Nợ Một Lời Xin Lỗi

Chương 13: Trả Nợ!



Đã mấy ngày trôi qua Vương Thừa Nhi nằm trên giường suốt,đến nổi đi vào nhà vệ sinh cũng cần người giúp….

Crummmm(điện thoại)

“Alo”

“Vương Thừa Nhi,cô tính nghỉ đến khi nào?phép năm của cô chỉ có 4 ngày!mới đi làm một ngày xin nghỉ thế này ai mà duyệt”

“Trợ lý Siêu,anh giúp tôi đi sau này tôi sẽ mời anh một trầu ăn hoành tráng nha,vả lại tôi bị tai nạn gãy xương đó”

“Cô tự gọi cho sếp đi,sếp hỏi tung tích của cô đó,nếu không muốn nghỉ việc…..”tút tút

….haiz không muốn tiếp xúc tên đó cho lắm

“Alo dạ sếp….tôi Vương Thừa Nhi….”

“Cô định bao giờ đi làm”

hỏi cho có!!!chắc ăn nghỉ gần tháng chứ cô ta đâu thể nào đi lại được

“Dạ…tôi có thể xin nghỉ hơi lâu chút xíu được không”

“Cô đang ở đâu”

“Tôi không biết…có gì không ạ?” Tại sao mỗi lần nói chuyện với tên này!bản thân mình cứ ngạt thở!!

Tút tút…

Vãi…mình chưa xin phép nghỉ dài hạn hắn đồng ý không???

Thật là khó hiểu….

Grummm(điện thoại)

“Vương Thừa Nhi cậu đang ở đâu?cậu không lên mạng đọc tin tức à??”

” Lục nhã khanh”!!

“Chuyện gì mà hốt hoảng vậy??Mấy ngày nay mình không online “

“Trời ơi,báo đăng cậu sắp kết hôn với đại thiếu gia Đoàn Thiếu Dương mà cậu không biết à”

“Ăc bài đăng khi nào? Mình …???”

Cái gì vậy mình mới nói chuyện với hắn ta mà?vả lại mình đâu đồng ý chuyện ký hợp đồng kết hôn

“Để mình xem” tút tút

“Chiết tiệt….sao đăng đầy vậy..lên hot seach rồi”

“Tên khốn dám tự ý”

“Cạch”

“Cô nói ai tên khốn”

“Vãi cả giật mình,anh là quỷ à tại sao đến không gõ cửa ” làm giật cả mình! Linh thiêng dữ vậy trời…cái tên này nếu không bị thương mình nhào xuống bem hắn tại chỗ rồi

“Cô giật mình vì dám mắng tôi à”

“Sao anh biết tôi ở đây?”

“Có gì mà tôi không biết” chỉ có bản thân cô nghĩ gì tôi mới không biết…

“Bỏ đi!!! Chuyện báo chí đăng có phải liên quan đến anh không?”

Người đàn ông mặc vest đen.tóc rũ nhẹ xuống vầng trán rộng kiểu 7-3,gương mặt đúng là nam thần,ngồi bên ghế,hai khuỷu tay chống xuống đùi bàn tay đan vào nhau,mắt nhìn về Vương Thừa Nhi,đầu nghiêng về một bên…

Quá đẹp quá mê người..cứ như nam người mẫu đang chụp những tấm ảnh nam thần..

Ax Vương Thừa Nhi mày lại mê trai

“Cô nghĩ sao”

Tên này hỏi ngược lại mình à?

“Đây là hợp đồng ký đi”

“Tôi không đồng ý”

“Cô không còn thời gian,viện phí mẹ cô tôi trả,em trai cô sẽ được nhận vào công ty…đãi ngộ tốt!cô không muốn em mình có công việc ổn định à”

“Tôi suy nghĩ chút được không”

“Không!”

“Tại sao lại là tôi?điều kiện của anh tốt quá mà kiếm tuỳ tiện một cô gái đâu khó”

Đúng! Hắn ta thừa sức kiếm một người con gái điều kiện tốt hơn mình gấp trăm lần!tại sao lại chọn mình?hắn ta có ý gif?

Gương mặt cả hai hướng về nhau nhìn chăm chú!chỉ còn vài gang tay là tiếp xúc!hơi thở hắn điều điều hoà vào không gian yên tĩnh,đến nổi cảm nhận được hơi ấm từ làn hơi hắn thở!!

“Trả lời tôi”

“Vậy trả nợ liền đi”

“Ax sao tôi làm được chết tiệt “

“Đúng số tiền không nhỏ một lúc không thể có,5 phút suy nghĩ”

“Tôi”…

Nếu mình đồng ý!sau này kết thúc hợp đồng thì hắn rõ ràng không mất gì rồi,còn mình tiếng tăm đầy rẫy…lần trước chỉ là ký hợp đồng bạn gái lần này là hợp đồng hôn nhân…giống ba cái thể loại truyện tranh phim ảnh gì đó,nực cười…

“Được vậy cô thà lấy tên Đế Phong Sát còn hơn tôi,không ép cô nữa”

Cô ta tỏ vẻ thanh cao gì chứ?không phải thấy tiền sáng mắt sao?

Đoàn Thiếu Dương đứng dậy ánh mắt lạnh lùng bước ra cửa

“Cạch”

“Tôi đồng ý,nhưng phải bổ xung một số điều”

Môi hắn nhếch lên hình bán Nguyệt,có vẻ con cá đã rơi lưới

“Tuỳ ý sử dụng không gian và thời gian riêng nếu không cần xuất hiện cùng anh “

“Cô không có quyền đưa ra yêu cầu,ký đi”

Tên khốn này rõ ràng bức nợ mình mà…mình cũng lỡ miệng nói bạn gái hắn,nếu một ngày tên Phong Sát mà biết thì cái mạng nhỏ này chắc bị hắn xé ra

Một chữ thôi …liều

“Tốt,một tí có người đến đón cô”

Bản chất cô ta không thay đổi! Chỉ là ra vẻ thanh cao một chút để nâng giá trị,hài thực sự tôi xem cô còn đóng kịch đến lúc nào

“Cạch”

Hắn đi rồi..mình không biết làm thế liệu có sai?

Vương Thừa Nhi một tay nắm lấy mặt sợi dây chuyền thật chặt…đôi mắt nhắm nghiền lại suy nghĩ về người đàn ông của cô…buộc miệng nói một tiếng

“Xin lỗi” đôi mắt khép cũng không thể ngăn nổi nước mắt đang trào ra,tràn về hai bên huyệt thái dương…nằm bất động rất lâu đến nổi không biết giờ giấc

“Cạch, thưa cô đến giờ uống thuốc”

“Cảm ơn,một tí chị giúp tôi mặc áo vào tôi không có gì đền đáp ân chăm sóc,hay là tạm thời lưu lại tấm ảnh được không”

“Được được quá tốt tôi cầu còn không được” dù cô ấy chưa phải minh tinh điện ảnh gì,nhưng cũng là người nổi tiếng …

“Mà cô định đi đâu? Ông chủ biết chưa?”

“Tôi đang định nói với anh ta”

“Cô đi rồi cũng buồn từ lâu rồi nơi đây không có nữ nhân”

“Hi,tôi nằm một chỗ hoài cũng chán lắm,chị đừng lo có duyên sẽ gặp lại”

“Tôi còn tưởng cô là nữ nhân của cậu chủ”

“Tôi không phải!!làm sao có diễm phúc đó hihi”

“Thật lần đầu cậu ấy đưa con gái về”

Tên đó mặt mũi ra sao còn chưa biết nói chi là nữ nhân của hắn!!!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.