Ninh Tiên Sinh, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 46: Nguyễn Chanh mang thai



Edit: Doãn Uyển Du

Beta: Doãn Thiên

Thứ sáu, Ninh Quân và Nguyễn Chanh bay đến Hạ Môn. Sau khi máy bay hạ cánh, hai người trực tiếp đón xe, đi đến bờ biển gần khách sạn.

Hạ Môn vào tháng mười, thời tiết lãnh đạm, làm cho người ta thoải mái, dễ chịu không thôi.

Bóng đêm buông xuống, hai người tay nắm tay dạo bước tại vòng xoay trên đường. Trên đỉnh đầu họ là bầu trời đầy sao, bên tai là tiếng sóng biển, từng đợt lại từng đợt vỗ vào bờ.

“Có lạnh không?”

Nguyễn Chanh lắc đầu, “Khi đó, sau khi thi đại học, lúc đầu em dự định đến Hạ Môn chơi.”

“Sao lại đổi ý?” Ninh Quân nhíu mày.

“Em nghĩ đến đấy một mình thì thà không không đến cho rồi.”

Ninh Quân nhẹ nhàng cười một tiếng, “Nơi này quả thật không tệ. Về sau chúng ta có thời gian có thể tới đây nhiều hơn.”

Nguyễn Chanh vừa định nói chuyện, mũi đột nhiên bị ngứa, cô hắt xì hơi một cái.

Ninh Quân sợ cô bị gió biển thổi lạnh đến cảm, “Đi về trước đi, ngày mai lại đến đi dạo.”

Nguyễn Chanh: “Em không sao mà.”

“Em nghe anh. Bị cảm sẽ không thể đi chơi bù được.”

Đi về mất khoảng 15 phút. Nguyễn Chanh hơi lười, “Ninh Quân, anh xem có ai cho thuê xe đạp không?”

Ninh Quân cười, “Chỉ có một đoạn ngắn thôi mà.”

Không biết có phải là gần đây cô chạy ngược chạy xuôi, lúc này lại rảnh rỗi, nên cảm giác mệt mỏi mới dồn tới hay không nữa.

“Anh cõng em.”

Nguyễn Chanh: “…”

Ninh Quân cúi người, “Mau lên đây đi.”

Nguyễn Chanh ghé vào trên lưng anh, “May mà em không nặng.”

Ninh Quân cười: “So với cao trung, em nặng hơn rồi.”

Nguyễn Chanh: “So với cao trung mập hơn 4 cân.” Vòng tay của cô ôm lấy cổ anh, thỉnh thoảng sờ sờ mặt của anh.

Hai người cười cười nói nói, rất nhanh đã đi tới cửa hàng của người dân địa phương sinh sống.

Không ngờ ông chủ tiệm lại là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, trong người toàn là tế bào lãng mạn. Khi thấy hai người đi đến, anh ta nháy mắt với bọn họ mấy cái.

Nguyễn Chanh tranh thủ thời gian leo xuống: “Không nghĩ tới ông chủ ở đây lại lãng mạn như thế. Lúc em học đại học, trường học có nam sinh theo đuổi một cô gái, mỗi buổi tối cậu ấy đều đứng dưới lầu đánh ghita, đàn khoảng 28 đêm, cô bé kia rốt cuộc cũng đồng ý. “

“Sau đó thì sao?” Ninh Quân hỏi.

“Hai người quen nhau được 3 tháng, nam sinh kia đã một chân đạp hai thuyền.” Nguyễn Chanh nhún nhún vai.

Ninh Quân cầm tay cô: “Cho nên đàn ông chung thủy như anh, em phải biết quý trọng đấy.”

Nguyễn Chanh: “…”

Ở Hạ Môn hai ngày, hai người đi Cổ Lãng Tự, đi từ trong đường núi cho đến nhà võng hồng, hai người đã mua không ít thứ. Lần này ngược lại, Ninh Quân xung phong làm thợ chụp ảnh.

Nguyễn Chanh trong tay bưng trái dừa, vừa uống vừa nhìn vào máy ảnh. Ninh Quân chụp ảnh cũng rất đẹp.

“Không sai không sai, có tố chất làm nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp.” Cô cười, đột nhiên trong dạ dày cuồn cuộn. Cô vội vàng buông nước dừa, nghiêng người nôn khan mấy lần.

“Sao thế em?” Ninh Quân nhíu mày, nhẹ nhàng vuốt sống lưng cô: “Dạ dày không thoải mái sao? Uống nước đã.”

Nguyễn Chanh uống một ngụm nước khoáng, đè lại cảm giác muốn nôn vừa nãy.

“Cần đi bệnh viện không?” Ninh Quân cầm khăn tay, lau lau khóe mắt cô.

Nguyễn Chanh lắc đầu, “Có thể là không quen khí hậu, hai ngày nay em uống nhiều nước dừa quá.”

Ninh Quân nhìn cô, trầm tư: “Cái kia của em —— tháng này tới rồi chứ?”

Được anh nhắc nhở, Nguyễn Chanh cũng nghĩ đến. Cô vội vàng mở điện thoại, nhìn ghi chép, cô kinh ngạc, không nói chuyện.

Ninh Quân cầm điện thoại, nhìn một hồi, liền hiểu ra: “Lâu như vậy vẫn chưa tới sao?”

Nguyễn Chanh nuốt yết hầu, chậm rãi cúi đầu, nhìn xuống bụng của mình, “Vậy là…có rồi sao?” Giọng nói cô có chút chần chờ.

Ý cười của Ninh Quân càng ngày càng sâu. Anh ngồi xổm xuống, nhìn bụng của cô thật lâu: “Chuyến đi Hạ Môn này thành chuyến đi ba người rồi.” Anh dán mặt lên trên bụng Nguyễn Chanh, đáy mắt đều là ôn nhu. Nguyễn Chanh không nhúc nhích: “Ninh Quân —— “

Giọng nói Ninh Quân tràn đầy vui sướng, “Chanh Chanh, em để cho anh nghe một chút, không phải anh muốn nổi điên đâu.”

Nguyễn Chanh cười, sự bối rối trước đó rất nhanh đã bị niềm vui thay thế: “Là ngày đó?”

Ninh Quân ngước mắt nhìn cô, “Là cá lọt lưới.” Chỉ mới một lần, anh không dùng biện pháp an toàn nào, đứa nhỏ này liền đến.

Đứa bé này đến quá gấp, làm rối loạn các kế hoạch tương lai của hai người. Ninh Quân rất thích đứa con này. Có thể bây giờ anh vẫn phải ở Hồng Kông, một năm sau mới có thể trở về: “Cuối tuần anh có hai ngày nghỉ, chúng ta về Lăng thành. Lĩnh chứng trước, hôn lễ chờ một chút. Chanh Chanh, anh xin lỗi, mọi thứ có hơi quá vội vàng.”

Nguyễn Chanh nhìn biểu cảm xoắn xuýt của anh, cô liền hiểu ý nghĩ của anh: “Không sao cả, em không quan tâm những hình thức kia.”

Ninh Quân lại rất để tâm.

Một đêm này, Ninh Quân lại mất ngủ. Anh lo lắng, trằn trọc, bên cạnh là Nguyễn Chanh đang chìm vào giấc ngủ, anh dứt khoát qua ghế sô pha ngồi nguyên một đêm.

Sáng ngày thứ hai, Nguyễn Chanh nhìn hai con mắt đỏ bừng của anh: “Anh cả đêm không ngủ à?”

“Anh ngủ không được.” Ninh Quân liếm liếm khóe miệng, “Chanh Chanh, khi trở lại thành phố B, để ba mẹ đi cùng em được không?”

“Ba mẹ?”

“Chú và dì.” Ninh Quân tự nhiên sửa lại: “Anh sẽ cố gắng mỗi tuần trở về thăm em.”

Nguyễn Chanh sờ mặt anh: “Anh không nên nghĩ quá nhiều. Rất nhiều phụ nữ mang thai đều có thể công tác.”

“Anh sẽ lo!”

“Yên tâm đi, chờ sau này lại để cho ba mẹ tới giúp em. Thời gian không còn sớm, chúng ta nhanh đi ra sân bay, không thì trễ mất.”

“Anh đổi vé rồi, đưa em về thành phố B trước đã.”

Nguyễn Chanh: “….”

Ninh Quân: “Anh sẽ nói với bên công ty, có chuyện gì cũng có thể xử lý qua máy tính và trên điện thoại di động, trước tiên đưa em trở về đã.”

Nguyễn Chanh nghĩ thầm, Ninh Quân cũng quá khẩn trương rồi.

Nguyễn Chanh trở lại thành phố B, không nói chuyện mang thai cho ai biết. Hai ngày sau, một người phụ nữ xinh đẹp đi tới nhà cô.

“Chào em, chị là Ninh Hàm, chị gái của Ninh Quân.”

“Chị? Chào chị ạ ——” Nguyễn Chanh đứng sang một bên, “Mời chị vào.”

Ninh Hàm xách một túi đồ: “Chị có tùy tiện mua vài thứ.”

“Em rót cho chị cốc nước.”

“Không cần không cần, Nguyễn Chanh, em ngồi đi.” Ninh Hàm đánh giá cô.

Nguyễn Chanh có mấy phần ngại ngùng.

Ninh Hàm nhẹ nhàng lên tiếng: “Tiểu tử thối Ninh Quân này làm việc thật không có trật tự. Thật sự vất vả cho em! Về sau có chuyện gì cứ nói với chị.” Hôm qua lúc cô họp, thì Ninh Quân điện thoại tới. Ninh Quân trực tiếp nói thẳng cho cô biết là Nguyễn Chanh mang thai.

Ninh Hàm kinh ngạc: “Cái gì?” Người trong phòng họp người đều nhìn cô, “Em nói cho rõ ràng đi.”

“Em vừa tới Hồng Kông, Nguyễn Chanh một mình ở thành phố B, chị chăm sóc cô ấy hộ em một chút đi, giúp cô ấy mời thêm một bảo mẫu để có thể chăm sóc cô ấy.”

Ninh Hàm: ” Đây cũng… quá nhanh rồi? Ninh Quân, em có thể để chị chuẩn bị tâm lý hay không?”

Ninh Quân: “Chị, làm phiền rồi.”

Một tiếng “Chị” làm Ninh Hàm cảm thấy ấm áp, “Được rồi! Chị đã biết! Em còn có gì cần sắp xếp nữa không?”

Ninh Quân đem toàn bộ kế nói cho Ninh Hàm. Ninh Hàm không có ý kiến gì: “Hôn lễ chị sẽ sắp xếp. Ba mẹ thì sao?”

Ninh Quân trầm mặc.

Ninh Hàm: “Em còn giận ông ấy à?”

Ninh Quân: “Giữa ba mẹ và con cái luôn tồn tại một thứ gọi là duyên phận. Có lẽ giữa em và bạn họ, thật sự đã cạn duyên rồi.”

Ninh Hàm bĩu môi, “Chờ về sau em làm cha mẹ thì sẽ hiểu. Việc của Nguyễn Chanh chị sẽ nói với bọn họ.” Hy vọng đây cũng là một cơ hội để có thể làm dịu quan hệ của mọi người.

“Cảm ơn chị!” Ninh Quân thành khẩn nói.

“Chị là lo nghĩ cho tương lai của các em thôi.”

Cô biết Ninh Quân thực sự không có ai giúp đỡ nên mới đến tìm cô. Chứ với tính cách của, làm gì có chuyện sẽ tìm đến người của Ninh gia để nhờ giúp đỡ.

Sau này, thỉnh thoảng Ninh Hàm số đến thăm Nguyễn Chanh, quan hệ của hai người càng ngày càng thân


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.