Nữ Chủ Đại Nhân, Ta Sai Lầm Rồi

Chương 44: Linh dược



Đông Phương Uyển Ngọc cảm thấy mình sắp phát điên, người mà bản thân nàng nhung nhớ lúc này đây lại kéo tay nàng áp lên mặt cô, cả người trần truồng từ trong chậu tắm đứng dậy, tay còn lại ôm lấy cổ nàng, đem toàn bộ trọng lượng trên người đều giao cho nàng.

Nàng ra sức nhắc nhở bản thân, không được nhìn, nhưng đôi mắt không tự chủ lại nhìn xuống dưới.

“Thất tỷ, ta nóng.”

Đông Phương Minh Huệ lao bổ vào người nàng, phát hiện trên người đối phương mát mẻ đến khiến cô thoải mái, cô mất kiên nhẫn cọ qua cọ lại vào người nàng, từ đó dập tắt ngọn lửa không có nơi nào bùng phát ở trong lòng.

Đông Phương Uyển Ngọc nuốt nước bọt, nàng cảm thấy có một ngọn lửa được châm lên ở trong tâm, nếu như đối phương còn tiếp tục cọ xát, nàng không chắc sẽ không làm ra chuyện gì với cô.

“Cửu muội, ngươi sao thế?”

Nàng dùng toàn lực đẩy đối phương rời khỏi người mình, sau đó lấy chăn bao bọc cô.

Mặt đối phương đỏ bừng, người còn toả ra khí tức mê người, đáy mắt ửng đỏ, biểu cảm đau khổ cọ xát lên chăn.

“Thứ các ngươi vừa ngửi có lẽ là thứ đối phương dùng trong lúc hoan ái, từ đó kích tình.” Ngay lúc Đông Phương Uyển Ngọc lúng túng, Thanh Mặc xuất hiện giải thích.

Đông Phương Uyển Ngọc nhớ đến vừa nãy ở phòng bên cạnh, Đông Phương Minh Huệ có đưa một cái bình sứ nhỏ cho nàng ngửi, “Nếu như là như thế, vì sao ta không có chuyện gì?”

Không đúng, cho dù là không có chuyện gì, vì sao nàng thấy người bắt đầu nóng lên rồi.

“Hay là ra ngoài tìm đại hai tên nam nhân nào?” Thanh Mặc đùa nói.

Đông Phương Uyển Ngọc không quan tâm đến trò đùa của đối phương, dùng chăn buộc Đông Phương Minh Huệ lại, nhét lên giường, mở cửa ra ngoài, rất nhanh, người hầu đã mang bốn chậu gỗ đến, hai thùng đựng nước lạnh, hai thùng đựng đá.

“Cửu muội, uỷ khuất ngươi rồi.”

Đông Phương Minh Huệ bị tình dược khiến cho cảm thấy khó chịu, lúc được Đông Phương Uyển Ngọc ôm, mặt của cô dính lên mặt đối phương, hoàn toàn tự nhiên cọ qua cọ lại, mặt kề mặt, khoé môi có lúc lướt qua khoé môi đối phương.

“Thanh Mặc, ngươi tạm tránh đi đâu đi.”

“Được.”

Hồn Hải của Đông Phương Uyển Ngọc dựng lên một tấm màn che, che mất toàn bộ tầm nhìn của hắn.

“Thất tỷ.”

Đông Phương Uyển Ngọc nếu như còn nhịn được, thì nàng có thể thành thánh nhân rồi.

“Cửu muội, đây là ngươi tự tìm đến đấy nhé.”

Đông Phương Uyển Ngọc nhẫn nhịn đến trên trán đổ mồ hôi, đôi mắt đen trầm si mê nhìn gương mặt mất kiên nhẫn đang ở dưới thân nàng lộ ra thần sắc vui vẻ.

“Muốn.”

“Có biết ta là ai không?”

Đông Phương Uyển Ngọc ép cô phải nhìn mình, nhìn thấy cặp mắt mờ đục mơ màng kia, bên trong còn in rõ ảnh phản chiếu của bản thân. Nhưng nàng biết, đối phương lúc này chỉ muốn được sung sướng, cho dù là ai, chỉ cần có thể khiến cô hài lòng, cô đều bày ra bộ dạng này.

Đôi mắt vốn là đơn thuần nay lại xuất hiện sự ham mê sắc dục.

Trong chớp mắt, thân thể nóng ran của Đông Phương Uyển Ngọc lập tức biến mất, nàng ôm người vào trong lòng hôn nhẹ lên mái tóc ẩm ướt, “Cửu muội, sẽ có một ngày ta sẽ khiến ngươi cam tâm tình nguyện nằm bên cạnh ta.”

Sau đó Đông Phương Uyển Ngọc cứ ôm người như thế đặt vào trong chậu gỗ, để đá lạnh bên trong chậu giảm thân nhiệt xuống.

Đông Phương Minh Huệ vừa đặt chân vào, cơn nóng trên người giảm đi rất nhanh. Cô thanh tỉnh đi mấy phần, nhưng ngay sau đó đã bị nhiệt triều xông đến che mất lý trí.

Đông Phương Minh Huệ lần nữa tỉnh lại, thấy cả người đau nhức, chỗ nào cũng đau, như thế vừa bị xe tải cán qua.

Cô xoa huyệt thái dương của mình, có cảm giác đau nhói không rõ ràng, cổ họng cô đau.

“Thất tỷ.”

Đông Phương Minh Huệ bị chính giọng của mình doạ, giọng khàn không nói, cổ họng còn đau đến muốn chết.

Cô bị sao rồi?

Cô phát hiện bản thân đang nằm ở trên giường lớn, nữ chủ đại nhân cũng không ở trong phòng, cô khó khăn chống người ngồi dậy, hồi tưởng lại những chuyện hôm qua.

Hình như là, lúc cô đi tắm không cẩn thận hôn mê?

Cô vỗ đầu của mình, cô vì sao lại không nhớ bản thân bị người lôi lên giường đến bộ dạng này rồi?

Chẳng lẽ là vì tối hôm qua thấy cơ thể của soái ca, xuân tình chớm nở, cả buổi tối mơ thấy xuân mộng?

Cô lập tức hất chăn ra, phát hiện bản thân không một mảnh vải, doạ đến cô run rẩy.

Sẽ không phải giấc mơ thành hiện thực chứ?

Đông Phương Uyển Ngọc lúc đi vào thấy đối phương gói mình như cái bánh chưng, đáy mắt nàng hiện lên ý cười, hỏi, “Cửu muội, trong người thấy thế nào?”

Đông Phương Minh Huệ nuốt nước bọt, cô hé miệng định trả lời, phát hiện đối phương nghiêng người xuống, bàn tay lạnh chạm nhẹ trán cô.

“Không nóng.”

Đông Phương Uyển Ngọc rót một cốc nước đưa cho cô, “Ngươi hôm qua đột nhiên ngất ở trong chậu tắm, may mà ta tìm dược sư đến khám cho ngươi, nói ngươi bị kinh hãi.”

Đông Phương Minh Huệ chớp mắt, chẳng trách cô nhớ tối hôm qua lúc nóng lúc lạnh, thì ra là bởi vì bị bệnh.

Cô sờ trán của mình, không nóng.

“Thất tỷ, ta khỏi rồi, chúng ta trở về đi.”

Đông Phương Uyển Ngọc gọi một bát cháo từ bên ngoài, đưa cho cô, nói, “Không vội, ngươi có thể nghỉ ngơi chiều nay, tối chúng ta cùng bọn họ tập hợp.”

Vừa nãy nàng có nói cùng Mộc Sinh bọn họ, cũng không gấp gặp giờ này.

Đông Phương Minh Huệ chỉ vào đống y phục bị nàng để ở một bên, “Thất tỷ, y phục.”

Vừa nghĩ đến nữ chủ đại nhân đưa dược tề sư đến xem cô, có khi nào cô đã bị xem hết sạch rồi không.

Đông Phương Uyển Ngọc cầm lấy y phục, thấy mặt cô hiện đầy sợ hãi, giải thích, “Ngươi vừa ngất đi, ta vội vàng đến quên mất mặc y phục cho ngươi.”

Thực ra, Đông Phương Minh Huệ vừa vào trong chậu băng đã bị nàng vớt lên, thuốc trợ hưng hôm qua không biết là cái gì, có thể khiến người không ngừng khao khát cầu hoan.

Đông Phương Uyển Ngọc cuối cùng hết cách, chỉ có thể dùng Ám hệ linh lực vào trong người cô để hút hết toàn bộ thuốc.

Như thế mới hoá giải được dược hiệu trên người cô.

Nhưng mà chậu đá băng tối qua, cũng đủ để hai người run cầm cập.

Biểu hiện của Đông Phương Minh Huệ rõ ràng nhất, đau đầu chóng mặt, cả người mỏi mệt, cô cứ cảm thấy như bản thân đang đi trên miếng bọt biển, từng bước lại từng bước chìm vào, cô ăn xong, lật người đi ngủ.

Đông Phương Uyển Ngọc vô cùng lo lắng, ngày mai là cuộc thi tuyển chọn, Cửu muội nên đối phó như thế nào.

Đợi đến hoàng hôn, hai người trả phòng, lúc đi đến sảnh đón khách tầng một, đúng lúc gặp Lục Bằng.

Lúc Lục Bằng đụng phải, nếu không có nữ chủ đại nhân kéo lại, có lẽ cô bị hất văng rồi.

“Ngươi——”

Đông Phương Minh Huệ vừa mở miệng đã thấy cổ họng đau, cô chau mày, tức giận nhìn đối phương nhưng không thể nói thành lời.

Nhưng mà giây sau, biểu tình của cô nhanh chóng thu hồi, từ tức giận thành coi thường.

Lục Bằng mất đi mỹ nhân tinh linh, vốn còn đang bực mình, bây giờ nhìn thấy mỹ nhân ốm yếu, tính dê già lập tức nổi lên.

Hắn vốn còn nổi giận với đối phương, nhưng nhìn thấy cặp mắt ướt long lanh kia, không biết vì sao, giống như là cái bàn chải gãi ngứa, gãi đến tim gan thận phổi của hắn đều hưng phấn.

“Ai dô, mỹ nhân từ đâu đến đây?” Lục Bằng háo sắc tiến lại gần, hai tay không ngừng xoa vào nhau.

Đây là động tác mà mỗi lần hắn nảy ra ý định xấu xa gì đó, hoặc đang hoang tưởng thời gian làm cùng đối phương.

Sắc mặt Đông Phương Uyển Ngọc ngày càng lạnh, nàng kéo Đông Phương Minh Huệ ra đằng sau, nheo mắt nhìn Lục Bằng, sau đó nói, “Cửu muội, chúng ta đi thôi.”

Đông Phương Minh Huệ gật đầu, cô biết nữ chủ đại nhân sớm muộn sẽ thu thập tên sắc lang này, cũng không cần quan tâm sống chết của đối phương.

Cô không cần phải tính toán với người chết.

“Ấy ấy, hai vị cô nương muốn đi đâu thế, hay là để bổn thiếu gia tiễn các ngươi một đoạn?” Lục Bằng chặn ngang đường các nàng, cặp mắt còn dính lên người Đông Phương Minh Huệ.

Ánh mắt dâm dê đó khiến Đông Phương Uyển Ngọc muốn xé rách tim hắn.

“Cút ra.”

Đông Phương Uyển Ngọc biến ra hai gồ đất bọc lấy chân của hắn, giữ chặt hắn đứng yên tại chỗ, sau đó dẫn Đông Phương Minh Huệ vòng qua hắn, quang minh chính đại rời khỏi khách trọ.

Người hầu ở khách trọ Lai Vận không nhúc nhích, coi như là không thấy gì.

“Này này, ta vì sao không cử động được, đám đần độn các ngươi còn không biết mau giúp kéo chân bổn thiếu gia ra.”

Hai người đi xa rồi, vẫn nghe thấy tiếng chửi bới của thiếu gia Lục Bằng.

Đông Phương Minh Huệ ngẩng đầu nhìn sắc mặt u ám của nữ chủ đại nhân, đoán hành động vừa nãy của Lục Bằng đã làm nàng hoàn toàn nổi điên.

Cô bất giác nhếch khoé môi, Lục Bằng tên gia hoả này không chỉ chọc giận Tinh linh tộc, còn gây sự với nữ chủ đại nhân, ngày tốt đẹp e là sắp đến rồi.

Các nàng cùng với những người khác trong khách trọ tập hợp, liền đến gặp lão sư dẫn đầu của Học viện Hoàng gia.

Tổng cộng có mười đội đến Vân đô thành, phía viện vẫn chưa cho bọn họ gặp nhau, có lẽ là muốn xem bản lĩnh của người dẫn đội.

Đội năm người của Đông Phương Uyển Ngọc ngoại trừ chuyện đêm hôm đó Lý Cầm mất tích, còn lại không có chuyện gì, được coi là đội đến sớm nhất trong mười đột, hơn nữa nàng còn mang theo thêm bốn người.

Đông Phương Minh Huệ nghe còn có đội ngốc nghếch hơn, ví dụ như một đội năm người lúc nhàn rỗi đi dạo phố lúc gấp gáp lên đường, đến bây giờ vẫn chưa đến.

Đông Phương Minh Huệ còn ở trong chín đội nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, nhưng cô cười nhạt coi như không có chuyện gì.

Lục Tinh thấy sắc mặt cô trắng nhợt, nhẹ nhàng tiến lại gần hỏi, “Ngươi sao thế, ta thấy ngươi rất yếu.”

Đông Phương Minh Huệ lắc đầu, cô cũng không biết mình bị làm sao, tối hôm qua cô cứ cảm thấy đã quên mất chuyện gì đó, nhưng lại nhớ không ra.

“Dược sư khám cho tôi rồi, không có chuyện gì, có lẽ là đi đường vất vả, nên mệt.”

Lục Tinh không quá tin, hắn hôm qua nhìn thấy cô ở khách trọ Lai Vận còn năng nổ chạy nhảy, đến bây giờ yếu ớt đến đứng không vững.

Đông Phương Uyển Ngọc nghiêng đầu lạnh nhạt liếc về phía bọn họ.

Lục Tinh lấy ra một bình sứ nhỏ từ trong nhẫn không gian đưa cho cô, “Đây là bổ nguyên đan của tộc ta, rất có hiệu quả.”

Đông Phương Minh Huệ tò mò ngó lại gần, đổ một viên bổ nguyên đan ở bên trong ra, có màu xanh ngọc nhạt, bên trên còn có ba đường hoa văn.

Cô mặc dù là dược tề sư, nhưng đối với đan dược vẫn có một chút hiểu biết, hoa văn trên đan thể hiện phẩm chất của nó, hoa văn càng đậm, chứng tỏ phẩm chất càng cao.

“Viên đan dược quý giá thế này, ta làm sao dám nhận.” Đông Phương Minh Huệ liếc qua, trả đồ lại cho hắn.

Lục Tinh do dự đôi chút, “Ngày mai cuộc thi bắt đầu, ngươi cứ trong tình trạng này sẽ ảnh hưởng đến kết quả, viên đan này đối với ta mà nói cũng không trân quý quá, tặng cho ngươi thì tốt hơn, nhận lấy đi, coi như là tạ ý của ta ngày hôm qua.”

Đông Phương Minh Huệ ngây người, mới nhận ra đối phương đã biết chuyện cô biết hắn.

Nhưng mà, kịch bản này không đúng a. Rõ ràng là nữ chủ đại nhân tốn nhiều công sức nhất, vì sao công lại là ở cô.

May mà hôm qua cô đưa ngọc bội của Tinh linh tộc cho nữ chủ đại nhân, nếu không làm sao sẽ dám nhận viên đan này.

“Cảm tạ.”

Đáy mắt Lục Tinh mang theo ý cười mà trở về phòng.

Đông Phương Uyển Ngọc lạnh lùng liếc hắn, cũng không có hành động gì.

“Mọi người lần này trở về nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chúng ta sẽ đến quảng trường lớn nhất của hoàng thất.”

Thành viên của đội thứ mười vẫn chậm chạp chưa đến, lão sư quản lý cũng lo lắng bất an, nhưng không thể để cho tất cả mọi người cùng đợi năm người, hắn nên cho tân sinh trở về dưỡng sức mới đúng.

Địa điểm sắp xếp này không giống như lần đầu tiên thô sơ, một khách trọ rất bình thường, được Học viện Hoàng gia bọn họ bao trọn, hai người một phòng.

Đông Phương Minh Huệ cùng Bạch Lộ được chia cùng một phòng, cô vừa bước vào, thấy Bạch Lộ đang dùng gương đồng soi gương.

Cổ họng của cô cũng không quá thoải mái, một câu cũng không nói đã trèo lên giường ngủ.

Đông Phương Minh Huệ nằm một lúc mới cảm thấy không đúng, cô vì sao cứ cảm thấy dưới chăn hình như đang có thứ gì đó ngọ nguậy?

Là ảo giác sao?

Cô mơ màng dùng tay lần mò, có thứ gì đó vừa trơn vừa lạnh trườn qua tay cô.

“Aa ——”

Cho dù đã mất giọng, tiếng thét vẫn có thể vang đi rất xa.

Đông Phương Minh Huệ chạm vào vật đó xong, mông ở trên giường lập tức ngã xuống đất, cô sợ hãi phát hiện dưới chăn của mình có rất nhiều ngân xà.

“Hahahaha.” Bạch Lộ cười lớn chỉ vào Đông Phương Minh Huệ ở dưới đất sợ đến mất hồn.

Ngay giây sau cửa phòng các cô đã bị đá bật ra.

Đông Phương Uyển Ngọc thấy cô kinh hãi ngồi dưới đất, trên giường còn có mấy con ngân xà đang chậm rãi trườn bò, còn có người cười đến sắp tắc thở, không cần nghĩ cũng hiểu ra chuyện gì.

Trường tiên không tự chủ mà rút ra.

Tiếng cười của Bạch Lộ tắt đi, cô sợ hãi chỉ vào roi trong tay Đông Phương Uyển Ngọc, “Này, này, ngươi định đánh ta sao?”

Đông Phương Uyển Ngọc lạnh nhạt liếc cô, trường tiên vung ra, cắt đứt đôi ba con ngân xà trên giường, ngày cả giường cũng bị nàng đánh sập.

Có thể thấy nhát roi của đối phương, có bao nhiêu uy lực.

“A ——” Bạch Lộ hét ầm lên.

Đông Phương Minh Huệ bịp chặt tai, sớm biết Bạch Lộ ghét cô, lúc chia phòng cô lẽ ra nên nói với lão sư, thì sẽ không đến mức độ này.

“Cửu muội, chúng ta đi, tối nay ngươi ở cùng phòng với ta.” Đông Phương Uyển Ngọc vừa nói chuyện cùng với lão sư dẫn đoàn xong thì nghe thấy tiếng hét của đối phương, trở về nhìn thấy bộ dạng tiều tụy bất kham, yếu ớt không chịu nổi gió của cô, trong lòng nàng bỗng dưng dâng lên cảm xúc kích động muốn giết người.

Nếu không nhờ Thanh Mặc ở trong Hồn Hải nhắc nhở, nàng nhất định sẽ không chút do dự giết chết Bạch Lộ.

Đông Phương Minh Huệ ngây người gật đầu, cô chỉ muốn được ngủ bình yên một đêm mà thôi, hình như cô phải ở cạnh nữ chủ đại nhân thì mới có thể ngủ an giấc.

Người ở cùng Đông Phương Uyển Ngọc thấy nàng dẫn Đông Phương Minh Huệ đến, lập tức tìm lý do chạy đi nơi khác ở.

“Ngủ đi.”

Đông Phương Uyển Ngọc ngồi ở bên cạnh giường cô, giúp cô đắp chăn, ôn hoà hết mức nói.

Đông Phương Minh Huệ ngủ rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã rơi vào giấc ngủ, trước khi ngủ vẫn còn nghĩ, vì sao nữ chủ đại nhân lại trở nên ôn nhu như thế?

Đông Phương Uyển Ngọc thấy cô ngủ, mới khoanh chân tịnh toạ.

“Uyển Ngọc, ngươi có phải đã bị mặt tối của Ám hệ linh lực ảnh hưởng rồi không?” Thanh Mặc có chút sốt sắng, “Ngươi còn chưa bắt đầu tu luyện đấy, nếu như sinh ra tâm ma sau này sẽ ảnh hưởng đến tu luyện của ngươi.”

“Biết rồi, ta vừa nãy chỉ là một phút kích động.” Nàng nỗ lực khắc chế lửa giận của mình, mới không lỡ tay giết chết người.

“Một phút kích động? Ngươi vì sao lại kích động? Ta cảm thấy tình cảm của ngươi với Cửu muội có hơi…”

“Thanh Mặc, ta phải tu luyện rồi.”

Không đợi Thanh Mặc nói xong, Đông Phương Uyển Ngọc đã cắt lời đối phương.

Sáng sớm hôm sau, Đông Phương Minh Huệ bị lay tỉnh, có một bàn chân đang dẫm lên mặt cô, vuốt lúc nặng lúc nhẹ.

Đông Phương Minh Huệ nhắm mắt cũng biết là ai.

“Vô Nha.”

Cô mở mắt thấy mông của đối phương đặt lên lồng ngực cô, hai chi trước còn để lên mặt cô.

“Cảm ơn ngươi đã gọi ta dậy, đi vào đi, mấy ngày này ta không thể chơi cùng ngươi.”

Vô Nha còn chưa kịp phản kháng đã bị vứt vào trong không gian.

Cô súc miệng xong, lật kiểm tra không gian của mình, cô lấy toàn bộ bình sứ bỏ vào trong không gian trong thắt lưng, ngay cả Tình Hoa cũng có không gian của riêng mình, vì tránh để Vô Nha cùng Tình Hoa đánh nhau, cô còn cố ý tách chúng ra.

Nhẫn không gian ở trong tay chỉ còn mười mấy loại linh dược cho ngày hôm nay.

“Chuẩn bị xong chưa?”

Đông Phương Uyển Ngọc tỉnh lại thấy cô chuyển đống đồ vật vào trong Tình Triền.

Lễ vật mình tặng được đối phương coi trọng, nàng cảm thấy vô cùng vui vẻ.

“Ừm.”

Cuộc thi lần này rất đơn giản, không phải so tài cá nhân, mà là cuộc chiến của cả nhóm.

Đầu tiên là các vị lão sư phụ trách của bốn đại học viện đi bốc thăm, quyết định học viện nào đấu với học viện nào, sau đó lại là bốn mươi đội rút ra con số giống nhau, từ đó quyết đấu.

Đây chỉ là quy tắc cuộc thi của viện tổng hợp.

Còn về tỉ thí của viện dược tề và viện luyện đan bọn họ lại khác, quy tắc của viện dược tề cũng là ba người một đội, nhưng ba người tham gia ba trận đấu khác nhau, người dùng ít thời gian nhất là người chiến thắng.

Đông Phương Minh Huệ kéo Bạch Lộ sang bên cạnh, “Thất tỷ nói với ta, lão sư dẫn đoàn đã giúp ngươi chuẩn bị mấy chục loại linh dược rồi, ngươi lên trước đi, nếu cần gì cứ nói với ta.”

Bạch Lộ mất kiên nhẫn hất tay cô ra, “Ngươi phiền chết đi được.”

“Này.”

Đông Phương Minh Huệ còn đi giày nhỏ* cho Bạch Lộ, cô còn không phải vì muốn giành lấy thể diện cho viện dược tề, tránh đến lúc đó ông béo mất mặt, cô còn có thể vui vẻ trở về sao?

*Ý chỉ những người lợi dụng chức quyền, quan hệ trong công việc hoặc cuộc sống để trả thù cho tư thù cá nhân, gây khó khăn cho đối phương, ví dụ như cấp trên gây khó dễ cho cấp dưới chỉ vì mối thù cá nhân. Nhưng ở đây có lẽ tác giả dùng theo ý lợi dụng quyền lực để tạo điều kiện tốt cho nhân vật.

Lưu Kỳ kéo Đông Phương Minh Huệ lại nói, “Bạch Lộ sẽ không nghe ngươi đâu, ngươi mặc kệ cô ấy đi.”

Cô không nhịn được đỡ trán, mặc kệ cô ta? Nhất định sẽ có vấn đề biết không?

Đối thủ hôm nay của các cô là dược tề sư của Học viện Tử Lang, ải đầu tiên rất đơn giản, mỗi người lấy ra mười loại dược liệu, để đối phương nhận biết. Trong đó nếu một bên nhận sai nhiều, coi như đã thất bại.

Đông Phương Minh Huệ nghe đề bài quá dễ rồi, nhưng rất nhanh cô đã ngây ngốc, ngay cả Lưu Kỳ cũng há hốc miệng.

Lão sư phụ trách không rõ tình hình của viện dược tề, hắn cho rằng không phải chỉ là linh dược để tham gia cuộc thi sao, tuỳ tiện tìm một lúc, cho người chuẩn bị mấy chục loại linh dược.

Kết quả sau đó là Bạch Lộ lấy ra mười mấy loại linh dược đều là loại phổ thông nhất, ngay cả linh dược sơ cấp cũng không được tính đến. Chỉ cần không phải là kẻ ngốc, mọi người đều có thể phân biệt ra.

Lần này khiến cho các đối thủ của học viện bên kia cười đến suýt rụng răng.

“Bạch Lộ.” Đông Phương Minh Huệ nghiến răng nghiến lợi, tức đến cả người run rẩy, đối phương giở trò đánh lén cô tạm thời không tính toán, cô tức là vì đối phương coi cuộc thi của học viện không ra gì.

Lưu Kỳ kéo tay cô, “Minh Huệ bình tĩnh chút.”

Đông Phương Minh Huệ hít sâu một hơi, thẳng thắn nói, “Trọng tài, trận này chúng ta nhận thua.”

Bạch Lộ lập tức thét lên, “Dựa vào cái gì?”

“Dựa vào việc ta là người phụ trách của đội các ngươi, ta nhận thua là nhận thua.” Ải đầu tiên bị thiệt, cô đương nhiên sẽ phải nắm chắc cơ hội ở hai vòng sau, phải nắm chắc tốt thời gian, nếu không các cô không cần đối đầu với các học viện khác nữa bị loại ngay ở đây.

Đến lúc đó cô chỉ có thể mếu máo đến gặp ông béo.

Lần này, trọng tài cùng giám khảo thương lượng một chút, tán thành với quyết định của Đông Phương Minh Huệ.

Ải tiếp theo là luyện dược tề, Đông Phương Minh Huệ giao vòng này cho Lưu Kỳ.

“Hạng mục này là sở trường của ngươi, phải nắm giữ cho chắc.”

Đông Phương Minh Huệ thấy Học viện Tử Lang phái một vị nam tử, cô thấy đối phương hữu lễ ôn hoà chào hỏi Lưu Kỳ.

Tiếp đó, hai người nhận lấy đơn thuốc, Đông Phương Minh Huệ đối với mặt này có chút yếu, nên không thể đưa ra lời khuyên tốt nào.

“Ngươi có đủ linh dược trên đơn thuốc không?”

Vì cuộc thi lần này, cô lấy rất nhiều linh dược từ dược bồ sau núi.

Vòng đầu tiên cô còn định đưa một ít linh dược cho Bạch Lộ, nếu như Bạch Lộ nghe theo lời cô, chí ít sẽ không mất thể diện trước Học viện Tử Lang.

Lưu Kỳ đọc lướt qua, thành thật nói, “Còn thiếu hai loại, một tuỳ tâm tháo, một mã trúc đan.”

Đông Phương Minh Huệ lật tìm, rất nhanh đã lấy ra, “Mau đem luyện đi.”

Lúc đối phương còn đang bận tìm linh dược, Lưu Kỳ đã bắt đầu ổn định luyện dược tề.

Đông Phương Minh Huệ thấy các phương diện điều chế dược của cô vô cùng ổn, không thể không tán đồng lời của viện trưởng béo.

Lưu Kỳ đích thực là dược tề sư đứng thứ nhất về độ ổn định, sau này luyện tập thêm nhiều năm, nhất định sẽ đạt đến trình độ mới.

Luyện dược tề là việc đòi hỏi tính kiên nhẫn, thậm chí Đông Phương Minh Huệ còn không đạt được đến trình độ của đối phương.

Vị nam tử bên kia cũng không lười, không tìm thấy linh dược trong đơn thuốc, liền dùng linh dược không khác là bao thay thế. Hơn nữa tốc độ rất nhanh, cứ có cảm giác như vượt qua cả Lưu Kỳ.

Đông Phương Minh Huệ cũng không gấp, dù sao kết quả xấu nhất là không thể vào trong trận quyết đấu thì các cô sẽ trở về.

“Xong rồi.”

Lưu Kỳ đua linh dịch cho trọng tài, trọng tài lại đưa đồ cho bốn vị giám khảo.

Rất nhanh, kết quả đã được đưa ra, dược tề của Lưu Kỳ có hiệu quả, tác dụng phụ lại rất ít.

Vòng thứ hai các cô nhanh hơn đối phương một chút, bước vào trận thứ ba, Đông Phương Minh Huệ chữa bệnh cho người bệnh.

Về cơ bản thì quá trình cuộc thi có phần giống với khảo hạch dược tề sư sơ cấp của viện dược tề.

Nếu như chưa từng trải qua, nói không chừng cô sẽ căng thẳng đến không biết nên làm gì.

Bệnh nhân nam vừa lên, đã rơi vào trạng thái hôn mê bị khiêng lên trước mặt cô.

Đông Phương Minh Huệ vốn là đại phu, cô kiên nhẫn bắt mạch cho đối phương, dùng khỏe ổn định, không giống như là đang bị bệnh, sau đó cô lật mắt đối phương lên xem, kiểm tra những vết thương trên người.

Tất cả đều rất bình thường.

Lúc này, tuyển thủ của học viện kia mới nộp dược tề bọn họ luyện chế xong.

Trọng tài dược tề ngồi bên cạnh Lưu Kỳ, đối phương bởi vì dùng linh dược khác thay thế loại cây bọn họ không có, đồng thời dược tính của linh dược trùng nhau, dược tề cuối cùng cũng luyện xong, nhưng tác dụng phụ rất lớn.

Đông Phương Minh Huệ còn đang chống đầu suy nghĩ nguyên nhân bệnh nhân hôn mê bất tỉnh.

“Ngươi xem có phải lưỡi của hắn bị đen?” Tình Hoa trông bộ dạng ngây ngốc của cô, không nhịn được gợi ý, “Ta biết có một loại linh dược có thể gây ra hiện tượng hôn mê giả, cũng không phải là có chuyện gì lớn lao.”

Đông Phương Minh Huệ không ngờ đối phương sẽ giúp mình, cô tách miệng của đối phương ra, quan sát màu sắc lưỡi của hắn, “Này, Tình Hoa, ngươi vì sao lại biết?”

Tình Hoa bất lực thở dài, “Ta tốt xấu cũng sống ở thế giới này được mấy trăm năm, số linh dược nhìn thấy nhất định còn nhiều hơn ngươi.”

“Phải phải, thế làm thế nào để giải?”

“Cây linh dược này gọi là tam nhật tuý, ăn phải sẽ giống như uống rượu say mất ba ngày.”

Đông Phương Minh Huệ tự cắn lưỡi, khảo hạch quan của học viện này thật ba chấm, ba ngày say, nhất định phải khiến người ta ngủ mất ba ngày, cô làm thế nào đánh thức.

“Ta nhớ tam nhật tuý có một loại thiên địch, là một con thôn tằm, nó có thể hút dược tính của tam nhật tuý đi, một khi bị hút, người tự nhiên sẽ tỉnh lại.”

Đông Phương Minh Huệ muốn đâm đầu vào tường chết, đề bài đáng hận này, cô đi đâu để bắt con thôn tằm đó đây.

“Khảo quan, ta muốn tạm dừng cuộc thi, ta muốn đi giải quyết nhu cầu.” Cô giơ tay thẳng thắn nói.

Khảo quan bị lời của cô làm cho ngơ ngác, nhưng nhìn người bệnh nằm ở dưới đất lại gật đầu, “Được, tạm nghỉ một nén hương, sau một nén hương nếu như ngươi vẫn chưa trở về, bổn khảo hạch sẽ coi như các ngươi bỏ thi.”

Lưu Kỳ lập tức đuổi theo, “Minh Huệ, ngươi gấp gáp đi đâu thế?”

Đông Phương Minh Huệ nhắc lại miêu tả của Tình Hoa về con thôn tằm với cô, “Mau giúp ta tìm, nhất định phải tìm thấy.”

Trận đấu lần này đều phụ thuộc vào nó.

“Tình Hoa, ngươi nói xem tam nhật tuý có ở trong hoàng cung không?” Não của Đông Phương Minh Huệ đột nhiên xoay chuyển.

“Có.”

“Ngươi nghĩ xem, liệu ở gần nó sẽ xuất hiện thiên địch không?”

“Có khả năng là có.”

“Nếu đã như thế chúng ta đi tìm xem.”

Đông Phương Minh Huệ phát huy năng lực giao tiếp cùng thực vật của mình, một mực chạy về phía dược bồ ở phía Nam, phát hiện một bông hoa tam xoa phân, lúc này đang ở dưới ánh nắng đung đưa.

“Tình Hoa, ta tìm thấy tam nhật tuý rồi, ngươi nói xem thôn tằm sẽ ở đâu?” Cô chổng mông lên, bò ở dưới mặt đất lục lọi, tìm nửa ngày cũng chẳng thấy con bọ nào.

“Trên người ngươi không phải có hắc quỳ hay sao? Để một cái lá ở chỗ này, xung quanh nếu như có thôn tằm, nhất định sẽ bò đến đây.”

Dụ thỏ khỏi hang a.

Đông Phương Minh Huệ cũng không còn cách khác, nghe theo lời của Tình Hoa, bỏ một ít lá hắc quỳ ở nơi rộng rãi, lá của hắc quỳ còn được buộc một sợi chỉ nhỏ, sợi chỉ còn nhỏ hơn cả sợi tóc, không quan sát cẩn thận thì sẽ không thể phát hiện ra. Sau đó cô xoa tay đợi ở một bên, hoà hơi thở mùi hương của mình vào cùng hoa cỏ xung quanh.

Khứu giác của thôn tằm khá nhạy bén, nó ở phía xa đã ngửi thấy mùi của hắc quỳ, hắc quỳ là một loại linh dược bổ dưỡng, nếu ăn loại cây đó, bọn nó có thể tiến hoá.

Cho dù không có một cây, chỉ một lá cũng được.

Một con thôn tằm vừa ngốc lại vừa cố chấp phát hiện ra hắc quỳ, nó quan sát linh dược xung quanh, sau khi xác định không có người, mới từng bước từng bước bò đến chỗ hắc quỳ, còn ngửi ngửi.

Mùi này thật sự quá thơm rồi.

Đông Phương Minh Huệ chính là chờ đợi thời khắc này, đối phương vừa há miệng, cô lập tức kéo sợi chỉ, kéo lá của hắc quỳ về phía mình, lùi về phía sau vài bước.

Từ đó, cô từng bước đi về hướng trường thi.

Thôn tằm ăn được linh dược mà mình mơ ước, cũng dần dần rơi vào bẫy của Đông Phương Minh Huệ.

“Này, ngươi đang làm gì thế?”

Đông Phương Minh Huệ tự cổ vũ, còn thiếu một bước, thôn tằm sẽ mắc bẫy của mình.

“Suỵt, đừng làm ồn.”

Người bên cạnh thấy cô tập trung nhìn về phía trước, cũng tò mò ngồi xuống bên cạnh xem.

Con thôn tằm ngốc nghếch ngửi ngửi, nó hình như ngửi thấy mùi con người. Nhưng mà nhìn thấy hắc quỳ chỉ còn cách nó một bước, cảnh giác cuối cùng vẫn bị cố chấp đánh bại.

Nó lao về phía trước, Đông Phương Minh Huệ cũng lao về phía nó, thôn tằm tất nhiên đã ăn được hắc quỳ mà nó luôn thèm thuồng kia.

Cô cũng cực kỳ vui vẻ, cuối cùng cũng bắt được một con thôn tằm, hai ngón tay cầm nhẹ đối phương, bỏ nó vào trong bình sứ.

“Lần này ta có thể đánh bại bọn họ rồi.”

“Này, cái ngọc đái này vì sao lại ở chỗ ngươi?”

Huyền Châu trợn to mắt, chỉ vào cái ngọc đái ở eo Đông Phương Minh Huệ, đây là ngọc đái mà nàng thích nhất, nhưng cái thắt lưng này hại nàng ăn trộm không thành mà còn bị thiệt, hơn nữa còn bị tổn thất lớn.

Đông Phương Minh Huệ nhìn thắt lưng của mình, lại nhìn vị cô nương này, “Đây vốn là của ta.”

Nữ chủ đại nhân tặng cô, tất nhiên sẽ là của cô rồi.

Con ngươi của Huyền Châu hơi chuyển, híp mắt cười nói, “Ngươi bán chiếc ngọc đái này lại cho ta, ngươi muốn gì ta đều cho ngươi.”

Đông Phương Minh Huệ chớp mắt, “Có thể, vậy để ta cởi nó ra cho ngươi trước, nhưng mà ngươi quay mặt lại đi, ta đếm đến mười ngươi mới được phép mở mắt.”

Huyền Châu nghĩ cũng không nghĩ quay lưng lại, trong lòng nàng còn đang mừng trộm, cô nương này thật dễ lừa.

Đông Phương Minh Huệ ở sau lưng nàng làm mặt hề, lè lè lưỡi, nhón chân rón rén mang thôn tằm chạy đi.

“Này, ngươi không phải bảo là đếm đến mười sao? Vì sao vẫn đếm?” Huyền Châu bắt đầu có chút mất kiên nhẫn.

“Đều là nữ nhân, còn xấu hổ cái gì, ta quay lại nhé.”

Sau lưng không có một tiếng động nào, Huyền Châu vừa xoay người, trợn to mắt ngây ngốc.

Ngay cả ở trong hoàng thất cũng có người dám lừa nàng!

“Đúng là cùng một giuộc với người kia, hứ.” Huyền Châu tức đến dậm chân, quá đủ rồi, bị người kia lừa một lần, lại bị người này lừa thêm lần nữa.

Quá tam ba bận, nếu như nàng gặp lại các nàng, nhất định sẽ dạy cho một bài học.

Đông Phương Minh Huệ chạy rất nhanh, như thể có ai đó đuổi theo ở sau lưng, lúc cô chạy đến khảo hạch hiện trường, đúng lúc đến giờ.

Cô lập tức lấy thôn tằm ra, cầm vào đầu nó đặt cạnh người hôn mê bất tỉnh kia.

Thôn tằm vừa ăn xong lá hắc quỳ, lại ngửi thấy mùi của tam nhật tuý, há ngoác miệng ra, cắn vào đầu ngón tay của người đó hút, hút toàn bộ dược tính ở trong người hắn.

Hút xong còn ợ một cái, Đông Phương Minh Huệ thấy nó ăn không nổi nữa, bật cười xoa cái bụng ngửa của nó, sau đó lạt nhét nó vào trong bình sứ.

Khảo quan thấy cảnh tượng này, gật đầu hài lòng.

Một lúc sau, người nằm đất chậm rãi tỉnh lại, hắc lắc mạnh đầu.

“Ta bị gì thế?”

Đông Phương Minh Huệ cười nói, “Không sao, ngươi chỉ là uống say mà thôi.”

Mặc dù trận đầu tiên thua, nhưng sau đó lại đuổi kịp, trận này cuối cùng cũng đánh bại được Học viện Tử Lang rồi.

Lưu Kỳ nghe thấy phán quyết xong lập tức hưng phấn ôm chặt Đông Phương Minh Huệ.

“Quá tốt rồi.”

Chỉ cần không bị loại, coi như là không phải kết quả tệ nhất. Tiếp theo, các nàng phải đợi một trong hai học viện khác chiến thắng, sau đó trận đấu mới có thể tiếp tục.

Bạch Lộ đứng ở một bên trừng mắt với các cô.

Đông Phương Minh Huệ bình tĩnh nhìn cô, trong lòng đưa ra quyết định, trận đấu tiếp theo, Bạch Lộ không thể tham gia.

“Lão sư, ta là người phụ trách của viện dược tề, ta toàn quyền đại biểu cho viện trưởng đại nhân, ta có quyền quyết định học viên tham gia cuộc thi.”

Trận đấu sau khi kết thúc, Đông Phương Minh Huệ đi tìm lão sư phụ trách của Học viện Hoàng gia.

Lý do của cô vô cùng đầy đủ, sai lầm của Bạch Lộ, cùng với thái độ không hợp tác của cô.

Lão sư phụ trách ra sức khuyên nhủ, “Thiên dược tề sư, mặc dù ngươi đại diện viện dược tề, nhưng ta đại diện cho Học viện Hoàng gia. Trận đấu vừa mới bắt đầu, đã truyền ra tin học viên viện dược tề bất hoà, như thế này ba học viện còn lại sẽ nhìn chúng ta như thế nào? Chẳng khác nào tự bêu xấu mình.”

Đông Phương Minh Huệ không hiểu kiên trì của đối phương, nhưng cô chắc chắn thể loại lấy thù báo ơn như Bạch Lộ sẽ không cảm kích cô mấy phần, nhất định sẽ còn gây chuyện với cô.

“Lão sư, có phải ngươi sẽ là người gánh chịu hậu quả của kết quả trận đấu sau và sai lầm tiếp theo của Bạch Lộ?”

Đông Phương Minh Huệ thẳng thắn ném một câu này cho hắn, nếu như đối phương tự nguyện chịu trách nhiệm cho hành động ngu xuẩn tiếp theo của Bạch Lộ, thì cô cũng chẳng ý kiến gì.

Lão sư phụ trách bị lời của Đông Phương Minh Huệ làm cho á khẩu.

Ngay đúng lúc này, có tiếng gõ cửa phòng.

Có thể là để giảm bớt bầu không khí ngượng ngùng này, lão sư phụ trách đi ra mở cửa.

“Dự Nam, ngươi cuối cùng cũng đến rồi.”

Lý Dự Nam phong trần bụi bặm đi vào trong, cùng lúc đó, sau lưng hắn còn có năm người ủ rũ cúi thấp.

“Các ngươi —” Biểu cảm của lão sư phụ trách như hận không thể luyện sắt thành thép, chỉ vào mặt người đầu tiên, “Nhất là ngươi, Mục Thành, bảo ngươi dẫn đội, ngươi cứ thế dẫn cả đội đi vào trong hố rồi?”

Đông Phương Minh Huệ ở một bên xem, có chút buồn cười, đây là đội năm người đi chơi đến suýt nữa chơi mất chính mình?

Lý Dự Nam vừa mở cửa đã nhìn thấy cô, thấy lão sư phụ trách đang dạy dỗ tân sinh, lập tức đến gần cười nói, “Tiểu muội ngươi cũng ở đây?”

“Lý sư huynh vì sao lại tới đây?”

Đông Phương Minh Huệ nhìn thấy đối phương thì có chút chột dạ, cô nói sẽ suy nghĩ chuyện của thúc phụ Lý Dự Nam, kết quả đến giờ vẫn chưa cho đối phương một đáp án.

“Tiểu sư muội, đợi ta một chút.”

Lý Dự Nam vội vàng nói, lập tức quay sang giải thích với lão sư phụ trách, “Lão sư, ngươi đừng trách mắng nữa, bọn họ mặc dù là sai trước, nhưng lại bị người đem nhốt vào trong trận pháp, nếu không phải ta kịp thời đến, sợ là bọn họ không có cách tham dự cuộc thi lần này rồi.”

Lão sư phụ trách nghe thế, vì thế ngừng trách móc lại.

“Ngươi nói đi.”

Đông Phương Minh Huệ kiên nhẫn ở một bên nghe, nghe chuyện được Lý Dự Nam kể lại từ đầu đến cuối, hoá ra bởi vì năm người vừa đi vừa chơi, sau đó nhìn thấy một cây linh dược biết chạy, sau đó vội đuổi theo.

Lần đuổi theo thật sự xảy ra chuyện, bản thân bị nhốt ở đâu đó, ba ngày ba đêm đều xoay mòng mòng ở một nơi.

“Nghe các ngươi như thế ta thấy rất tò mò, Mục Thành, ngươi nói cho ta biết linh dược đó trông như thế nào, có gì đặc trưng không?”

Linh dược biết chạy?

Xem ra là đã có trí tuệ, cô thầm khen cây linh dược này, nó cư nhiên có thể dụ người vào trong trận pháp, bản lĩnh của thứ láo lếu này không thể sánh với Tình Hoa.

Hơn nữa, Tình Hoa là lão yêu tinh sống được trăm năm, nhìn thấy người cũng sẽ không điên cuồng chạy loạn, mà lặng lẽ đóng giả thành thứ khác, xáo trộn tầm nhìn, khiến người không thể nhìn ra nó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.