Mạnh Hùng cùng Đạm Đài Sênh sau khi nghe thấy tiếng cười, cảnh giác đánh giá bốn phía.
Quỷ dị tiếng cười còn đang vang vọng trong rừng..
Rốt cục Mạnh Hùng bắt đầu không chịu nổi, chửi ầm lên: “Ai mẹ hắn đang cười! Cút ra đây! Có phải mày là kẻ nhát gan không dám ra?”
Thường xuyên đi lại trong rừng núi Ngô Phong đối với quỷ dị tiếng cười này bất quá quen thuộc nhất, là cú mèo tiếng cười..
Cú mèo một mực bị coi là “loài chim vô danh”, tại dân gian cũng bị gọi là “Chim báo tang, chim trục hồn”, trong sách xưa thì gọi nó là “Chim cú lạ, cô hồn, kẻ lang thang”, coi nó là biểu tượng của vận rủi cùng tử vong.
Cổ nhân đúc kết mỗi một câu chuyện xưa đều là trải qua nhiều lần quan sát cùng tổng kết, phát hiện thời điểm mỗi khi có cú đêm phát ra kỳ quái quỷ dị tiếng cười thì thường sẽ có người chết, cho nên mới tổng kết ra: “Không sợ cú đêm gọi, chỉ sợ cú đêm cười”, “Cú đêm vào nhà, chuyện gì cũng đến” và những câu tục ngữ khác.
Hai đời làm người Ngô Phong càng biết rõ những điều này hơn ai khác.
Mây đen che trăng là hiện tượng bất tường, âm khí cực thịnh vào giờ Tý, quỷ dị chùa miếu khiến người dựng tóc gáy, âm phong nổi lên lại thêm cú mèo âm hiểm âm thanh tiếng cười, những chuyện này gom chung lại khiến Ngô Phong có chút bất an, có loại dự cảm bất thường, luôn cảm thấy sẽ phát sinh thứ gì.
“Tiếng cười kia không phải độc nhãn, là trong rừng cú mèo phát ra tới.” Ngô Phong đối với hai người giải thích nói.
Đạm Đài Sênh cùng Mạnh Hùng nghe xong không nói gì, nhưng cũng đều là ngầm hiểu lẫn nhau, không có nói thêm gì nữa, ba người tiếp tục đi đường.
Ngô Phong phía trước dẫn đường quan sát xung quanh, tìm đường lên núi lúc trước, ba người theo đường cũ trở về.
Đạm Đài Sênh trên đường thỉnh thoảng quan sát đến trạng thái võ sĩ, thập phần lo lắng.
Màn đêm đen kịt, phảng phất như vô tận mực đen bôi lên ở chân trời, lại gặp mây đen che trăng, tầm nhìn cực thấp, gió đêm thổi trong rừng lá cây vang sào sạt, lá rụng cũng theo gió cuốn lên bốn phía tản mát, quỷ dị âm thanh cú mèo âm hiểm cười thỉnh thoảng truyền ra, thanh âm cách rất gần, phảng phất như đi theo ba người, khiến người nghe tâm phiền ý loạn.
“Pháp sư, nhanh! Mau mau!”
Xinh đẹp công tử rất lo lắng võ sĩ, trên đường đi thỉnh thoảng thúc giục.
Ngô Phong cũng là lần đầu tới nơi này, mà lại ban đêm đi đường cũng cùng ban ngày khác biệt, thiên tàn lĩnh cũng không giống thời điểm đã từng huy hoàng, hiện tại đường núi đã bị thực vật bao phủ hơn phân nửa, ban ngày lên núi thấy rõ dưới chân tình huống, ban đêm nếu là không chú ý, rất dễ dàng dẫm lên đá vụn, đoạn đường này còn vừa vặn có chút dốc, nếu là đi quá nhanh rất dễ dàng trượt chân lăn xuống.
Đi đại khái khoảng một canh giờ, đi hết con dốc, quãng đường dần trở nên dễ dàng hơn, cả ba người cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi hắn bước đi cảm thấy đường xá lại có chút kỳ quái..
Sau khi đi hết con dốc rõ ràng là đường xuống dốc, lúc đi cảm giác lại giống như là đi bộ lên dốc lại.
Phía trước dẫn đường Ngô Phong đột nhiên ngừng lại, cau mày, biểu lộ mười phần khó hiểu, nhìn quanh bốn phía.
Đạm Đài Sênh nghi vấn hỏi: “Thế nào? Làm sao không đi?”
Ngô Phong hơi kinh ngạc mà hỏi: “Cái này.. Trên núi này có mấy cái chùa Báo Quốc?”
Mạnh Hùng cùng Đạm Đài Sênh ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không nghĩ tới hắn sẽ lại hỏi vấn đề vô vị này, nhưng nhìn hắn cử động khác thường, cũng cảm thấy chung quanh có chút lạ..
“Một cái a, thế nào?” Đạm Đài Sênh tiến lên hai bước, thuận theo ánh mắt Ngô Phong nhìn cũng sững sờ ngay tại chỗ..
Mượn ánh trăng yếu ớt nhìn lại, chỉ thấy một ngôi chùa trước mặt hoang tàn, đổ nát, thiếu một nửa cửa chùa, trên tấm biển đề ba chữ “Chùa Báo Quốc”..
“Chuyện gì vậy?”
Mạnh Hùng cũng đi ra phía trước, cũng là một mặt không thể tin được, vuốt vuốt mắt hổ, giật mình nói: “Đúng là mẹ nó tà môn..”
“Đây là có chuyện gì?” Đạm Đài Sênh gấp đến độ trực tiếp xoay vòng.
Trầm mặc nửa ngày, Ngô Phong mở miệng: “Khả năng.. Là gặp gỡ quỷ đả tường..”
“Vậy phải làm thế nào a? Một mực vây ở trên núi, thuốc mê cũng mất tác dụng, Võ thúc nếu là tỉnh nên làm cái gì?”
Đạm Đài Sênh gấp đều có chút sụp đổ, lại rống lên.
“Ngươi trước đừng có gấp, ta nghĩ một chút biện pháp.”
Ngô Phong đánh giá bốn phía, suy tư, nghĩ đến hai loại phương pháp phá giải, nhưng đều chưa từng thử qua.
Một là dùng Vũ bộ cửu tinh pháp tiến về phía trước, nhớ kỹ phim Anh thúc nhìn thấy phương pháp phá giải có dạng này, thân thể ngồi xổm bước đi theo bộ pháp đặc thù.
Vũ bộ cửu tinh pháp: Là căn cứ Bắc Đẩu Thất Tinh sắp xếp kiểu dáng diễn hóa mà đến, tương truyền là Hạ Vũ sáng tạo.
Lúc Hạ Vũ trị thủy bôn ba khắp nơi, mệt mỏi đều thành tên què (Cho nên Vũ bộ cách đi cùng loại với người què đi đường), thế nhưng là trị thủy công hiệu không biết, có trời mới biết được, một loại chim lấy kỳ quái bộ pháp tránh né đá lăn trong hồng thủy, có thể làm tảng đá đứng yên, Vũ kết hợp cái này tự chế Vũ bộ, quả nhiên làm thành một lời cấm chú, có thể làm viên đá lật qua lật lại.
Sau vu, chúc bắt chước bước đi này, nghĩ rằng cầu xin thần linh với dáng đi này có thể sai khiến quỷ thần triệu hồi các vong linh lấy được thần khí, trục xuất ma quỷ.
Đạo giáo cũng sử dụng cách này để thu thập khí và xua đuổi tà ma khi họ đi bộ vào núi hoặc rừng.
Loại thứ hai chính là dùng nước tiểu đồng tử lau mắt, dương khí trong người nam tử chưa phá là thuộc về Thuần Dương, tại trong bát quái còn thuộc về quẻ Càn, tiên thiên Thuần Dương chi tượng, phá chí âm chi khí là tốt nhất.
Ngô Phong tựa ở trên cây xoa cằm, suy tư Vũ bộ cửu tinh pháp làm như thế nào đi, nhưng đã qua thời gian một chén trà, cũng không có nhớ lại..
Trong lúc đó Đạm Đài Sênh một mực thúc giục, nhưng Ngô Phong nghĩ đều muốn phát điên, cũng không nghĩ ra đến đi như thế nào..
Tính toán, không nghĩ, dùng loại thứ hai!
“Đồ đệ, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Ngươi làm sao còn có tâm lảm nhảm việc nhà, nhanh nghĩ biện pháp rời núi a!” Đạm Đài Sênh chỉ vào Ngô Phong, dậm chân tức giận, hận không thể tiến lên cắn hắn hai cái.
“Đừng ngắt lời ta, muốn xuống núi, điều này rất trọng yếu!”
“Hai mươi tám..” Bị một cái so với mình trẻ tuổi hơn kêu đồ đệ, Mạnh Hùng rất xấu hổ, nhưng trước mắt có việc cầu người, cũng không tốt trở mặt, nói chính là ấp úng.
“Ngươi có vẻ trông rất già a, ta cho là ngươi đến hơn ba mươi..” Ngô Phong kinh ngạc nhìn hắn từ trên xuống dưới, cái này lớn râu quai nón, trên trán thật sâu nếp nhăn, nói bốn mươi đều có người tin.
“Đồ đệ! Ngươi là đồng tử thân sao?” Ngô Phong nhìn chằm chằm Mạnh Hùng, hỏi chính là chững chạc đàng hoàng.
“Ngươi!..” Mạnh Hùng không nghĩ tới sẽ hỏi loại vấn đề này, nhất là ngay trước mặt tiểu thư, mặt thẹn chính là đỏ bừng, “Ngươi” nửa ngày, không nói ra lời nào.
Đạm Đài Sênh tuy nói gia đình xuất thân đặc thù, nhưng cũng là chưa thế sự tiểu cô nương, nghe xong lời này, vội vàng xoay người qua, muốn chạy qua một bên.
“Ai, ngươi đừng đi! Quỷ đả tường rời đi cũng không tìm được ngươi a, ngươi một cái tiểu cô nương lạc vào ở giữa núi rừng này, đêm hôm khuya khoắt không chừng lại đụng tới cái quỷ thắt cổ gì đó..” Lời bản thân không có gì lực sát thương, nhưng sau khi trải qua chuyện trước đó và hoành cảnh hiện tại mà nói vẫn là hù dọa nàng.
Đạm Đài Sênh mới vừa đi hai bước, nghe nói như vậy xong, kinh hãi trực tiếp nhảy dựng, liền nghĩ tới bạch mao cương thi bên trong đại điện, sau khi xoắn xuýt một phen, ngồi xổm người xuống che kín lỗ tai.
“Có còn muốn hay không cứu người! Muốn cứu người cũng đừng lề mề chậm chạp, mau nói!” Ngô Phong thúc giục nói.
Mạnh Hùng đấu tranh tâm lý nửa ngày, cuối cùng quyết tâm nhỏ giọng thầm thì nói: “Ừ..”
“A, không sao rồi..”