Vì sự việc xảy ra trước khi đi ngủ, cơn buồn ngủ của Vân Li mới vừa hiện lên liền tan thành mây khói, miễn cưỡng trả lời: “Không cẩn thận ấn nhầm, xin lỗi”, nhưng không nhận được hồi âm.
Nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu.
Lòng mang tâm sự, Vân Li cũng không ngủ ngon. Liền như thế ngủ một trận tỉnh một chút chờ đợi trung, chịu đựng một đêm.
Tỉnh lại đã là ngày hôm sau buổi chiều, trợn mắt phản xạ có điều kiện vẫn là cầm lấy di động. Tin nhắn không chìm dưới đáy biển như cô nghĩ, Vân Li thấy đầu dây bên kia liền đáp lại. Là 7h sáng nay.
Phó Thức Tắc: Ừ
Có vẻ vừa mới tỉnh thì nhìn thấy, tùy tiện trả lời.
Thậm chí không có một dấu dấu ngắt câu.
Cũng không biết có tin hay không.
Tâm tình Vân Li bởi vậy không dịu đi một chút. Cô bò dậy, ra đến phòng khách. Đặng Sơ Kỳ đang nằm trên sô pha chơi trò chơi, khóe mắt thấy cô, giương mắt nhìn thời gian: “Tối qua cậu trộm gì thế? Mấy giờ ngủ?”
“Tớ cũng không chú ý, chắc là 3, 4 giờ đi.” Ngồi kế bên cô nàng, Vân Li hỏi, “Hạ Hạ ra ngoài sao?”
“Sáng sớm liền đi rồi.” Biết thời gian làm việc nghỉ ngơi của cô vẫn luôn không ổn định, Đặng Sơ Kỳ không hề đánh thức cô, “Sao cậu còn ngồi đó, rửa mặt ăn cơm đi.”
Vân Li không nhúc nhích, bộ dáng nửa chết nửa sống.
Vừa vặn kết thúc một ván, Đặng Sơ Kỳ đặt điện thoại xuống, thập phần buồn bực: “Cậu sao vậy?”
Vân Li thở dài một hơi dài.
Đặng Sơ Kỳ: “Lạ giường?”
Vân Li lắc đầu.
Đặng Sơ Kỳ: “Gặp ác mộng?”
Lại lắc đầu.
Đặng Sơ Kỳ: “Không ngủ ngon?”
Lắc cái được nửa, Vân Li dừng lại, đổi thành gật đầu.
“Cho nên làm sao?” Đặng Sơ Kỳ dán ấn trán cô, “Khó chịu chỗ nào à?”
“Không có.” Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô nàng, Vân Li thật sự cũng không nhịn được, “Chính là, tớ nói chuyện này với cậu.”
“Ừ?”
“Tối hôm qua trước khi đi ngủ, tớ lỡ tay gửi cái meme cho cậu nhỏ của Hạ Hạ.”
“A? Cậu gửi gì cơ?”
Vân Li đưa điện thoại cho cô nàng.
Nhìn thấy sự nghiêm túc dị thường của cô, Đặng Sơ Kỳ cũng không dám chậm trễ. Đôi tay cô nàng cầm lấy, cũng nghiêm túc mà nhìn chằm chằm. Nhìn thấy nội dung bên trên, vẻ mặt câm nín.
“……”
Qua vài giây, cô nàng đột nhiên cười ra tiếng.
Bầu không khí đông đặc cũng theo đó mà tan vỡ.
Vân Li nhíu mày: “Cậu đừng cười!”
Đặng Sơ Kỳ muốn nhịn cười, nhưng kiềm chế được một lúc lâu, vẫn bị phản tác dụng mà cười ầm lên: “ok, ok, cậu chờ tớ một lát.”
“…… Cậu không cảm thấy chuyện này rất nghiêm trọng sao?” Vân Li cực kỳ hậm hực, “Anh ta có thể cảm thấy tớ rất khó hiểu không?”
“Hoặc là cảm thấy tớ rất biến thái?”
“Hay là có thể cảm thấy tớ rất hạ lưu!”
“Làm gì nghiêm trọng vậy,” Đặng Sơ Kỳ nói, “Cậu không giải thích với anh ta.”
“Nhưng, nhưng là,” Vân Li ậm ừ, “Cái này không phải là mạo phạm đến trưởng bối sao?”
Đặng Sơ Kỳ lại bị cái xưng hô này chọc cười, trêu chọc: “Kia trưởng bối đối với vãn bối nhất định sẽ khoan dung độ lượng hơn, hơn nữa trưởng bối này không phải đã biểu đạt ý nghĩa rõ ràng rồi.”
Vân Li ngốc ngốc nhìn cô nàng.
“Không có gì đâu, cậu đừng hậm hực.” Đặng Sơ Kỳ nghĩ đến điều gì đó, “Đúng rồi, cái người cậu muốn hỏi Wechat là ai thế? Ngày hôm qua nhiều người như vậy, tớ cũng không hỏi cậu.”
“……”
“Sao cậu im lặng vậy.”
Sự chột dạ lại bị đề cập, Vân Li lại bước vào trạng thái hoạt động não nhanh chóng bẻ lái trạng thái: “Thì, cái kia.”
Đặng Sơ Kỳ ngân nga tiếp lời cô: “Cái kia ——?”
“Thì,” nhìn chằm chằm mắt cô nàng, Vân Li rũ vai xuống, cũng không muốn giấu diếm nữa, “Được rồi, tớ nói. Nhưng đừng nói với Hạ Hạ.”
“Cái gì?”
“Tớ muốn WeChat,” Vân Li nhẹ giọng thẳng thắn, “Là cậu nhỏ của cô ấy.”
“……”
Đặng Sơ Kỳ ngốc.
Nghe Vân Li giải thích ngắn gọn về sự việc ngày hôm đó, Đặng Sơ Kỳ khiếp sợ, lại cảm thấy bên trong có lý: “Trách không được ngày đó tớ cảm thấy cậu cứ quái quái, cho nên giữa hai người vẫn còn gút mắt này.”
“Chuyện này sao có thể tính là gút mắt.” Vân Li chán nản nói, “Chỉ có thể xem như từng có vài câu đối thoại.”
“Cậu ủ rũ cái gì, khỏng phải cuối cùng cũng có WeChat rồi sao.” Đặng Sơ Kỳ sờ sờ đầu cô, “Hơn nữa anh ta không có bạn gái, này không phải là thiên thời địa lợi nhân hoà sao?”
Vân Li không dũng khí: “Quên đi, anh ta cự tuyệt tớ.”
“Cự tuyệt WeChat thì nói làm gì? Cậu nghĩ rằng ai xin WeChat anh ta đều cho, này cũng không có vẻ ai đến cũng không cự tuyệt sao? Khả năng chính là anh ta chậm nhiệt.” Đặng Sơ Kỳ nói, “Tớ nói cho cậu biết, theo kinh nghiệm của tớ, loại tính cách cậu nhỏ của Hạ Hạ này, ngay từ đầu cao lãnh khó gần, nhưng sau khi theo đuổi, khẳng định đối với cậu quết một lòng đến chết không phai.”
Vân Li thở dài, muốn nói “Tớ nào dám theo đuổi”, nhưng cuối cùng vẫn là chưa nói xuất khẩu.
Đặng Sơ Kỳ xem kỹ lịch sử trò chuyện, cô nàng nhướng mi, bỗng nhiên che hai tin nhắn ở giữa, cười tủm tỉm nói: “Xem như vậy có phải thoải mái hơn sao?”
Theo lời cô nàng nói, Vân Li nhìn qua.
Sau khi che, ý biểu đạt khác nhau một trời một vực.
Vân Li: Làm vợ của tôi
Phó Thức Tắc: Ừ
“……”
Nhìn chằm chằm mặt cô, Đặng Sơ Kỳ trêu ghẹo nói: “Li Li, mặt cậu đỏ kìa.”
Vân Li đem điện thoại rút về tới, thẹn quá thành giận: “Mặt đỏ cái quỷ! Tớ rửa mặt đây.”
–
Dựa theo hiểu biết Đặng Sơ Kỳ về Vân Li, đừng nói đến WeChat, ngay cả để cô tìm người lạ hỏi đường cũng rất khó. Hơn nữa biết lau như vậy, đây là lần đầu tiên cô nàng nghe thấy Vân Li bày tỏ hảo cảm ra đối với người đàn ông nào đó.
Vì giúp một tay mối nhân duyên của cô bạn mình, Đặng Sơ Kỳ đã nhiều ngày luôn xúi giục Vân Li gửi tin nhắn cho Phó Chí Tắc.
Vân Li không bị dụ dỗ, vào tai phải lọt qua tai trái.
Còn ngoan cố hơn cả cục đá.
Bởi vì muốn lên trường báo danh ngày hôm sau, Vân Li ăn chút gì đó liền về nhà.
Sau khi về đến nhà, Vân Li phát ngốc một lát, đứng dậy thu dọn đồ đạc. Trong khoảng thời gian này, Dương Phương gửi cho cô rất nhiều quần áo, cô chậm rì rì mà nhét vào vali, gấp gọn gàng lại mở ra xem.
Bất tri bất giác đã biến thành việc chọn lựa quần áo để mặc vào ngày mai.
Sau khi lãng phí nhiều thời gian ở đây, Vân Li hoàn hồn, làm việc đàng hoàng.
Một cảm giác nảy sinh không kiểm soát được.
Cùng với loại cảm giác lo âu sắp tham dự buổi tụ họp trước kia, nhưng lúc này đây, lại có nhiều điểm cảm xúc khác. Đặt ở dưới cùng, như có như không.
Giống như chiếc hộp mù đau khổ chờ đợi sắp tới tay
Do đó sinh ra một loại mong chờ, sợ biết kết quả lại muốn biết kết quả.
……
Lần này Vân Li cũng ngủ không quá ngon, sáng hôm sau dậy sớm rời giường chuẩn bị.
Tất cả hành lý đã được thu dọn, Vân Li dành phần lớn thời gian cho việc trang điểm. Khi mọi thứ đã vào nếp, cô ăn bánh bông lan cuộn từ tủ lạnh, cho phần còn lại vào túi.
Cùng lúc đó, Vân Li nhận được tin nhắn từ Phó Chính Sơ, nói bọn họ đã đến cửa tiểu khu, nhưng bảo vệ cửa không cho biển số xe chưa đăng ký vào, hỏi cô sống ở tòa nhà nào, để cậu ta đi vào giúp cô dọn.
Bọn họ tới sớm hơn thời gian đã định.
Toàn bộ hành lý của Vân Li là một cái vali cùng hai túi lớn, trong túi có cái gối với cái nệm, kích thước không hề nhỏ. Cô vốn dĩ muốn chạy hai chuyến, lúc này cũng không còn kịp.
Sợ chậm trễ thời gian của bọn họ, Vân Li không chối từ, trả lời: Tòa nhà 11.
Phó Chính Sơ: ok.
Vân Li đóng cửa sổ và các thiết bị điện, đi ra ngoài, gian nan đem hành lý dọn vào thang máy.
Phó Chính Sơ ở dưới lầu, tiếp nhận hành lý cô, chào hỏi.
Như lần đầu mới gặp, thiếu niên lảm nhảm lại nhiệt tình, trong suốt lộ trình ngắn nói chuyện không ngừng, cái gì cũng có thể nói, như là tiểu khu này thật lớn với cây cối xanh tươi.
Đi ra tiểu khu, cách nửa ngày Vân Li trở lại xe.
Phó Chính Sơ vui sướng nói: “Cậu nhỏ, chúng cháu tới rồi!”
Vân Li ngồi ở phía sau bên phải, nghe vậy cảm giác mình cũng phải chào.
Rồi xưng hô quá khó khăn.
Kêu tên thì không thích hợp, nói thẳng “Chào anh” lại quá mức xa lạ. Lại liên tưởng những gì Hạ Tòng Thanh nói, Vân Li dứt khoát căng da đầu gọi theo: “Chào cậu nhỏ……”
Đồng thời chữ ra khỏi miệng, Vân Li nháy mắt cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Hai người kia lại không cảm thấy không ổn.
Phó Chí Tắc quay đầu, lễ phép gật đầu: “Chào cô.”
“……”
Vân Li cụp mắt xuống, khuôn mặt có chút nóng.
Cô lấy nước trong túi, ra vẻ trấn định mà uống một ngụm.
Đi đến Nam Lý Công chỉ vài phút lái xe.
Đến cổng trường, Phó Chí Tắc tìm vị trí dừng xe. Ba người xuống xe.
Phó Chính Sơ lần lượt lấy hành lý ra khỏi cốp xe. Hành lý của cậu ta không nhiều lắm, chỉ có một cái vali. Còn lại đều là đò của Vân Li.
Phó Chí Tắc cầm lấy túi trong tay Phó Chính Sơ, dặt trên vali khác: “Còn không?”
Phó Chính Sơ lại xách cái túi ra: “Không.”
Cô thật sự xấu hổ khi để cho bọn họ làm cu li, nhỏ giọng nói lời cảm ơn, lại nói: “Tôi sẽ lấy một cái.”
“Không sao cả,” Phó Chính Sơ chẳng hề để ý, “Vác cai vali cũng không nặng.”
Cuối cùng Vân Li thành người rảnh rỗi, chỉ xách theo cái túi bánh kem giữ nhiệt.
Đi bên cạnh hai người này, trong nháy mắt, cô như trở lại ngày đăng ký năm thứ nhất. Khi đó, có Vân Vĩnh Xương với Vân Dã, cô cũng không xách vật nặng nào.
Hiện tại cái tình huống này như là tái diễn lại sự tình trước kia.
“Cô ấy vừa bước ra và hỏi tôi Fu Shize ở đâu, và tôi nói rằng tôi không biết.” He Jiameng nói, “Cô ấy hỏi lại có phải cô ấy không đến làm việc không? Tôi nói phải. Cô ấy rời đi.
” Nhìn quanh., anh thực sự không nhìn thấy bóng dáng của Fu Shize. Cô cảm thấy mình không nói lời nào cũng không biết phải làm sao, vì vậy cô ép ra một câu: “Sao lại đi giám sát công việc.”
Anh Gia Mẫn bị cô làm cho buồn cười: “Nếu em nghĩ đến thì đúng là như vậy. Cứ thế này. “
chỉ đăng tại chính chủ wattpad hoặc fb, có thiếu thì đừng hỏi tại sao
Vân Li sợ không muốn ở đây lâu, với lý do làm phiền công việc của bọn họ, tôi tạm biệt cô ấy rồi đi ra ngoài. Vừa bước ra khỏi phòng làm việc, lấy điện thoại di động ra thì tiếng chuông báo.
Đó là số điện thoại của mẹ tôi, Yang Fang.
Vân Li cùng Phó Thức Tắc ngồi cạnh nhau ở hàng ghế sau.
Cô muốn nói chuyện với anh, nhưng thực sự không biết phải nói cái gì. Lời đến bên miệng lại cảm thấy không thích hợp, lặp đi lặp lại vài lần, cuối cùng vẫn nhụt chí mà quyết định từ bỏ.
Qua một lát, Vân Li nhìn thấy Phó Chí Tắc cũng lấy điện thoại ra, mở WeChat rồi lướt xuống. Mục thông tin cơ bản đều ghi chú đầy đủ tên. Bao gồm cả những người ở trên, Từ Thanh Tống có thể xem là một trong những cháu ngoại trai của anh.
cháu ngoại trai: con của chị/ em gái
Vân Li không dám nhìn lén, nghiêng đầu, giả vờ nhìn cảnh sắc của khuôn viên.
Không ít học sinh kết bè kết phái, bên tai cãi cọ ồn ào, xung quanh cũng náo nhiệt. Ngay lúc này, cô nghe thấy Phó Chí Tắc lên tiếng, ngữ khí như con mèo phơi nắng, lười biếng: “Cô tên gì?”
Vân Li nghe tiếng nhìn lại, bắt gặp ánh mắt của Phó Chí Tắc.
Cô không rõ có phải anh đang nói chuyện với cô không, do dự mà hỏi: “Cái gì?”
Phó Chí Tắc lặp lại: “Tên của cô.”
Không biết tại sao đột nhiên anh lại hỏi cái này, Vân Li có chút khẩn trương: “Ừm, tôi tên là Vân Li…” Không cẩn thận còn cắn được đầu lưỡi, “… Li.”
Rồi sau đó, cô lại bổ sung: “Li Mễ Li.”
Phó Thức Tắc gật đầu, không nói gì.
Hoàn toàn không biết cái tình huống gì đây, đại não Vân Li vẫn đang trong tình trạng ngừng hoạt động. Ngay sau đó, cô nhìn thấy Phó Chí Tắc click mở cửa sổ trò chuyện WeChat của cô, đoạn lịch sử trò chuyện xấu hổ lại hiện ra trước mặt cô.
Vân Li cảm thấy đau đầu, lại thấy đầu ngón tay Phó Chí Tắc chuyển động, click mở cửa sổ sửa chữa ghi chú.
Vân Li hiểu được.
Hóa ra là sửa ghi chú lại cho cô.
Hai người ngồi rất gần nhau, cô có thể thấy rõ ràng hàng lông mi khẽ nâng trên đôi mắt của Phó Chí Tắc, không có nếp nhăn trên làn da trắng.
Ngoài mặt mày tối tăm, Phó Chí Tắc hoàn toàn là một thiếu niên tuấn dật xuất trần.
Vẻ mặt anh vân đạm phong khinh, thoạt nhìn không quan tâm đến tin nhắn cô gửi.
Vân Li cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng cũng có chút thất vọng, tiện đà thu hồi tầm mắt, cố gắng không suy nghĩ thêm, lại nhìn phong cảnh bên ngoài xe.