“Ha ha, cũng vậy, ngươi có thể chơi với Thần vương gia vĩ đại của chúng ta, có thể thấy được tiết tháo cũng là cực kỳ nhỏ giọt!” Giọng điệu của Lệ Ảnh Yên hết sức cung kính nói xong, lại mang theo Tiêu Dung Vĩ không phát hiện mình bị chế nhạo.
“Tiết tháo cực kỳ nhỏ giọt? Đây là ý gì?”
“Không có ý gì, khen ngươi đó!”
“Lục hoàng đệ, đừng quan tâm đồ ô quy siêu lừa đảo không có tiết tháo kia, ngươi cho nàng không khí là tốt rồi.” Đứng im lặng ở một bên, Tiêu Dung Diệp thật sự là không chịu được Lệ Ảnh Yên ở bên kia ồn ào, hận không thể lấy bánh bao chặn cái miệng như cái chiêng kia.
“Dựa vào cái gì? Ngươi là vương gia, ngươi kiêu ngạo à? Thế nào, người khác nói chuyện với Cẩu Đản ta, ngươi đều quản sao? Rất không phân rõ phải trái đi!”
Lệ Ảnh Yên tức giận rít gào với Tiêu Dung Diệp, bình thường ở trong vương phủ, khi dễ nàng thì thôi, ở trước mặt những người khác tại sao vẫn không giữ thể diện cho mình chứ? Đúng là lấy mặt mũi Lệ Ảnh Yên nàng trở thành sạp tiện nghi hóa rồi.
“Ngươi câm miệng đi, nói như thế nào đều là ngươi có lý, tên gia hỏa ngụy biện ăn nói xằng bậy, nhanh ngậm miệng chó không mọc được ngà voi của ngươi đi, thể diện của Thần vương phủ chúng ta đều bị ngươi làm mất hết rồi!”
Nghe được Tiêu Dung Diệp nói mình bẩn thỉu như thế, Lệ Ảnh Yên tự nhiên là không cam lòng yếu thế đáp lại.
“Ta làm mất hết thể diện của Thần vương phủ rồi hả? Ngươi đường đường là một vương gia, nói chuyện thật sự là không biết xấu hổ, biết cái gì kêu thượng bất chính hạ tắc loạn không? Chính ngươi không làm tấm gương dẫn đầu, lại đi nói chúng ta – tiểu nô bộc tay trói không chặt này, ngươi không sợ nói như vậy, sẽ sinh ra hài tử không có mắt sao?”
“Ta không làm tấm gương dẫn đầu? Ta đặc biệt ‘Ha ha’ sao, ngươi đừng đứng nói chuyện không đau thắt lưng. Trước khi ngươi tới, Thần vương phủ bình an vô sự, sau khi ngươi đến thì sao, cả ngày chướng khí mù mịt, gà chó không yên, khiến cho Thần vương phủ giống như cái chợ! Ngươi dựa vào lương tâm nói, rốt cuộc ai là nguyên nhân?”
“Đây không phải đều trách ngươi ư, mẹ nó, ta tính rõ với ngươi, nam cặn bã không dám gánh vác trách nhiệm, ngươi đã vô liêm sỉ cộng thêm dõng dạc nói đều là ta sai, vậy chúng ta sẽ đến tính toán sổ sách, là ngươi cường hôn ta trước đúng không? Là ngươi dẫn ta đến phòng ngươi ngủ đúng không? Ngươi còn ngụy biện cái gì?”
“Gì?” Một tiếng nói mang theo nghi hoặc chui vào giữa đối thoại tranh chấp của hai người.
Tiếng nói lúc nãy không phải là của Tiêu Dung Diệp và Lệ Ảnh Yên, mà là của Tiêu Dung Vĩ ở một bên xem bọn họ tranh cãi đã lâu.
Sau khi Tiêu Dung Vĩ nghe được những lời Lệ Ảnh Yên nói, không thể tin mà há mồm, bộ dáng giật mình này có thể nuốt vào một quả trứng gà.
“Lục hoàng đệ, ngươi đừng nghe hắn bịa chuyện, hắn nôi xấu ta đấy?”
“Ai bịa chuyện rồi hả? Thế nào, lúc này sợ ư? Ta còn tưởng rằng ngươi không sợ trời, không sợ đất chứ?”
“Ngươi câm miệng, ngốc ở chỗ mát mẻ đi!”
“Ta không! Ta muốn vì nụ hôn đầu tiên của ta lấy lại công đạo!”
Hai người ai cũng không chịu nhường một bước, liều chết ở cùng một chỗ, lại không phát hiện Tiêu Dung Vĩ ở một bên chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, thậm chí cười cười bất đắc dĩ.
Thấy hai người vẫn chưa tranh chấp xong, Tiêu Dung Vĩ lại cũng không thể chịu đựng được xen vào một câu, chen vào một câu không quan trọng, quan trọng hơn là chính hắn nói, quả thực muốn mệnh người mà!
“Tứ Hoàng Huynh, ta rốt cuộc biết huynh vì sao đến nay vẫn chưa đón dâu – – nguyên lai định hướng tình dục của huynh thật sự không bình thường!”