cố Thịnh Nhân đứng lên xinh đẹp dưới ánh mắt của tất cả mọi người.