Như Nguyệt Như Thu

Chương 47



Dưới đài ầm ĩ một mảnh, chen, tranh cãi ầm ĩ, có người nhìn lên ngôi cao nóng lòng muốn thử, có người lại – lộ ra bộ dáng không hề hứng thú, cũng có người đối với ngôi cao kia trông đã khiếp sợ.

Giang Hải Minh nhìn thấy dưới đài cảnh tượng náo nhiệt như thế, lại cùng chưởng môn các phái liếc mắt nhìn nhau một cái, dùng nội lực cất cao giọng nói:“Lúc này, ta tuyên bố đại hội võ lâm chính thức bắt đầu, hy vọng có thể tìm ra một tân  minh chủ.” Kỳ thật, ba năm nay vị trí võ lâm minh chủ không biết vì sao vẫn trống, bởi vậy trên giang hồ mới phần lớn là do Nhất trang lầu hai nhị thế gia cầm đầu, mà lần này lại thuận theo Nhất trang lầu hai nhị thế gia đề nghị, mở đại hội võ lâm tìm ra môt tân minh chủ xuất sắc, nhanh chóng diệt trừ Thiên tà giáo.

“Nếu anh hùng hảo hán ở đây có hứng thú , có thể lên võ đài, người cuối cùng thắng cuộc chính là minh chủ của chúng ta.” Giang Hải Minh nhìn thấy  rất nhiều người đã muốn lên võ đài, âm thầm gật đầu, ngồi xuống vị trí, chuyên chú nhìn trên đài.

Một người vận y phục màu nâu, bộ dạng một đại hán, trong tay cầm theo đại đao nhảy lên võ đài, cười ha ha,“Ai muốn thử xem sức mạnh của đại đao trong tay ta, cứ việc đi lên!” Nói xong, lại là một trận cười to.

Một nam tử y phục màu xám,  tay mang theo binh khí trường mâu tương tự, khinh miệt liếc mắt nhìn nam nhân thô lỗ trước mặt,“Ta sẽ lãnh giáo một chút  đại đao trong tay ngươi.”.

Nói xong, nam tử y phục màu xám liền bắt đầu tấn công, trường mâu đâm thẳng vào nam tử kia, khiến hắn phải nâng đao ứng phó khí thế ào ạt công kích.

Trên giang hồ môn phái vô luận lớn nhỏ, ở gần vị trí chủ chủ vị luôn có vị trí thuộc về mình, ngoại trừ những người không môn không phái. Đương nhiên  danh dự, địa vị ở trên giang hồ càng cao thì vị trí quan sát càng rõ ràng.

Ngồi nhìn thấy trên đài đánh nhau, phía sau mũ sa Nguyệt Thu Triệt nhàm chán ngáp một cái, trong lòng cảm thấy cực kỳ uể oải. Người trên đài đánh nhau đối với hắn mà nói thật sự là giống mấy đứa trẻ chơi đùa, ít nhất cũng nên phấn khích một chút chứ, chính là chiêu thức đó, động tác kia, thật sự là không có hứng thú a.“Đại hội võ lâm chỉ như vậy sao?” Không dấu thất vọng hỏi.

Đông Phương Thiên hì hì cười,“Vậy còn có thể thế nào, không phải là người trên đài đánh tới đánh lui, xem ai có thể thắng sao?”.

Đông Phương Mạch nghe ra ngữ khí của Nguyệt Thu Triệt tựa hồ có điểm không thú vị, kiên nhẫn giải thích nói:“Đại hội võ lâm thường tổ chức trong ba ngày, hai ngày đầu đều là thân thủ bình thường, về phần chân chính có thực lực chủ yếu ngày thứ ba mới bắt đầu lên võ đài.”.

“Cho nên a, đến ngày thứ ba mới có cao thủ để xem a! Thật nhàm chán!” Hàn Tinh lớn tiếng cảm thán nói, đối với ánh mắt trách cứ của hàn Kiếm vờ như không thấy.

“Các ngươi đều ở ngày thứ ba mới đấu?” Nguyệt Thu Triệt thản nhiên hỏi, nghĩ thầm bằng thân phận của bọn hắn ở trên giang hồ, đáng lẽ nên lên võ đài mới đúng.

Bắc Đường Hạo buông tay chưởng,“Ta đối với ngôi vị võ lâm minh chủ này không có hứng thú, hơn nữa Bắc Đường thế gia chúng ta cũng có cha ta tham gia! Chính là Đông Phương sẽ không giống , ha ha ~~” Cùng với vài tiếng cười vui sướng khi người gặp họa cười.

Đông Phương Mạch bất đắc dĩ cười,“Ta lần này đại diện cho Đông Phương Thế Gia tham chiến, đây là khó tránh khỏi .”.

Hàn Tinh bỗng nhiên hai mắt sáng ngời, hưng phấn nói: “Dương Vũ, không bằng ngươi tham gia đi, chúng ta lần trước chỉ là mới biết đến thuật dịch dung, độc thuật cùng khinh công của ngươi, còn chưa có chứng kiến  qua võ công của ngươi mà, ngươi nhân cơ hội lần này cho ta xem một chút đi. Các ngươi cũng đều rất tò mò, đúng không?”.

Đông Phương Mạch, Bắc Đường Hạo cùng Đông Phương Thiên không hẹn mà cùng gật đầu, trong mắt đều toát ra chờ đợi. Nhất trang lầu hai nhị thế gia, Vũ Đương, Thiếu Lâm cùng Cái Bang bởi vì ở trên giang hồ địa vị cao, cho nên vị trí tầm nhìn tốt nhất, hơn nữa lại ở cùng phương hướng, nội lực cao thân, tự nhiên là có thể đem động tĩnh xung quanh nghe được rõ ràng, đương nhiên kể cả tranh luận tại vị trí của Đông Phương Thế Gia.

Một thiếu niên nhỏ nhắn như thế, ngoại trừ độc thuật thì thuật dịch dung cùng khinh công đều làm cho ba người kiệt xuất kia sợ hãi, mọi người đối với người thần bí này tò mò càng ngày càng lớn.

Giang Hải Minh cao giọng cười,“Giang hồ nhiều nhân tài kiệt xuất, Phong thiếu hiệp, có muốn lên võ đài thử một lần?”.

“Không có hứng thú!” Nguyệt Thu Triệt thản nhiên phun ra ba chữ.

“Khẩu khí của Phong thiếu hiệp thật lớn a, nói vậy võ công tất là cực kỳ lợi hại, mới có thể đem Nhất trang lầu hai nhị thế gia chúng ta  không để vào mắt!” Liễu Tương Vân châm chọc nói.

Đối  với Liễu Tương Vân, trong lòng Nguyệt Thu Triệt vốn tồn tại băn khoăn, cho nên áp dụng thái độ nhắm mắt làm ngơ, mắt điếc tai ngơ.

“Phong thiếu hiệp, tuy nói ngươi là bằng hữu của khuyển tử, nhưng cũng không  thể thất lễ với tiền bối như vậy!” Bắc Đường Giản tỏ vẻ mặt nghiêm nghị, có điểm nổi giận nói.

“Ngươi là phụ thân của Bắc Đường sao?” Nguyệt thu triệt thản nhiên hỏi.

“Nga, đúng vậy.”Đối với lời nói này cảm thấy nghi hoặc, nhưng Bắc Đường Giản vẫn vô thức đáp lời.

“Ta đây không cần dạy dỗ.” Coi thường tức giận càng ngày càng lớn của Bắc Đường Giản, chỉ nhìn Bắc Đường Hạo, hơi hơi vuốt cằm.

“Ngươi… …” Bắc Đường Giản bị thiếu niên trước mắt chọc giận đến nói không ra lời, vừa định khai mắng, Bắc Đường Hạo lập tức chạy tới ở bên tai Bắc Đường Giản nhẹ giọng nói:“Cha, ngươi không phải muốn thử xem Cấm khẩu đi? Đến lúc đó cũng đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi.” Xấu hổ nhìn mọi người đang chăm chú vào chính mình, một bên cười nói, một bên lại nói nói mát.

“Chẳng lẽ ta sẽ sợ hắn!” Bắc Đường Giản như nhịn không được giận dữ hét.

“Ta có không có nói như vậy.” Bắc Đường Hạo nhỏ giọng nói thầm.

Hàn Kiếm nhìn thấy không khí càng ngày càng liệt, cười nói với Bắc Đường Giản:“Bắc Đường chưởng môn, chúng ta phải tin tưởng ánh mắt hài tử của mình.”.

“Cha, nhĩ hảo thâm minh đại nghĩa nga!” Hàn Tinh bật người lộ ra bộ dáng cảm kích, rơi nước mắt.

“Ngươi này hồn tiểu tử!” Hàn kiếm bật cười nói, trong lòng cảm thán: Chỉ mong ánh mắt Tinh tốt, hy vọng thiếu niên trước mắt không phải người Thiên tà giáo, chính là vì sao người đó dụng độc xuất thần nhập hóa như vậy mà? (hồn tiểu tử = tiểu tử ngu ngốc)

Bắc Đường Giản như bị Hàn Kiếm đẩy xuống dưới bậc thang, hơn nữa con của mình lại ở bên tai toái toái niệm niệm, đành phải cố nén trụ tức giận trong lòng, nếu để ta tìm được cơ hội, Dương Vũ Phong, ngươi chờ coi!

“Chắc là hiện tại người đang tỷ thí ở trên đài võ công thấp kém, không vừa mắt Phong thiếu hiệp, Phong thiếu hiệp mới như thế đi?” LiễuThanh Vân cười nói.

Liễu Tương Vân cố ý đem sự trầm mặc của Nguyệt Thu Triệt giống như cam chịu, cười duyên nói:“Chúng ta đây liền chờ mong Phong thiếu hiệp hôm nào biểu hiện !”.

Nguyệt Thu Triệt cũng không có phản bác, nhìn những người đang luận võ, cảm thấy buồn ngủ, bỗng nhiên nhãn tình sáng lên.

Thúy y thiếu nữ chậm rãi dừng lại ở trước người Nguyệt Thu Triệt, nở nụ cười, ánh mắt linh động, tuy rằng không phảilà mỹ nữ giống Liễu Tương Vân, nhưng là toát ra vẻ hoạt bát sinh động không khỏi khiến mọi người bị cuốn hút. Chính là, tuyệt đại đa số mọi người đem lực chú ý tập trung ở võ đài, cho nên cũng không có rất nhiều người chú ý tới nơi này đột nhiên xuất hiện nữ tử.

Giang Hải Minh, Bắc Đường Giản nghi hoặc nhìn, suy nghĩ tới thân phận của nữ tử, dù sao không phải mọi người đều có thể đến được vị trí của bọn hắn, chỉ có người của Nhất trang lầu hai nhị thế gia hoặc là bằng hữu mới có thể đến nơi đây. Chính là nhìn cử chỉ của nữ tử, chắc chắn có quan hệ với Dương Vũ. Đang lúc tất cả mọi người do dự muốn mở miệng, Hàn Tinh liền giải đáp nghi hoặc.

“Nguyệt Tinh, tại sao ngươi tới nơi này?” Hàn Tinh cười, hỏi nữ tử trước mắt đang mang vẻ mặt tràn ngập ý cười.

“Nguyệt Tinh vấn an các vị công tử!” Hướng về vị trí Đông Phương Thế Gia hành lễ, lại đối với những chưởng môn, trang chủ xung quanh giống như nhìn mà không thấy, thậm chí không thèm liếc mắt một cái.

“Có chuyện gì?” Câu hỏi xuất từ trong miệng Nguyệt Thu Triệt.

“Chủ nhân bảo Nguyệt Tinh tới gọi ngài, nói ngài khẳng định đã nhàm chán muốn chết.” Còn che miệng cười.

“Ân, đi thôi!” Chính mình cũng rất nhớ phụ thân mà, chính mình cũng tính toán một chút nữa đi tìm hắn, Nguyệt Tinh đến đây tốt lắm. Nói xong, liền đứng lên muốn rời đi.

“Ta cũng muốn đi!” Hàn Tinh theo vị trí của mình nhảy lên, hô lớn.

“Thật sự thực xin lỗi, chủ nhân chúng ta không có kêu bất luận kẻ nào.” Hướng về phía Hàn Tinh cười xin lỗi.

“Các ngươi có thể về Sơn Tuyết trang, ta sẽ về trước.” Đưa lưng về phía đám người Đông Phương Mạch, Nguyệt Thu Triệt thản nhiên nói, sau đó ly khai.

Nguyệt Tinh vội vàng đuổi theo Nguyệt Thu Triệt, nhợt nhạt cười,“Nguyệt Tinh cáo từ .”.

Đợi cho Nguyệt Thu Triệt rời đi, Giang Hải Minh nhìn Đông Phương Mạch hỏi: “Không biết nàng kia là người phương nào?”.

Mỉm cười,“Nàng là nha hoàn của Dương Vũ.”.

Nữ tử như thế, lại là một nha hoàn, đối với thân phận của Dương Vũ Phong, mọi người lại càng thêm tò mò.

“Chủ nhân có dạng gì, thì có dạng hạ nhân như vậy!” Liễu Tương Vân châm chọc nói.

Đám người Bắc Đường nghe nói như vậy, nhất thời một trận sôi gan, chứng kiến bằng hữu của mình bị người khác châm chọc như thế, muốn không tức giận cũng khó, tuy nói Dương Vũ  nhất định sẽ không đem lời nói của Liễu Tương Vân để ở trong lòng, vẫn là tức giận không chịu nổi. Nhưng lại ngại thân phận, cái gì cũng không có thể nói, không thể làm, cảm giác thập phần uất ức!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.