Nông Gia Tiểu Hãn Phi: Mang Theo Đệ Muội Kiếm Sống

Chương 9: Lai Lịch Của Hắn



Mộc Cẩm và Mộc Tử Xuyên vừa về đến nhà, tiểu muội và tiểu đệ liền chạy ra sân nghênh đón.

 

Chuyện cũ không thể thay đổi, nghĩ nhiều vô ích.

 

Mộc Cẩm thu dọn tâm tình, nhanh chóng tiếp tục công việc trong tay……

 

Cũng may, một đường tuy có gian nan, nhưng tốt xấu gì cũng coi như thuận lợi.

 

“Trưởng tỷ, đại ca, hai người thật sự mang về ăn sao? “Tiểu muội Mộc Nguyệt vẻ mặt chờ đợi hỏi.

 

Mộc Tử Xuyên cao hứng nắm tay tiểu muội, nặng nề gật đầu.

 

Ánh mắt Mộc Nguyệt và Mộc Tử Khê đồng loạt sáng lên.

 

Mộc Cẩm nhìn các đệ đệ muội muội gào khóc đòi ăn, nghĩ muốn làm đồ ăn cho đệ đệ muội muội trước, tạm thời đè xuống tâm sự.

 

Mộc Cẩm từ trong giỏ trúc tìm ra tất cả Hoài Sơn dại bị đào đứt.

 

Dùng nước trong vại lớn rửa sạch Hoài Sơn dại trước, sau đó trực tiếp đặt Hoài Sơn dại vào trong nồi sắt nấu.

 

Hoài Sơn dại nấu chín là có thể ăn, ngay cả muối cũng không cần bỏ vào.

 

Vị thanh thúy thơm ngọt, chẳng những có thể đỡ đói, còn có tác dụng chữa bệnh rất tốt.

 

Chờ sau khi Hoài Sơn dại nấu chín, Mộc Cẩm vớt lên dùng nước lạnh ngâm một chút, liền phân cho đệ đệ muội muội ăn.

 

“Lột da ra là có thể ăn. “Mộc Cẩm dạy bọn họ.

 

“Trưởng tỷ! ăn thật ngon!” sau khi tiểu muội Mộc Nguyệt ăn miếng đầu tiên, hai mắt sáng lấp lánh như những vì sao trên trời.

 

Vẻ mặt sùng bái nhìn trưởng tỷ nhà mình, 

 

“Trưởng tỷ ngươi quá lợi hại! Tìm cho chúng ta đồ ăn ngon như vậy!”

 

“Ngọt nhè nhẹ, mềm xốp… Trưởng tỷ, Hoài Sơn dại này thật sự ăn ngon a!” 

 

Nhị muội Mộc Oánh cũng cực lực khen ngợi, cây Dã Hoài Sơn cầm trong tay cũng luyến tiếc lập tức ăn xong.

 

“Đúng vậy đúng vậy! So với khoai lang cha mẹ trồng còn ngon hơn! Đều ngọt…… “Mộc Tử Khê cũng híp mắt thỏa mãn.

 

Trong lòng Mộc Cẩm lại đau xót.

 

Hoài Sơn dại này đích xác ăn ngon, nhưng các đệ đệ muội muội cũng đã lâu không có ăn được một bữa ngon.

 

Nhìn bọn họ mỗi người đều gầy gò, Mộc Cẩm ở trong lòng tự hứa với mình, trong vòng một tháng nhất định phải nuôi béo các đệ đệ muội muội.

 

Đưa tay xoa xoa đôi mắt mỏi nhừ, Mộc Cẩm nở một nụ cười yếu ớt, dịu đang nói: 

Mèo không ăn cá

 

“Ăn ngon các muôin liền ăn nhiều một chút, còn nữa!”

 

“Ăn đi. “

 

nuôi béo lên nấu chín chừng mười mấy cân, đích xác có thể để cho người một nhà ăn mấy bữa.

 

Mộc Oánh, Mộc Nguyệt và Mộc Tử Khê đều lắc đầu, bọn họ đều không nỡ ăn hết.

 

“Trưởng tỷ, chúng ta để lại chút ít buổi tối ăn đi. “Mộc Oánh lập tức nói.

 

Người một nhà hơn hai năm cũng không có ăn qua một bữa cơm no, tư vị đói khát đã ăn sâu tận xương tủy, lúc này có chút đồ ăn, cũng không dám thoáng cái liền soàn soạt.

 

Mộc Cẩm lắc đầu, “Mấy đứa nhất định phải ăn hết! Ăn xong chúng ta lại đi đào, sau núi còn nhiều lắm!”

 

“Thật không trưởng tỷ?”

 

Mộc Oánh, Mộc Nguyệt cùng Mộc Tử Khê càng kinh hỉ.

 

Ánh mắt ba người đều sáng rực hơn thường ngày.

 

Lúc này, Mộc Tử Xuyên đi theo Mộc Cẩm đến sau núi đào Hoài Sơn dại cười gật đầu.

 

 “Các ngươi yên tâm đi, trưởng tỷ không có dỗ các ngươi, là thật!”

 

Hai đứa nhỏ liền hoan hô một tiếng, Mộc Oánh cũng kinh hỉ nhướng mày ngạc nhiên.

 

Nụ cười này của nàng, lại càng đẹp hơn.

 

Lập tức, người một nhà liền không hề lo lắng, ăn ngấu nghiến.

 

Sau khi ăn xong, còn lại hai cây Hoài Sơn dại nấu chín.

 

Mộc Cẩm nghĩ nghĩ, liền đem hai cây Hoài Sơn dại nấu chín dùng lá chuối tây bọc lại, bỏ vào trong một giỏ trúc sạch sẽ khác.

 

Sau đó nói với Mộc Oánh để cho nàng đem Hoài Sơn dại nguyên vẹn rửa sạch sẽ.

 

Chỉ là vì giữ bí mật, không thể ra bờ sông rửa, chỉ có thể đi gọi Mộc Tử Xuyên, mang theo dụng cụ, xách giỏ trúc Hoài Sơn dại nấu chín lên núi lần nữa.

 

Hoài Sơn dại vẫn phải đào.

 

Không riêng gì muốn cho các đệ đệ muội muội đỡ đói, nàng còn muốn cầm trên trấn bán cho hiệu thuốc lấy tiền.

 

Nhưng, lúc này lên núi, Mộc Cẩm chủ yếu là đi thăm Triệu Cảnh Dật.

 

Mộc Tử Xuyên biết trưởng tỷ mang theo hai cây Hoài Sơn dại nấu chín còn lại nhất định là cho đại ca ca giấu ở trong bẫy ăn, nhưng đối với nhị tỷ cùng đệ đệ muội muội đều không lên tiếng.

 

Trên đường đi, hắn liền lo lắng hỏi Mộc Cẩm, “Trưởng tỷ, tỷ nói xem, đại ca ca xinh đẹp kia sẽ không c.h.ế.t chứ?”

 

Lúc nàng rời đi cố ý kiểm tra mạch đập mỏng và nhanh của hắn, nhìn nước da nhợt nhạt và hơi thở lúc nhanh lúc chậm, chắc chắn là nội tạng của hắn đã bị tổn thương. Hy vọng hắn có thể chống đỡ được!

 

“Ta xem vị công tử kia là có tướng mạo phúc khí, không có việc gì!”

 

Mộc Cẩm cũng không hy vọng người kiếp trước từng giúp đỡ nàng, người từng bảo vệ nàng tuổi còn trẻ đã c.h.ế.t sớm.

 

Kiếp trước sau khi nàng đi, cũng không biết kết cục của hắn như thế nào.

 

Mẫu thân của hắn Lưu Thái quý phi nương nương khi đó còn sống, hắn còn có một tỷ tỷ Thọ An Công chúa, hẳn là ngoại trừ bị nàng liên lụy thanh danh kém, không đến mức bị phạt quá nặng đi…

 

Đến chỗ bẫy sau núi, Mộc Cẩm xách giỏ trúc, kéo cây trúc dại Mộc Tử Xuyên đưa cho nàng chậm rãi xuống bẫy.

 

Mộc Tử Xuyên thả trưởng tỷ xuống rồi nhẹ giọng nói: “Trưởng tỷ, đệ đi đào Dã Hoài Sơn trước, tỷ muốn lên thì gọi đệ một tiếng.”

 

Mộc Cẩm vội vàng gật đầu.

 

Triệu Cảnh Dật một thân huyền y vô thanh vô tức.

 

Mộc Cẩm trong lòng sốt ruột, đứng vững lập tức ngồi xổm xuống, vươn tay thử hơi thở của y.

 

Tay phải nàng vừa đặt xuống lỗ mũi Triệu Cảnh Dật, một bàn tay lớn trong nháy mắt đã nắm chặt cổ tay nàng.

 

Lúc này, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trẻ tuổi này, Mộc Cẩm lại hoang mang.

 

Mà dựa theo dòng thời gian kiếp trước, lần đầu tiên nàng gặp hắn là hai năm sau, cũng chính là lúc nàng mười sáu tuổi.

 

Khi đó nàng sẽ được Tân triều Lễ bộ thượng thư nghênh đón trở về kinh thành phủ Lễ bộ thượng thư.

 

Bởi vì thân phận chân chính của nàng là đích trưởng nữ Lễ bộ thượng thư Tần Hoài Dương lưu lạc trong dân gian.

 

Cho nên tên thật của nàng là Tần Cẩm.

 

Khi đó Tần thượng thư tìm về đích trưởng nữ, trong kinh thành có nhiều quan quyền quý đều đến phủ Lễ bộ Thượng thư chúc mừng.

 

Lại bị thứ muội Tần Mang tính kế làm xấu mặt, đúng là Sở Vương Triệu Cảnh Dật giải oan cho nàng.

 

Sở vương Triệu Cảnh Dật cũng đi, đó là lần đầu tiên nàng gặp hắn.

 

Mộc Cẩm bị bóp đau, nhịn không được kêu rên một tiếng.

 

“Ta… tới đưa đồ ăn cho ngươi! “Bị đau, đầu óc Mộc Cẩm vẫn quay cuồng.

 

Vì tránh cho kích thích nam nhân bị đuổi g.i.ế.c bị thương này, nàng cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại.

 

Coi như mình là một thôn nữ nhiệt tình là tốt rồi.

 

Theo những lời này của nàng, Triệu Cảnh Dật buông lỏng tay nàng ra.

 

Một đôi mắt phượng tuyệt mỹ nhìn chằm chằm nàng.

 

Mộc Cẩm lại thả lỏng trong lòng.

 

Hắn không sao là tốt rồi! Vừa rồi, nàng thật sự sợ hắn đã chết……

 

Nàng chỉ là quá khẩn trương, nếu không sao có thể không nghĩ đến, kiếp trước hắn, tối thiểu cũng là sống đến hơn ba mươi.

 

Hiện giờ, hắn mới bất quá thiếu niên xanh tươi.

 

“Công…… Đại ca, huynh…… Không sao, thật tốt quá! Đói không? Có thể ăn được không?”

 

Mộc Cẩm sau khi hoàn hồn, làm bộ như không nhận ra.

 

Triệu Cảnh Dật đáy mắt thần sắc khẽ động, nhìn chằm chằm sơn thôn thiếu nữ đối với hắn chẳng những không mê đắm, còn vẻ mặt quan tâm.

 

Nhưng, hắn cũng không trả lời Mộc Cẩm.

 

Mộc Cẩm đang muốn mở miệng lần nữa, liền câm miệng.

 

Bởi vì Triệu Cảnh Dật ở trước mặt nàng, chậm rãi lấy từ trong n.g.ự.c ra một cái bình sứ nhỏ màu xanh nhạt, dùng gỗ bịt vào.

 

Cũng không quản nàng, hắn tự mình đem nút gỗ rút ra, từ bên trong đổ ra hai viên thuốc màu đỏ nhạt, bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhai.

 

Ngược lại một chút cũng không có ý phòng bị nàng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.