Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 373: Rõ ràng là do ngươi lùn.



Vân Thư mộng bức rồi, hắn lay động hai cái mới đứng vững, trừng mắt nhìn đội ngũ đã cách xa mình cả một mét, khuôn mặt nhỏ đều nhăn thành một đoàn.

Vẫn là Liễu Dật đang đi từ vị trí thứ hai từ dưới lên cảm thấy không thích hợp, quay đầu lại không thấy người đâu, lúc này mới chạy nhanh chen qua tới nắm tay hắn kéo lại đội ngũ.

“Vân Thư ngươi không cần đi loạn, người ở đây nhiều, ngươi đơn độc đi như vậy nếu bị người của Đông Nghĩa thư viện bắt cóc thì làm sao bây giờ?”

Vi phu tử của Đông Nghĩa thư viện đang vừa mới đi tới làm bộ làm tịch tính toán theo chân bọn họ chào hỏi, “…” Chúng ta là người đọc sách, người đọc sách, không phải là kẻ buôn người, ngươi đây là đang làm bại hoại thanh danh của thư viện chúng ta.

Hắn tức giận đến không muốn nói chuyện nữa, cố tình Cố Vân Thư còn tin tưởng gật gật đầu, “Ta biết, vừa rồi là ta bị đẩy ra, ta hoài nghi đây là âm mưu của Đông Nghĩa thư viện, may mắn ngươi phát hiện sớm.”
Vi phu tử, “…” Rõ ràng là do ngươi lùn, ngươi lùn!!

Liễu Dật nghe xong lại càng thêm dùng sức nắm chặt tay hắn, Liễu Duy ở trên lầu cười ha ha, thiếu chút nữa đứng không vững từ trên cửa sổ ngã xuống.

Thiệu Thanh Viễn thật sự nhìn không nổi nữa, bắt lấy quần áo của hắn đem hắn kéo lại vào trong.

“Ha ha ha ha.” Liễu Duy căn bản là không thể ngừng cười, “Các ngươi có thấy sắc mặt của tên Vi phu tử kia không? Tuy rằng ta không nghe được tiểu lão đầu nhà chúng ta nói cái gì, nhưng là ta cảm thấy khẳng định không phải là cái lời gì hay, ha ha ha ha ha ha, còn có Vân Thư, cư nhiên bị đẩy ra ngoài, các ngươi xem biểu tình của hắn kìa, cười chết ta.”

Cố Vân Đông liếc mắt nhìn hắn, ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng, “Ngươi tiếp tục cười đi, ta sẽ đem lời của người một chữ cũng không thêm thắt toàn bộ chuyển lại cho Liễu Dật cùng Vân Thư.”
“Cách.” Tiếng cười của Liễu Duy đột nhiên im bặt, “Nói giỡn sao, ngươi ngàn vạn lần đừng nói a, bằng không hai tiểu tử kia khóc thì làm sao bây giờ?”

Nói xong còn nhanh chóng đổi đề tài, “Ai, vài vị này là ai? Chưa thấy qua a.”

Cố Vân Đông đơn giản giới thiệu một chút, “Đây là biểu đệ của ta, Biển Nguyên Trí, đây là Thẩm Tư Điềm, bên kia là bốn người A Miêu, A Thử, A Cẩu, A Trư.”

Thái dương Liễu Duy giựt giựt, tên này còn có thể có sáng ý một chút sao?

Bất quá, tựa hồ như không thấy cha của Cố Vân Thư, chỉ thấy được biểu đệ, xem ra là không tìm được.

Trong lòng Liễu Duy âm thầm thở dài một hơi, nghĩ thầm muốn an ủi nàng hai câu, lại cảm thấy nàng tựa hồ không cần, liền dứt khoát quay đầu xem tình huống dưới lầu.

Lúc này học sinh hai bên đều đã lên đài.
Học sinh của Tần phu tử bên này xếp từ cao tới thấp, vừa thấy liền biết các loại tuổi đều có.

Trái lại Đông Nghĩa thư viện bên kia, tuy rằng cũng đều là học sinh non nớt, nhưng cũng chỉ chênh nhau một hai tuổi, tuyệt đối không có hài tử dưới tám tuổi.

Phía dưới nghị luận sôi nổi, Vi phu tử trong lòng lại thầm hừ lạnh, đã nói người tỷ thí là học sinh dưới mười tuổi, học đường đối phương tìm không ra người, cũng không thể trách hắn đi.

Ho nhẹ một tiếng, Vi phu tử mới mở miệng nói, “Quy tắc này lúc trước đã nói qua, tam tràng tỷ thí, hai vòng đầu mỗi bên ra một đề mục, vòng thứ ba sẽ do Lưu giáo dụ của huyện học chủ trì, hiện tại, bắt đầu đi.”

Người của hai bên đều hạ đài, học sinh vây xem nhìn Đông Nghĩa thư viện bên kia chẳng những có phu tử bồi, còn có học sinh lớn tuổi cũng ở đó. Những học sinh dưới mười tuổi có bọn họ làm hậu thuẫn, cả người đều tràn đầy khí phách hăng hái.
Mà bên kia…

Mọi người thở dài một hơi, phu tử không có, lớn nhất cũng chỉ mới mười hai tuổi, thoạt nhìn chính là một đám hài tử nhỏ yếu đáng thương bất lực a.

Dịch Tuấn Khôn lại hít sâu một hơi, quay đầu hỏi Liễu Dật, “Chuẩn bị tốt chưa?”

“Ân.” Liễu Dật căng chặt khuôn mặt nhỏ gật gật đầu, “Không thành vấn đề.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.