Nông Phụ

Chương 59



Khoảng thời gian này Trần thị cũng thành thật hơn rất nhiều, biết bối cảnh bên ngoại của Phú Quý nên cũng không dám đắc tội hắn. Nhưng bây giờ Hứa Thảo gả đến Dương gia hai năm mà vẫn chưa có thai, chu dù bà ta không thể đem Trần Như gả cho Phú Quý cũng có ý định đem một nha đầu khác bên nhà mẹ đẻ đưa cho hắn. Mấy ngày trước nhà mẹ đẻ bà ta tìm đến, người đến là muội muội ruột của mẹ Trần thị, Trần di có một đứa cháu gái, năm nay mười tám, vẫn luôn nghĩ muốn tìm một kẻ có tiền để gả nên mới chậm trễ hôn nhân đến giờ, nay nghe Trần thị nói tiền đồ của đứa con lớn Trần di bắt đầu tính toán đem cháu gái gả qua đây.

Nhìn cả bàn người ăn uống vui vẻ, Trần thị đang tìm thời cơ để nói, dù sao người có lỗi trước vẫn là đứa con dâu cả của bà, vào cửa đã hai năm mà vẫn không có thai, chắc chắn cơ thể có vấn đề, nên nếu lúc này bà ta nói ra, mọi người khẳng định sẽ đồng ý.

“Đúng rồi, lão đại này.” Trần thị khụ khụ hai tiếng, nhìn sang Phú Quý đang uống vui vẻ nói, “Nương có việc muốn nói với ngươi.” Bà ta nói xong còn không quên liếc mắt nhìn Hứa Thảo một cái.

Không đợi Phú Quý nói thêm gì cả, Dương lão cha liếc Trần thị một cái, hừ một tiếng nói: “Hôm nay là ngày vui, ngươi đừng có nói ba cái tâm tư không nên, làm mọi người đều buồn bực, nếu không có chuyện gì quan trọng, chờ ăn xong tìm riêng hắn mà nói.”

Trần thị ha ha cười khan hai tiếng, đành miễn cưỡng đồng ý.

Thật vất vả đợi ăn cơm xong, Trần thị vội vàng kéo Phú Quý ra ngoài: “Lão đại a, ta có chút chuyện muốn thương lượng với ngươi. Kỳ thật, nương cũng không muốn quản chuyện này, chính là thê tử của ngươi vào cửa đã hai năm mà còn chưa có thai, trong thôn nhiều người ta nói này nọ lắm, bên nhà mẹ đẻ của nương có một khuê nữ, năm nay mười tám lớn lên rất xinh đẹp, ngươi có muốn đi nhìn một chút hay không?”

Sắc mặt Phú Quý ngay lập tức đen thui.

Trần thị tiếp tục nói: “Lão đại a, kỳ thật ngươi cũng thấy đó, nửa năm nay ta đối xử với thê tử ngươi cũng không quá đáng gì cả. Mỗi lần nói chuyện đều rất bình thường, nhưng bây giờ người sai là nàng a, không con là phạm vào tội lớn, ta nghĩ ngươi hưu nàng ta đi. Nương biết như vậy đối với nàng ta không tốt, nhưng cũng không còn cách nào khác, ngươi nói có đúng hay không? Cùng lắm thì nhà chúng ta cho nàng thêm chút bạc là được. Ngươi xem thế nào?”

Trần thị nghĩ cũng không sai, lúc Hứa Thảo gả đến chỉ có mấy món gia cụ mang theo, không có đồ cưới gì giá trị cả, bây giờ Phú Quý hưu nàng, cho nàng thêm mấy lượng bạc đã tính không tệ rồi. Trần thị tự nhiên đem tất cả những gì Hoàng Thượng ban cho đều trở thành của Dương gia.

“Nương, ngài chế tâm tư này đi, cho dù đời này thê tử của ta không thể sinh đứa nhỏ, ta cũng không bỏ nàng, hơn nữa ta đã có Miêu Miêu rồi, có thêm đứa nhỏ nào nữa hay không cũng không cần thiết. Ngài nếu còn cứ nhắc đến việc này nữa thì đừng trách ta vô tình trở mặt.”

Phú Quý nói xong, gương mặt bình tĩnh rời đi.

Trần thị tức dậm chân tại chỗ mắng: “Sao ngươi lại ngốc như vậy chứ? Ngay cả con trai cũng không có, ngày sau đại nghiệp gia đình giao cho ai a? Nương là vì ngươi suy nghĩ, mà sao ngươi không chịu hiểu chứ?”

Thấy Phú Quý không thèm để ý đến mình, Trần thị đành phải đi tìm Hứa Thảo, đem những điều bà ta vừa nói với Phú Quý nói lại cho nàng nghe, lại nói Hứa Thảo chịu rời khỏi, bà ta chắc chắn cho anng2 ta đủ bạc.

Hứa Thảo hừ lạnh một tiếng nói: “Nương, ngài tính cũng quá khôn ngoan rồi đó, ngài đừng quên toàn bộ đồ quý giá và một trăm mẫu ruộng này là Hoàng Thượng ban cho ta a. Nếu Hoàng Thượng biết các người chiếm đoạt của ta, chắc chắn sẽ trị tội các người. Ngài tưởng nhà mẹ đẻ Phú Quý là quan to nhưng ngài quên rồi à, quan to đến đâu cũng chỉ là cấp dưới của hoàng đế mà thôi.”

Hứa Thảo nói lời này bất quá cũng chỉ dọa Trần thị thôi, chứ đương kim Thánh Thượng nào có thời gian quan tâm đến một nông phụ như nàng, thay mặt nàng giải quyết chuyện này chứ.

Trần thị bị dọa mặt trắng bạch, bà ta quả thật không nghĩ đến việc này. Nhưng nếu để nàng ta mang tất cả đi, đặc biệt là một trăm mẫu ruộng tốt kia thì Phú Quý chẳng còn gì cả. Bây giờ phải làm thế nào đây? Trần thị gấp gáp lo nghĩ trong đầu.

Hứa Thảo nhìn bà ta, trong lòng cưới lạnh, cũng có chút bi ai. Thời đại nào cũng đối với nữ tử rất hà khác, mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, không sinh con được cuối cùng đều bị nam nhân vứt bỏ, nhưng nếu nam nhân không thể sinh, cũng vẫn có nữ nhân chấp nhận không rời không bỏ.

Trần thị còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Hứa Thảo đã xoay người rời đi.

Buổi chiều, mọi người về hết, chỉ có Thẩm thị cùng Lí thị ở lại giúp dọn dẹp. Hứa Thảo dùng tiết heo làm tuyết xào cay,ruột heo thì để làm lạp xưởng, còn toàn bộ thịt ướp muối. Còn chia ra cho Lí thị và Thẩm thị mỗi người hơn hai mươi cân thịt ba chỉ.

Lúc đi ngủ, Phú Quý biết được mỗi tháng vào mấy ngày này Hứa Thảo sẽ không cho hắn chạm vào người, hôm nay hắn cũng không có tính làm gì, thành thật ôm thê tử ngủ. Nhưng Hứa Thảo nghĩ đến sự kiện ban ngày, lại nghĩ đến Phú Quý, hai bàn tay nhỏ gắt gao ôm chặt lấy hắn, miệng cũng lặng lẽ hôn lên đôi môi ấm nóng kia.

Trong lòng Phú Quý cảm thấy rất vui, biết được đây là thê tử hắn ngầm cho phép, liền lập tức chuyển từ bị động sang chủ động, mạnh mẽ hôn…

Mấy ngày sau đó, Hứa Thảo cũng không kiêng gì nữa cả. Thật vất vả đến năm mới, Hứa Thảo cùng Phú Quý nghênh đón một vị khách không hề dự tính trước.

Ngoại tổ mẫu của Phú Quý màng theo ba người cữu cữu và một người cậu của hắn đến. Nhìn xe ngựa tinh xảo, nha hoàn ăn mặc xinh đẹp, sai vặt vẻ mặt hào phòng, thông minh, quần áo sạch sẽ. Hứa Thảo và Phú Quý còn chưa kịp phản ứng, Mạc Dục Bạch đã lên tiếng gọi, hai người tỉnh lại vội vàng chạy lên đón.

Từ trên xe ngựa bước xuống một phụ nhân, làn da trắng nõn, tóc vẫn thành kiểu tinh xảo, mái tóc cũng đen bóng, một đôi mắt rất sáng, nhìn bộ dáng Hứa Thảo thầm đoán người này tầm bốn mươi tuổi. Hứa Thảo biết đây chính là ngoại tổ mẫu của Phú Quý, năm nay đã ngoài sáu mươi, cho nên a, có thể thấy ngày thường bà ta bảo dưỡng kỹ càng ra sao mới giữ được vẻ tươi trẻ như vậy.

“Uyển nhi, Uyển nhi… này… đây chính là con trai của Uyển nhi đúng không?” Phụ nhân nhìn thấy Phú Quý, đôi mắt hồng hồng, khẽ run đi đến bân cạnh hắn, vẻ mặt không thể nào tin được. Bà ta tinh tế quan sát Phú Quý nửa ngày, sau đó nước mắt cứ thế rơi xuống.

“Nương, ngài đừng thương tâm, Uyển nhi trên trời nếu nhìn thấy cũng không vui vẻ gì, nay tìm được con trai của Uyển nhi, chúng ta phải vui lên mới phải. Ngài nhìn một cái, con trai của Uyển nhi nhìn giống lão ngũ hay không a? Khó trách người đời thường nói cháu ngoại giống cậu.”

Nam nhân này nói xong, quay sang nhìn Phú Quý cười nói: “Ta là đại cữu bá của con, tên Mạc Dục Bình. Người này là nhị cữu bá Mạc Dục An, còn có tam cữu bá Mạc Dục Khang. Ngũ cậu thì con đã nhận thức rồi, ta cũng không cần phải giới thiệu thêm nữa.”

Hứa Thảo nhìn lướt qua vài vị cữu cữu này thì thấy cả ba đến lớn lên dáng dấp tương tự như ngoại tổ mẫu của Phú Quý, đều là vẻ đẹp ôn hòa, dễ nhìn, nói như vậy chỉ có vị ngũ cậu này là giống Mạc lão gia thôi.

Nhận thức mọi người xong, Hứa Thảo nhanh chóng mời mọi người vào trong nhà, về phần mấy người nha hoàn, sai vặt đứng bên ngoài gió tuyết chờ, Hứa Thảo sợ họ bị lạnh đều mang cho mỗi người một bình trà nóng, lại đi thu thập hai gian phòng khác, cho bọn họ vào nghỉ ngơi.

Vào phòng, vị ngoại tổ mẫu này lôi kéo Phú Quý tỉ tê một hồi chuyện xưa, Phú Quý chưa bao giờ bị người khác lôi kéo vỗ về như vậy nên trên mặt có chút đỏ ửng vì ngại ngùng.

“Ngoại… ngoại tổ mẫu, mọi người đi đường xa như vậy chắc mệt mỏi rồi, nếu không mọi người đi nghỉ ngơi một lát.” Phú Quý bị vị ngoại tổ mẫu này lôi kéo, cảm thấy không được tự nhiên, đành lên tiếng tìm cớ thoát thân.

Như vậy, mấy người đi vào phòng nghỉ ngơi, vì phòng không lớn, ngoại tổ mẫu nói mấy vị cữu bá cùng ngũ cậu còn có nha hoàn, gã sai vặt đều đi lên khách sạn trên trấn ở, chỉ để lại hai nha đầu chiếu cố bà ta mà thôi.

Vị ngoại tổ mẫu này cũng rất thích Hứa Thảo, lôi kéo nàng nói chuyện cả ngày.

Hứa Thảo đối với bà cũng có hảo cảm, là người hòa ái, cũng không khinh thường người nhà nông. Chính là đối với cha ruột của Phú Quý, đến tận bây giờ bà vẫn chưa mở miệng nhắc đến, nói vậy, chính là do bà cảm thấy Dương lão cha không xứng với nữ nhi bà yêu thương nhất.

Đối với món ăn đã khách, Hứa Thảo cũng vô cùng chú trọng, biết bà sống trong kinh thành sẽ không giống nông dân bọn họ thích ăn đồ ăn nhiều dầu mỡ, nên mỗi món ăn đều cực kỳ thanh đạm. Trước đó vài ngày nàng lấy trứng trong nhà làm thành trứng bắc thảo, hôm nay đúng dịp ăn được, Hứa Thảo nhanh chân đi mua hai miếng đậu hũ, làm thành món trứng bắc thảo hầm đậu hũ, xào thêm một đĩa khoai tây xắt sợi. Lúc này một chút rau dưa mới mẻ cũng không có, chỉ có chút củ cải trắng nên nàng làm một nồi canh củ cải hầm xương lợn, lại nấu cho Phú Quý và tiểu Quang một nồi thịt kho.

Lão thái thái ( là ngoại tổ mẫu đó nhen) rất thích khoai tây xắt sợi xào, cười tủm tỉm khen ngợi Hứa Thảo, nói nàng có tay nghề tốt, chỉ dựa vào những nguyên liệu đơn giản mà làm nên những món ăn rất ngon. Trứng bắc thảo kia bà cũng thích ăn, mấy ngày nay còn cố ý cho người mang lên trấn trên một ít cho các con trai khác của bà nếm thử.

Hứa Thảo cười nói: “Nếu ngoại tổ mẫu thích,con làm rất nhiều, ngài mang về kinh thành mà ăn. Đến lúc đó con đưa phương pháp làm món này cho các cữu bá, khi nào muốn ăn có thể bảo hạ nhân làm.”

Lão thái thái cười híp mắt, “Vẫn là cháu ngoại dâu có khả năng, làm đồ ăn món nào cũng ngon, aiz, lão bà tử ta luyến tiếc ngươi như vậy, phải làm sao mới tốt đây?”

“Ngoại tổ mẫu nếu thích, liền ở chơi lâu thêm mấy ngày, chờ mùa Xuân đến, tuyết tan, rau củ cũng mọc tươi tốt, con ra ngoài hái ít rau dại về làm mấy món ngon cho ngài ăn, có chút rau dại dùng để gói bánh trẻo, ăn có vị thanh mát, đối với dạ dày, đường ruột tiêu hóa đều tốt. Đến lúc đó Phú Quý có thể vào núi săn thú, ngài cũng có thể nếm thử mấy thức món ăn thôn quê.”

Lão thái thái có chút thương cảm nói, “Nhưng cuối cùng vẫn phải ly khai a, hai người các người đều cố chấp, ta cũng không ép các ngươi về kinh, chỉ hy vọng các ngươi đừng quên ta, nhất định phải đi lên kinh thành một chuyến thăm ta cùng với ngoại tổ phụ của các ngươi, năm nay hắn bận việc nếu không cũng theo ta đến đây thăm hai người các ngươi rồi.”

Hứa Thảo gật đầu đáp: “Ngoại tổ mẫu nói phải, chúng con thật sự không thích hợp sống trên kinh thành, nếu thực ép chúng con đi, cũng sẽ không vui vẻ, chẳng bằng chúng con sống ở đây, hàng năm sẽ đi thăm mọi người một chút.”

“Tốt, đều là những đứa bé ngoan.”

Người trong thôn sớm biết có người từ kinh thành đến, vẫn là thân thích của Phú Quý, mới đầu rất ngạc nhiên, sau đó mỗi ngày đều kiếm cớ đi sang nhà Hứa Thảo thám thính tình hình, đều bị tiểu Quang cùng tiểu Hà ngăn cản bên ngoài. Từ nay về sau tất cả mọi người trong thôn đều biết mẹ ruột của Phú Quý có người nhà trên kinh thành, vừa có tiền, vừa có thế.

Có đề tài, nhàn thoại liền sinh ra, có người nói Phú Quý chắc chắn đi kinh thành, còn nói Hứa Thảo không thể sinh đứa nhỏ, có kẻ ghét nghèo, ham giàu có ý muốn đem nữ nhi nhà mình gả cho Phú Quý, dù sao đi kinh thành hắn nhưng là thiếu gia nhà có tiền a, cho dù khuê nữ kia chỉ làm thiếp nhưng cũng có thể hưởng phúc rồi.

May mà những người có ý tưởng này cũng không nhiều. Nhưng cuối cùng chuyện này vẫn truyền đến tai lão thái thái, bà rất tức giận, tìm Phú Quý mắng: “Đứa nhỏ này, lời đồn đãi bên ngoài là có chuyện gì a? Nữ nhân sinh đứa nhỏ sớm đối với bản thân và đứa nhỏ đều không tốt, ta nhìn thân mình Thảo nhi không sai, không giống với bộ dáng không thể sinh, sợ nàng biết rõ việc này mới tránh sinh sớm đi. Người làm sao có thể để người ta nói lời đồn như vậy về con bé? Nó nghe được trong lòng sẽ khó chịu a.”

Lão thái thái sống ở kinh thành, danh y có rất nhiều, nên bà biết nữ nhân mà sinh con sớm sẽ rất có hại, chính bà cũng qua mười tám mới bắt đầu sinh con đó thôi.

Phú Quý nghe xong, nói: “Ngoại tổ mẫu, ta cùng Thảo nhi đều không quan tâm đến những lời đồn này, người trong thôn thời gian rảnh đều nhiều chuyện như vậy, đồn thổi rất nhiều chuyện không hay, chúng ta đừng quan tâm là được.”

Lão thái thái hừ một tiếng, “Cho dù không để ý đến nhưng trong lòng nha đầu Thảo nhi kia khẳng định không vui, thôi, việc này ngươi đừng xen vào, ta cho cậu ngươi xử lý, những người này chính là nhàn rỗi quá, ngứa miệng mà thôi, bắt lên trấn trên nhốt hai ngày liền thành thật lại ngay.”

Sau đó lão thái thái có đến hỏi Hứa Thảo, nàng đỏ mặt đáp: “Ngoại tổ mẫu, ngày xưa con ở trên sách nhìn qua, trong cuốn sách đó nói nữ nhân sinh đứa nhỏ quá sớm không tốt cho cả bản thân lẫn đứa bé nên con mới tính tầm ba năm nữa mới sinh, nhưng không ngờ lại có cớ cho người trong thôn nói ra nói vào.”

Lão thái thái cũng gật đầu đồng ý, “Còn không phải sao, con cứ đợi thêm một hai năm nữa cũng không vấn đề gì, thôi bỏ đi, hai đứa các con không cần quan tâm chuyện này.”

Quả nhiên không quá hai ngày sau, người trong thôn ai có tâm tư nhét nữ nhi cho Phú Quý đều bị bắt hết, những người nào đồn thổi lung tung, nói ra nói vào cũng bị bắt luôn, cuối cùng không ai nghĩ đến người đồn ra những lời như vậy chính là Trần thị.

Lão thái thái cũng mặc kệ người này có ơn dưỡng dục với Phú Quý hay không đều cho người bắt luôn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.