– Bây giờ. Barrabas – Cauvignac nói – Hãy mở vai ra lấy một bộ quần áo xoàng xĩnh một chút để có vẻ như một nhân viên của sở thuế rồi mặc vô.
– Tôi đã có sẵn bộ đồ của thằng cha thu thuế rồi.
– Tốt. tốt lắm! Còn giấy ủy nhiệm. chắc anh cũng đã có rồi chứ?
– Trung úy Ferguzon bảo tôi không được để thất lạc. và tôi đã giữ nó như mả tổ.
– Vậy thì đi thay đồ và lấy giấy ủy nhiệm.
Barrabas lui gót và mười phút sau trở lại trong bộ quần áo của gã nhân viên thu thuê. Hắn thấy Cauvignac vận toàn đồ đen. trông giống như một ông tòa.
Cả hai đi về nhà của ông biện lý. ông ta Ở mãi tận lầu ba. trong dãy nhà cuối cùng gồm có nhiều phòng. Cauvignac bảo Barrabas đứng chờ sẵn Ở bên ngoài. còn y tiến vào căn phòng. Luật sư Rabodin ngồi trước bàn giấy. chung quanh bề bộn những hồ sơ. ông ta mặc một cái áo đen dán chặt vào người giống như da của con lươn dính sát thân hình nó. Nghe tiếng bước chân của Cauvignac. ông ta rướn cái cổ cò lên để nhìn qua những chồng giấy tờ cao chất ngất.
Cauvignac trong giây phút tưởng như mình đang đối diện với một con rắn. khi đôi mắt của lão biện lý ánh lên những nét tham lam và bần tiện.
– Thưa ông. – Cauvignac nói – Tôi xin lỗi đã tự tiện vào mà không báo trước. – Y mỉm cười rồi tiếp – Nhưng đây là một đặc quyền trong trọng trách của tôi.
– Đặc quyền? – Luật sư Rabodin nói – Nhưng xin ông cho biết ông có trọng trách gì?
– Thưa ông. tôi là sĩ quan cảnh sát của đức vua.
– Sĩ quan cảnh sát của nhà vua?
– Vâng. tôi có cái vinh dự đó.
– Thưa ông. tôi không hiểu.
– ông sẽ hiểu. ông quen ông Bicarros phải không?
– Dĩ nhiên tôi biên. đó là khách hàng của tôi.
– ông nghĩ về ông ta như thế nào?
– Tôi nghĩ về ông ta?
– Phải.
– Nhưng tôi nghĩ. . . tôi nghĩ. . . Tôi nghĩ đó là một người tốt.
– Hừm! Thưa ông. ông lầm rồi.
– Sao? Tôi lầm?
– Con người ông cho là tốt đó chính là một tên phản nghịch.
– Sao? Một tên phản nghịch?
– Vâng. thưa ông. một tên phản nghịch đã lợi dụng cái vị trí biệt lập của quán ăn của hắn để biết nơi đó thành trụ sở của một vụ âm mưu.
– Vậy ư?
– NÓ toan tính đầu độc nhà vua. hoàng hậu và quan tể tướng Mazari. nếu ngẫu nhiên các ngài dừng chân Ở nhà nó.
– Thật ư?
– và tôi mới bắt giữ nó. đưa nó vào khám lớn Ở Libourne. để ngăn ngừa một tội đại nghịch.
– Thưa ông. ông làm tôi ngợp thở. – Rabodin nói. ngả người ra trong cái ghế bành.
– Còn nữa. . . – Viên cảnh sát giả hiệu tiếp – ông còn là đồng lõa trong vụ này.
– Tôi mà đồng lõa? Thế là thế nào?
– ông giữ một khoản tiền của tên dơ dáy Biscarros dùng để mua vũ khí cho tụi phản nghịch.
– Thưa ông. quả là tôi có nhận của hắn. . .
– Một số tiền bốn ngàn livres. người ta phải ộc cho nó mấy trận. cuối cùng nó mới khai là nó để tiền Ở nhà ông.
– Thưa ông. tiền có Ở đây thật. nhưng chỉ vừa mới đây thôi.
– Hà! Nếu ông không nhận số tiền đó thì lại là một chuyện khác. nhưng ông đã giữ nó. vậy là một bằng chứng buộc tội. ông hiểu chứ?
– Thưa ông. nếu tôi bằng lòng trả lại. nếu tôi đưa nó ngay tức khắc. nếu khai rằng tôi không có một chút liên hệ nào với tên Biscarros. nếu tôi chối cãi. . .
– Thì sự nghi ngờ về ông sẽ giảm bớt đi. Tuy nhiên tôi phải nói với ông rằng việc giao ngay số – Thưa ông. ngay lập tức! – Rabodin kêu lên – Tiền hãy còn đó. Ở trong cái túi. tôi đã đêm kỹ – CÓ đủ không?
– Thưa ông. xin ông kiểm lại.
– Khỏi cần. bởi vì tôi không có quyền lĩnh tiền của đức vua. nhưng tôi có viên giám thu Ở Libourne đi theo để phụ tá. ông ta có nhiệm vụ thu góp những khoản tiền khác nhau của tên Biscarros để mỗk nơi một ít. để tới khi cần hắn sẽ gom lại .
– Thảo nào hắn căn dặn tôi chừng nào lĩnh bốn ngàn livres ấy. phải gửi cho hắn ngay không được chậm trễ.
– ông thấy đó. chắc hắn đã biết bà quận chúa đã trốn từ Chantilly và đang trên đường về Bordeaux. hắn muốn tập trung tất cả nhân lực. tài lực để trở thành thủ lãnh một nhóm.
– Tên khốn kiếp!
– Thế ra ông không nghi ngờ gì hết?
– Thưa ông. không.
– Cũng chả có một ai báo cho ông biên?
– Chẳng có ai.
– Thế cái gì đây? – Cauvignac giơ một ngón tay chỉ vào bức thư của gã tư sản hãy còn nằm chênh ềnh trên bàn làm việc giữa một đống giấy tờ. ông nghĩ sao về cái đó. trong khi chính ông lại cung cấp chứng cớ ngược lại?
– Sao? Chứng cớ?
– Đọc đi khắc biên.
Rabodin đọc với giọng run run:
“ Thưa ngài Rabodin. tôi gửi đến ngài bốn ngàn livres tiền bồi thường tôi đã bị xử phạt trong vụ Bacarros một kẻ mà tôi nghi ngờ thường dính líu vào những vụ lem nhem. . . „
– ông thấy chưa? – Cauvignac nói – Người khách hàng tốt của ông như vậy đó. Tôi cũng chả cần giấu để nói với ông rằng lệnh của tôi rất nghiêm.
– Thưa ông. tôi xin thề với ông tôi vô tội.
– Biscarros cũng nói như ông. chỉ tới khi người ta cho hắn một trận ra trò. hắn mới đổi giọng.
– Thưa ông. tôi xin sẵn sàng giao lại tiền cho ông. Đây. xin ông cầm lấy.
– Làm việc phải có nguyên tắc. – Cauvignac nói – Tôi vừa nói với ông. tôi không có trách nhiệm lãnh những khoản tiền thuộc ngân sách của nhà vua.
Nói đoạn. Cauvignac đi ra phía cửa lớn tiếng gọi:
– Thưa ông giám thu. mời ông lại đây. Người nào việc đó.
Barrabas tiến lại.
– ông này đã thú nhận hết. – Cauvignac nói.
– Sao? Tôi thú nhận hết? – Rabodin kêu lên.
– Phải. ông thú nhận đã từng liên lạc với Biscarros.
– Thưa ông. tôi chỉ nhận có hai bức thư của hắn. và tôi chưa bao giờ viết cho hắn một bức thư – ông thú nhận ông là người giữ ngân quỹ của bị cáo.
– Thưa ông nó đây. tôi chỉ nhận của hắn bốn ngàn livres này. và tôi sẵn sàng giao lại cho ông.
– – Thưa ông giám thu – Cauvignac nói – ông hãy xuất trình chứng thư của ông. rồi thu lấy khoản tiền này. và nhân danh đức vua cho ông ấy một cái biết nhận.
Barrabas chìa chứng thư ra nhưng Rabodin vội xua tay và bảo không cần nó. trong khi Barrabas sợ lầm lẫn nên kiểm tiền lại.
– Bây giờ mời ông theo tôi.
– Theo ông?
– Chắc chắn. Tôi đã không nói với ông rằng ông bị tình nghi sao?
– Nhưng thưa ông. tôi xin thề. đức vua không có một kẻ tôi tớ nào trung thành hơn tôi.
– Nói vậy đâu có chi làm bằng. cần phải có chứng cớ.
– Thưa ông. tôi sẽ có đầy đủ bằng cớ.
– Đâu?
– trát Cả quãng đời quá khứ của tôi.
– Không đâu. cần phải có một sự đảm bảo cho tương lai.
– Hãy chỉ cho tôi phải làm gì. tôi sẽ làm theo.
– CÓ một cách để chứng tỏ lòng tận tụy của ông. Ngay lúc này đây. tại Orleans. một đại úy bạn tôi đang lập một đại đội để phục vụ nhà vua. . .
– Thế thì sao?
– Thì ông sẽ ra nhận đơn vị ấy.
– Tôi thưa ông. một biện lý?
– Đứa vua rất cần những chàng biện lý. bởi vì công việc của ngài phức tạp lắm.
– Thưa ông. tôi xin sẵn sàng. nhưng còn văn phòng của tôi?
– ông để cho các thư ký của ông quản lý.
– Không theo được! Còn những chữ ký?
– Xin lỗi các vị. cho tôi xin góp ý. – Barrabas nói.
– Thế nào? – Rabodin nói – Thưa ông. xin ông nói đi.
– Thưa ông. hình như ông chẳng vui vẻ gì nếu phải đăng lính.
– Vâng. ông nói đúng. quả là rầu thúi ruột!
– Nếu ông dâng hiên cho nhà vua. . .
– Cái gì? Tôi có thể dâng hiên lên đức vua cái gì. thưa ông?
– Hai người thơ ký.
– ô! Cái đó dễ quá! – Rabodin reo lên – Tôi rất vui lòng làm được điều này. bạn ông sẽ thâu nạp cả hai. tôi dâng hết. ĐÓ là hai chàng trai rất tốt.
– Một người tôi trông có vẻ hãy còn nhóc tì.
– Mười lăm tuổi. thưa ông. mười lăm tuổi đó! Và là một tay trống giỏi nhất hạng. Lại đây.
Fricotin.
Cauvignac ra dấu bằng tay để cho Fricotin cứ ngồi yên.
– Còn người kia?
– Mười tám tuổi. thưa ông. cao một mét năm tám. có ước nguyện làm lính gác Ở Tòa thánh. và hiện giờ đang biết sử dụng giáo mác. Lại đây Chalumenau.
– Nhưng tôi thấy hình như mắt nó lé kinh khủng. – Cauvignac nói và cũng ra dấu bảo hắn cứ ngồi Ở đó.
– Cũng tốt thôi. thưa ông. ông xếp đặt nó vào cái chân lính gác. Lúc đứng canh. mắt nó sẽ láo liên ngó phải rồi ngó trái. trong khi những người khác chỉ nhìn Ở phía trước.
– ĐÓ cũng là một cái lợi. tôi biên. nhưng xin ông hiểu cho. nhà vua rất túng thiếu. kiện nhau bằng súng đạn bao giờ cũng đắt hơn bằng lời. nhà vua không thể chi những khoản tiền trang bị cho hai anh ấy. đã quá đủ rồi đối với ngài khi trả lương cho họ và dạy dỗ họ.
– Thưa ông – Rabodin nói – Nếu cần phải có cái gì đó để chứng tỏ sự tận tâm của tôi đối với nhà vua. . . E hèm! Tôi sẽ có một sự cống hiên nữa vậy!
Cauvignac và Barrabas nhìn nhau.
– Tôi nghĩ ông ấy đã tỏ ra có thiện chí. – Barrabas đáp sau khi thấy Cauvignac hỏi ý kiên mình.
– Nếu ông Rabodin đã có lòng như vậy. không lẽ mình lại từ chối. Barrabas hãy biết nhận cho ông ấy 500 Livres.
– Năm trăm livres?
– Một cái giấy biết nhận có ghi rõ: Trang bị cho ba tân binh. sự nhiệt tâm của luật sư Rabodin đối với nhà vua.
– Nhưng ít ra. thưa ông. sau những sự cống hiên như vậy. tôi sẽ được an tâm chứ?
– Tôi tin vậy.
– Khỏi lo ngại gì?
– Tôi hy vọng.
– Nhưng nếu bất chấp công lý. người ta cứ theo dõi tôi?
– Khỏi lo. Tôi sẽ làm chứng cho ông à. nhưng liệu hai viên thư ký của ông có bằng lòng không?
– HỌ hân hạnh là đằng khác.
– ông có chắc không?
– Chắc. Tuy nhiên chớ có nói cho họ. . .
– Vậy phải làm thế nào?
– Đơn giản thôi. Tôi sẽ gửi họ tới cho người bạn ông. Tên bạn ông là gì?
– Đại úy Cauvignac.
– Tôi sẽ gửi họ tới đại úy Cauvignac với một cái cớ nào đó. Và địa điểm sẽ là một vùng ngoại Ô thì tốt nhất.
– Đồng ý. Trên đại lộ từ Orleans đi Tours.
– Và Ở trong một quán ăn đầu tiến.
– Nhất trí. HỌ sẽ thấy đại úy Cauvignac ngồi Ở bàn. sẽ róc cho họ một ly rượu vang. HỌ nhậu và thế là họ sẽ trở thành người lính.
Sau đó Rabodin giao số tiền 500 livres cho Barrabas để lấy một tờ biết nhận với những chữ nhận của luật sư Rabodin. một công dân rất trung thành vời đức vua. vời tính cách tự nguyện. một số tiền là 500 livres để ủng hộ nhà vua trong cuộc chiến chống lại các vị hoàng thân .
– Nếu cần – Barrabas nói – Tôi sẽ ghi thêm hai viên thư ký vào giấy biết nhận.
– Không. không. Thế là đầy đủ.
– Nhân tiện – Cauvignac nói với Rabodin – ông bảo Fricotin mang theo cái trống và Chalumunau ngọn giáo như thế sẽ khỏi phải mua.
– Nhưng nại ra cái cớ gì được?
– Chúa ôi! Thì ông bảo là để giải trí dọc đường.
Sau đó. viên sĩ quan cảnh sát và tay giám thu giả mạo rút lui có trật tự để lại cho Rabodin một cảm giác sững sờ vị sự nguy hiểm qua đi mà chỉ phải trả một giá quá rẻ.