Như Nguyệt Như Thu

Chương 20



Nguyệt Như Tuyết chậm rãi mở hai mắt, nhìn thoáng qua Nguyệt Thu Triệt đang ngủ say, lại nhìn ra  bên ngoài, phỏng chừng đã đến giữa trưa, cũng nên thức dậy, hơn nữa Triệt nhi chắc cũng đã đói bụng. Vì thế cười tà mị, chậm rãi hôn lên bảo bối đang ngủ say, xâm nhập đầu lưỡi, khuấy động người đang ngủ.

“Ân…Ân…” Bảo bối đang say ngủ phát ra một tiếng rên, dần dần mở hai mắt.

Nguyệt Như Tuyết chậm rãi rời đi, ôn nhu cười nói: “Sớm an, Triệt nhi.”

Cuối cùng thấy rõ ràng trước mắt mình là khuôn mặt hoan hỉ của phụ thân, Nguyệt Thu Triệt cũng trưng ra khuôn mặt tươi cười: “Sớm an, phụ thân.” Nhưng lại nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, khuôn mặt không tự chủ được liền đỏ lên, ngượng ngập nói: “phụ thân, tối hôm qua ta…Chúng ta….”

“Tối hôm qua Triệt nhi gọi tên phụ thân thật nhiệt tình a, như thế nào lập tức liền quên tên phụ thân vậy! Gọi lại cho phụ thân nghe một chút. Phụ thân thích Triệt nhi gọi tên phụ thân.” Nguyệt Như Tuyết nhìn thấy mặt Nguyệt Thu Triệt ngày càng đỏ, tiểu đông tây này thật dễ thẹn thùng mà!   (tiểu đông tây = vật nhỏ đáng yêu)

“Tuyết, sớm an.” Nguyệt Thu Triệt ngượng ngập nói, lại thấy Nguyệt Như Tuyết càng ôn nhu tươi cười, liền lập tức nói thêm: “phụ thân, cũng không thể gọi Tuyết mà không gọi phụ thân được?”

“Vừa gọi phụ thân lại vừa gọi Tuyết, vậy phải gọi thế nào a? Tuyết phụ thân? Phụ thân Tuyết? Đều rất khó nghe nga!” Nguyệt Như Tuyết cau mày nhìn Nguyệt Thu Triệt.

Nhìn thấy biểu cảm như thế của Nguyệt Như Tuyết, Nguyệt Thu Triệt buột miệng cười, lại vỗ vỗ lên đầu Nguyệt Như Tuyết, sau đó thở dài nói: “phụ thân thật ngu ngốc nga! Ý của Triệt nhi là có lúc Triệt nhi sẽ gọi phụ thân, có lúc lại gọi Tuyết, bởi vì Triệt nhi muốn cho mọi người biết Tuyết là phụ thân của Triệt nhi thôi!”

“Nga, lá gan Triệt nhi ngày càng lớn, dám mắng phụ thân ngu ngốc, xem phụ thân trừng phạt ngươi như thế nào!” Nguyệt Như Tuyết hung ác nói, nhưng không cách nào che dấu sủng nịnh cùng vui mừng, hướng Nguyệt Thu Triệt mà hạ ma chưởng.

“A, không cần, phụ thân!” Nguyệt Thu Triệt lập tức trốn tránh, lại quên hôm qua đã vận động quá độ, cả người mệt mỏi vô lực, kêu lên một tiếng đau đớn, thuận thế ngã vào lòng Nguyệt Như Tuyết, đấm đấm lên ngực phụ thân nói: “Đều là Tuyết làm hại!”

“Đúng rồi, phụ thân thiếu chút nữa đã quên, ngày hôm qua Triệt nhi đã là người của phụ thân.” Nguyệt Như Tuyết vui mừng nói.

“Tuyết cũng là người của Triệt nhi mà!” Nói xong, Nguyệt Thu Triệt mới ý thức được mình vừa nói gì, liền đỏ mặt.

“Đúng vậy, Tuyết cũng là người của Triệt nhi.” Nhìn tiểu mĩ nhân đang tựa vào mình, thanh âm Nguyệt Như Tuyết càng thêm ôn nhu.

“Nhưng về sau Tuyết không được thích người khác.” Tuy rằng thẹn thùng nhưng Nguyệt Thu Triệt vẫn mãnh liệt nói.

Không thể tưởng tượng được Triệt nhi đối với chính mình lại độc chiếm mạnh như vậy, trong lòng thập phần vui mừng, “Ta chỉ yêu một mình Triệt nhi nga!”

“Nga, vậy về sau Tuyết không được đến Thủy Các nữa…” thanh âm Nguyệt Thu Triệt có điểm quật cường lại có điểm bất an.

“Hảo, có Triệt nhi, Tuyết cam đoan không tìm những người khác, được không?” Ôm chặt bảo bối đang bất an, Nguyệt Như Tuyết ôn nhu vuốt ve tấm lưng trắng nõn.

“Triệt nhi yêu nhất Tuyết, cũng yêu nhất phụ thân.” Nghe được Nguyệt Như Tuyết nói như vậy, trong lòng Nguyệt Thu Triệt liền cảm thấy ngọt ngào.

Tiếp tục chìm đắm vào khung cảnh lãng mạn, cho đến lúc Nguyệt Thu Triệt phát hiện ánh mắt nóng bỏng của Nguyệt Như Tuyết nhìn mình, mới ý thức được lúc này bản thân đang ngồi trên người phụ thân, tư thế cực kì ám muội. Hơn nữa, bởi vì động tác lúc nãy, chăn bông cơ hồ đã ly khai thân thể, có thể nhìn thấy trên người dấu hôn khắp mọi nơi, tạo nên hương vị *** mị, xinh đẹp.

Mặt nhất thời giống như bị hỏa thiêu, lại thấy Nguyệt Như Tuyết không ngại ngùng chăm chú nhìn chính mình, Nguyệt Thu Triệt phẫn hận đẩy phụ thân ra, muốn xuống giường mặc quần áo, không ngờ chân mới chạm xuống đất liền muốn ngã xuống. May mắn Nguyệt Như Tuyết nhanh tay lẹ mắt, ôm lấy bảo bối sắp tiếp xúc với mặt đất.

“Triệt nhi hôm nay muốn làm gì thì nói phụ thân giúp. Bây giờ phụ thân giúp Triệt nhi mặc quần áo, sau đó rửa mặt chải đầu, hôm nay chúng ta ở trong phòng ăn cơm được không?” Nguyệt Như Tuyết vỗ về khuôn mặt Nguyệt Thu Triệt, ôn nhu hỏi.

Nghĩ đến thân thể của chính mình, Nguyệt Thu Triệt đành bất đắc dĩ gật đầu.

Giúp Nguyệt Thu Triệt mặc quần áo xong, liền phân phó Nguyệt Trúc cùng Nguyệt Tinh đã sớm đợi ngoài cửa tiến vào.

Hai người rất nhanh rửa mặt chải đầu xong, chờ Nguyệt Ting mang cơm trưa đến, Nguyệt Như Tuyết liền phân phó hai nàng lui đi, chính mình ôm bảo bối vào lòng uy cơm, thỉnh thoảng trao đổi vài nụ hôn ngọt ngào.

———————————————-

“Uy, Nguyệt Trúc, ngươi có thấy hay không, trên cổ Thiếu chủ….” Trên đường trở về, Nguyệt Tinh hỏi Nguyệt Trúc đi bên cạnh mình, trên mặt là một mảnh đỏ ửng.

“Ngươi nói là dấu hôn a, ai có thể làm ngoài Cung chủ?” Nguyệt Trúc thản nhiên nói, giống như đây là chuyện  thiên kinh địa nghĩa….        (Thiên kinh địa nghĩa = bình thường, hiển nhiên)

“Nhưng, Cung chủ và Thiếu chủ là nam, hơn nữa lại là phụ tử….” Nguyệt Tinh chần chừ nói.

“Người ở Nguyệt Thanh cung sẽ không để ý đến điều này, chúng ta đều hi vọng Cung chủ và Thiếu chủ được hạnh phúc, không phải sao.”

“Cũng đúng, dù sao đối với chúng ta thì bọn họ hạn phúc là trọng yếu nhất, hơn nữa Cung chủ và Thiếu chủ thật xứng đôi nga, một người xinh đẹp lại lành lùng, một người thì ôn nhu!” Nguyệt Tinh sùng bái nói, một chút cũng không giống với bộ dáng thẹn thùng và chần chừ vừa rồi.

Nguyệt Trúc buồn cười nhìn phản ứng của Nguyệt Tinh, liền đi nhanh lên phía trước, nàng phải đem tin tốt lành này thông báo cho Đường chủ cùng Lâu chủ, dù sao bọn hắn cũng đã sớm nhìn ra cảm tình của Cung chủ đối với Thiếu chủ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.