Niếp Môn

Chương 37: Áo cưới xinh đẹp



“Này! Nha đầu!” Niếp Tích đột nhiên quay đầu hô.

“Chuyện gì?” Lãnh Tang Thanh quay đầu.

Niếp Tích dừng một chút: “Ách… Không có việc gì.”

Lãnh Tang Thanh không hỏi nhiều, hai người lần thứ hai đi con đường của mình.

Chỉ có điều lúc cùng quay đầu lại, vẻ mặt hai người cũng đều trầm xuống, có chút suy nghĩ, mỗi người có suy nghĩ của riêng mình, nhưng có lẽ cùng suy nghĩ về một chuyện giống nhau.

“Lộp độp… Lộp độp, lộp độp… Ào ào…”

Mưa, to lên.

Tẩy rửa nơi hai người vừa cùng nhau ngồi.

Bãi cỏ nơi hai người ngồi, có chút vươn lên, khôi phục dáng vẻ bình thường.

Giống như không muốn lưu lại dấu vết gì của hai người…

Nhưng trên những thân cây đã có những chồi mới mọc lên trên những vết sẹo…

Tẩy rửa không hết…

__________________________

Lãnh Tang Thanh trở lại phòng bệnh, ngồi trên giường, yên lặng mà nhìn những giọt mưa tí tách rơi bên cửa sổ, đôi mi ngưng đọng vẫn chưa hạ xuống.

Ngoài cửa truyền đến âm thanh của những bước chân gấp gáp, quấy nhiễu suy nghĩ của cô.

Cánh cửa bị đẩy ra, một người vô cùng quyến rũ, cá tính với mái tóc màu đỏ sẫm đi đến.

“Lãnh tiểu thư, cô đã trở lại!”

“Cô là…” Vẻ mặt Lãnh Tang Thanh bở ngỡ mà nhìn mỹ nữ trước mặt này, trong lòng không khỏi khen ngợi.

“À, tôi là thư kí của Niếp tiên sinh, tôi là Ruby, vinh hạnh được gặp cô, vừa rồi tôi còn đi khắp nơi tìm cô.” Ruby giới thiệu đơn giản về bản thân, mỗi cử động đều tỏa ra ánh sáng hồng ngọc lấp lánh.

“Hả? Tìm tôi?” Lãnh Tang Thanh khó hiểu mà chớp mắt:”Có chuyện gì sao?”

Ruby cười ngọt ngào: “Là cậu Niếp Ngân phái tôi đến đón cô, muốn dẫn cô đến một nơi.”

Lãnh Tang Thanh càng thêm khó hiểu, chỉ có điều lúc nghe được hai chữ “Niếp Ngân” này, trong lòng vẫn vui.

“Anh ấy đâu?” Lãnh Tang Thanh hỏi.

“Câu Niếp Ngân đang giải quyết công việc khác, sau khi giải quyết xong sẽ trở lại tìm cô.” Ruby giải thích.

Làm gì bí mật như thế? Có phải là Niếp bá bá không cho Niếp Ngân đi, cho nên anh ấy lén mang cô đi? Lãnh Tang Thanh nghĩ thầm trong lòng.

Cô thở dài một hơi: “Vậy được rồi, chúng ta đi thôi.”

“Cô đi theo tôi.”

Lãnh Tang Thanh đi theo Ruby ra khỏi biệt thự, đi tới trong sân, một chiếc Martha màu đen đã sớm chờ sẵn từ lâu, trên vị trí lái xe, một người vóc dáng lực lưỡng, mặc bộ vest đen, cà vạt đen, kính đen, hình dáng như là một vệ sĩ, sau khi thấy Lãnh Tang Thanh, xuống xe cúi chào.

Lãnh Tang Thanh lên xe, mới phát hiện vị trí phía sau và chỗ lái xe hoàn toàn tách rời, cửa sổ xe cũng là màu đen, tất cả phía sau giống như là chiếc hộp nhỏ, có đủ tủ lạnh, ti vi, điều hòa và một khe hở để thở.

“A!” Lòng cô bắt đầu lo lắng, không nhịn được mà kêu lên.

“Làm sao vậy? Lãnh tiểu thư.” Ruby ngồi bên cạnh lo lắng mà hỏi thăm.

“Không, không có gì.” Lãnh Tang Thanh có chút lo lắng.

Ngay từ đầu khi lên đây, hình như mỗi lần đều là dáng này, bị trùm đầu đưa vào bên trong, bị bịt mắt đưa vào mật thất cùa Niếp môn, lần này lại là thứ gì, lòng cô dâng lên nổi lo lắng.

Ruby hình như nhìn ra Lãnh Tang Thanh đốí với không gian đóng kính này, có chút không thích ứng, vội vàng giải thích: “Lãnh tiểu thư không cần lo lắng, sẽ rất nhanh đến nơi, đây là câu Niếp Ngân đặc biệt dặn dò, nói không chừng là muốn cho cô một sự kinh ngạc.”

Lãnh Tang Thanh không nói gì, tay sít chặt dây an toàn.

Ô tô chạy mấy giờ đồng hồ mới dừng lại, vốn cùng Ruby nói chuyện không hợp, chỉ có điều dựa vào năng lực phối hợp tuyệt vời của Ruby, hai người đã trò chuyện nhiều hơn.

Xe trong một thoáng, lại hiện ra trước mặt một căn biệt thự lớn, kiến trúc tinh xảo, nguy nga tráng lệ, đây là sau cơn mưa trời lại sáng.

Đẩy cửa ra, bên trong đúng là xa hoa khác thường, mặc dù không bằng biệt thự của Niếp Nhân Quân, nhưng vẫn là tuyệt vời.

“Niếp Ngân muốn tôi ở đây chờ anh ấy sao?” Lãnh Tang Thanh hỏi.

“Đúng vậy, cậu ấy xử lý xong việc sẽ đến tìm cô.” Ruby rất chuyên nghiệp mà cười, sau đó chỉ vào trong hành lang: “Lãnh tiểu thư, mời theo tôi.”

Lãnh Tang Thanh vừa ngẩn ra: “Vâng.”

Hai người đi dọc theo hành lang lên lầu, đi tới một cánh cửa lớn ở lầu hai, Ruby đẩy cửa, đập vào mắt là một đường đi hình quạt, đối diện là ba bức rèm có cảm giác rất nặng, mỗi bức rèm đều tinh tế, cánh cửa tựa như ngăn cản ba gian phòng.

“Đây là…” Lãnh Tang Thanh quay đầu lại nhìn Ruby.

Ruby giống như một người chị lớn mà cười cười: “Lãnh tiểu thư chọn một chút đi, đây đều là cậu Niếp Ngân tỉ mỉ chuẩn bị. Tôi xuống phía dưới chuẩn bị một số việc, trước khi cậu Niếp Ngân tới, ở đây do tôi tiếp cô.” Sau đó rời khỏi phòng.

Lãnh Tang Thanh cẩn thận kéo tấm rèm bên trái, một gian phòng to lớn, trên tường, trên mặt đất, bày đầy giày, thủy tinh, nạm đá, khảm kim… Đủ loại kiểu dáng, rực rỡ muôn màu.

Giữa phòng là một cái tủ bằng thủy tinh, một đôi giày thủy tinh cao gót cực kỳ giống trong câu chuyện cô bé lọ lem.

Lãnh Tang Thanh hít sâu một hơi.

Cô tiếp tục kéo tấm rèm bên phải, một phòng giống vậy, một loạt được sắp xếp bày ra trên cái tủ gỗ, các loại châu báu đồ trang sức, dây chuyền, nhẫn, hoa tai… Còn có vương miện, tụ lại một chỗ vô cùng chói mắt, làm người ta muốn che mắt, rồi lại luyến tiếc.

Lãnh Tang Thanh há hốc miệng.

Cô nhanh chóng kéo tấm rèm thứ ba,

Lãnh Tang Thanh thoáng cái như trong mơ.

Miệng giống như một chú thỏ nhỏ, hít thở cũng gấp gáp.

Đập vào mắt chính là những chiếc áo cưới tuyệt đẹp, tuy là số lương không nhiều, nhưng xem ra đều vô cùng đắc tiền.

Dựa vào những thứ này, cùng đám cưới của hoàng tử Anh quốc William, trên người cô dâu cũng giống như nhau.

_____________________________________

“Lãnh Tang Thanh, theo tôi về phòng.” Niếp Ngân đẩy cửa phòng bệnh, người còn chưa đi vào, âm thanh đã vang vọng cả căn phòng.

Nhưng anh không ngờ, trong phòng trống không.

Niếp Ngân cảnh giác mà xem xét một vòng trong phòng, sau đó ngồi trên ghế sô pha, lấy tay xoa xoa mi mắt, không biết vì sao, từ khi cùng cha nói lời tạm biệt trên đường quay về, mắt phải không ngừng giật.

Anh đi tới toilet, đem nước nóng chuyển thành nước lạnh, bàn tay thoan dài mạnh khỏe vỗ nước lên mặt, mí mắt phải không ngừng giật làm anh khó chịu.

Sau khi lặp lại hơn mười lần, dường như thật sự có chút hiệu quả, anh chậm rãi ngẩng đầu, có chút suy nghĩ mà nhìn chằm chằm vào gương, bọt nước không ngừng theo những dường nét trên gương mặt anh chảy xuống.

Lúc này trong đầu anh vừa hiện lên người đàn ông cướp người bên cạnh anh.

“Họ Lãnh…” Khóe môi anh mím lại, lộ ra một vẻ mặt lo lằng. Anh châm một điếu xì gà, lần nữa trở lại ngồi trên sô pha, thế nhưng điếu xì gà rất nhanh vơi đi một nửa, trong phòng vẫn một mình Niếp Ngân.

Anh có chút kìm chế sự khó chịu, lấy điện thoại bấm một dãy số.

“Ngân?” Đầu dây bên kia vang lên âm thanh.

“Vừa rồi có nhìn thấy Lãnh Tang Thanh không?” Niếp Ngân hỏi.

“Từ lúc nào?”

“Sau khi đi ra khỏi phòng bệnh.”

“Trước lúc trời mưa chúng tôi ở bãi cỏ hàn quyên một hồi, lúc trời mưa cô ấy trở về phòng bệnh rồi, xảy ra chuyện gì? Anh ở đâu?” Bên đầu dây bên kia Niếp Tích dường như phát giác ra chuyện gì.

Trong lòng Niếp Ngân quên đi một thứ, từ khi trời bắt đầu mưa đến bây giờ đã hơn một tiếng rồi, tiếp theo, anh đột nhiên ngắt điện thoại, giống như có phản ứng trở lại, đi nhanh ra cửa.

Cửa chính biệt thự, mấy người vệ sĩ thấy Niếp Ngân vội vàng chạy tới, trên khuôn mặt bình tĩnh lộ ra sự tức giận, trong lòng không khỏi có chút bất an.

“Mấy người các ngươi vừa rồi có thấy người nào đi ra ngoài không?” Niếp Ngân đi thẳng vào vấn đề.

Mà lúc này, Niếp Tích phát giác ra vấn đề, cũng tập trung vào bóng dáng của Niếp Ngân theo phía đối diện.

Mấy người vệ sĩ ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, mọi người khiếp đảm, một người có chút cường tráng tiến lên, xem ra phải có một dũng khí rất lớn. Loại khiếp đảm này cũng không thể hoàn toàn trách bọn họ, bọn họ có nghe thoáng qua, nghe nói Niếp Ngân là sát thủ số một thế giới, mặc dù là làm việc trong biệt thự Niếp Nhân Quân, nhưng không trải qua những cảnh đó, Niếp Ngân đối với bọn họ mà nói giống như người ngoài hành tinh.

Người vệ sĩ cao to này mất tự nhiên mà miêu tả: “Hôm nay ra ngoài tổng cộng có tám người, Niếp tiên sinh và Tần quản gia ra ngoài đã là một giờ mười tám phút trước; cô Ruby ra ngoài đã là bốn mươi bảy phút trước.”

“Ruby? Là ai?” Niếp Ngân đối với cái tên xa lạ này có chút cảnh giác.

“Cô ấy là thư kí của cha.” Niếp Tích bên cạnh đáp.

“Thư kí?” Niếp Ngân ngạc nhiên nhìn Niếp Tích, trong lòng anh hiểu rõ Tần quản gia không chỉ là quản gia trong nhà, trong công việc của Niếp Nhân Quân hoàn toàn là trách nhiệm của “Quản gia”, cho dù có thư kí khác, cũng tuyệt đối không thể tùy tiện ra vào cổng của biệt thự, ông lo lắng những người khác sẽ trà trộn vào đây.

Niếp Tích nhìn ra sự lo lắng của anh, nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Không có quan hệ, là người một nhà, theo lý mà nói, hai người chúng ta phải kêu cô ta là “mẹ” đó.”

Trong lòng Niếp Ngân có chút cân nhắc, nhưng biểu tình trên mặt càng trầm xuống.

“Làm sao vậy? Đại ca. Chị dâu không thấy nữa sao?” Niếp Tích có chút sốt ruột mà hỏi.

Đôi mắt chim ưng của Niếp Ngân híp lại, trong ánh mắt ngoại trừ có chút phẫn nộ, càng có nhiều tiếc nuối, anh lạnh lùng nói: “Vậy, phải hỏi cha.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.