– Ưm…
Diệp Đằng hơi hé mắt ra một chút. Đôi môi khô khốc không phát ra thành tiếng, chỉ có thể thở ra từng hơi nặng nhọc. Bé con không ngừng chảy nước mắt, có lẽ trong người đang vô cùng khó chịu.
Diệp Vân Sam luống cuống khoác thêm áo rồi ôm lấy con trai chạy ra đường lớn. Cô gấp gáp đứng ở ven đường vẫy taxi. Lúc này đã hơn một giờ sáng, tuy rằng có xe nhưng lại rất thưa thớt, hơn nữa bên trong đều đã có người ngồi. Bé con sốt rất cao, cả người mềm nhũn nằm trong lòng cô, hoàn toàn không có chút hơi sức nào.
– Đằng nhi ngoan ! Có mẹ ở đây rồi ! Chỉ chốc nữa là hết khó chịu thôi !
Diệp Vân Sam đau lòng vô cùng, nhưng lại chẳng thể làm gì ngoài ôm chặt lấy con mà động viên. Cô hận không thể thay cục cưng bé bỏng của mình nhận lấy hết bệnh tật, nhận lấy hết tất cả những đau đớn mà bé phải chịu đựng.
Đột nhiên, ánh sáng từ một chiếc ô tô rọi lại đây. Lo lắng và bất lực, không kịp suy nghĩ, Diệp Vân Sam bất chấp tất cả lao ra chắn đường.
Kétttttt…
Tiếng xe ma sát với mặt đường tạo thành một âm thanh chói tai. Diệp Vân Sam trừng lớn hai mắt nhìn đầu xe ngay phía trước. Cô ngồi phịch xuống lòng đường, ngực vẫn còn phập phồng sợ hãi, nhưng đôi tay vẫn ôm chặt lấy con không lơi lỏng. Cô… cô đang làm gì thế này? Cô thế mà lại ôm con trai lao ra chắn xe. Nếu con trai xảy ra chuyện gì… Không, không, không, làm sao có thể? Cô phải cứu Diệp Đằng. Đúng ! Phải cứu Diệp Đằng !
Một đôi giày da bóng loáng xuất hiện trong tầm mắt của Diệp Vân Sam. Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, nước mắt nhạt nhòa cả khuôn mặt, khẩn khoản cầu xin:
– Làm ơn hãy cứu con trai tôi với! Làm ơn…
oOo
Bệnh viện thành phố K.
– Tình trạng hiện tại của cậu bé đã ổn rồi, hai vị không cần lo lắng ! Nếu như có thể, các vị nên để cậu bé ở lại đây mấy ngày để chúng tôi theo dõi cho đến khi cậu bé khỏe hẳn.
– Vâng, cám ơn bác sĩ ! Đã làm phiền bác sĩ rồi !
Diệp Vân Sam liên tục cúi đầu cảm ơn cho đến khi vị bác sĩ kia rời khỏi. Cô đến bên giường, khẽ vuốt ve đôi má tái nhợt của bé con, trong lòng cảm thấy đau lòng không thôi. Thì ra, cô sớm không coi Diệp Đằng là người xa lạ nữa. Cậu bé đã trở thành một phần không thể thiếu trong sinh mệnh của cô. Khi cả người bé con nóng hổi nằm trong tay cô, cô thật sự cảm thấy trong đầu trống rỗng, không thể suy nghĩ được điều gì, cũng không biết phải làm gì, chỉ có đau lòng cùng tự trách dâng đầy lồng ngực đến mức không thở nổi. Cảm giác bất lực đó, cô không muốn trải nghiệm lần thứ hai.
Ở ngoài cửa phòng bệnh, Châu Á Luân đã nhìn thấy tất cả. Hắn nhíu mày như có điều suy nghĩ. Cô gái nhỏ trong kia thực sự là Diệp Vân Sam mà hắn quen biết sao ? Ấn tượng của hắn đối với Diệp Vân Sam vốn rất mờ nhạt, chỉ đến khi cô ta luôn tìm cách đối đầu với Vân Nhu, hãm hại Vân Nhu, hắn mới biết tam tiểu thư nhà họ Diệp là người như thế nào. Điêu ngoa, tùy hứng, thậm chí có chút độc ác, điên cuồng, đó là tất cả những gì hắn thấy và cũng khiến hắn chán ghét người này. Nếu không phải Diệp Vân Nhu cầu xin, hắn đã không dễ dàng bỏ qua cho cô ta khi cô ta thiết kế hãm hại Vân Nhu bốn năm về trước.
Nhưng…
Giây phút đó, khi hắn đối diện với khuôn mặt xinh đẹp còn vương nước mắt cùng nỗi bàng hoàng chưa tan của cô, mọi lời nói của hắn đều tắc nghẹn trong cổ họng. Hắn chưa từng nghĩ tới, sau lớp trang điểm đậm kia hoá ra lại là một dung mạo động lòng người đến vậy. Rồi khi cô nhìn hắn, khẩn khoản cầu xin hắn, đáy mắt cũng tràn ngập hoảng loạn cùng bất lực, hắn như bị ma xui quỷ khiến mà giúp đỡ hai mẹ con cô. Châu Á Luân hắn chưa bao giờ là người tốt, với người mà hắn ghét thì lại càng không, thế mà lần này lại xảy ra ngoại lệ.
Người đàn ông quyền lực này còn chưa biết rằng, tất cả những ngoại lệ trong cuộc đời của hắn, có lẽ đều dùng hết cho cô gái bé nhỏ mà kiên cường kia.
oOo
Châu Á Luân rời đi một chút rồi quay trở lại với hai lon cà phê trên tay. Không hiểu sao hắn không yên tâm rời đi, thầm nghĩ có lẽ chỉ là do tò mò về sự thay đổi khác thường của Diệp Vân Sam mà thôi. Nhẹ nhàng bước vào mà không gây ra tiếng động, Châu Á Luân khẽ giật mình khi nhận ra cô đang khóc. Không có bất cứ một âm thanh nào, chỉ là im lặng rơi nước mắt. Từng giọt, từng giọt như những hạt pha lê vỡ tan trên tay cô, lại không ngờ rằng chúng cũng đang vô tình cứa vào trái tim của một người mà bản thân hắn cũng không hay biết. Châu Á Luân không nhịn được ôm cô vào lòng.
– Như vậy sẽ không có ai nhìn thấy !
Cảm nhận được cô gái trong lòng hơi cứng người lại rồi dần dần thả lỏng, Châu Á Luân cũng không biết phải nói gì. Hắn lại làm ra việc kì quặc nữa rồi !
Diệp Vân Sam biết chuyện mình rấm rức khóc trong lòng một người đàn ông xa lạ là điều kì quái cỡ nào. Nhưng lúc này cô không quản nhiều được như vậy. Cô cần một điểm tựa, cho dù chỉ là tạm thời cũng được, để cô có thể vượt qua giây phút yếu mềm này. Cô khóc, khóc cho những ấm ức và khổ sở suốt thời gian qua. Vô duyên vô cớ xuyên vào một thế giới xa lạ, rồi phải nuôi con, rồi phải kiếm tiền, mọi thứ cứ dồn dập mà đến khiến cô không thể không căng thẳng tìm cách giải quyết và xoay sở. Bởi vì trong lòng có gút mắc, cô chưa lúc nào thực sự thanh thản, chỉ có mệt mỏi là càng ngày càng tích đầy.
Khóc thật lâu thật lâu, Diệp Vân Sam mới có thể dừng lại được. Bởi vì cô đang ngồi, còn người đàn ông kia thì đứng nên cô không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng ngẩng đầu lên :
– Xin lỗi vì đã làm phiền… Ơ… Châu Á Luân ???
Nhìn cô gái trước mặt trợn tròn mắt hạnh mà nhìn mình, Châu Á Luân vừa cảm thấy khôi hài lại vừa cảm thấy đáng yêu. Hắn đột nhiên rất muốn trêu trọc cô :
– Đúng, là tôi, người bị cô đứng chắn trước đầu xe, cũng là người đã đưa cô và con trai vào bệnh viện. Lâu rồi không gặp, trí nhớ của cô có vẻ tệ đi đấy, Diệp – Vân – Sam !
oOo
Ngồi ở hành lang bệnh viện, Diệp Vân Sam xoay xoay lon cà phê. Cô dùng đuôi mắt quan sát người đàn ông bên cạnh. Vóc dáng cao lớn, khỏe mạnh trong bộ vest sang trọng càng làm tôn thêm vẻ ngoài tuấn tú của hắn. Đôi mắt màu sô cô la mang theo chút ý cười nhàn nhạt. Hơn nữa, mái tóc dày màu đồng bồng bềnh cùng khuôn mặt điển trai như tượng tạc kia đủ để làm trái tim của bất cứ thiếu nữ nào ” rung rinh “. Chậc, đúng là soái ca ngôn tình mà ! Đẹp đến không có chỗ chê. Chỉ tiếc vẻ ngoài ấm áp, dịu dàng đó không thay thế được sự nguy hiểm của anh chàng nam chính này. Người ta là đại boss giới hắc đạo đấy, cô nên tránh xa hắn thì hơn.
– Cậu nhóc kia thật sự là con trai của cô ?
Châu Á Luân lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng kì quái này.
– Ừ.
– Với ai ?
– Không liên quan tới anh.
– Là con của Thiên sao?
– Không phải.
Diệp Vân Sam trả lời dứt khoát mà không cần đến một giây suy nghĩ. Nhìn vẻ mặt không tin của Châu Á Luân, cô cũng chán chẳng buồn thanh minh nữa. Kệ hắn, hừ !
– Xin hỏi, vị nào là người nhà của bệnh nhân Diệp Đằng ?
Một y tá trẻ đến trước mặt hai người họ và hỏi.
– Là tôi !
Diệp Vân Sam vội đứng dậy.
– Mời cô đi theo tôi để làm thủ tục nhập viện cho bé.
– Vâng !
Diệp Vân Sam liền đi theo cô y tá nọ. Nhưng chưa đầy một phút, Châu Á Luân khó hiểu nhìn cô hớt hải chạy lại, dùng vẻ mặt rối rắm nhìn hắn, rồi như thể chiến sĩ cảm tử một đi không trở lại mà chìa tay ra :
– Châu Á Luân, cho tôi vay tiền đi !