“Sói nhỏ….” – Thời Dĩ Thiên ôm đầu chú sói nhỏ, đem mặt mình vùi vào cái cổ đầy lông xù xù mà cọ cọ.
Thời Dĩ Thiên cong chân lên, cọ xát vào vùng bụng mềm mại của sói nhỏ, nhẹ cắn cắn lên cái lỗ tai nhọn nhọn, thấp giọng nói – “Anh không nhớ em hả?”
“Tất nhiên là nhớ” – Cảm giác từ bụng nhỏ chạy lên làm chú sói gầm nhẹ một tiếng – “Đều nhớ muốn chết luôn”
“Vậy anh còn chờ gì nữa?” – Thời Dĩ Thiên nghiêng đầu hỏi – “Mau biến trở lại đi”
Muốn làm tình thì tất nhiên là phải dùng hình dạng người rồi, trong bản thể sói không chịu nổi đâu nha.
Chú sói nhỏ hưng phấn đến tru lên một tiếng, nhưng vẫn chưa biến lại hình người liền, mà dùng dùng móng vuốt cùng hàm răng kéo quần áo Thời Dĩ Thiên xuống, lè lưỡi to ra mà liếm láp trên vùng bụng trống trãi của Thời Dĩ Thiên, liếm đến ướt hết một khoảng da.
“Ah….a…..anh chậm một chút”
Những đốt gai nhỏ thô ráp trên lưỡi cọ xát vào da mang đến từng dòng điện tê dại, đầu lưỡi còn chui vào lỗ rốn của Thời Dĩ Thiên, làm hắn thoải mái đến rên rỉ.
Thời Dĩ Thiên đúng là thích Quý Ngạn Hi. Hắn thích sự nhiệt tình của Quý Ngạn Hi, thích những xúc động cùng những ngại ngừng của Quý Ngạn Hi. Quý Ngạn Hi như một thiếu niên mới lần đầu biết yêu, cái gì cũng không hiểu, chỉ mang một lòng nhiệt huyết mà toàn bộ để tâm vào người mình thích.
Thời Dĩ Thiên đến bây giờ cộng thêm với đời trước thì cũng hơn 40 tuổi rồi, trong mắt hắn thì Quý Ngạn Hi như một đứa em trai vậy. Vì vậy, hắn đối với thiếu niên mới lớn này luôn muốn bao dung một chút. Chỉ cần Quý Ngạn Hi mở miệng nói gì đều khiến Thời Dĩ Thiên cảm thấy ngập tràn thanh xuân, hơi thở của tuổi trẻ. Tuy rằng hơi trẻ con nhưng lại làm cho Thời Dĩ Thiên nhớ đến thời đi học của mình.
Mặc dù lúc làm tình ngây ngô lại hấp tấp nhưng Thời Dĩ Thiên vẫn cảm thấy dễ thương. 3 người Thụy Nặc làm bạn bên cạnh Thời Dĩ Thiên từ nhỏ, nhìn hắn từ lúc còn là một đứa bé 3 tuổi lớn lên. Nên từ lúc bắt đầu tuổi của bọn họ đã lớn hơn rồi, theo thói quen mà cưng chiều hắn, Thời Dĩ Thiên cũng theo thói quen mà đều như một giống cái ngoan ngoãn trước bọn họ, nhưng mà hắn cũng là tự nguyện vì bọn họ mà ngoan ngoãn.
Nhưng lúc ở cùng Quý Ngạn Hi, Thời Dĩ Thiên lại có cảm giác khác. Hắn có thể được chủ động và cũng rất hưởng thụ cảm giác chủ động đó.
Chú sói giờ đã bắt đầu liếm xuống dương v*t Thời Dĩ Thiên, dương v*t hắn cũng có kích cỡ bình thường, lúc cương lên cũng đứng thẳng tắp. Đầu lưỡi liếm qua quy đầu mẫn cảm, làm Thời Dĩ Thiên run lên.
“Ah….A….Sói nhỏ, thích quá”
Tiếp theo, chiếc lưỡi to mà bắt đầu càn quét khắp nơi, lâu lâu lại liếm vài cái lên quy đầu. Cứ như vậy liếm tới liếm lui, sói nhỏ vui thích mà liếm, nuốt sạch những giọt tinh dịch mà Thời Dĩ Thiên tiết ra. Còn hỏi Thời Dĩ Thiên – “Dĩ Thiên, thoải mái không? Thích anh làm vậy không?”
Thời Dĩ Thiên cong eo, liếm môi một cái – “A….Thoải mái”
“Em còn chưa nói có thích hay không đó” – Sói nhỏ dừng lại, vừa nói vừa nhìn lên Thời Dĩ Thiên.
Cứ phải hỏi lại, chấp nhất muốn có đáp án đến vậy, thực ra đều là vì không được tự tin nên mới có thể sinh ra cảm giác như vậy.
Thời Dĩ Thiên xoa đầu sói nhỏ, cười tươi cỗ vũ hắn – “Em rất thích”
“Vậy thì tốt rồi” – Sói nhỏ vui vẻ, vươn đầu lưỡi liếm đến mặt Thời Dĩ Thiên đầy nước, còn thề thốt rằng – “Anh sẽ làm em càng thoải mái hơn, tin tưởng anh”
“Được” – Thời Dĩ Thiên gật đầu.
Chú sói nhỏ lại quay lại tiểu huyệt đang chảy nước róc rách bên dưới, noi này là nơi có tin tức tố nồng đậm nhất, cho dù không phải kỳ động dục cũng tràn ngập tin tức tố.
Mùi hoa lan tỏa đầu mũi làm Quý Ngạn Hi cả người nóng lên, dương v*t dưới bụng cũng đã sớm bành trướng, căng cứng như sắp nổ. Hắn rất muốn cắm vào tiểu huyệt của Thời Dĩ Thiên nhưng mà vẫn chưa được, hắn không thể dùng bản thể sói được, nếu xúc động sẽ làm Thời Dĩ Thiên bị thương mất.
Lưỡi thô ráp liếm lấy tiểu huyệt, tách ra hai cánh môi đầy đặn, đầu lưỡi cứ rà lên xuống, cọ qua âm đế nhỏ xinh được giấu bên trong.
“A….a…..chỗ đó…..liếm tới rồi…..muốn….” – Đôi tay Thời Dĩ Thiên cũng tự chủ được mà nắm lấy cái tai nhọn kia.
Sói nhỏ cứ vậy mà nặng nề liếm, liếm tới liếm lui, liếm đến âm đế Thời Dĩ Thiên càng ngày càng hồng, càng lúc càng lớn, tiểu huyệt cũng chảy nước lênh láng.
“Liếm đến đâu?” – Quý Ngạn Hi hỏi
“A…chính…..nơi đó…..a” – Thời Dĩ Thiên thở dốc mà nói ra được mấy chữ.
Sói nhỏ cũng chưa buông tha – “Nơi đó là nơi nào, Thiên Thiên, nói anh nghe”
“Là….là……em…em không nói được” – Hốc mắt Thời Dĩ Thiên cũng muốn đỏ lên rồi, lấy hết can đảm rốt cuộc vẫn không dám nói.
“Em không nói là anh dừng lại đó” – Sói nhỏ vẫn không ngừng liếm, chỉ là không hề liếm đến âm đế nữa, tiểu huyệt dường như rất khát, cứ khép mở co rút. Dường như sắp cao trào đến nơi nhưng phải dừng lại.
“Oh……” – Thời Dĩ Thiên ướt hết cả mắt, da khắp người cũng ửng hồng rồi, hết sức nổ lực mở miệng – “Anh xấu….là…..là âm đế…..oh….oh”
“Là chỗ này sao?” – Sói nhỏ dùng lưỡi liếm thật mạnh lên âm đế còn giấu trong 2 cánh môi, rồi nhanh chóng mà liếm láp.
“Ah…a…..là chỗ đó…..” – Cùng với lời nói của Thời Dĩ Thiên là lúc hắn cao trào, tiểu huyệt liền phun một lượng lớn dâm dịch, tin tức tố cũng theo đó mà lan tỏa, sói nhỏ liền ngậm hết dâm dịch vào bụng.