Nơi Mặt Trời Chiếu Rọi

Chương 42



Đã nhận lời ủy thác phải làm hết sức mình. Khương Dư Sanh tranh thủ giờ nghỉ trưa, nói với Trì Kỳ một tiếng, thay quần áo, trang điểm nhẹ, cầm ô đến quán cà phê Thính Phong dưới ánh nắng chói chang.

Trên đường đi, nàng gửi tin nhắn WeChat cho Thẩm Già Hòa, nói rằng trong lúc nhất thời đột nhiên muốn đọc toàn bộ tác phẩm của Borges và《Án mạng trên chuyến tàu tốc hành Phương Đông》trên kệ sách, không biết cô ấy có ở tiệm không, có tiện cho nàng mượn không.

Cách đây không lâu,《Án mạng trên chuyến tàu tốc hành Phương Đông》đã được Trang Truyền Vũ mượn để xem, chắc vẫn chưa được trả lại.

Quả nhiên, không lâu sau Thẩm Già Hòa đã trả lời nàng: “Tiện chứ, đỡ phải để nó bám bụi trên kệ sách của chị. Nhưng mà, Truyền Vũ đang giữ cuốn《Án mạng trên chuyến tàu tốc hành Phương Đông》rồi.”

Giọng điệu trong tin nhắn không có gì đặc biệt.

Khương Dư Sanh trả lời: “Không sao đâu, cho em mượn bộ sưu tập Borges trước cũng được.”

“OK, đợi Truyền Vũ trả chị cuốn《Án mạng trên chuyến tàu tốc hành Phương Đông》, chị sẽ đưa cho em sau. Chị có cái máy bị hư rồi, đang ở bến tàu đợi người đến lấy, có thể một lúc nữa mới về được. Em đến quán cà phê chưa? Nếu không vội, em có thể uống một tách cà phê, đợi chị một lát, hoặc chút nữa về chị sẽ mang qua cho em.”

“Nếu em đang vội, em có thể xin chìa khóa của Bạc Tô? Em ấy có chìa khóa đấy. Đầu mèo nháy mắt.jpg.”

Khương Dư Sanh đáp: “Không sao đâu, em không vội, em ở đây dùng điều hòa một lúc.”

Thẩm Già Hòa mỉm cười: “Ừm, kêu Đình Đình pha cho em một cốc sản phẩm mới đi. Xem mùi vị thế nào, cho chị vài ý kiến nhé.”

Đình Đình là một trong những người phục vụ cũng tham dự bữa tiệc sinh nhật của Thẩm Già Hòa ngày hôm qua.

“Vâng.” Khương Dư Sanh nghe theo.

Nàng cất điện thoại, tiếp tục đi về phía quán cà phê Nhất Phương, cân nhắc câu trả lời của Thẩm Già Hòa, thầm cảm thấy có chút buồn cười.

Truyền Vũ thực sự đã đánh giá quá cao nàng rồi.

Thẩm Già Hòa là người cởi mở, dễ gần, nhưng cũng không phải là người hoàn toàn bộc lộ vui buồn. Nếu cô ấy muốn bình tĩnh che giấu, làm sao có thể nói ra được.

Thay vì tin rằng nàng có thể tìm ra được điều gì, thà tin rằng Thẩm Già Hòa sẽ có nhiều khả năng bộc lộ cảm xúc thật của mình trước lời tỏ tình chân thành của Trang Truyền Vũ còn hơn.

Nàng hiểu rõ ràng nhưng vẫn tiếp tục bước đi.

Dù thế nào đi nữa, đã đi xa đến mức này rồi nên nàng sẽ cố gắng hết sức.

Nàng cất ô, đẩy cửa kính của quán cà phê, để làn gió lạnh sảng khoái từ quán cà phê phả vào mặt, khiến tâm hồn thảnh thơi.

Hương cà phê nhẹ nhàng kích thích vị giác.

Buổi chiều, quán cà phê tràn ngập không khí ấm cúng của những tách trà chậm rãi giữa mùa hè, cướp đi nửa ngày rảnh rỗi.

Nỗi bất an trên đường đi của Khương Dư Sanh được xua tan trong nháy mắt.

Nàng nhìn về chiếc ghế Thẩm Già Hòa thường ngồi.

Nơi này đã có khách hàng sử dụng.

Nàng không để ý, đi về phía quầy bar.

Phía sau quầy bar dài, nhân viên pha chế Đình Đình đeo tạp dề, lơ đãng nhìn về một góc nào đó của quán cà phê, lúc này mới nhận ra Khương Dư Sanh đang đến gần, quay lại ngạc nhiên chào cô: “Chị Tiểu Dư?”

“Chị tìm chị Già Hòa à? Chị ấy ra ngoài rồi.”

Khương Dư Sanh khẽ mỉm cười: “Ừm, không sao đâu, chị biết rồi, chị sẽ đợi một lúc.”

Nàng nhìn về hướng Đình Đình vừa nhìn, hỏi han: “Em đang nhìn gì thế? Trông mặt ủ mày chau vậy?”

Đình Đình không giấu diếm, phàn nàn: “Em đang thắc mắc tại sao Tiểu Cốc vẫn chưa đến nữa. Cũng không biết đi đâu rồi, nhưng bàn phục vụ kia chờ gần mười phút rồi, cốc cà phê mới pha của em cũng gần nguội mất.”

Ánh mắt cô ấy rơi vào chiếc đĩa ăn đặt cách tay không xa, lo lắng: “Nếu không phải ở trên lầu, em đã tự mang qua rồi.”

Vì quán cà phê nhỏ và không có nhiều khách hàng nên Thẩm Già Hòa không thuê quá nhiều nhân viên, mọi người đều kiêm nhiều chức vụ.

Thẩm Già Hòa có thể thay thế ở bất kỳ vị trí nào, có cô ấy ở đây thì không sao, nếu không có cô ấy thì rất dễ bị thiếu tay.

Khương Dư Sanh hiểu.

Nàng treo ô cạnh quầy bar, ân cần nói: “Bàn nào? Để chị mang lên giúp em.”

Đình Đình thụ sủng nhược kinh: “Không, không, nếu vậy thì kỳ lắm. Chị Tiểu Dư, chị ngồi là được rồi.”

Nàng nhìn người phục vụ khác dường như tạm thời không thể quay lại, ngập ngừng nói: “Hoặc, chị giúp em trông quầy, nếu có người gọi món hoặc thanh toán, chị giúp em tiếp họ được không? Em lên đó rồi xuống ngay.”

Khương Dư Sanh bật cười: “Em khách sáo như vậy làm gì? Lúc chị bận quá, chị Già Hòa của em cũng giúp chị mà.”

“Nói cho chị bàn nào đi, vậy sẽ nhanh hơn.” Nàng duỗi tay lấy khay.

Đình Đình thấy nàng kiên trì như vậy, cũng thật sự sợ khách hàng sẽ phàn nàn nếu chậm trễ quá lâu, nên không khách sáo nữa, chỉ thị: “Vậy phiền chị Tiểu Dư rồi. Bàn cuối cùng bên trái cạnh cửa sổ tầng hai đấy ạ. “

“Bàn của cô Bạc.” Cô ấy thấp giọng nói.

Động tác của Khương Dư Sanh thoáng khựng lại: “Cô Bạc?”

Đình Đình nói: “Vâng, hình như đang bàn bạc công việc với bạn bè.”

Khương Dư Sanh giật mình, nhưng đột nhiên sửa miệng nói mình không tiện thì quá mức vô lý. Hơn nữa, dường như nàng không có lý do gì để cố tình tránh mặt Bạc Tô.

Nàng gật đầu, không nói gì thêm, trả lời: “Ừm.”

Nàng bưng khay, vững vàng bước lên lầu.

Tầng trên ít khách hơn tầng dưới, ngoài tiếng nhạc êm dịu, thỉnh thoảng có tiếng chim hót líu lo, không gian yên tĩnh như chốn không người.

Khương Dư Sanh bước lại gần, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng người.

Có ba giọng nữ, hai giọng trầm phát ra từ hai người phụ nữ trung niên đối diện nàng, và một giọng dịu dàng phát ra từ Bạc Tô, người quay lưng về phía nàng.

Bạc Tô mặc một chiếc áo sơ mi trắng trơn, tóc búi cao, đeo đồng hồ, tấm lưng vững vàng, duyên dáng, dáng người cao ráo, không cần nhìn vào gương mặt cũng có thể tưởng tượng ra sự sang trọng, bình thản và quý phái của cô.

Tim Khương Dư Sanh đập mạnh không thể giải thích được.

Nàng đến gần, đứng yên, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Cà phê đến rồi, cẩn thận kẻo bỏng.”

Gần như cùng lúc với giọng nói vang lên, Bạc Tô quay đầu lại nhìn nàng.

Ánh mắt họ chạm nhau, sự ngạc nhiên và vui mừng hiện rõ trong mắt cô.

Lòng Khương Dư Sanh không khỏi mềm nhũn.

Nàng không biểu hiện ra ngoài, đặt từng món tráng miệng lên bàn.

Bạc Tô nói: “Sao lại là em?”

Giọng nói nhẹ nhàng.

Động tác Khương Dư Sanh không ngừng, khẽ mỉm cười: “Đến đây tìm chị Già Hòa. Đúng lúc người phục vụ ở tầng dưới không đi được nên tôi mang lên giúp.”

Nàng nhìn hai người phụ nữ thanh lịch còn lại đối diện, nhiệt tình hỏi: “Cappuccino?”

Một trong những người phụ nữ hơi duyên dáng đáp lại bằng nụ cười: “Của tôi.”

Khương Dư Sanh mỉm cười, nhẹ nhàng đặt cốc cappuccino trước mặt cô ấy.

“Iced Americano?”

“Của chị.” Bạc Tô đưa tay định lấy cho mình.

Khương Dư Sanh nhẹ nhàng giúp cô lấy ra rồi đặt xuống.

Vì ngoại hình và khí chất nổi bật nên mỗi khi cúi xuống, ngẩng đầu hay mỉm cười, dường như nàng đều có một nét quyến rũ riêng.

Đó không phải là hào quang mà những người phục vụ bình thường có thể có.

Người phụ nữ duyên dáng đối diện nhìn nàng chăm chú, rất có hứng thú.

Sau khi Khương Dư Sanh đặt mọi thứ trên khay lên bàn, nàng ôm lấy khay, nói “thong thả dùng nhé” với độ cong trên môi. Sau khi nàng rời đi, cô ấy lập tức nói với Bạc Tô: “Cô Bạc có quen biết à? Là bạn của chủ quán cà phê này sao?”

Nghe vậy, Bạc Tô thu hồi tầm mắt khỏi bóng lưng Khương Dư Sanh, kìm nén cảm xúc dư thừa, đáp: “Đúng vậy, bạn chung của bọn tôi.”

Đôi mắt người phụ nữ chợt sáng lên, than thở: “Xinh quá đi, cô ấy làm nghề gì thế?”

Bạc Tô cảnh giác, bất lộ thanh sắc liếc nhìn cô ấy.

“Là chủ nhà hàng.” Cô không có ý nói thêm.

Người phụ nữ có vẻ rất hài lòng: “Làm chủ là rất tốt rồi.” Cô ấy bắt đầu hỏi: “Cô ấy bao nhiêu tuổi thế? Có người yêu chưa? Có yêu cầu gì không?”

Bạc Tô cau mày, cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, giấu đi vẻ không vui: “Tôi cũng không rõ lắm, bọn tôi đã lâu không gặp.”

Cô hy vọng đối phương sẽ dừng lại ở đó và mất đi hứng thú.

Nhưng không ngờ đối phương thật sự đang suy nghĩ, miễn cưỡng nói: “Không sao đâu, vậy cô đẩy WeChat của cô ấy cho tôi đi, tôi sẽ tự tìm hiểu.”

Cô ấy trông như thể đang coi đó là điều đương nhiên.

Bạc Tô ngẩng đầu nhìn cô ấy.

Người phụ nữ dường như đã nhận ra mình hơi quá, mỉm cười giải thích: “Là thế này, tôi cảm thấy sẽ là gu mà em trai tôi thích, muốn xem xem có duyên phận gì không.”

“Em trai của tôi, có thể cô chưa từng gặp. Em ấy bằng tuổi cô, có bằng thạc sĩ nghệ thuật, ra nước ngoài du học đã được hai năm nhưng vẫn chưa tìm được bạn gái, người nhà như chúng tôi đều sốt ruột cho nó.”

Người phụ nữ này là con gái của một chuyên gia phục chế và bảo vệ thư pháp cổ xưa rất nổi tiếng định cư ở Lộ Thành, vì muốn mời cô ấy ra ngoài tham gia ghi hình chương trình nên Bạc Tô đã xem xét lý lịch chi tiết về cô ấy.

Em trai cô ấy căn bản là một tên khốn nạn tiêu tiền mạ vàng, bề ngoài tô vàng nạm ngọc, nhưng bên trong lại thối rữa, thích lì lợm la liếm phụ nữ, tạo ra rất nhiều tai tiếng.

Còn không xứng với đầu ngón tay Sanh Sanh nhà cô.

Bạc Tô cúi đầu nhấp thêm một ngụm cà phê.

Để loại bỏ khả năng này khỏi nguồn cơn, cô giấu đi vẻ lạnh lùng trong mắt, ngẩng đầu lên cười nhẹ: “Có lẽ không hợp đâu.”

Đối phương: “Hả?”

Bạc Tô nói: “Em trai cô có bằng thạc sĩ nghệ thuật. Còn người bạn này của tôi chưa học hết cấp 3, chỉ mới học hết cấp 2 thôi. Có lẽ không có nhiều điểm chung đâu?”

“Hơn nữa, yêu cầu của chú Chiêm và dì cũng rất cao đúng không?”

Người phụ nữ sửng sốt: “Hả? Cấp… bằng cấp 2? Vậy thì… vậy thì quả thực quá khác biệt, không phù hợp rồi.”

Cô ấy lên tiếng tiếc nuối: “Nhìn khí chất của cô ấy, tôi còn tưởng cô ấy giống như cô và Tiểu Thẩm vậy.”

“Chúng tôi không nói rằng có sự phân biệt đối xử dựa trên trình độ học vấn, nhưng đôi khi, trình độ học vấn có ý nghĩa gì đó, cô có nghĩ vậy không?” Cô ấy nhìn Bạc Tô rồi nhìn những người bạn xung quanh để tìm kiếm sự đồng tình.

Bạc Tô không nói gì, người bạn bên cạnh cũng phụ họa: “Đúng là vậy thật.”

“Không phải tôi thiên vị, nhưng người biết chữ quả thực có chút khác biệt với người ít học. Yêu trong thời gian ngắn thì có thể không lộ vấn đề quá nhiều hoặc không để ý đến nhưng nếu thực sự muốn kết hôn và chung sống lâu dài thì theo thời gian, chắc chắn sẽ có vấn đề. Thế giới quan của mỗi người là hoàn toàn khác nhau. “

“Đúng vậy, khi kết hôn vẫn cần phải xứng đôi vừa lứa về mọi mặt.”

“Hơn nữa, trình độ học vấn trung học cơ sở thực sự không hữu ích lắm trong xã hội này. Để tôi nói cho cô biết, trước đây tôi có một người bạn…”

Họ bắt đầu bàn tán, bình luận về chủ đề này, cho rằng “không phải phân biệt đối xử”, “không thành kiến”, nhưng từng lời nói đều rõ ràng là sự kiêu ngạo của những người cho rằng mình có hiểu biết.

Đầu ngón tay của Bạc Tô nhéo mạnh tai cốc cà phê đến mức trắng bệch, để ngăn cản người phụ nữ có ý nghĩ khác, cô cố chịu đựng khó chịu, không phản bác mà chỉ đơn giản chuyển chủ đề.

Cô không biết, sau khi Khương Dư Sanh rời đi, nàng phát hiện trên tay có thứ gì dính dính nên đã quay lại lối đi bên phải gần cầu thang, rửa tay trước bồn rửa cách đó không xa.

Bắt đầu từ câu nói của Bạc Tô: “Em trai cô có bằng thạc sĩ nghệ thuật, còn người bạn này của tôi còn chưa học hết cấp ba”, những lời đau lòng đó từng chữ rơi vào tai nàng, thâm nhập vào tâm trí.

Nụ cười trên môi nàng tắt dần, động tác rửa tay bên bồn cũng dừng lại.

Lẳng lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.

Thật ra, nàng đã không còn quan tâm đến việc người khác nghĩ gì về mình nữa. Chấp nhận sự vô thường của số phận và sự khinh thường của người ngoài cuộc là bài học nàng đã thực hành rất tốt.

Nhưng khi những lời này phát ra từ miệng Bạc Tô và bạn bè Bạc Tô, Bạc Tô không phản bác một lời, trái tim nàng vẫn chìm xuống đáy biển.

Hóa ra đây là những gì cô nghĩ sao? Khương Dư Sanh muốn cười, nhưng nhìn mình trong gương, nàng lại không thể cười được.

Vành mắt thoáng ửng hồng.

Đó là vẻ ngoài mong manh mà nàng không thích ở bản thân.

Lần đầu tiên nàng nhận ra sâu sắc rằng, vô tình, nàng đã đặt quá nhiều kỳ vọng vào Bạc Tô, đã chìm sâu vào đó đến vậy.

Nhiều đến mức vào lúc này, nàng thực sự cảm nhận được một cơn đau nhói đã lâu không thấy.

Nàng nghĩ đến lời mình vừa nói để động viên Trang Truyền Vũ, chợt cảm thấy mỉa mai.

Một người cho rằng mình có cùng tần số cũng vô ích, chỉ cần hai người nghĩ như vậy thì tâm hồn họ sẽ cộng hưởng.

Rõ ràng vì trình độ học vấn của mình, nàng đã bị loại khỏi danh sách những người có thể khiêu vũ cùng linh hồn của Bạc Tô.

Buồn cười thay, nàng lại tự mình đa tình như vậy, trằn trọc, còn tự suy đoán.

Những tin nhắn và câu hỏi chưa được gửi đi ngày hôm qua rõ ràng đã có câu trả lời rõ ràng——

Không phải là Bạc Tô thích nàng, muốn theo đuổi nàng hay muốn ở bên nàng.

Cô chỉ áy náy, muốn bù đắp, muốn bảo vệ nàng.

Muốn trở lại làm chị gái của nàng.

Cuối cùng, nàng không còn đáp ứng những yêu cầu về bạn đời của cô nữa.

Chẳng trách, cô luôn lý trí và tỉnh táo như vậy, dè dặt, im lặng, lãnh đạm, như thể luôn có thể giữ khoảng cách không xa không gần với nàng.

Khương Dư Sanh cúi đầu nhìn ngón tay út bị mất của mình, khẽ cười nhẹ một tiếng.

Nhẹ như mây khói.

Nàng tắt nước, lấy khăn giấy ra, thong thả, cẩn thận, trân quý lau sạch tay của mình, sau đó vô cảm, xem như không có gì xảy ra, bước xuống lầu.

Bạc Tô hoàn toàn không biết gì cả.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Nơi Mặt Trời Chiếu Rọi

Chương 42



Đã nhận lời ủy thác phải làm hết sức mình. Khương Dư Sanh tranh thủ giờ nghỉ trưa, nói với Trì Kỳ một tiếng, thay quần áo, trang điểm nhẹ, cầm ô đến quán cà phê Thính Phong dưới ánh nắng chói chang.

Trên đường đi, nàng gửi tin nhắn WeChat cho Thẩm Già Hòa, nói rằng trong lúc nhất thời đột nhiên muốn đọc toàn bộ tác phẩm của Borges và《Án mạng trên chuyến tàu tốc hành Phương Đông》trên kệ sách, không biết cô ấy có ở tiệm không, có tiện cho nàng mượn không.

Cách đây không lâu,《Án mạng trên chuyến tàu tốc hành Phương Đông》đã được Trang Truyền Vũ mượn để xem, chắc vẫn chưa được trả lại.

Quả nhiên, không lâu sau Thẩm Già Hòa đã trả lời nàng: “Tiện chứ, đỡ phải để nó bám bụi trên kệ sách của chị. Nhưng mà, Truyền Vũ đang giữ cuốn《Án mạng trên chuyến tàu tốc hành Phương Đông》rồi.”

Giọng điệu trong tin nhắn không có gì đặc biệt.

Khương Dư Sanh trả lời: “Không sao đâu, cho em mượn bộ sưu tập Borges trước cũng được.”

“OK, đợi Truyền Vũ trả chị cuốn《Án mạng trên chuyến tàu tốc hành Phương Đông》, chị sẽ đưa cho em sau. Chị có cái máy bị hư rồi, đang ở bến tàu đợi người đến lấy, có thể một lúc nữa mới về được. Em đến quán cà phê chưa? Nếu không vội, em có thể uống một tách cà phê, đợi chị một lát, hoặc chút nữa về chị sẽ mang qua cho em.”

“Nếu em đang vội, em có thể xin chìa khóa của Bạc Tô? Em ấy có chìa khóa đấy. Đầu mèo nháy mắt.jpg.”

Khương Dư Sanh đáp: “Không sao đâu, em không vội, em ở đây dùng điều hòa một lúc.”

Thẩm Già Hòa mỉm cười: “Ừm, kêu Đình Đình pha cho em một cốc sản phẩm mới đi. Xem mùi vị thế nào, cho chị vài ý kiến nhé.”

Đình Đình là một trong những người phục vụ cũng tham dự bữa tiệc sinh nhật của Thẩm Già Hòa ngày hôm qua.

“Vâng.” Khương Dư Sanh nghe theo.

Nàng cất điện thoại, tiếp tục đi về phía quán cà phê Nhất Phương, cân nhắc câu trả lời của Thẩm Già Hòa, thầm cảm thấy có chút buồn cười.

Truyền Vũ thực sự đã đánh giá quá cao nàng rồi.

Thẩm Già Hòa là người cởi mở, dễ gần, nhưng cũng không phải là người hoàn toàn bộc lộ vui buồn. Nếu cô ấy muốn bình tĩnh che giấu, làm sao có thể nói ra được.

Thay vì tin rằng nàng có thể tìm ra được điều gì, thà tin rằng Thẩm Già Hòa sẽ có nhiều khả năng bộc lộ cảm xúc thật của mình trước lời tỏ tình chân thành của Trang Truyền Vũ còn hơn.

Nàng hiểu rõ ràng nhưng vẫn tiếp tục bước đi.

Dù thế nào đi nữa, đã đi xa đến mức này rồi nên nàng sẽ cố gắng hết sức.

Nàng cất ô, đẩy cửa kính của quán cà phê, để làn gió lạnh sảng khoái từ quán cà phê phả vào mặt, khiến tâm hồn thảnh thơi.

Hương cà phê nhẹ nhàng kích thích vị giác.

Buổi chiều, quán cà phê tràn ngập không khí ấm cúng của những tách trà chậm rãi giữa mùa hè, cướp đi nửa ngày rảnh rỗi.

Nỗi bất an trên đường đi của Khương Dư Sanh được xua tan trong nháy mắt.

Nàng nhìn về chiếc ghế Thẩm Già Hòa thường ngồi.

Nơi này đã có khách hàng sử dụng.

Nàng không để ý, đi về phía quầy bar.

Phía sau quầy bar dài, nhân viên pha chế Đình Đình đeo tạp dề, lơ đãng nhìn về một góc nào đó của quán cà phê, lúc này mới nhận ra Khương Dư Sanh đang đến gần, quay lại ngạc nhiên chào cô: “Chị Tiểu Dư?”

“Chị tìm chị Già Hòa à? Chị ấy ra ngoài rồi.”

Khương Dư Sanh khẽ mỉm cười: “Ừm, không sao đâu, chị biết rồi, chị sẽ đợi một lúc.”

Nàng nhìn về hướng Đình Đình vừa nhìn, hỏi han: “Em đang nhìn gì thế? Trông mặt ủ mày chau vậy?”

Đình Đình không giấu diếm, phàn nàn: “Em đang thắc mắc tại sao Tiểu Cốc vẫn chưa đến nữa. Cũng không biết đi đâu rồi, nhưng bàn phục vụ kia chờ gần mười phút rồi, cốc cà phê mới pha của em cũng gần nguội mất.”

Ánh mắt cô ấy rơi vào chiếc đĩa ăn đặt cách tay không xa, lo lắng: “Nếu không phải ở trên lầu, em đã tự mang qua rồi.”

Vì quán cà phê nhỏ và không có nhiều khách hàng nên Thẩm Già Hòa không thuê quá nhiều nhân viên, mọi người đều kiêm nhiều chức vụ.

Thẩm Già Hòa có thể thay thế ở bất kỳ vị trí nào, có cô ấy ở đây thì không sao, nếu không có cô ấy thì rất dễ bị thiếu tay.

Khương Dư Sanh hiểu.

Nàng treo ô cạnh quầy bar, ân cần nói: “Bàn nào? Để chị mang lên giúp em.”

Đình Đình thụ sủng nhược kinh: “Không, không, nếu vậy thì kỳ lắm. Chị Tiểu Dư, chị ngồi là được rồi.”

Nàng nhìn người phục vụ khác dường như tạm thời không thể quay lại, ngập ngừng nói: “Hoặc, chị giúp em trông quầy, nếu có người gọi món hoặc thanh toán, chị giúp em tiếp họ được không? Em lên đó rồi xuống ngay.”

Khương Dư Sanh bật cười: “Em khách sáo như vậy làm gì? Lúc chị bận quá, chị Già Hòa của em cũng giúp chị mà.”

“Nói cho chị bàn nào đi, vậy sẽ nhanh hơn.” Nàng duỗi tay lấy khay.

Đình Đình thấy nàng kiên trì như vậy, cũng thật sự sợ khách hàng sẽ phàn nàn nếu chậm trễ quá lâu, nên không khách sáo nữa, chỉ thị: “Vậy phiền chị Tiểu Dư rồi. Bàn cuối cùng bên trái cạnh cửa sổ tầng hai đấy ạ. “

“Bàn của cô Bạc.” Cô ấy thấp giọng nói.

Động tác của Khương Dư Sanh thoáng khựng lại: “Cô Bạc?”

Đình Đình nói: “Vâng, hình như đang bàn bạc công việc với bạn bè.”

Khương Dư Sanh giật mình, nhưng đột nhiên sửa miệng nói mình không tiện thì quá mức vô lý. Hơn nữa, dường như nàng không có lý do gì để cố tình tránh mặt Bạc Tô.

Nàng gật đầu, không nói gì thêm, trả lời: “Ừm.”

Nàng bưng khay, vững vàng bước lên lầu.

Tầng trên ít khách hơn tầng dưới, ngoài tiếng nhạc êm dịu, thỉnh thoảng có tiếng chim hót líu lo, không gian yên tĩnh như chốn không người.

Khương Dư Sanh bước lại gần, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng người.

Có ba giọng nữ, hai giọng trầm phát ra từ hai người phụ nữ trung niên đối diện nàng, và một giọng dịu dàng phát ra từ Bạc Tô, người quay lưng về phía nàng.

Bạc Tô mặc một chiếc áo sơ mi trắng trơn, tóc búi cao, đeo đồng hồ, tấm lưng vững vàng, duyên dáng, dáng người cao ráo, không cần nhìn vào gương mặt cũng có thể tưởng tượng ra sự sang trọng, bình thản và quý phái của cô.

Tim Khương Dư Sanh đập mạnh không thể giải thích được.

Nàng đến gần, đứng yên, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Cà phê đến rồi, cẩn thận kẻo bỏng.”

Gần như cùng lúc với giọng nói vang lên, Bạc Tô quay đầu lại nhìn nàng.

Ánh mắt họ chạm nhau, sự ngạc nhiên và vui mừng hiện rõ trong mắt cô.

Lòng Khương Dư Sanh không khỏi mềm nhũn.

Nàng không biểu hiện ra ngoài, đặt từng món tráng miệng lên bàn.

Bạc Tô nói: “Sao lại là em?”

Giọng nói nhẹ nhàng.

Động tác Khương Dư Sanh không ngừng, khẽ mỉm cười: “Đến đây tìm chị Già Hòa. Đúng lúc người phục vụ ở tầng dưới không đi được nên tôi mang lên giúp.”

Nàng nhìn hai người phụ nữ thanh lịch còn lại đối diện, nhiệt tình hỏi: “Cappuccino?”

Một trong những người phụ nữ hơi duyên dáng đáp lại bằng nụ cười: “Của tôi.”

Khương Dư Sanh mỉm cười, nhẹ nhàng đặt cốc cappuccino trước mặt cô ấy.

“Iced Americano?”

“Của chị.” Bạc Tô đưa tay định lấy cho mình.

Khương Dư Sanh nhẹ nhàng giúp cô lấy ra rồi đặt xuống.

Vì ngoại hình và khí chất nổi bật nên mỗi khi cúi xuống, ngẩng đầu hay mỉm cười, dường như nàng đều có một nét quyến rũ riêng.

Đó không phải là hào quang mà những người phục vụ bình thường có thể có.

Người phụ nữ duyên dáng đối diện nhìn nàng chăm chú, rất có hứng thú.

Sau khi Khương Dư Sanh đặt mọi thứ trên khay lên bàn, nàng ôm lấy khay, nói “thong thả dùng nhé” với độ cong trên môi. Sau khi nàng rời đi, cô ấy lập tức nói với Bạc Tô: “Cô Bạc có quen biết à? Là bạn của chủ quán cà phê này sao?”

Nghe vậy, Bạc Tô thu hồi tầm mắt khỏi bóng lưng Khương Dư Sanh, kìm nén cảm xúc dư thừa, đáp: “Đúng vậy, bạn chung của bọn tôi.”

Đôi mắt người phụ nữ chợt sáng lên, than thở: “Xinh quá đi, cô ấy làm nghề gì thế?”

Bạc Tô cảnh giác, bất lộ thanh sắc liếc nhìn cô ấy.

“Là chủ nhà hàng.” Cô không có ý nói thêm.

Người phụ nữ có vẻ rất hài lòng: “Làm chủ là rất tốt rồi.” Cô ấy bắt đầu hỏi: “Cô ấy bao nhiêu tuổi thế? Có người yêu chưa? Có yêu cầu gì không?”

Bạc Tô cau mày, cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, giấu đi vẻ không vui: “Tôi cũng không rõ lắm, bọn tôi đã lâu không gặp.”

Cô hy vọng đối phương sẽ dừng lại ở đó và mất đi hứng thú.

Nhưng không ngờ đối phương thật sự đang suy nghĩ, miễn cưỡng nói: “Không sao đâu, vậy cô đẩy WeChat của cô ấy cho tôi đi, tôi sẽ tự tìm hiểu.”

Cô ấy trông như thể đang coi đó là điều đương nhiên.

Bạc Tô ngẩng đầu nhìn cô ấy.

Người phụ nữ dường như đã nhận ra mình hơi quá, mỉm cười giải thích: “Là thế này, tôi cảm thấy sẽ là gu mà em trai tôi thích, muốn xem xem có duyên phận gì không.”

“Em trai của tôi, có thể cô chưa từng gặp. Em ấy bằng tuổi cô, có bằng thạc sĩ nghệ thuật, ra nước ngoài du học đã được hai năm nhưng vẫn chưa tìm được bạn gái, người nhà như chúng tôi đều sốt ruột cho nó.”

Người phụ nữ này là con gái của một chuyên gia phục chế và bảo vệ thư pháp cổ xưa rất nổi tiếng định cư ở Lộ Thành, vì muốn mời cô ấy ra ngoài tham gia ghi hình chương trình nên Bạc Tô đã xem xét lý lịch chi tiết về cô ấy.

Em trai cô ấy căn bản là một tên khốn nạn tiêu tiền mạ vàng, bề ngoài tô vàng nạm ngọc, nhưng bên trong lại thối rữa, thích lì lợm la liếm phụ nữ, tạo ra rất nhiều tai tiếng.

Còn không xứng với đầu ngón tay Sanh Sanh nhà cô.

Bạc Tô cúi đầu nhấp thêm một ngụm cà phê.

Để loại bỏ khả năng này khỏi nguồn cơn, cô giấu đi vẻ lạnh lùng trong mắt, ngẩng đầu lên cười nhẹ: “Có lẽ không hợp đâu.”

Đối phương: “Hả?”

Bạc Tô nói: “Em trai cô có bằng thạc sĩ nghệ thuật. Còn người bạn này của tôi chưa học hết cấp 3, chỉ mới học hết cấp 2 thôi. Có lẽ không có nhiều điểm chung đâu?”

“Hơn nữa, yêu cầu của chú Chiêm và dì cũng rất cao đúng không?”

Người phụ nữ sửng sốt: “Hả? Cấp… bằng cấp 2? Vậy thì… vậy thì quả thực quá khác biệt, không phù hợp rồi.”

Cô ấy lên tiếng tiếc nuối: “Nhìn khí chất của cô ấy, tôi còn tưởng cô ấy giống như cô và Tiểu Thẩm vậy.”

“Chúng tôi không nói rằng có sự phân biệt đối xử dựa trên trình độ học vấn, nhưng đôi khi, trình độ học vấn có ý nghĩa gì đó, cô có nghĩ vậy không?” Cô ấy nhìn Bạc Tô rồi nhìn những người bạn xung quanh để tìm kiếm sự đồng tình.

Bạc Tô không nói gì, người bạn bên cạnh cũng phụ họa: “Đúng là vậy thật.”

“Không phải tôi thiên vị, nhưng người biết chữ quả thực có chút khác biệt với người ít học. Yêu trong thời gian ngắn thì có thể không lộ vấn đề quá nhiều hoặc không để ý đến nhưng nếu thực sự muốn kết hôn và chung sống lâu dài thì theo thời gian, chắc chắn sẽ có vấn đề. Thế giới quan của mỗi người là hoàn toàn khác nhau. “

“Đúng vậy, khi kết hôn vẫn cần phải xứng đôi vừa lứa về mọi mặt.”

“Hơn nữa, trình độ học vấn trung học cơ sở thực sự không hữu ích lắm trong xã hội này. Để tôi nói cho cô biết, trước đây tôi có một người bạn…”

Họ bắt đầu bàn tán, bình luận về chủ đề này, cho rằng “không phải phân biệt đối xử”, “không thành kiến”, nhưng từng lời nói đều rõ ràng là sự kiêu ngạo của những người cho rằng mình có hiểu biết.

Đầu ngón tay của Bạc Tô nhéo mạnh tai cốc cà phê đến mức trắng bệch, để ngăn cản người phụ nữ có ý nghĩ khác, cô cố chịu đựng khó chịu, không phản bác mà chỉ đơn giản chuyển chủ đề.

Cô không biết, sau khi Khương Dư Sanh rời đi, nàng phát hiện trên tay có thứ gì dính dính nên đã quay lại lối đi bên phải gần cầu thang, rửa tay trước bồn rửa cách đó không xa.

Bắt đầu từ câu nói của Bạc Tô: “Em trai cô có bằng thạc sĩ nghệ thuật, còn người bạn này của tôi còn chưa học hết cấp ba”, những lời đau lòng đó từng chữ rơi vào tai nàng, thâm nhập vào tâm trí.

Nụ cười trên môi nàng tắt dần, động tác rửa tay bên bồn cũng dừng lại.

Lẳng lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.

Thật ra, nàng đã không còn quan tâm đến việc người khác nghĩ gì về mình nữa. Chấp nhận sự vô thường của số phận và sự khinh thường của người ngoài cuộc là bài học nàng đã thực hành rất tốt.

Nhưng khi những lời này phát ra từ miệng Bạc Tô và bạn bè Bạc Tô, Bạc Tô không phản bác một lời, trái tim nàng vẫn chìm xuống đáy biển.

Hóa ra đây là những gì cô nghĩ sao? Khương Dư Sanh muốn cười, nhưng nhìn mình trong gương, nàng lại không thể cười được.

Vành mắt thoáng ửng hồng.

Đó là vẻ ngoài mong manh mà nàng không thích ở bản thân.

Lần đầu tiên nàng nhận ra sâu sắc rằng, vô tình, nàng đã đặt quá nhiều kỳ vọng vào Bạc Tô, đã chìm sâu vào đó đến vậy.

Nhiều đến mức vào lúc này, nàng thực sự cảm nhận được một cơn đau nhói đã lâu không thấy.

Nàng nghĩ đến lời mình vừa nói để động viên Trang Truyền Vũ, chợt cảm thấy mỉa mai.

Một người cho rằng mình có cùng tần số cũng vô ích, chỉ cần hai người nghĩ như vậy thì tâm hồn họ sẽ cộng hưởng.

Rõ ràng vì trình độ học vấn của mình, nàng đã bị loại khỏi danh sách những người có thể khiêu vũ cùng linh hồn của Bạc Tô.

Buồn cười thay, nàng lại tự mình đa tình như vậy, trằn trọc, còn tự suy đoán.

Những tin nhắn và câu hỏi chưa được gửi đi ngày hôm qua rõ ràng đã có câu trả lời rõ ràng——

Không phải là Bạc Tô thích nàng, muốn theo đuổi nàng hay muốn ở bên nàng.

Cô chỉ áy náy, muốn bù đắp, muốn bảo vệ nàng.

Muốn trở lại làm chị gái của nàng.

Cuối cùng, nàng không còn đáp ứng những yêu cầu về bạn đời của cô nữa.

Chẳng trách, cô luôn lý trí và tỉnh táo như vậy, dè dặt, im lặng, lãnh đạm, như thể luôn có thể giữ khoảng cách không xa không gần với nàng.

Khương Dư Sanh cúi đầu nhìn ngón tay út bị mất của mình, khẽ cười nhẹ một tiếng.

Nhẹ như mây khói.

Nàng tắt nước, lấy khăn giấy ra, thong thả, cẩn thận, trân quý lau sạch tay của mình, sau đó vô cảm, xem như không có gì xảy ra, bước xuống lầu.

Bạc Tô hoàn toàn không biết gì cả.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.