Niếp Môn

Chương 27: Kẻ mà La Sâm sợ (2)



Quản gia La Sâm lau miệng, lạnh lùng nói: “Tôi cũng đang có ý này, nếu không sợ chết thì qua đây đi!” Vừa dứt lời, liền vội đi tới nhắm về phía Niếp Tích.

Toàn thân Niếp Tích căng cứng, chân phải bước nhẹ tới. “Muốn tấn công thắt lưng của tôi trước sao? Không dễ như vậy đâu.” Quản gia La Sâm tinh thông mọi quyền pháp trên thế giới, liếc mắt đã biết Niếp Tích dùng chiêu gì, một cánh tay hắn che thắt lưng, tay kia vừa muốn ra quyền.

“Bịch!” Giữa lưng của quản gia La Sâm bị đá một cước, cả người theo quán tính bổ nhào trên mặt đất, lăn mấy thước. Hắn xoay người, từ trên mặt đất nhảy lên, nhìn lại, thì Niếp Ngân ở phía sau hắn bất ngờ cho hắn một cước.

“Ai cho phép ngươi tự ý quyết định?” Niếp Ngân bất đắc dĩ mà lắc đầu, giọng điệu ra dáng trách mắng Niếp Tích.

“Anh không nói, tôi nghĩ anh ngầm đồng ý rồi chứ. Vậy anh cẩn thận một chút.” Niếp Tích thu hồi chiêu thức, lắc lắc bả vai, khoanh tay lại, thong thả mà đi về hướng chiếc xe.

Niếp Ngân hướng về phía quản gia La Sâm vươn một ngón tay hoắc một cái, ánh mắt tỏ ý khiêu khích và xem thường.

Quản gia La Sâm một lần nữa bị chọc giận, hắn rống lên nhắm về phía Niếp Ngân: “Người nào trước đều như thế, chỉ có điều sớm muộn mà thôi!” Đang nói chuyện hai tay hắn chấp trước ngực giơ lên cao, giống như núi Thái Sơn đập về hướng anh.

Niếp Ngân đứng tại chỗ không di chuyển một bước, đối mặt với đòn nguy hiểm không hề sợ hãi, đôi mắt chim ưng đặc biệt bình tĩnh, khóe miệng lạnh lùng lộ ra một ý nghĩ.

Lúc một quyền của La Sâm sắp đập vào Niếp Ngân, khóe mắt hắn đột nhiên thấy một cái bóng đen xuất hiện, còn chưa kịp nhìn, mặt bên trái đã bị trúng một quyền.

“Tôi nói, tôi vừa suy nghĩ một chút, cũng là anh đi thôi, tôi đã thề trước mặt tổ tiên, mỹ nữ nào bị tôi từng đụng qua, lần thứ hai gặp lại cô ấy, nhất định phải trên giường.” Niếp Tích nắm tay, vẻ mặt ngang ngạnh.

“Thôi đi! Các tên thâm độc! Các ngươi đang biểu diễn tài nghệ sao? Quản gia La Sâm bụm mặt, phun ra một ngụm máu trên mặt đất.

“Ha ha ha!” Niếp Tích cất tiếng cười to: “Vốn tưởng rằng có thể cho ngươi thêm vài cái chứ. Không ngờ anh em chúng tôi hiểu ý nhau tốt như vậy.” Anh vỗ vai Niếp Ngân.

Trên mặt Niếp Ngân khôi phục lại vẻ nặng nề, lạnh lùng nhìn La Sâm: “Tiếp theo phải đánh nghiêm túc.”

Niếp Tích cũng thu lại vẻ châm biếm, lộ ra chút nghiêm túc, chỉ có điều vẻ tự mãn vẫn như cũ: “Nếu cùng đánh, có lẽ không thể đánh thắng đâu.”

Niếp Ngân nắm chặt hai tay: “Tùy cơ ứng biến!”

Lãnh Tang Thanh cũng không ngại va chạm mà từ trong xe bò ra, thấy vài người quyết đấu, trong lòng cô lại bắt đầu nổi lên, đôi mắt đẹp lộ vẻ hoảng sợ.

“Cẩn thận! Sức của hắn giống như voi vậy!” Cô liều mạng mà hét.

“Lên!” Niếp Ngân quát một tiếng, hai anh em một trước một sau tiến lên.

Sự tình giống như dự tính của Niếp Tích, La Sâm có phòng bị trong giao đấu, một sát thủ lợi hại nhất thế giới, một người ba năm liền đoạt cúp quán quân thái quyền, nhưng so với sức mạnh không phải là người của hắn, mấy chiêu sau, hai anh em đều yếu thế.

Niếp Ngân câu chân, lại bị La Sâm một tay đánh xuống một đường, hướng về phía đầu, cả người Niếp Ngân bay lên không trung, sau đó khuỷu tay La Sâm hướng tới, anh bị đánh trúng bay ra ngoài.

“Này” Lãnh Tang Thanh hô lớn một tiếng, sau đó chạy tới bên cạnh Niếp Ngân, đỡ anh vào trong lòng.

“Không sao chứ!” Cô nhìn khuôn mặt Niếp Ngân, dùng sức lau khóe miệng đang chảy máu của Niếp Ngân, một dòng máu đỏ tươi dính vào làn da như bạch ngọc của cô càng thêm khiếp người, cô bây giờ không rõ nên gọi anh là Niếp Tích hay Niếp Ngân.

“Tránh ra!” Lãnh Tang Thanh chưa hoàng hồn, đã bị Niếp Ngân quay người đặt cô ở dưới thân.

“Răn rắc” Cô nhìn thấy La Sâm cầm một chiếc ghế ăn lớn đập vào giữa lưng Niếp Ngân vỡ tan tành.

Thời gian…

Dường như ngưng lại ở….

Mảnh nhỏ của chiếc ghế, chậm rãi rơi xuống, giống như con chim ưng vùng vẫy khi bị người thơ săn bắn, lông vũ chấn động rơi xuống…

Tiếng vỡ vụn vọng lại trong không khí, nhưng không rõ là chiếc ghế, hay xương khớp…

Từ từ, thính giác của cô mờ nhạt, cùng mơ hồ, còn có đôi mắt hoảng sợ….

Lúc này, hai tay La Sâm mở ra, trong tay hắn còn cầm hai cái chân ghế, dùng sức đập xuống, giữa phần xương sườn của Niếp Ngân…

Một ngụm máu tươi của Niếp Ngân, phun trên mặt đất, cũng đồng thời bắn một chút lên mặt cô…

Niếp Ngân mỉm cười, lấy tay chậm rãi lau vết máu trên mặt cô, ánh sáng trong mắt mau chóng bị thay thế bằng bóng tối…

Sau đó…

Thân thể anh nằm xuống trên….

“Không!!!” Âm thanh xé rách thời gian.

_____________________________________

“Bà ngoại! Bà ngoại! Chim bay trên bầu trời tên gì ạ?” Âm thanh của tiểu Thanh phá vỡ sự yên lặng của buổi chiều.

Bà ngoại buông chậu hoa trong tay xuống, tháo kính lấy khăn lau lau, lại lần nữa đeo lên, ngửa đầu nhìn hướng chỉ của tiểu Thanh, trên mặt tồn tại sự hiền từ.

“Chúng nó bay rất cao, mắt bà ngoại không nhìn rõ làm cho tiểu Thanh thất vọng rồi.”

Bà nhìn tiểu Thanh, nói lời xin lỗi.

Lông mày tiểu Thanh nhíu lại thành hình bát tự, đôi mắt linh động đảo một vòng, dễ nhận thấy vẻ thất vọng tột bậc.

“Đại ca, anh biết những con chim ấy tên gì không?” Hai tay cô giơ lên bên mép, dùng toàn sức mà hô.

“Im lặng!” Mệnh lệnh của đại ca cô, lần nữa giơ cây kiếm gỗ trong tay lên: “Lần nữa Hi, chúng ta so lại một ván.”

Tiểu Thiên Hi bất đắc dĩ mà cười cười, quay lưng lại đại ca mà thở dài.

“Đáng ghét! Thật đáng ghét! Em ghét anh nhất” Thấy đại ca không để ý đến mình, tiểu Thanh đứng tại chỗ dùng sức mà nhảy lên. Tiếp tục hô: “Nhị ca, anh biết không?”

Tiểu Thiên Hi híp mắt nhìn lên trên, giọng nói dịu dàng như nước: “Anh không biết, nhưng anh biết chúng nó là chim di trú.”

“À” Lông mày tiểu Thanh nhíu lại, đôi mắt nhỏ xinh đẹp trong nháy mắt nhìn lên bầu trời, “Là bởi vì bay chậm, mới gọi là chim “sau” sao?”

(P/S: cái này chắc cùng âm hay gì đó.)

“Ha ha, đứa ngốc.” Bà ngoại vuốt mái tóc ngắn sóng vai mềm mại của cô, “Cái này sau này con sẽ biết.”

“Đừng” Tiểu Thanh nhìn bà ngoại, vẻ mặt khó hiểu.

“Trong truyền thuyết, bầu trời là của chim di trú, mỗi một con đều là thiên sứ của thượng đế, chúng nó bận rộn cả đời, làm không biết mệt để mang đến may mắn cho người khác, thấy chim di trú bay qua, nếu có thể nhặt được lông chúng rơi xuống, nhưng vậy thì khi sang năm, nó nhất định sẽ quay về đây, tìm kiếm chiếc lông chim may mắn của nó…”

Trong đầu Lãnh Tang Thanh nhớ lại câu chuyện của bà ngoại kể lúc đó.

Trong mật thất không có thông gió, nhưng không khí trong phòng lạnh xuống trong nháy mắt, mà cô lúc này run rẩy, cùng không khí không có liên quan.

Cô cẩn thận mà tìm vết thương bên hong Niếp Ngân, có thể cảm giác được máu không ngừng chảy ra.

Cô nhanh chóng lấy tay ngăn máu chảy ra, che lại trong lòng bàn tay, trong miệng lặng lẽ mà nói thầm: “Sẽ trở về, sẽ trở về…” Cô thật hy vọng người đàn ông trong lòng này, cũng là thiên sứ của thượng đế, nhưng tiếng nói thầm của cô, nói một lần lại một lần tuyệt vọng.

Đau đớn trong lòng, giống như có ngàn vạn gươm đao đâm sâu vào trái tim, cô hi vọng Niếp Ngân chưa tới cứu cô, cô hi vọng có thể cùng Niếp Ngân hoán đổi vị trí, cô hi vọng tất cả chuyện này chỉ là trong giấc mộng. Cô cũng không thể nói đến tột cùng vì cái gì, loại cảm giác này chưa từng có, tim mình chưa bao giờ đau đớn như vậy.

Bên kia, Niếp Tích kinh hoàng mà quỳ trên mặt đất, tơ máu trong hai mắt giống như sắp trào ra: “Đại…Đại ca.”

“Ha ha ha!” Niếp Nhân Thế điên cuồng cười. “Làm tốt lắm! La Sâm.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.