Nông Gia Tiểu Hãn Phi: Mang Theo Đệ Muội Kiếm Sống

Chương 373



Vả lại, Lộ Linh Nhi được thánh chỉ ban cho Triệu Khiết làm quý thiếp, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Lộ Linh Nhi đời này không bao giờ có khả năng trở thành bình thê của Triệu Khiết nữa.

Con đường bình thê này đoạn tuyệt, tương lai còn có thể làm chính thê?

Thánh chỉ của lão hoàng đế ở đâu?

Cho dù tương lai Triệu Chất thật sự có mệnh đi lên ngôi vị hoàng đế, vậy cũng không thể đem Lộ Linh Nhi phù chính a.

Một khi hắn có tâm tư này, những lão thần thủ cựu kia sẽ không đồng ý.

Huống chi, hắn Triệu Chất thật sự là có cái mệnh kia làm hoàng đế, vị trí hoàng hậu có rất nhiều các nhà quyền quý các đại thần nhìn chằm chằm đây này.

Nghĩ tới đây, Mộc Cẩm thích ý hừ một tiếng.

Bất tri bất giác, trời đã tối, đèn lồng trong Phù Hoa viện đã treo lên.

Bạch Thuật tự mình bưng nến tới.

Thấy cô nương cao hứng như vậy, Bạch Thuật cũng không nhịn được mặt mày cong cong.

Mộc Cẩm thấy nàng tự mình bưng giá nến tới, liền trêu ghẹo, “Chuyện nhỏ này, sao không cho các tiểu nha đầu đến?”

Bạch Thuật nhẹ nhàng cười, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ.

Mộc Cẩm lúc này mới phát giác, Phù Hoa viện hôm nay sao lại yên tĩnh như vậy?

Các nha hoàn bà tử sớm như vậy đã đi nghỉ ngơi?

”Cô nương, đợi lát nữa người đừng sợ, thuộc hạ Phù Hoa viện thủ một con chim cũng không bay vào được!”

Mộc Cẩm không muốn có hắn, cười híp mắt gật đầu, “Ta biết, có các ngươi ở đây, ta rất yên tâm.” Lại nói: “Nếu hôm nay tất cả mọi người ngủ sớm, ngươi cũng sớm đi nghỉ ngơi đi, không cần phái người gác đêm, các ngươi canh ở bên ngoài là đủ rồi.”

Bạch Thuật cười đáp ứng.

Lập tức lui ra.

Hôm nay tâm tình Mộc Cẩm rất tốt, sáng sớm như vậy cũng không ngủ được, dứt khoát vừa ngâm nga, vừa cầm khung kim tuyến, tiến đến dưới đèn làm mấy mũi kim.

Mấy ngày nay, lúc nàng không có việc gì cũng thích nữ công, không có việc gì cũng sẽ thêu cái khăn, làm hà bao.

Chính là nàng làm việc quá mức cẩn thận, quá chậm.

Mấy ngày nay cũng không làm được một cái khăn thêu đơn giản.

Nửa tháng cũng không làm ra được một cái hà bao thêu thùa tỉ mỉ.

“Hát hay thật.”

Một trận gió nhỏ thổi qua, Mộc Cẩm lập tức nghe thấy một giọng nam trầm thấp dễ nghe.

Giọng nói này mang theo ý cười nhàn nhạt, Mộc Cẩm vừa nghe liền ngây ngẩn cả người.

Là hắn!

Triệu Cảnh Dật

Không phải là nàng nghe nhầm chứ?

Nhưng, cửa sổ đã lặng lẽ mở ra, Mộc Cẩm trơ mắt nhìn nam nhân mặc đồ đen nhảy vào giường.

Đôi mắt cô nháy mắt mở to……

Sao còn xông vào khuê phòng ban đêm chứ!

Hắn chính là Sở Vương điện hạ a!

Triệu Cảnh Dật đưa tay quơ quơ trước mặt tiểu cô nương đang sợ ngây người.

“Hoàn hồn. “Giọng nói dịu dàng chưa từng thấy trước đây rốt cuộc cũng gọi Mộc Cẩm về.

Nàng kích động, liền ném kim chỉ trong tay xuống, hai tay bắt được ba ngón tay của hắn.

“Ngươi…… Công tử ngươi làm sao tới đây?”

“Thật sự nhịn không được muốn tới gặp Cẩm Cẩm, liền không để ý quy củ, ban đêm xông vào Tần phủ. “Hắn vừa nói, vừa nặng nề cười.

Đôi mắt sáng như những vì sao trên bầu trời đêm.

Mộc Cẩm không biết nói thế nào.

Trên thực tế, nàng đã bị lời nói to gan của hắn trấn trụ.

Trong đầu mơ hồ hồ, nàng hoài nghi nàng sắp ngất đi.

“Vậy…… Vậy công tử có chuyện gì, hoặc là có lời gì muốn nói với ta phải không?.”

“Ừm! “Triệu Cảnh Dật nhẹ nhàng gật đầu,” Tôi có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với Cẩm Cẩm.

Nhưng khi đó, nàng một mặt là không muốn cùng hắn như vậy quý nhân có liên quan, một điểm khác chính là, nàng làm ăn đích xác mỹ vị, chinh phục khẩu vị rất nhiều người.

Nàng cũng đơn thuần cho rằng hắn đối với nàng tốt là bởi vì mỹ thực, còn có chính là báo đáp.

Đủ loại nguyên nhân tụ lại với nhau, làm cho nàng vẫn xem nhẹ.

Bây giờ nghĩ lại, Mộc Cẩm cũng có thể thẳng thắn thừa nhận, có lẽ khi đó nàng cũng không muốn tin sẽ có ngày này, mới có thể cố ý lảng tránh.

“Ngày đó, Tần gia vì ngươi làm nhận tổ quy tông nghi thức, Tần đại nhân cũng cho ta đưa thiệp mời, chỉ là… ngày đó có chuyện quan trọng phải làm, hồi kinh chậm một chút, bỏ lỡ rồi.”

Mộc Cẩm biết.

Mặc dù bỏ lỡ lễ quán, hắn vẫn tới.

Ngày đó, hắn vẫn mặc lễ phục hoàng thất thân vương tới.

Khi đó, trong lòng nàng liền mơ hồ có một suy đoán, Triệu Cảnh Dật sợ là muốn ngả bài với nàng thân phận thật sự của hắn.

Không ngờ đêm nay lại có cảnh tượng như vậy…

“…… Thân phận không tính là gì, ta cũng không để ý. Cẩm Cẩm cho dù biết, cũng không cần vì thân phận của ta mà lo lắng cái gì. “Mộc Cẩm không lên tiếng.

Bộ dáng ngây ngô ngơ ngác của nàng làm cho trong lòng Triệu Cảnh Dật càng thêm mềm mại, cố nén khát vọng ôm tiểu cô nương vào trong ngực, nhẹ giọng nói với nàng một ít chuyện xảy ra trên người hắn mấy ngày nay.

Hắn nói cho nàng biết, đoạn thời gian trước khi nàng vào kinh không thể tới gặp nàng, là bởi vì hắn bị lão hoàng đế cấm túc.

Sau đó biên cương phía bắc cách kinh thành gần nhất xảy ra chút chuyện, lão hoàng đế lại vô cùng lo lắng hủy bỏ cấm túc của hắn, phái hắn đi biên cương phía bắc làm việc.

Vào ngày nàng nhận tổ quy tông nghi thức, mới kham nổi chạy về kinh.

Triệu Cảnh Dật không có nói cho nàng biết, vì có thể xem lễ, hắn một đường chạy như bay, mấy ngày mấy đêm không ngủ, mệt mỏi tê liệt sáu con huyết bảo câu.

Có thể chạy về kinh, ngay cả hồi cung trước cũng chưa từng, thay một thân lễ phục thân vương liền tới Tần phủ.

Đáng tiếc, vẫn là bỏ lỡ xem lễ.

“Nhận tổ quy tông, có lẽ Cẩm Cẩm cũng không thèm để ý, nhưng đây rốt cuộc là ngày trọng đại đầu tiên sau khi ngươi hồi kinh, bỏ lỡ, ta thật xin lỗi…”

Mộc Cẩm đỏ mắt.

Lập tức lắc đầu, “Không cần xin lỗi, ngươi có thể tới, ta thật cao hứng thật cao hứng.

“Thật sao?” Triệu Cảnh Dật ôm lấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Mộc Cẩm.

Mộc Cẩm đỏ mặt, nhưng không rút tay ra. Nàng nhìn nam nhân cao lớn tuấn dật trước mắt, đột nhiên cảm thấy vạn phần an tâm.

Hắn thậm chí cái gì cũng thay nàng an bài tốt, để nàng cái gì cũng không cần quan tâm……

Nguyên bản, nàng sau khi sống lại dự định đem chính mình vũ trang một thân đâm, cũng làm tốt muốn chịu đau khổ báo thù rửa hận tâm lý chuẩn bị.

Nhưng, sự tình phát triển đến một bước này, cùng kiếp trước liền hoàn toàn thay đổi.

Vốn là một số chuyện khó lên trời trong dự đoán của nàng, bởi vì hắn xuất hiện sớm, hết thảy liền trở nên thuận lợi như vậy.

Vào giờ khắc này, Mộc Cẩm rốt cục ngộ ra một đạo lý.

Ông trời để cho nàng sống lại, không phải để cho nàng tiếp tục chịu khổ, là để cho nàng đời này tùy tâm sở dục sống tốt đời này!

Sau khi nghĩ thông suốt, hết thảy liền rộng mở trong sáng.

“Sở Vương điện hạ, vậy ngươi cũng biết, cha ta muốn đưa ta đến Triệu vương phủ cùng Triệu Chất đám hỏi đâu…”

Mộc Cẩm còn chưa nói xong, cả người một trận thiên toàn địa xoáy, miệng đã bị chặn lại

Editor: Cuối cùng cũng đến phần tui mong chờ nhất rồi aaaa


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.