Nơi Xa Nhất Là Ngay Bên Cạnh

Chương 46: Sau này chỉ có thể mặc ở nhà...



Ngày hôm sau lúc ánh dương quang chiếu vào, Lâm Văn Tịch dần dần mở mắt ra. Trên người mình vẫn giống với lần trước sau khi làm xong, rất sạch sẽ, tuy rằng vẫn là bủn rủn vô lực. Trên giường cũng rất sạch sẽ, thế nhưng lần này lại không giống như vậy, bên cạnh mình còn có một người đang nằm. Nam nhân không đi làm sao?

Hơi nghiêng nghiêng mặt, Lâm Văn Tịch liền thấy gương mặt ngủ say của nam nhân kia, tay anh còn đang khoát lên thắt lưng của mình, sợ đánh thức nam nhân, Lâm Văn Tịch cũng không dám động đậy, chỉ nghiêng mặt sang một bên nhìn Lê Diễm. Kỳ thực vóc người của nam nhân có khí tức lãnh đạm hệt như vương giả, Lâm Văn Tịch vẫn luôn cảm thấy nhất định người này không đơn giản, một người có nhà và xe cao cấp như vậy, còn rất dễ dàng liền trả hết nợ cho mình, một mình anh ở bên ngoài lại có thể làm được như vậy thực sự là rất lợi hại. Tuy cả ngày cũng không thay đổi biểu tình nhưng thời điểm ra ngoài vẫn sẽ khiến rất nhiều nữ nhân quay đầu lại và chú ý. Từ từ, tầm nhìn của Lâm Văn Tịch dời tới ngũ quan của Lê Diễm. Lớn lên thực sự rất giống nam nhân kia, cái người mà năm năm trước đây cậu đã từng gặp, thế nhưng nhìn kỹ lại thì cũng không giống lắm, Lâm Văn Tịch thầm thở dài trong lòng, cậu không biết có phải hay là do mình nhớ nhầm hay không. Quên đi, quá khứ đã qua lâu như vậy rồi, cũng đừng nghĩ đến nữa làm gì. Kỳ thực thời điểm nam nhân ngủ biểu tình sẽ trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, sẽ không bày ra bộ dáng kháng cự lại sự tiếp cận của người khác, đương nhiên nếu như vào thời điểm làm cái chuyện kia không cần xấu xa như vậy thì tốt hơn, phát hiện suy nghĩ của mình đã bay đến đâu, Lâm Văn Tịch nhanh chóng tỉnh táo lại, tiếp tục ý nghĩ quan sát người trước mặt này, lông mi nam nhân rất đẹp, mũi rất cao, mũi của Lâm Văn Tịch thì tương đối giống mẹ của cậu, nho nhỏ, ngũ quan nam nhân rất hài hòa, sắc mặt cũng rất hồng hào, không giống như mình, một năm bốn mùa đều là vẻ mặt tái nhợt, thấy thế nào cũng như bị thiếu dinh dưỡng. Đường nhìn chậm rãi dời đến đôi môi, kỳ thực môi của nam nhân cũng là màu hồng nhạt, rất gợi cảm, nhớ tới cảm giác anh hôn lên môi mình, mặt của Lâm Văn Tịch liền dần dần nóng lên. Thế nhưng càng xấu hổ lại càng không thể dời tầm mắt.
Đúng lúc này, nam nhân mở mắt ra.

“Tiểu Tịch, em muốn nhìn tôi tới khi nào đây?”

Mặt của cậu lại càng thêm đỏ hơn, lập tức chuyển chuyển đầu, vụng về mở miệng chối, “Không… Không có…”

Thực sự rất xấu xa mà, rõ ràng đã tỉnh còn muốn giả bộ ngủ nữa chứ!

Lê Diễm nhấc tay lên, cánh tay đang khoát trên lưng Lâm Văn Tịch kéo toàn bộ cơ thể cậu vào trong ngực mình, hơn nữa thân thể bị ép buộc xoay mặt đối lại đối mặt với mình.

“Vừa nãy khi nhìn tôi em đang nghĩ những gì? Tôi thấy được lỗ tai của em đang đỏ lên a.”

“Không có nghĩ gì cả.” Lâm Văn Tịch vội vã giải thích.

Lê Diễm thấy biểu tình của cậu như một bé thỏ con, cũng không có ý định làm khó cậu, chỉ là siết chặt vòng tay lại một chút, ôm Lâm Văn Tịch vào trong ngực. Hôm nay hiếm khi có được một ngày cuối tuần, không cần phải đến công ty làm việc, vậy liền nghỉ ngơi cho thật tốt đi. Tối qua làm rất điên cuồng, cuối cùng lúc ôm Lâm Văn Tịch đi tẩy rửa em ấy đã hôn mê, sao thân thể của bé con này lại kém như vậy chứ? Lê Diễm nghĩ nhất định lần sau phải gọi Hạ Quân Dương đem chút thuốc bổ đến, bản thân mình chưa từng bạc đãi em ấy nhưng em ấy lại chẳng tăng thêm được tí thịt nào cả.
Lê Diễm đã ngủ một mình nhiều năm qua, nếu như trước đây ở với bạn giường, tuyệt đối anh sẽ không ngủ ở trên giường của mấy cô gái đó càng không thể nào đưa họ về nhà, thế nhưng anh lại phát hiện mỗi lần làm với Lâm Văn Tịch xong, anh đều trực tiếp đặt em ấy lên giường của mình, anh tự nhận là anh chưa từng có thói quen ôm gì đó khi ngủ, thế nhưng anh vô cùng thích ôm Lâm Văn Tịch, hơn nữa anh phát hiện ra, thân thể bé con này luôn có chút lạnh, cho dù là đang vào mùa hè, cảm giác ôm lấy phi thường thoải mái, phỏng chừng vào mùa đông nhất định bé con này sẽ rất sợ lạnh đi. Còn đang ở giữa mùa hè thời tiết nóng bức mà Lê Diễm đã bắt đầu nghĩ đến có nên gắn thêm lò sưởi ở phòng của Lâm Văn Tịch hay không, có lẽ, trực tiếp cho em ấy ngủ ở đây để em ấy có thể ngủ ngon hơn đi.
Bị nam nhân ôm như vậy, Lâm Văn Tịch cảm thấy có chút buồn bực, muốn giãy ra khỏi anh, ai biết được cậu mới chỉ lắc một cái, liền phát hiện ra một chuyện khiến cậu cực kỳ xấu hổ, vì sao lại có một vật cứng rắn gì đó chỉa vào cậu… Sai… Quan trọng hơn là…

“Tại sao chúng ta lại không mặc quần áo?”

Lâm Văn Tịch vừa mới hỏi xong, nam nhân liền bật cười, “Bảo bối, em đã quên tối hôm qua chúng ta làm chuyện gì rồi sao?”

“Không phải…” Lâm Văn Tịch đỏ mặt, nam nhân biết rõ chuyện mình muốn hỏi không phải cái này, vậy mà vẫn còn cố ý nói thế, “Em là nói vì sao sau đó lại không mặc quần áo…”

“Tôi thích ngủ lõa thể a.”

Đương nhiên Lâm Văn Tịch biết anh thích ngủ lõa thể, thế nhưng không phải sau này đã thay đổi rồi sao? Sao hiện tại lại không mặc, hơn nữa anh ấy không mặc thì cũng cho qua đi, tại sao mình… Khó trách hôm nay cậu lại cảm thấy cái mền đang đắp trên người kia đặc biệt thoải mái, thì ra là do trực tiếp tiếp xúc với da của mình. Kỳ thực đắp mền mềm mại như vậy, nam nhân không thích ngủ lõa thể mới là kỳ quái, nếu như đắp phải cái mền trước đây của cậu, phỏng chừng ngay cả ngủ cũng sẽ ngủ không được đi. Tuy nhiên cậu vẫn không được quen cho lắm.
“Thế nhưng… Đó là anh a… Quần áo hôm qua của em…”

“Thì ra bảo bối em thích mặc đồ hầu gái để ngủ a.” Lê Diễm biết là em ấy đang nói về áo ngủ của mình, nhưng anh vẫn cố ý nói đến bộ đồ tình thú đó. Quả nhiên liền thấy được lỗ tai Lâm Văn Tịch lại đỏ bừng lên.

“Không phải, áo ngủ của em.”

“Đã ném rồi.”

“Hả??” Áo ngủ đắt như vậy mà… Sai đây không phải là trọng điểm… Vì sao nam nhân muốn ném đi?

“Sau này khi ở trong nhà, tiểu người hầu đều phải mặc trang phục hầu gái.”

“!!” Lâm Văn Tịch mở to hai mắt, nam nhân muốn sau này lúc ở nhà cậu đều mặc trang phục hầu gái? “Là đồ hầu gái thế nào…” Lâm Văn Tịch ôm một tia hy vọng cuối cùng hỏi, chỉ cần không phải là bộ tối hôm qua, đổi lại là một bộ bình thường, cậu còn có thể hơi tiếp thu một chút.
“Là bộ tối qua a.”

Lâm Văn Tịch chỉ cảm thấy sét đánh ngang tai, sao có thể mặc cái bộ đó mà chạy khắp nơi được chứ? Được rồi tuy là không có chạy khắp nơi, thế nhưng nghĩ đến việc phải mặc cái bộ đồ kia cậu liền cảm thấy xấu hổ.

Thấy bộ dáng muốn khóc của bé con nhưng lại không dám nói không với mình, Lê Diễm liền cảm thấy tâm tình thật tốt. Ừm nếu như sau này mỗi lần trở về đều thấy được bộ dáng dụ hoặc của bé con này, đương nhiên là tâm tình sẽ rất tốt rồi. Có lẽ lần sau sẽ cho em ấy mặc đồ thỏ, có khi còn phù hợp hơn nữa đó. Lê Diễm phát hiện hạ thân của mình lại cứng rắn. Hiển nhiên Lâm Văn Tịch cũng cảm nhận được chỗ đó của nam nhân biến hóa, mặt đỏ cả lên.

“Anh…”

“Nam nhân đều sẽ cương, cũng không phải em không biết.” Nam nhân mang theo vẻ mặt đương nhiên nói. Còn xấu xa mà cọ cọ lên mông của Lâm Văn Tịch.
“A… Anh đừng có…” Lâm Văn Tịch xấu hổ đẩy Lê Diễm ra. Cái kia… Sao anh lại còn chưa…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.