Editor – Beta: Mộng Kha
Tưởng Vân Sam ngồi ở giữa mọi người, nghe các tiểu thư thân phận tôn quý những ngày qua cung kính nịnh bợ mình.
Lão thái quân phủ Trấn Quốc Công đại thọ bảy mươi tuổi, lấy thân phận khi xưa của nàng, tự nhiên là không có tư cách tham dự, bất quá hiện giờ sao?
Tưởng Vân Sam thỏa thuê đắc ý nhìn bốn phía chung quanh, hiện giờ, ai còn dám khinh thường mình?
Không nghĩ tới, ở nơi xa các tiểu thư chân chính thân phận tôn quý đều khe khẽ nói nhỏ: “Đây là thứ tiểu thư của phủ Đại tướng quân? Cũng chỉ có như vậy, không biết trúng vận may gì, thế nhưng được hoàng gia coi trọng.”
“Đúng vậy, cái này cũng thật chính là bay lên chi đầu biến thành phượng hoàng.”
“Trưởng công chúa điện hạ và Thanh Dương quận chúa tới chơi!”
Thanh âm vang lên, bên trong phòng khách ầm ĩ lập tức an tĩnh xuống, lão thái quân năm nay bảy mươi tự mình đứng dậy nghênh đón Trưởng công chúa đến.
Tưởng Vân Sam thấy thế xiết chặt khăn trong tay, chờ tới thời điểm của mình, bà già kia mình ngay cả ánh mắt đều không có nhìn một chút, chỉ lệnh cho một nàng dâu tiến đến nghênh đón.
Còn có Tưởng Lệnh Trinh, nàng vừa tiến đến, ban đầu người vây quanh ở bên mình, lập tức toàn bộ di chuyển đi qua.
Tưởng Vân Sam thậm chí có thể nhìn đến, không ít người ánh mắt ở trên người mình cùng Tưởng Lệnh Trinh đổi tới đổi lui, hiển nhiên là lấy hai người làm đối lập.
Nàng cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, là mới làm, sử dụng vải trong cung ban thưởng, ở giữa khách khứa cũng coi như được với thượng thừa, lại như cũ không có biện pháp cùng cống phẩm trên người Tưởng Lệnh Trinh so sánh.
Đương kim chỉ có một muội muội, được đồ vật hiếm lạ gì, cơ hồ đều phải hướng tới trong phủ Trưởng công chúa đưa lên một kiện, Trưởng công chúa lại là người ái nữ như bảo, vật này đó hiếm lạ, cơ hồ đều dùng ở trên người Thanh Dương quận chúa Tưởng Lệnh Trinh.
Tưởng Vân Sam nghe được nữ quyến bên người nghị luận, hài của Thanh Dương quận chúa được đính thành bồ câu với những viên ngọc Đông Châu lớn nhỏ, chính là chí bảo Đông Bắc vương dâng hiến lần này, Hoàng hậu được một đôi, Thái Hậu trường kỳ lễ Phật được một đôi, còn có một đôi chính là ở chỗ của Trưởng công chúa.
Nào biết đâu rằng, thế nhưng là được đính trên hài của Tưởng Lệnh Trinh làm trang sức!
Chỉ bằng một đôi Đông Châu này, liền che đi sự nổi bật của nữ quyến ở đây, càng không cần phải nói, trên người Thanh Dương quận chúa các đồ vật khác, không có chỗ nào mà không phải là trân bảo khó tìm.
Tưởng Vân Sam chỉ cảm thấy mọi ánh mắt đều là đối với mình cười nhạo, nàng một khắc cũng nán lại không đi xuống, liền nói với người bên cạnh muốn đi ra ngoài một chút.
Không nghĩ tới, nàng nhìn thấy đích mẫu thế nhưng không dậy đón chào, ngược lại là tránh đi, bị không ít người xem ở trong mắt, âm thầm nhạo báng quả nhiên là thứ nữ, không biết lễ nghĩa.
Thời điểm Thái tử đi qua, liếc mắt một cái liền thấy được Cố Thịnh Nhân ở giữa đám nữ quyến.
Hắn vẫn luôn cho rằng Tưởng Lệnh Trinh sẽ là thê tử tương lai của mình, tuy rằng cảm thấy nàng đối mặt với mình quá mức thủ lễ cũ kỹ, tổng thể mà nói, đối với vị hôn thê này, lại là tương đối hài lòng.
Nào biết đâu rằng, một đạo ý chỉ của phụ hoàng, liền mang Tưởng Vân Sam hứa cấp cho mình làm Trắc phi.
Nghe được ý chỉ trong nháy mắt, trong lòng hắn nghĩ chính là, A Trinh biểu muội nếu là không gả cho mình, sẽ gả cho ai chứ? Về sau ai sẽ là Thái Tử phi của mình?
Nữ nhân như Tưởng Vân Sam, mình muốn nhiều ít liền có bấy nhiêu. Nhưng là Tưởng Lệnh Trinh tuyệt sắc như vậy, toàn bộ Thiên Khải vương triều đều tìm không thấy mấy người, mà lại đồng thời có được địa vị tôn quý như vậy cùng khí chất không thể xâm phạm nữ nhân, càng là chỉ có một người như Tưởng Lệnh Trinh.
Cơ Diệp nhìn Cố Thịnh Nhân trong đám người giống như bị chúng tinh củng nguyệt, con ngươi là một mảnh lửa nóng, diễm sắc như vậy, trừ bỏ mình thân là đế vương tương lai, còn ai có tư cách có được?
Thần thái này của hắn, cũng bị người lặng lẽ bắt được vào trong mắt.