Niếp Ngân lạnh nhạt đáp trả hắn, không một chút xuống sắc, sau đó quay đầu, hài hước hỏi Niếp Tích: “Có chỗ gì tốt? Cậu biết không?”
Niếp Tích nhún vai, chế nhạo trả lời: “Có lẽ, đi siêu thị nhận được túi xách miễn phí đó?”
Lãnh Tang Thanh cúi đầu, lấy tay che miệng, lén lút cười, nhưng một chút cũng không giống “Lén lút”.
Vẻ mặt Niếp Nhân Hằng đầy hung ác, lạnh lùng mà nhìn từng người, vốn nghĩ tới đây cười Niếp Nhân Quân một chút, ngược lại bị chế nhạo, hắn trong lòng tỏ vẻ tức giận.
“Thực xấu hổ, bọn hậu bối thật là không hiểu phép tắc, mạo phạm ngươi, lấy tư cách là trưởng bối ngươi cũng không nên để trong lòng!” Niếp Nhân Quân vỗ vai Niếp Nhân Hằng.
“Ha ha ha ha! Sao phải thế! Bọn nhỏ cũng đáng yêu mà!” Niếp Nhân Hằng lần nữa điên cuống cười rộ lên, nhưng ánh mắt so với lúc nãy hung ác hơn nhiều.
Bỗng nhiên, hắn thấy Lãnh Tang Thanh phía sau Niếp Ngân, đôi mắt lóe lên ánh sáng.
“Vị này chính là?”
“À, cô ấy là con dâu tương lai của ta, qua đây gọi một tiếng tam thúc.” Niếp Nhân Quân lấy tay chỉ qua Lãnh Tang Thanh.
“Tam thúc, chào ngài!” Lãng Tang Thanh gạt bỏ dáng vẻ tươi cười, chỉ có điều vẫn mê người.
Niếp Nhân Hằng đi tới phía trước một bước, ánh mắt giống như muốn ăn thịt Lãnh Tang Thanh: “Chính là cái tên trên thiếp mời kết hôn với Niếp Ngân sao?”
Lãnh Tang Thanh vô thức mà nhích lại gần phía sau Niếp Ngân, có chút sợ hãi: “Ách…Là…”
“Hứ! Lão quỷ nhà ngươi thật có phúc nha!” Niếp Nhân Hằng nhìn lướt qua Niếp Nhân Quân, cánh tay dài chà sát trên ót: “Xin lỗi không tiếp chuyện được!” Còn chưa chờ Niếp Nhân Quân trả lời, hắn liền nổi giận đùng đùng rời khỏi.
“Hắn, cái người này thật đáng sợ!” Lãnh Tang Thanh núp phía sau Niếp Ngân nói thầm một câu.
“Trong gia tộc Niếp thị hư hỏng nhất chính là hắn!” Niếp Tích, ở bên cạnh nói.
Đoàn người Niếp Nhân Quân đi tới Niếp môn, người ở đây không nhiều lắm, nhưng mấy người chưởng sự trong gia tộc Niếp thị, cùng với bạn hữu của Niếp môn là mấy nguyên thủ quốc gia cùng mấy người tổng giám đốc trên khắp thế giới cũng đều có mặt.
Không biết lần thứ mấy trong sân, một đoàn người giống như đang nói chuyện, tất cả mọi người cố ý hay vô tình đều nhìn sang bên này, khóc nức nở như dã thú trở lại.
“Ngân nhi, con theo ta đến đây, một lát nữa sẽ thấy mấy vị gia trưởng” Niếp Nhân Quân cẩn thận để ý đến mọi người, thụ động không bằng chủ động.
Niếp Ngân lạnh lùng nhìn liếc qua toàn bộ: “Có cần thiết không?”
“Dĩ nhiên! Con sẽ hiểu được nhiều diện mạo khác nhau, cho dù con không chủ động chào bọn họ, bọn họ vẫn sẽ liên tục đến làm phiền con.” Khóe môi Niếp Nhân Quân giơ lên, giống như tồn tại một loại nguy hiểm.
Niếp Ngân lạnh lùng thở dài một hơi, thâm thúy có vài tia bất đắc dĩ.
Niếp Nhân Quân hơi quay đầu, nhìn thấy Niếp Ngân ngầm đồng ý, trong ánh mắt ông tràn đầy tính tự đắc.
“Tích, cậu coi chừng Thanh nhi.” Niếp Ngân quay đầu dặn.
“Tình nguyện cống hiến sức lực!” Niếp Tích vỗ vai Niếp Ngân, ý bảo anh yên tâm.
“Ngân!” Lãnh Tang Thanh nắm lấy tay Niếp Ngân, trong ánh mắt không phải sợ sệt, mà đối với quyết định của Niếp Ngân có chút khó hiểu.
Niếp Ngân hiển nhiên hiểu ý cô, đang nghi ngờ mệnh lệnh ngày hôm qua của mình đối với cô, anh gở tay cô ra, giọng điệu dịu dàng mà giải thích: “Lúc này tôi bên cạnh cô sẽ càng nguy hiểm, vả lại vài người chúng ta chia nhau hành động, thì chuyện gì cũng có thể còn có cơ hội, trước tiên ở lại bên cạnh Tích, tôi vẫn chú ý đến các người.”
Lãnh Tang Thanh buông tay, cô cũng hiểu ý Niếp Ngân, chỉ có điều trong ánh mắt vẫn lo lắng: “Vậy, anh cẩn thận một chút.”
Niếp Ngân nhìn chằm chằm vào mắt cô, dừng lại một chút, vẻ mặt bình thản: “Ừ.”
Ánh mắt dõi theo phía xa không rời khỏi cha con Niếp Ngân, Niếp Tích đến bên cạnh cô, trấn an tâm tình của cô: “Này, nhà đại hoang tưởng, đừng nghĩ ngợi lung tung, có tôi ở bên cạnh cô, cho dù là tên lửa cũng không thể làm tổn hại đến cô.”
Lãnh Tang Thanh quay đầu dáng vẻ tươi cười lộ ra sự quật cường: “Ta thật mong muốn bây giờ bay tới một tên lửa, nhìn anh làm thế nào ngăn cản.”
Niếp Tích cười ha hả coi thường: “Tôi còn tưởng rằng cô thương cảm chứ.” Sau đó, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp của Lãnh Tang Thanh, hình như phát hiện ra cái gì đó.
Lãnh Tang Thanh chớp mắt, nhỏ giọng hỏi thăm: “Làm sao vậy?Lớp trang điểm trên mặt không sao chứ?”
Niếp Tích lắc đầu: “Mắt của cô có chút sưng? Hôm qua ngủ không ngon giấc sao?”
Tim Lãnh Tang Thanh có một tia ấm áp, hết sức gật đầu, nhưng trong đầu lại nhớ tới ngày hôm qua lúc chạng vạng tối trên sân thượng xảy ra chuyện gì.
“Đừng nói với tôi con mắt của anh, anh tối qua cũng ngủ không ngon nha.” Lãnh Tang Thanh xấu xa mà cười.
Niếp Tích ngẩn ra, vô cùng khó hiểu mà hỏi: “Làm sao cô biết?”
Lãnh Tang Thanh liếc xéo qua cái cổ của Niếp Tích: “Cái cổ của anh đã bán đứng anh.”
Sắc mặt Niếp Tích đột nhiên hoảng hốt lên, đem cổ áo sơ mi bẻ cao lên, có chút xấu hổ: “À…Cô hiểu lầm rồi, Somalia có hai thứ rất độc, thứ nhất là cướp biển Somalia, thứ hai là muỗi Somalia.”
Loại cớ này đương nhiên lập tức sẽ bị nhìn thấu, Lãnh Tang Thanh hết sức làm bộ giả ra bộ mặt ngạc nhiên: “Có phải không? Muỗi này thật lợi hại, miệng chúng nó đều dài như bạch tuộc sao?”
Niếp Tích càng thêm xấu hổ, cười ngây ngô tại chỗ, đại bộ phận người khi đang xấu hổ, rất thường sử dụng loại vẻ mặt này.
Hai người đi tới dưới một tán cây, ngồi xuống ghế dài.
Niếp Tích nhặt trên mặt đất hai chiếc lá, đưa cho Lãnh Tang Thanh một chiếc, bản thân cầm một chiếc không ngừng quạt.
“Người phụ nữ đó thật xinh đẹp!” Lãnh Tang Thanh thấy ở cửa lễ đường, một người phụ nữa đoan trang tao nhã, tự đáy lòng mà tán thưởng.
Niếp Tích ngẩng đầu nhìn thoáng qua: “Cái người phụ nữ đó là cô Isabella, là chưởng sự trong Niếp môn, Niếp môn có duy nhất một nữ chưởng sự, đứng hàng thứ sáu, chủ yếu chịu trách nhiệm về mặt tài vụ, Thấy cái người bên cạnh không? Đó là chồng của cô ấy, chủ tịch quỹ hòa bình thế giới, tổng giám đốc của mười sáu xí nghiệp, thời gian đầu, đại bộ phận tiền Niếp môn sử dụng đều từ cái quỹ kia. Cô Isabella lập nên quỹ đó, các chưởng sự khác sẽ không dám đi trêu chọc cô ấy, bởi vì cô ấy là một kho bạc.”
Lãnh Tang Thanh nghe có chút hứng thú, trong ánh mắt có chút sùng bái mà nhìn người phụ nữ kia, tiếp tục thúc giục Niếp Tích: ” Rồi sao nữa? Những người khác đâu?”
Niếp Tích thấy cô đối với Niếp môn hình như rất hứng thú, bất đắc dĩ mà cười cười: “Ách… Người đàn ông dưới gốc cây bên kia mang gọng kính bằng vàng, thấy không?”
Lãnh Tang Thanh tràn đầy lòng hiếu kì, nhìn tới hướng đang nhen nhóm trong đầu.
Niếp Tích tiếp tục nói: Hắn tên là Niếp Nhân Nghĩa, ở Niếp môn hắn đứng hàng thứ tư, chính là quản lý về ánh sáng, chỉ có điều là bộ phận làm không ra gì. Đừng thấy hắn có tên này, cái người này bản thân mình kém cỏi, năm đó từng bán đứng cha tôi, bây giờ thấy cha tôi thực lực này càng lớn mạnh, lại đổi mặt lấy lòng cha, hừ, tôi chưa bao giờ gọi cái người đó là chú.”