Những Hạt Nắng Sau Mưa

Chương 12



Lục Tử Cao chuyển đến căn hộ của Diệp Vân Sam không lâu thì bắt đầu xảy ra vấn đề. Kiểu như…

Cạch!

– Ầy, mới tắm xong thật thoải mái!

Lục Tử Cao từ trong phòng tắm bước ra với chỉ một chiếc quần sịp trên người. Anh theo thói quen nghênh ngang đi đến phòng khách. Sau đó là…

– A A A A A A…

Tiếng thét kinh thiên động địa của Diệp Vân Sam khiến Lục Tử Cao ngã ngửa ra sàn.

– Lục Tử Cao, anh làm cái gì thế hả?

– A ha ha, tôi xin lỗi! Thói quen, thói quen…

– Thói quen cái con khỉ! Anh còn không biến ngay về “cái động” của mình mà thay quần áo đi!

Diệp Vân Sam gào ầm lên. Ngay cả khi bóng dáng ai đó biến mất sau cánh cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vẫn còn đỏ tưng bừng, không biết vì tức hay vì ngượng:

– Lục Tử Cao chết bằm! Nếu tôi mà bị đau mắt thì tôi nhất định sẽ tìm anh tính sổ!

Hay là…

– Vân Sam, có phải cô dùng dao cạo râu của tôi để cạo lông chân không hả?

Lục Tử Cao phi vào phòng của Diệp Vân Sam. Nào ngờ đúng lúc này cô đang vội nên thay quần áo ngay trong phòng ngủ.

– Á Á Á…

– Tôi không thấy! Tôi không thấy gì hết!

Lục Tử Cao lập tức đưa tay lên che mặt.

– LỤC TỬ CAO!

Diệp Vân Sam tức giận kéo áo xuống, còn tiện tay ném những thứ trong tầm với về phía anh.

– Đừng nóng! Đừng nóng mà!

Lục Tử Cao cuống quít né tránh, hoàn toàn quên mất việc phải ra ngoài.

Viu!

Một vật thể lạ đáp lên đầu anh.

– Ai nha nha nha, ghê quá mẹ ơi!

Lục Tử Cao giãy nảy lên như phải bỏng. Anh lập tức quăng cái áo lót màu đen đó sang một bên.

– Vân Sam, tuy rằng tôi đã hai mươi lăm tuổi nhưng tôi vẫn còn trong sáng lắm! Cô không thể đối xử với tôi như thế!

– Anh còn dám nói nữa? Cút ngay ra ngoài cho tôi!

Mặt Diệp Vân Sam hồng thấu một mảnh, hoàn toàn ở trong tư thế chuẩn bị xông lên đánh giáp lá cà.

– Được rồi! Tôi cút! Tôi cút ngay đây!

Lục Tử Cao vội vã chạy ra ngoài.

Cứ như vậy, trong căn hộ tiện nghi kia, thỉnh thoảng lại xảy ra đôi ba tình huống dở khóc dở cười, có khi là chuyện của Lục Tử Cao với Diệp Vân Sam, có khi còn liên quan đến cả bé con. Diệp Vân Sam cảm thấy, đã đến lúc cô “lập lại hòa bình” cho căn nhà này.

Bộp!

Cô gái nhỏ đập mạnh tờ giấy xuống bàn trước ánh mắt ngơ ngác của hai chú cháu nào đó.

– Đây là nội quy trong nhà mà tôi mới hoàn thành. Anh đọc đi xem có cần chỉnh sửa gì không?

– Nội quy?

– Ừ.

– Hai mươi ba điều? Có nhiều quá không đó?

Lục Tử Cao vừa nhìn vào tờ giấy đã la lên.

– Không nhiều. Tôi đã rút gọn lắm rồi đấy!

– Xem nào! Điều thứ nhất, không vào phòng người khác khi chưa được cho phép. Ờ, đồng ý!

Lục Tử Cao gãi gãi mũi, hiển nhiên đã nhớ ra vụ nào đó.

– Nhưng mà lúc đó tôi cũng đâu cố ý. Ai bảo cô lấy dao cạo râu của tôi để cạo lông chân chứ?

– Xin lỗi nhé! Chân tôi trắng nõn nuột nà thế này, tôi cần dao cạo râu của anh làm gì?

– Hả? Thế tại sao…

– Có phải là thứ màu đen đen mà chú Cao hay dùng làm thế này không ạ?

Diệp Đằng đang ngồi ngoan hút sữa bỗng dưng lên tiếng, còn bắt chước động tác cạo râu hằng ngày của Lục Tử Cao.

– Ừ, đúng rồi! Đằng nhi, con biết ai dùng của chú hả?

– Nha, Đằng nhi cạo cạo con mèo đen nhà bác hàng xóm. Nhưng mà nó hông cho Đằng nhi cạo. Nó chạy mất.

Diệp Vân Sam và Lục Tử Cao nghe xong toát mồ hôi hột. Bà mẹ trẻ vội nhấc cục cưng của mình ngồi vào lòng, kiểm tra từ đầu đến chân xem con mình có bị mèo cào hay dao cạo râu làm bị thương không. Mà Lục Tử Cao thì khỏi nói, cuối cùng anh cũng biết được thứ dính trên dao cạo râu hóa ra là lông mèo.

– Điều hai, không được ăn mặc lố lăng trong nhà. Này, tôi ăn mặc lố lăng khi nào?

Diệp Vân Sam trừng:

– Anh còn dám nói! Nếu tôi còn thấy anh khỏa thân chạy lông nhông trong nhà một lần nữa, tôi nhất định sẽ thiến anh.

– Hai người nói cái gì?

Một giọng nói âm trầm cất lên khiến Diệp Vân Sam và Lục Tử Cao giật nảy cả mình. Đứng ở cửa, Châu Á Luân mặt đen đến mức không thể đen hơn.

Diệp Vân Sam lúng túng đỏ mặt, thầm cầu mong người kia không nghe thấy gì.

– Anh… sao anh lại vào được?

– Cửa không khóa.

Châu Á Luân vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào cô. Diệp Vân Sam khóc không ra nước mắt. Cô cảm thấy khí tràng của hắn thật khủng bố, thật đáng sợ, hu hu…

– Chú Luân!

Không biết từ lúc nào, Diệp Đằng đã chạy đến ôm chân Châu Á Luân.

– Bế bế Đằng nhi!

Người đàn ông mỉm cười bế nhóc lên. Không khí nặng nề trong nháy mắt bị đánh vỡ. Diệp Vân Sam thầm thở phào một hơi. Cô cười gượng:

– À… ừm… anh đã ăn gì chưa? Nếu không thì ở lại ăn tối với chúng tôi.

– Vậy phải làm phiền rồi!

Châu Á Luân cười khẽ. Diệp Vân Sam không nói gì mà đi vào bếp, không hề nhận ra tai mình đã ửng hồng.

Ngồi ở sô pha, Lục Tử Cao nheo mắt nghi ngờ nhìn hai người kia hỗ động. Từ khi anh chuyển tới đây, người tên Châu Á Luân này rất hay tìm đến. Hắn đối xử với Diệp Vân Sam rất dịu dàng, còn đối với anh thì luôn lạnh nhạt, thậm chí có chút địch ý. Chẳng nhẽ…

Đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, Châu Á Luân không để ý đến Lục Tử Cao quan sát mình. Hắn cảm thấy có chút chua chát, cũng có chút hối hận. Nếu như ngày trước hắn không đối xử tàn nhẫn với cô thì tốt rồi. Hắn cứ nghĩ cô dựng lên bức tường phòng bị với toàn bộ thế giới. Nhưng không, cô chỉ làm thế với hắn, hay đúng hơn là với tất cả những người đã từng tổn thương cô trong quá khứ. Hắn ghen tị với Lục Tử Cao, ghen tị vì cậu ta có thể dễ dàng có được sự tín nhiệm của cô, ghen tị vì cậu ta được nhìn thấy nụ cười vui vẻ của cô, ghen tị vì cậu ta được cô đối xử thoải mái, chân thành mà không có chút kiêng dè.

Hắn thật sự muốn biết, trong lòng cô, hắn là sự tồn tại như thế nào.

oOo

Cùng lúc đó, trong một căn phòng tối, có một bóng người đang ngồi bất động trước máy vi tính. Ánh sáng nhập nhòe từ chiếc máy hắt lên khuôn mặt không rõ hình dáng của người kia. Một nụ cười quỷ dị xuất hiện…

– Cuối cùng ta đã tìm được rồi, đồng loại của ta!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.