Như Nguyện

Chương 2



Nhà hàng tư nhân có không gian trang nhã, mỗi phòng đều tràn ngập cây xanh khổng lồ, những bức tường cách âm màu xanh lá cây yên tĩnh và riêng tư.

Lâm Diệu căng chặt cằm,không nói một lời, đi theo Thẩm Hàm Xuyên đến chỗ ngồi.

Người đối diện có vẻ cũng chú ý tới sự khẩn trương của cô, sau khi ngồi xuống, kể lại những gì mình đã thấy trên đường tới đây.

Anh vẫn mỉm cười, trong mắt có ánh sáng.

Lâm Diệu liếc mắt nhìn, liền thấy Thẩm Hàm Xuyên ngồi ở bên cửa sổ, khuôn mặt bị ánh sáng nhàn nhạt che mất một nửa. Đầu óc Lâm Diệu như ngừng hoạt động, cụp mắt xuống nghiên cứu logo chữ cái trên bộ dụng cụ ăn trong tay.

Giọng nói Thẩm Hàm Xuyên nhẹ nhàng, âm thanh tao nhã, lời nói không nhanh cũng không chậm, cách phát âm và ngắt quãng vừa phải, nhưng không cứng nhắc, khiến người ta có cảm giác anh đang giao tiếp với đối phương một cách chân thành.

Lâm Diệu rất thích giọng nói và cách nói chuyện của anh, nhưng anh nói cái gì, một chữ cô cũng không nghe lọt tai.

Âm thanh từ từ chảy vào tai cô như suối nước, thoải mái len lỏi rồi chảy ra từ đầu bên kia.

Cô không có cảm giác nào khác ngoại trừ cảm giác “thoải mái dễ chịu” và cảm giác nóng lên ở tai.

Lâm Diệu bối rối, cầm chiếc ly màu xanh lá cây có chút nặng nề với kiểu dáng độc đáo, hạ mắt xuống, liên tiếp uống nước.

Cô muốn ngước lên, muốn ngẩng đầu lên, nhìn anh chằm chằm, nhìn điên cuồng. Nhưng cô lại giống như một con mèo bị kẹp cổ, đầu cúi xuống không thể cử động.

Người mà cô yêu từ cái nhìn đầu tiên cách đây 5 năm bất ngờ từ trên trời rơi xuống, cô vui mừng khôn xiết nhưng lại trở nên “Cận hương tình khiếp*”

*Cận hương tình khiếp: lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng.

“Các món ăn mỗi ngày trong nhà hàng nhỏ này đều được cố định nên chúng ta chỉ cần đợi thôi. Nhưng cũng có một thực đơn bổ sung. Em có muốn thử món nào khác không?” Anh đưa thực đơn tới.

Lâm Diệu sửng sốt hai lần.

Một lần là khi cô nhận thấy rằng lúc anh đưa thực đơn tới đã cẩn thận xoay hướng của thực đơn. Một lần khác, khi cô cầm thực đơn lên đã nhìn thấy bàn tay anh vẫn chưa rút lại.

Cổ tay sạch sẽ và trắng nõn, hai đường xương rõ ràng trên cổ tay hơi nhô lên do lực khi đưa đồ vật và bị dây đeo đồng hồ cắt đứt.

Màu sắc bên trong của mặt đồng hồ là màu xanh lá cây nhẹ nhàng và có họa tiết. Một chiếc đồng hồ rất độc đáo phù hợp với khí chất của người đàn ông. Về phần nhãn hiệu, Lâm Diệu căn bản không để ý, ánh mắt cô dán chặt vào chiếc vòng tay bện màu xanh đỏ thoát ẩn thoát hiện dưới đồng hồ của anh.

Thẩm Hàm Xuyên chú ý tới ánh mắt của cô, thu tay lại rồi mỉm cười chống hay tay lên mặt bàn.

Tay áo trượt xuống một chút, chiếc vòng tay gắn vào đồng hồ cũng trượt nhẹ, để lộ toàn bộ diện mạo của nó.

Một sợi dây rất bình thường, thậm chí có phần bạc màu, tổng cộng quấn khoảng ba vòng, ba sợi dây màu đỏ và xanh lá cây được buộc chặt với nhau bằng một miếng kim loại nhỏ giống như một huy hiệu.

Mảnh kim loại đầy màu sắc này…

Lâm Diệu suy nghĩ hồi lâu, chợt nhớ ra, kinh ngạc ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt Thẩm Hàm Xuyên.

Đôi mắt tươi cười của anh đang nhìn cô, không che không đậy, cũng không né tránh, đôi mắt dịu dàng và thẳng thắn lặng lẽ nhìn cô qua hai tay đang giơ lên.

Dường như có ngàn lời muốn nói trong đôi mắt ấy nhưng vẫn kiên nhẫn im lặng không nói, thoải mái chờ đợi cô lên tiếng hỏi han.

Mảnh màu nhỏ đó chính là huy hiệu kỷ niệm được Bảo tàng Khoa học và Công nghệ ra mắt cách đây 5 năm.

Hơn nữa, sợi dây màu xanh đỏ trên cổ tay anh không phải là vòng tay mà là một sợi dây buộc, sợi dây buộc cô đưa cho anh ngày hôm đó.

Lâm Diệu nhớ lại buổi chiều năm năm trước, trong một góc phòng triển lãm ngột ngạt của Bảo tàng Khoa học và Công nghệ.

Các ký tự chữ Hán từ các thời kỳ khác nhau trôi nổi trên màn hình cảm ứng khổng lồ, màu vàng, lộn xộn không theo quy tắc nào, giống như con sứa trong bể cá, trôi chậm rãi.

Phòng Triển lãm sự tiến hóa của Hán tự của Bảo tàng Khoa học và Công nghệ đã triển khai một dự án tương tác trên màn hình lớn, người tham gia triển lãm có thể xem quá trình tiến hóa lịch sử của các văn tự cụ thể bằng cách chạm vào các ký tự trên màn hình.

Lý do Lâm Diệu đến đây là vì giáo viên của cô, Đồng lão tiên sinh, một nhà thư pháp, đã đặc biệt viết thư pháp cho cuộc triển lãm đặc biệt này. Lâm Diệu là đệ tử cuối cùng của ông nên rất tò mò về việc thư pháp của thầy cô sẽ được trình bày bằng công nghệ cao như thế nào.

Hội trường đặc biệt về sự tiến hóa của Hán tự nằm ở góc hẻo lánh nhất của tầng 1 bảo tàng Khoa học và Công nghệ, với ánh đèn mờ ảo, tương tác đơn giản, lại không bố trí người hướng dẫn nền dù có khách tham quan thì cũng đều sẽ rời đi sau khi liếc nhìn những ký tự nổi trên màn hình lớn.

Trong một thời gian dài, người duy nhất trong phòng triển lãm này chỉ có Lâm Diệu và con gấu là linh vật của Bảo tàng Khoa học và Công nghệ, thỉnh thoảng vẫy tay và nhảy lên một cái.

Lâm Diệu dừng lại trước màn hình một lúc lâu.

Cô liên tục chạm vào các chữ kia, dần dần tìm ra cách chơi chúng.

Sau khi bấm vào một ký tự tiếng Trung, trên màn hình sẽ xuất hiện cách phát âm của chữ đó và cách viết hiện tại của nó, sau đó màn hình sẽ hiện ra các câu hỏi để kiểm tra. Chẳng hạn như hỏi xem bạn có tìm được cách viết theo thể chữ Thảo* của ký tự này trong một đống các ký tự chữ hán trôi nổi hay không.

Lâm Diệu chơi đến quên cả trời đất, cũng bởi vì động tác của cô đã thu hút một nhóm học sinh tiểu học.

Lâm Diệu chỉ cho nhóm học sinh cách chơi, còn thân thiết giải thích cho bọn nhóc về sự tiến hóa của kiểu chữ.

“Đây là tiếng Trung phồn thể với một vạn ký tự.” Cô trả lời câu hỏi của một đứa trẻ.

“Cái này sao? Đây là từ gui (归), là chữ về trong trở về.” Lâm Diệu chỉ cho bọn nhóc nhìn.

Sau khi chạm vào nó, nhiều ký tự “gui” với nhiều hình dạng khác nhau xuất hiện trên màn hình.

“Vậy chúng ta đi tìm xem thể chữ Liễu* của từ “gui” ở đâu nào!” Lâm Diệu tự giác đóng vai giáo viên.

Với sự dẫn dắt một cách tự nguyện của Lâm Diệu, người có kiến ​​thức chuyên môn về thư pháp, các em nhỏ rất nhiệt tình và trả lời câu hỏi một cách nghiêm túc hơn so với trên lớp.

Tuy nhiên, khi số lượng người ngày càng tăng, phòng triển lãm dần trở nên ngột ngạt.

Lâm Diệu lau mồ hôi trên trán, cầm bảng tên kỷ niệm mua ở cửa hàng quà tặng của Bảo tàng Khoa học và Công nghệ rồi tự quạt cho mình.

Một đứa trẻ nhìn thấy tấm bảng tên kỷ niệm của cô, nghiêng đầu đọc to dòng chữ cô viết trên đó: “Tên… Lâm, tên tiếng Anh… Thiểm Thiểm Phát Quang**… Chị ơi, chữ này có nghĩa là gì ạ?”

** [闪闪发光] (mình không biết để như kia có đúng không, nếu mọi người thấy sai có thể bảo mình nha.)

“Không có gì thú vị, chị chỉ tùy tiện điền vào mà thôi.” Lâm Diệu chỉ vào mấy chữ trên bảng tên của mình, “Kiểm tra em một chút, ngẫm lại bí quyết chị vừa dạy em, chữ “Lín” này của chị, các em có thể tìm ra chữ “Lín” theo thể chữ Âu* không?”

Cô bấm vào màn hình, dùng ngón tay viết chữ “Lín” lên trên, phụ huynh phụ trách dẫn đội nhìn thấy liền khen: “Chữ thật đẹp!”

Các phông chữ khác nhau của “Lín” xuất hiện trên màn hình.

Nhóm học sinh tiểu học ngước mặt lên cẩn thận tìm kiếm, một đứa trẻ thông minh ngẫu nhiên đoán được mấy cái, nhưng không có cái nào đúng.

“Hãy nghĩ mà xem, đặc điểm của kiểu chữ Âu là-“

Những từ nét chữ rất có lực, có thể áp dụng nhiều cách thức khi vẫn còn quá trừu tượng đối với trẻ em.

Lâm Diệu ngẩng đầu lên và nhìn ở phía trên bên trái. Nếu không đưa ra câu trả lời đúng, sự hứng thú của bọn nhóc sẽ giảm dần.

Ngay lúc Lâm Diệu chuẩn bị nhón chân chỉ ra đáp án chính xác, một bàn chân gấu lông xù màu nâu xuất hiện trong tầm mắt cô, lặng lẽ chỉ vào góc trên bên trái.

“Trả lời đúng!” Lâm Diệu nhìn con gấu bông.

Đây là linh vật do Bảo tàng Khoa học và Công nghệ ra mắt dành cho trẻ em, là một chú gấu có màu nâu, đội một chiếc mũ nhỏ màu đỏ, trên bụng có in dấu chấm hỏi, cao, tròn trịa với nụ cười ngốc nghếch.

Tên chính thức của linh vật này có vẻ là Vấn Hào Khoa Khoa?

Bên trong linh vật có người,

“Còn Lín theo thể Triệu* thì sao?” Lâm Diệu hỏi tình nguyện viên ở bên trong chú gấu kia.

Con gấu lùi lại vài bước, đỡ chiếc mũ chùm đầu nhìn lên màn hình, sau đó nhanh chóng chạy bước nhỏ về phía bên phải, xoay người chỉ vào góc dưới.

Đúng lần nữa!

Người này thật sự có hiểu biết!

Lâm Diệu rất hưng phấn, quay sang nói với các học sinh tiểu học: “Gấu Vấn Hào đã trả lời đúng hai câu hỏi rồi, các em phải cố gắng lên!”

Không khí sôi nổi đến nỗi các em thi nhau trả lời các câu hỏi, khí thế ngất trời.

Lâm Diệu không ngừng quạt quạt lau mồ hôi.

Cũng chính vì bọn trẻ làm ồn ào phòng triển lãm nên nhân viên công tác đã đến xem, sau khi phát hiện máy lạnh có vấn đề thì chạy tới chạy lui bàn bạc cách xử lý.

Cuối cùng, nhân viên Bảo tàng Khoa học và Công nghệ đã mang một xe chở đầy nước khoáng đến phát cho mọi người trong phòng triển lãm.

“Tôi thực sự xin lỗi vì đã ảnh hưởng đến trải nghiệm tham quan của mọi người. Chúng tôi chắc chắn sẽ nhanh chóng khắc phục sau khi triển lãm kết thúc…”

Lâm Diệu mở nắp chai uống một ngụm, khóe mắt thoáng nhìn thấy con gấu.

Con gấu rõ ràng đã không còn sung sức như vừa rồi.

Cô mặc váy ngắn cũng cảm thấy nóng, với lớp vải dày như vậy của bộ đồ gấu, người bên trong chắc chắn còn nóng hơn.

Lâm Diệu lại đến xin nhân viên một chai nước.

“Cậu cũng nên uống một chút đi.”

Cô đưa nước ra, chú gấu xua tay, chỉ vào mình rồi lắc đầu.

Anh ta không được phép cởi mũ và uống nước khi làm việc.

Bên cạnh có một cô bé “lạch cạch” mở bình nước của mình, bím tóc đuôi ngựa quét qua chân Lâm Diệu, nghiêng đầu nhìn con linh vật.

“Tại sao Vấn Hào Khoa Khoa không uống nước? Khoa Khoa không nóng sao?”, cô bé hỏi.

Sau khi nhìn thấy dây đeo bình nước của cô bé, Lâm Diệu nảy ra một ý tưởng.

Cô tháo dây đeo trên cổ, gỡ bảng tên trên đó ra rồi vòng dây vài vòng tạo thành nút buộc chai nước lên và treo lên tay trái của con gấu.

“Sau khi đám nhóc này giải tán, cậu liền lấp trong góc uống chút nước.” Lâm Diệu thấp giọng nói.

Con gấu dùng tay còn lại vụng về quay sang một bên, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cô.

Qua khe hở trước miệng bộ đồ con gấu, có thể nhìn thấy tấm bảng kỷ niệm được kẹp trên cổ áo của cô gái, trên đó có viết hai dòng chữ rồng bay phượng múa rất đẹp:

Lâm

Thiểm Thiểm Phát Quang

Sau đó, Lâm Diệu theo bọn trẻ đến các phòng triển lãm khác, sau khi cô tạm biệt các học sinh và một mình tham quan tất cả các phòng triển lãm của Bảo tàng Khoa học và Công nghệ, cũng đã gần đến lúc bảo tàng đóng cửa.

Lâm Diệu từ nhà vệ sinh tầng hai đi ra, mở ba lô nhỏ, lấy thẻ tàu điện ngầm ra, đứng trước thang cuốn, thoáng thấy linh vật gấu đang cởi mũ trùm đầu, ngẩng đầu uống nước trong góc hẻo lánh nhất bên cạnh cửa thoát hiểm.

Nhìn thoáng qua một chút, trong nháy mắt thấy được diện mạo của chàng trai, từ tuấn tú liền bật ra.

So với việc dùng những từ như đẹp trai hay anh tuấn để miêu tả người này thì người này gần với sự thuần khiết và xinh đẹp hơn, khí chất của anh ta có một vẻ sang trọng khó tả, giống như bức thư pháp đẹp đẽ đi cùng cô ngày đêm.

Dưới mái tóc đen ẩm ướt là một khuôn mặt nhợt nhạt và điềm tĩnh. Khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi, dưới ánh đèn tạo nên cảm giác sạch sẽ trong suốt.

Điều khiến khuôn mặt điềm tĩnh này trở nên sống động chính là nốt ruồi lệ dưới mắt chàng trai, rực rỡ tự nhiên.

Thang cuốn chậm rãi đi xuống, Lâm Diệu lại không thể rời mắt.

Từ khoảng cách này, lẽ ra không thể nhìn rõ nốt ruồi lệ ở mắt của chàng trai, nhưng khoảng cách càng xa, nốt ruồi lệ kia dường như in hằn trong mắt Lâm Diệu, càng ngày càng rõ ràng.

Khoảnh khắc bóng dáng đẹp trai này biến mất khỏi tầm mắt cô, chàng trai quay lại nhìn.

Lâm Diệu bước ra khỏi Bảo tàng Khoa học và Công nghệ và lên tàu điện ngầm.

Ngẩn ngơ ngồi qua ba chạm dừng, cô đột nhiên đứng dậy.

Có cảm giác nóng lòng muốn quay lại Bảo tàng Khoa học và Công nghệ và hỏi tên người kia.

Nhưng so với tâm hồn háo hức, cơ thể cô chỉ uể oải rời khỏi ghế và nắm lấy tay vịn.

Cô lặng lẽ đứng đó, chậm rãi hồi tưởng lại cảm giác trong chớp mắt ấy, giống như một con báo hoang bồn chồn bị nhốt trong lồng, đi lại hai vòng rồi lại nằm tại chỗ.

Cho đến đêm hôm sau, cô vẫn mất ngủ, tim như muốn nhảy lên cổ họng, đập dữ dội.

Cuối cùng cô cũng hiểu rằng đó gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Vào ngày thứ ba, thứ tư, cô vật lộn để sống sót qua ngày cuối tuần, rồi lại chịu đựng bảo tàng đóng cửa vào thứ hai. Sáng thứ Ba, Lâm Diệu đến Bảo tàng Khoa học và Công nghệ, lại ngơ ngác đi vòng quanh phòng triển lãm về sự tiến hóa của chữ Hán.

Thời gian triển lãm đặc biệt đã kết thúc vào tuần trước, Vấn Hào Khoa Khoa đã bị loại bỏ.

Cuối cùng, Lâm Diệu lấy hết can đảm hỏi nhân viên bán hàng lưu niệm.

“Những người ở đây… giống như những con gấu Vấn Hào kia, họ là nhân viên của Bảo tàng Khoa học và Công nghệ, hay họ được tuyển dụng từ bên ngoài?”

“Họ đều là sinh viên đại học tình nguyện.” Nhân viên trả lời.

“Trường đại học nào vậy?”

“Có rất nhiều, đại học nào cũng có, từ Đại học Kỹ thuật và Công nghệ, đến Sư phạm, Bách Khoa…”

“Ồ, cảm ơn bạn.”

Có lẽ sẽ không gặp lại nữa, thế giới rộng lớn như vậy, có nhiều người đến thế, bỏ lỡ một lần kia, liền cả đời khó gặp lại được.

Cô không biết tên người đó. Không biết trường của anh ấy. Cô không biết gì về chàng trai đó cả.

Lâm Diệu tuyệt vọng trở lại trường học, muốn quên đi người kia.

Vào ngày sinh nhật năm nhất của mình, cô ấy đã ngượng ngùng thêm một điều ước trước khi thổi tắt nến:

Tôi muốn gặp lại anh ấy.

Ít nhất có thể hỏi được tên.

Vào ngày sinh nhật năm thứ hai của cô, cô thẳng thắn, sau tất cả những mong muốn của mình, bình tĩnh cầu nguyện mong muốn được gặp lại anh lần nữa

Năm thứ ba, năm thứ tư…

Năm nay là năm thứ năm nên cô cũng không gấp gáp, khi ước nguyện, cô càng an ủi chính mình, người đã yêu từ cái nhìn đầu tiên cách đây 5 năm.

Có một người trong mộng, cũng là chuyện rất lãng mạn.

Hơn nữa, trong 5 năm qua, cô quả thực chưa từng gặp được người nào khiến trái tim cô rung động trở lại, và quả thực cũng không quên cái nhìn ly biệt thoáng qua ở Bảo tàng Khoa học Công nghệ năm đó.

“Em đang nhìn cái này à?” Một giọng nói dịu dàng kéo cô lại.

Anh chỉ vào sợi dây màu xanh đỏ trên cổ tay trái, dừng lại một chút, đầu ngón tay giữa chậm rãi di chuyển đến huy hiệu kim loại nhiều màu sắc.

“Đây là huy hiệu tình nguyện viên của sự kiện ‘Tương lai có chúng ta’ của Bảo tàng Khoa học và Công nghệ.” Anh nói: “Năm năm trước, tôi là tình nguyện viên ở đó.”

Ý cười trong mắt Thẩm Hàm Xuyên như ngọn lửa thiêu đốt.

“Lâm…” Anh dừng lại một chút: “Lâm Diệu, một cái tên lấp lánh đến chói mắt.”

Lâm Diệu không nghe lầm, khi nói từ “lấp lánh” kia, nói có hơi nặng một chút.

Dường như giây tiếp theo, anh sẽ nói ra bốn chữ đó – Thiểm Thiểm Phát Quang.

Anh ấy…không quên nó sao?

* Thể chữ Thảo, Liễu, Âu, Triệu: là các cách viết trong thư pháp

Mình không hiểu về thư pháp nên chỉ tìm thông tin trên mạng, nếu có bạn nào biết mấy cái này thì cho mình ý kiến nhé <


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.