Nhóc À! Anh Chấm Nhóc Òi

Chương 26: USB



– Xem thường chồng em tới vậy à?

Anh nhíu mày tỏ vẻ giận dỗi. Cậu cười nhẹ, đưa tay mở ngăn bàn.

– Hạo cái USB này là gì vậy?

Anh hốt hoảng đưa tay giật lại:

– Đừng động vào!

Cậu phùng má quay đi:

-…

Anh thấy cậu có vẻ đã giận anh liền tìm lời xoa dịu:

– Vợ anh ngoan nào…

Cậu chu môi nũng nịu:

– Em muốn cái USB đó. Tặng em đi

~

Anh nắm chặt cái USB bỏ vào túi:

– Không thể, anh có thể tặng em tất cả nhưng cái này thì…. Anh xin lỗi.

Cậu thở dài gật đầu:

– Ừ.

Anh bồng cậu dậy ra ngoài. Nhân viên đang làm việc đứng dậy cúi đầu chào anh. Cậu úp mặt vào người anh xấu hổ. Ra xe, anh cẩn thận để cậu vào thắt dây an toàn cho cậu.

– Hào, em muốn đi đâu?

Cậu mệt mỏi nhắm mắt ngã lưng lên ghế:

– Về nhà.

Anh gật đầu, khởi động xe chạy về căn biệt thự nơi cậu từng có những kỉ niệm đẹp với anh. Anh nhẹ nhàng bế cậu lên phòng, cảm thấy cậu đã ngủ say anh vội đặt cậu lên giường chậm rãi đặt lưng xuống nhìn cậu.

– Bảo bối đừng xa anh nữa.

Anh đưa tay vuốt nhẹ má cậu cười nhạt. Cậu xoay lưng qua chỗ khác mắt nhắm hờ… ANh cười nhẹ ôm eo cậu kéo sát vào lòng. Lúc này cậu mới thật sự thiếp đi, anh đứng dậy đi xuống nhà.

==============================================================

Cậu mở mắt dậy, không thấy anh đâu. Cảm thấy có cơ hội tốt cậu đi lục tung cả phòng tìm cái USB. Nhớ lại thì ra là ở trong túi anh. Nghe tiếng bước chân cậu đi lại giường giả vờ như mình đang ngủ.

– Hào, dậy nào.

Cậu vờ ngáp vài cái rồi dụi mắt:

– ưm…

Anh nhìn cậu rồi cười lớn:

– Heo lười xuống ăn cơm

Cậu phùng má chui vào mền ló đầu ra:

– Không ăn đâu

Anh thở dài đứng dậy:

– Haizz,.. vậy món sườn nướng anh làm cho em chắc anh phải ăn 1 mình rồi.

Nghe tới sườn nướng cậu quăng mền đi nắm tay anh kéo lại:

– Anh dám…

Anh ôm chặt eo cậu bồng lên:

– Rồi rồi không dám.

Cậu đánh đánh lưng anh:

– Thả xuống, em có thể tự đi.

Anh cười nhẹ mặc kệ cậu nói gì, đặt cậu xuống ghế. Cậu chống 2 tay lên bàn nhìn dĩa sườn nướng thơm phức nóng hổi.

– Hạo à

~

Anh đi lại kéo ghế ngồi kế cậu:

– Em cứ tự nhiên đi.

Cậu chớp mắt chỉ chờ câu nói này của anh. Anh ngồi nhìn cậu ăn hết miếng này đến miếng khác mà chả động tới cọng rau nào.

– Hào, ăn rau vào.

Cậu lắc mạnh đầu tiếp tục ăn, anh khó chịu lấy dĩa sườn lại:

– Không cho ăn nữa. Ăn thịt nhiều không tốt.

Cậu nhìn anh rưng rưng nước mắt:

– Hức… hức… Em ăn không được…

Anh thở dài để lại dĩa sườn cho cậu:

– Được rồi được rồi, nhưng sau này em phải ăn ít lại đấy.

=============================================================

– Hào anh đi tắm trước

Sau khi ăn no nê cậu nằm xem tivi không trả lời. Anh đi vào xả nước nóng vào bồn tắm, cởi áo treo lên giá. Tắm xong anh quấn khăn đi ra nhưng chắc anh quên thứ gì rồi…

– Hào, mau tắm.

Cậu lười biến đứng dậy bước vào, thấy đồ cũ anh còn đó cậu nhanh tay lục túi lấy cái USB. Vừa lấy được cùng lúc đó anh đi vào.

– Hạo… anh…

Anh khó hiểu nhìn cậu cầm cái USB của mình:

– Em lấy cái USB của anh…

Cậu nuốt ngụm nước miếng:

– em định trả cho anh thôi mà.

Anh cười nhẹ ôm cậu:

– Ngoan. Có cần anh tắm cho em không?

Cậu đỏ mặt đẩy anh ra ngoài:

– Không cần.

===================================================================

Có ai đoán được Hào của chúng ta đang làm gì và làm nghề gì không?~


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.