– Mạc Dung Vi!
Ái Hân mơ màng nghe thấy một giọng nói truyền đến tai cô. Giữa không gian bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc có bóng của một người thiếu nữ lúc ẩn lúc hiện ở phía xa. Tô Ái Hân nheo mắt lại nhìn, nhưng cũng không thể nhìn rõ được diện mạo của cô gái ấy. Cô gái phía xa dường như khẽ cười, môi mấp máy nói mấy chữ. Cô khó khăn nhìn theo khẩu hình, đại khái cô cũng nghe được mấy chữ chính là “Mạc Dung Vi”.
– Này… Cô là ai? Tại sao tôi lại ở đây? Này…Đừng đi!
Cô vừa nói vừa đuổi theo bóng dáng ấy, nhưng dường như càng đuổi theo thì khoảng cách giữa hai người họ lại càng xa. Cô chạy chậm lại rồi dừng hẳn, cảm thấy ngực bỗng cảm thấy rất khó thở.
Cô gái đó vẫn nhìn chăm chăm vào cô, Nhưng bóng dáng cô ấy ngày càng mờ, Ái Hân xoa xoa mắt mấy lần mới xác định mắt cô không có vẫn đề. Chỉ là bóng dáng cô ấy đang biến mất dần.
– Nhớ lấy…
– Nhớ…Nhớ cái gì chứ? Này…!
Cô gái đang nằm trên giường khẽ động đậy, đôi lông mày lá liễu nhíu lại gần nhau, đôi mắt nặng nề mở ra nhìn về phía bóng người đang đứng ở phía xa.
– Ây…!
Đang định ngồi dậy thì một cơn đau từ trên đầu truyền xuống khiến cô như chết lặng mà ngã xuống giường. Một chuỗi thông tin không biết từ đâu truyền tới não bộ. Cô cắn răng cố gắng nén cơn đau lại.
Vị bác sĩ kia giật mình quay lại, thấy nữ bệnh nhân đã tỉnh, ông tiến lại xem tình hình thấy tình trạng đã ổn, ông cũng không cần thiết phải xem xét thêm cho tốn thời gian.
– Mạc Dung Vi, làm gì cũng nên có chừng mực. Nhà cô cũng là một gia đình có gia giáo đừng để báo chí xới tung những việc làm của cô lên, gây ảnh hưởng tới gia tộc nhà mình.
Vị bác sĩ vừa nói vừa cười nụ cười khinh bỉ, lời nói của ông ta mười phần thì đã có 8 phần là coi thường. Cô không biết từ lúc nào đã ngồi đơ người một chỗ. Cô cũng chẳng quan tâm tới câu nói của ông ta để làm gì. Đối với cô, tìm hiểu mấy câu vô nghĩa thì quả là một hành động thừa thải. Cái quan trọng đối với cô bây giờ chính là cách ông ta gọi cô.
– Ông… vừa gọi tôi là gì?
Vị bác sĩ lại nở một nụ cười khinh bỉ, từ tốn nhả ra từng chữ một.
– Ồ! Thật thất lễ khi gọi thẳng tên như vậy! Mạc tiểu thư – con gái tập đoàn Đá Quý D&N!
Nói rồi vị bác sĩ đó đi ra ngoài, Tô Ái Hân vẫn còn chưa thể tin nỗi những chuyện đang diễn ra. Mạc Dung Vi không phải chỉ là một nhân vật tưởng tưởng thôi hay sao? Nếu vậy sao ông ta lại gọi cô bằng ba chữ đó? Mọi thứ lại bắt đầu hỗn độn, mấy phút trước cô còn nhảy xuống sông để tự vẫn mà sao cũng chỉ mới có mấy phút trôi qua thôi cô đã ở đây rồi? Trên đời thật có quá nhiều truyện kì lạ đến bất ngờ. Chẳng lẽ cô đã xuyên không và nhập vào nhân vật Mạc Dung Vi?
Khẽ lắc nhẹ đầu cho tỉnh táo cô nhìn xung quanh phòng. Cả căn phòng lấy màu đen làm chủ đạo, đồ đạc cô áy có cũng không nhiều, hóa ra Mạc Dung Vi có cuộc sống như thế này sao? Một cuộc sống như chính cách trang trí phòng của cô vậy chỉ toàn một màu u ám, xám xịt.
Như có linh cảm, cô giật mình ngoảnh lại, có thứ gì đó đang lôi kéo, đang giục cô đến chỗ chiếc gối. Cô nâng chiếc gối lên và lấy quyển sổ nhỏ được giấu bên dưới. Có lẽ đây là quyển sổ của Mạc Dung Vi trước đây hay dùng. Cô hồi hộp, tay hơi run run lật từng trang nhật kí một.
Ngày..tháng…năm
Hôm nay papa lại về nhà muộn thì phải, mình thấy mẹ buồn lắm.
Ngày…tháng…năm
Sso papa lại tát mẹ? Sao hai người lại cãi nhau? Mình nhất định phải tìm hiểu chuyện này.
Ngày…tháng…năm
Ông là một ông bố tồi tệ, ông đã giết chết mẹ tôi, ông không xứng làm bố tôi.
……………………………………………………………..
Ngày…tháng…năm
Gửi anh! Người đàn ông đã chiếm trọn trái tim em! Chắc có lẽ anh không biết đâu. Em thích anh từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Anh còn nhớ không? Chắc anh sẽ chẳng để một đoạn kí ức không có gì nổi bật trong bộ nhớ của anh đâu nhỉ?
Ngày..tháng…năm
Hôm nay chúng ta lại gặp nhau, anh đã chào em bằng một nụ cười toả nắng và lúc đó em ước gì nụ cười đó chỉ thuộc về em và mãi mãi chỉ cười với mỗi mình em thôi! Đó quả thật là một suy nghĩ ích kỉ nhưng thử hỏi có người phụ nữ nào không mong như thế? Nếu vậy thì đó không phải là ích kỉ nữa mà chỉ là một phần trong vô số phần sớm nắng chiều mưa của phụ nữ chúng ta thôi!
Ngày…tháng…năm
Ôi! Hôm nay anh đã tỏ tình với em, lúc đó anh không biết em vui mừng tới cỡ nào đâu! Trái tim em muốn nhảy ra ngoài luôn rồi đấy!
Ngày…tháng…năm
Hôm nay chúng ta đã có những phút giây vui vẻ bên nhau. Anh quả thực là một người bạn trai tuyệt vời!
Ngày…tháng…năm
Anh à mọi chuyện thế này là sao? Sao anh có thể làm vậy? Không, không đâu. Em cần một lời giải thích!
Ngày…tháng…năm
Tạm biệt anh! Người em yêu như cả sinh mạng, người em trân trọng hơn cả chính bản thân mình! Anh đừng hối hận vì lựa chọn của mình nhé! Cũng đừng tìm em vì có lẽ em và anh chúng ta đang ở 2 thế giới…khác nhau!