Nô Tài

Chương 39



Ngồi một mình không thú vị, chẳng bằng đi nghe một chút xem Vương phi cùng tiểu Vương gia nói chuyện gì.

Ta leo xuống, lại chạy đến cuối hàng lang của tiền thính, vểnh tai nghe lén.

Tiền thính ngọai trừ Vương phi cùng tiểu Vương gia, còn có rất nhiều hạ nhân. Vương phi tọa ở ghế giữa, đang ở quở trách tiểu Vương gia.

“Vì thứ người như vậy mà đắc tội Nhị ca ngươi, rốt cuộc ngươi muốn ta nói như thế nào đây?” Vương phi mỗi một câu nói, trên đầu châu sai(viên châu đính trên mũ í ;)) liền đinh đương rung động: “Ngươi cũng đã không còn nhỏ nữa. Ngạch nương thật vất vả mới nuôi ngươi bình an lớn lên, hiện chỉ còn chờ nhìn ngươi thành gia lập nghiệp.”

Tiểu Vương gia vẫn cung kính đứng ở một bên nghe, nếu không thì dâng trà cho Vương phi uống. (để có sức chửi típ ;))

Vương phi cúi đầu thổi trà trà, lại tiếp tục nói: “Tên Ngọc Lang đó, theo ta thấy cũng không phải là hảo bộ dáng gì, tại sao không thể bỏ? Thế gian làm gì có Vương gia nào như ngươi không để ý đến đại cục? Tương lai ít nhất cũng cầm binh đánh giặc, hoặc là quản lý nhất phương, ngươi lại đi mê luyến một kẻ không ra gì là như thế nào (là vậy đó, người ta yêu, bà hok đc yêu, tức hả ;))? Ta nghĩ ngươi hẳn phải biết, kẻ đam mê sắc dục vốn không bao giờ có thể ngẩng cao đầu (hok làm đc việc lớn í, chứ hok phải nhục wá hok dám nhìn thiên hạ đâu). Sanh nhi, nghe ngạch nương đi, tới chỗ Nhị ca giải thích rõ ràng, huynh đệ hòa hảo. Còn tên Ngọc Lang kia, phái đi ra ngoài cũng tốt, tặng người cũng tốt, dù sao không cần tái đặt ở trong Vương phủ.”

Thực hỗn trướng, lại còn nói cứ như thể ta ta là cái áo bông cũ, đưa cũng tốt ném cũng tốt.

Ta dựng thẳng mi.

Tiểu Vương gia khom người nói: “Hoàng ngạch nương, Ngọc Lang kỳ thật là một người rất thiện lương, người cứ thử thân cận một lúc sẽ biết. Lại nói, toàn bộ kinh thành cũng biết đã xảy ra chuyện gì, nếu đem Ngọc Lang tặng cho Nhị ca, Sanh nhi làm sao còn mặt mũi gặp ai?”

“Nói nửa ngày, ngươi vẫn là không muốn đem hắn tống xuất đi?” Vương phi dựng thẳng lông mi: “Không cần viện lý do nữa, ta biết, ngươi là bị hắn chuốc bùa mê rồi. Ngươi nếu nghĩ cho hắn, cũng nên đem hắn tống xuất đi, ở tại chỗ này làm cho Nhị ca ngươi không vui, về sau hắn có thể có kết cục tốt? Sớm một chút đưa qua đi, cưng chiều thượng một chút, tương lai có thể có hy vọng hơn rất nhiều. Hắn là nam nhân, đừng nói là còn muốn bảo trụ trinh tiết đấy chứ?” (mụ này ăn nói bạt mạng gớm!)

“Ngạch nương giáo huấn rất đúng.” Tiểu Vương gia thâm trầm hồi đáp: “Vì một nam nhân làm cho tình huynh đệ rạn nứt, vốn là không nên. Nhưng cũng xin ngạch nương hiểu cho, ta là thật tâm thực lòng đối Ngọc Lang yêu thương, Nhị ca biết rõ, hắn là yếu nhân của ta (người wan trọng nhất). Tục ngữ nói “quân tử bất đoạt nhân sở yêu” (người quân tử không đoạt người yêu của kẻ khác), Nhị ca làm như vậy, rốt cuộc đúng hay không đúng? Thỉnh ngạch nương giúp ta phân xử.”

Vương phi không ngờ rằng tiểu Vương gia nói ra lời này, sắc mặt khẽ biến, buông bát trà trong tay, trầm ngâm không nói.

Ta thầm nghĩ tiểu Vương gia cũng coi như thông minh, biết lấy tình lý để nói, tranh thủ tình cảm của ngạch nương hắn.

Không ngờ Vương phi cúi đầu sau một lúc lâu, bỗng nhiên vẫy lui tả hữu.

Người hầu hai bên đều lui ra, tiền thính nhất thời an tĩnh lại. Ta lại đem lỗ tai dựng thẳng lên thật cao.

“Ta cũng biết ngươi là thực tình, bằng không cũng sẽ không cùng Nhị ca ngươi chống chọi.” Vương phi nhuyễn thanh (mềm giọng) nói: “Ta cũng biết Nhị ca ngươi là gặp người nảy lòng tham, tới tay bất quá đùa giỡn thượng mấy ngày, không có tính toán lâu dài. Cho dù hắn không đúng, khả ngươi có thể cùng hắn chống chọi sao? Mặc dù nói các ngươi là huynh đệ, hắn ở trong lòng hoàng a mã ngươi có vị trí bậc nhất, ngươi không phải không biết.”

“Sanh nhi luôn luôn đối Nhị ca cung kính, chưa bao giờ dám mạo phạm. Bất quá lần này…..”

“Bất quá lần này lại không được? Ngươi thật ngốc, ngươi một thân một mình có thể tác động bao nhiêu người? Ta ở trong cung, khi về già liền phải trông cậy vào ngươi, ngươi chẳng lẽ nhẫn tâm vì một tên nam nhân làm cho ngạch nương lâm lão cơ khổ? Cho dù ngươi không vì mình, không vì ngạch nương, cũng vì hắn ngẫm lại. Nhị ca ngươi trước sau gì cũng sẽ kế vị, thiên hạ người nào đắc tội Hoàng Thượng có thể có ngày lành để sống? Đối phó ngươi còn phải cố kỵ thanh danh hại đệ vài phần, đối phó hắn lại có cố kỵ gì?”

Tiểu vương gia cúi đầu, mày rậm càng nhíu chặt.

Vương phi nhìn phản ứng tiểu Vương gia, nói tiếp: “Ngươi hiện tại chỉ muốn hai người cùng một chỗ thực khoái hoạt, sau này có khổ sở gì lại chỉ có một mình hắn gánh chịu, chẳng lẽ ngươi lại nhẫn tâm như vậy? Không bằng hảo khuyên nhủ hắn, bảo hắn tạm thời để cho các ngươi chịu ủy khuất vài ngày, chờ cho Nhị ca ngươi hết giận, ngày táhng sau này cũng chẳng cần lo. Chờ việc này qua đi, ta lập tức giúp ngươi tác thành. Hạ Ngọc Lang kia sẽ ở trong Vương phủ có danh có phận đàng hoàng, ta tự mình tác chủ, không người nào dám nói xấu. Như thế nào?”

Thực nguy hiểm, Vương phi cư nhiên đối tiểu Vương gia từng bước phản công. Ta nghe nàng nói đến ” Sau này có khổ sở gì lại chỉ có một mình hắn gánh chịu, chẳng lẽ ngươi lại nhẫn tâm như vậy?” Khi, tiểu Vương gia chân mày hơi hơi nhảy dựng, ta thầm kêu không ổn.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ta vốn đang đứng im, nghe vậy liền vội xông vào tiền thính. (O.o lại nữa? lần trước chưa đủ tai vạ sao???)

“Không cần phải nói nữa.” Ta lớn tiếng nói.

Đại sảnh hai người giật nảy mình. Vương phi nhìn thấy ta, sắc mặt càng khó xem vài phần.

“Ngọc Lang?”

“Thật ngại a, ta lại nghe lén rồi.” Ta đối tiểu Vương gia cười hắc hắc, còn nói: “Những gì các ngươi nói, ta đều nghe thấy được. Sanh nhi, những điều Vương phi nói, kỳ thật cũng có đạo lý.”

“Cái gì?”

“Cái gì?”

Hai người đồng thời kêu lên kinh ngạc. Tiểu Vương gia là không thể tin được, Vương phi là vừa mừng vừa sợ.

Ta đi đến trước mặt tiểu Vương gia, lấy ra lá thư giấu trong lòng ngực, đưa cho hắn nói: “Ngươi xem đi, đây là ý tứ của mẫu thân ta.”

Tiểu Vương gia một chút đem thư xem hoàn, nâng mắt nhìn ta.

Ta hỏi: “Như thế nào?”

“Nàng là mẫu thân của ngươi, cũng không có thể trách nàng.”

“Vậy là được rồi.” Ta hoàn toàn không để ý Vương phi ở bên, vỗ tay nói: “Cái đó và Vương phi là cùng một ý nghĩ, đều muốn con mình bình an là tốt rồi. Các nàng nào biết được chuyện của chúng ta? Những lời của mẫu thân, ta căn bản không thèm quan tâm đến lý lẽ, ngươi cần gì phải để ý Vương phi?”

Chúng ta đối diện nhìn nhau, ánh mắt nhất thời nhất tề sáng ngời, tràn đầy tâm ý tương thông chi hỉ. (vui mừng vì tâm ý có chung một suy nghĩ~*đồng vợ đồng chồng* a~:”>)

Vương phi ở một bên tức giận đến giương mắt nhìn, cả người phát run.

Tiểu vương gia thấy ta nhăn mặt, chịu đựng một bụng muốn cười, đối Vương phi đứng đắn thi lễ, cung kính nói: “Hoàng ngạch nương đối Sanh nhi có tâm ý, Sanh nhi hoàn toàn hiểu được. Thỉnh hoàng ngạch nương yên tâm, Sanh nhi tự có biện pháp xử trí.”

“Ngươi có biện pháp xử trí? Ngươi có cái biện pháp gì? Thiên gia không có xương thịt(hem hiểu ý này lém:”>), ngươi nếu có chuyện gì, bảo ngạch nương cùng ai khóc đây?”

“Ngạch nương, ” tiểu Vương gia một tay nắm chặt tay ta, thật sâu nhìn Vương phi, tràn đầy vẻ cầu xin: “Nếu ngạch nương còn thương Sanh nhi, liền cầu ngạch nương phóng ta cùng Ngọc Lang một cái lộ (lộ: đường đi). Ai cũng đều bức ta, chẳng lẽ ngạch nương cũng nhẫn tâm bức ta?”

“Sanh nhi…”

“Ngạch nương…..” (đoạn này sến súa jống trong cải lương wá! X()

Vương phi rốt cuộc cũng là Vương phi, tức giận nửa ngày, sắc mặt cuối cùng cũng dịu đi. Lẳng lặng xem xét ta nửa ngày, lại chăm chú nhìn tiểu Vương gia, thở dài: “Ta xem như đã biết tính tình của ngươi, cư nhiên so với mẹ ruột ngươi còn quật cường nữa là. Ngươi mặc dù không nghe lời, ta cũng không thể không để ý ngươi. Khi ta hồi cung, sẽ ở trước mặt hoàng thượng nói tốt, trước thả ngươi ra Vương phủ, tái giúp ngươi được phái đi. Mấy ngày này ta đã tốn rất nhiều công phu, đã có điểmkhả quan hơn, ngươi chờ nhận chỉ thị đi. Ngươi cần phải dụng tâm làm, cho ta giữ được thể diện, cũng vì chính thể diện của ngươi. Chờ Nhị ca ngươi biết đệ đệ hắn có bản lĩnh như thế nào, cũng sẽ không vì cái nam nhân làm khó dễ ngươi. Còn nữa ngươi….” Nàng lại xoay mặt đối ta phân phó: “Không cần nơi nơi chạy, cũng không cần gây chuyện. Ngươi nếu là vì Sanh nhi suy nghĩ, liền hảo hảo ở trong Vương phủ, không cần đi ra ngoài rêu rao.”

Nói xong, Vương phi chân thành đứng lên, có chút mệt mỏi.

Ta cúi đầu, không nghĩ tới nàng đối tiểu Vương gia quả thật không tồi. Nếu là ta chọc giận lão nương như thế, chỉ sợ đã bị lão nương đóng cửa lại ra sức đánh. (>__< ặc, dã man)

“Ta muốn hồi cung. Thực đáng thương cho tâm tình người làm phụ mẫu trong thiên hạ, con cái không nghe lời, thật làm trái tim người làm mẹ này tan nát.” Nàng lại thán một tiếng, hướng phía cữa tiền thính rời đi.

Tiểu Vương gia trong lòng không đành lòng, vội vàng chạy đuổi theo, một bên dùng lời hay trấn an Vương phi.

Ta biết Vương phi kỳ thật không thích ta, vì ta phải tỏ vẻ đối nàng có kính ý, đành phải ở tiền thính cách xa nàng một chút, mắt thấy bọn thị nữ chờ đợi bên ngoài hầu hạ Vương phi mặc áo choàng hồi cung.

Tiểu vương gia đưa Vương phi xuất môn thật lâu, nghĩ đến Vương phi trước khi đi lại dặn dò không ít. Đợi hắn trở lại tiền thính, cư nhiên qua hơn nửa canh giờ.

“Ngọc Lang, ” hắn nhất khóa cửa, liền đầy mặt hồng quang (ánh sáng hồng???~sến rện)một phen ôm chặt ta, yêu thương nói: “Vẫn là bảo bối Ngọc Lang đáng yêu của ta có năng lực phi thường, cư nhiên thuyết phục được tâm hoàng ngạch nương ta, thiên hạ không không một ai có thể làm cho ta thích như ngươi.”

“Ha ha, đương nhiên.”

“Nếu hoàng ngạch nương ở trước mặt hoàng a mã vì ta cầu tình, xem ra rất nhanh sẽ có kết quả. Chúng ta hai ngày này cứ thỏa sức chơi đùa cái đã.”

“Hảo, ” ta đề nghị nói: “Thừa lúc mấy ngày nay ngươi chưa cần ra khỏi cửa, tái cho ta thượng…..”

“Mơ tưởng!” Tiểu Vương gia một hơi từ chối, nhãn châu – xoay động: “Ta có ý khác hay hơn.”

“Cái gì mà hay hơn?”

Hắn thần bí như vậy đem ta kéo đến thư phòng, từ trong một ngăn bí mật lấy ra một cuốn thư, trong nháy mắt nói: “Đây là cao thủ đông cung đồ (cái nì chắc ai cũng biết hen:”>), trông rất sống động (=.=), đa dạng chồng chất, thực sự sẽ vô cùng khoái nhạc. Mấy ngày này hưng trí thiếu thiếu, chưa từng vận dụng. Chúng ta tối nay liền thử như thế nào?”

“Ngươi mấy ngày nay làm sao hưng trí thiếu thiếu? Ta xem ngươi thật long mã tinh thần.”

Ta lật xem thư cuốn, quả nhiên phấn khích, lập tức “hưng trí bừng bừng”.

Đêm đó trướng hạ, không cần phải nói, tất nhiên là xuân sắc mãn giường, hai người câu hoan.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.