Nhớ Mãi Không Quên

Chương 42: Ám tiễn



Sáng sớm trên buổi họp, ngoài Hà Văn Hiên thiếu gia họHà đi làm ở bệnh viện không dự họp được, những người khác đều tham gia, LýThanh Viễn nhìn má bên trái Cố Mặc Hàm hơi sưng, vuốt má trái của mình, giốngnhư bộ dạng rất đau: “MạcMạc, cậu nói mặt của cậu ta là bị ai đánh vậy?”

Mạc Sính Dã híp mắt tản mát ra tin tức nguy hiểm: “Cậumuôn đời bị ăn đập, mặc dù tớ không biết mặt của cậu ta như thế nào, nhưng màcậu còn gọi tớ như vậy, tớ có thể làm cho mặt của cậu giống với cậu ta hoặc làso với cậu ta còn nghiêm trọng hơn.”

Lý Thanh Viễn thoáng cái nhảy ra xa cậu ta.

Doãn Đông Tuân sờ lên cằm, vẻ mặt nghiên cứu tìnhhình:”Hẳnlà một phụ nữ, đàn ông đánh nhau đều là dùng quả đấm, khi nào thì dùng tát taychứ, hơn nữa, loại chuyện đánh người mất mặt như vậy khẳng định chỉ có phụ nữlàm được thôi.”

Thạch Lỗi bày tỏ đồng ý: “Có đạo lý, vậy đó làngười nữ nhân nào ?”

Cố Mặc Hàm mặt không chút thay đổi nhìn bọn họ: “Cáccậu đều rất rảnh nhỉ, vụ hợp tác mới còn chưa đủ các cậu bận rộn sao? Xã giaotối hôm nay các cậu cùng đi được đấy !”

Lý Thanh Viễn lập tức phản đối: “Tớkhông đi! Biển hiệu lớn giống như tớ đây, lịch hẹn đã sớm xếp đầy rồi, tớ córất nhiều rất nhiều quán ăn đêm muốn đi, rất nhiều rất nhiều cô em cần ngắm,còn có rất nhiều rất nhiều thức ăn ngon cần thưởng thức, còn có thời gian rảnhđâu mà chơi đùa với những người kia chứ ?”

Bốn người đều là ánh mắt khinh thường, Cố Mặc Hàm nóingắn gọn: “Tớthấy, cái ngày cậu bị thái thượng hoàng tự mình tiếp kiến cũng không còn xađâu.”

Lý Thanh Viễn vẻ mặt khẩn trương: “Tớ nóicho các cậu biết, các cậu ngàn vạn đừng nói lung tung nha, nếu như tớ bị ông cụnhà tớ triệu kiến, khẳng định cũng kéo các cậu làm đệm lưng !”

Bốn người rất ăn ý “Cắt” một tiếng.

Thư ký gõ cửa đi vào: “Cố tổng, cô Triệu củacông ty T muốn gặp ngài, ngài có gặp hay không?”

Bốn người vừa nghe đến tên của Triệu Tịch Vũ đều đưaánh mắt hướng về Cố Mặc Hàm, tỏa ra những tia sáng bóng.

Cố Mặc Hàm xoa nhẹ trán, luôn trốn tránh không gặp côta cũng không phải là biện pháp: “Bảo cô ta đến phòng tiếpkhách chờ tôi đi.”

Lý Thanh Viễn hưng phấn: “Ôi, lát nữa Tần Vũ Dươngcũng tới đằng này bàn chuyện hợp tác nha, ba người các cậu có thể chạmmặt.”

Cố Mặc Hàm lãnh đạm quét mắt nhìn cậu ta một cái, cầmlấy văn kiện đi ra khỏi phòng họp.

Khi Tần Vũ Dương lái xe ra cổng khu dân cư lại thấychiếc xe MiniBus màu trắng kia, đây đã là ngày thứ năm. Chiếc xe MiniBus cũngtừ từ khởi động, cự ly cũng cách không xa không gần với Tần Vũ Dương, Tần VũDương không biết có phải là mình đa tâm hay không, chẳng qua là cảm thấy loạihiện tượng này rất kỳ lạ. Đến công ty, từ cửa sổ phòng làm việc nhìn xuống, cáixe MiniBus kia cũng dừng lại ở dưới tòa nhà công ty. Liên tiếp vài ngày đều lànhư vậy, Tần Vũ Dương mơ hồ cảm thấy sẽ có chuyện xấu phát sinh.

Có đôi khi, trực giác của bạn thường thường so với sựthật còn chuẩn xác hơn.

**

Cố Mặc Hàm nhìn đồng hồ, sau đó đi vào phòng tiếpkhách, anh có một tiếng để giải quyết Triệu Tịch Vũ.

Triệu Tịch Vũ hôm nay mặc một áo len màu hồng phấn,quần jean màu lam, áo lông màu trắng, mặt mộc không trang điểm, y hệt cách ăn mặccủa một học sinh, cô ta nghe được tiếng mở cửa quay đầu lại nhìn Cố Mặc Hàm,cười sáng lạn, thanh thuần đáng yêu:”Học trưởng.”

Cố Mặc Hàm nhìn cô ta, mặt không chút thay đổi: “CôTriệu, xin hỏi cô tìm tôi có chuyện gì không?”

Triệu Tịch Vũ đi tới bên cạnh Cố Mặc Hàm: “Họctrưởng, em gọi điện thoại thường xuyên tìm không được anh, cho nên mới tớiđây.”

Cố Mặc Hàm không muốn nói lời vô ích cùng cô, đi đếnghế sa lon cách cô khá xa ngồi xuống: “Vào thẳng vấn đề đi, tìmtôi có chuyện gì, nói cho rõ một lần, về sau tôi không hi vọng lúc nào cũngnhìn thấy cô. Trước đó, tôi còn có mấy câu phải nói, đầu tiên, Phong Hoa khôngmuốn cùng công ty T có bất kỳ hợp tác nào; tiếp theo, giữa tôi và cô không cóbất kỳ việc riêng nào có thể thảo luận. Nếu như cô muốn nói đến quan hệ giữahai chúng ta, vậy cô cũng không cần mở miệng.”

Triệu Tịch Vũ cắn chặt môi dưới: “Anhthật chán ghét em như vậy sao? Anh trước kia không phải đối với em như vậy…”

Cố Mặc Hàm nhìn về phía trước, khuôn mặt lạnh lùng,giọng nói lãnh đạm: “Tôinói rồi, tôi và cô, cho tới bây giờ cũng không phát sinh cái gì, tôi vẫn coi côlà học muội, những lời này tôi đã từng nói rất nhiều lần rồi. Tôi trước kiakhông phải đối với cô như vậy, là bởi vì cô là một cô gái đơn thuần thiện lương,hiện tại tôi đã không xác định được cô rốt cuộc là hạng người gì, việc làm củacô bây giờ khiến cho tôi cảm thấy chán ghét. Hơn nữa, hiện tại tôi không muốncùng cô có bất kỳ quan hệ gì.”

Triệu Tịch Vũ sắc mặt trắng bệch: “Họctrưởng, em sai rồi, em về sau nhất định sẽ thay đổi, anh cho em một cơ hội nữađược không? Em thật sự thích anh.”

Cố Mặc Hàm có chút vô lực, trong thanh âm lộ ra vẻ mệtmỏi: “TriệuTịch Vũ, cô đừng có ép buộc nữa, tôi đã nói rồi, tôi đã có người trong lòng,hơn nữa tôi có thể nói khẳng định với cô, tôi cả đời này chỉ biết yêu một mìnhcô ấy.”

Triệu Tịch Vũ thanh âm càng ngày càng cao: “Emkhông phục! Dựa vào cái gì Tần Vũ Dương có thể làm cho anh khăng khăng một mựcnhư vậy, cô ta vẫn lui tới với đàn ông khác? Phụ nữ như cô ta thì có cái gìtốt? Anh vì cái gì vẫn không nhìn thấy em chứ?”

Cố Mặc Hàm cảm thấy anh và Triệu Tịch Vũ căn bản làkhông có tiếng nói chung, nói thêm nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì, anh nới lỏngcổ áo một chút, đứng lên: “Ngạiquá, cô Triệu, nên nói tôi đều đã nói xong, tôi còn có việc, mời cô trở vềcho!”

Triệu Tịch Vũ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Nếunhư, nếu như Tần Vũ Dương biến mất trên thế giới này, anh có thể là của em haykhông …”

“Cônói cái gì?” Cố Mặc Hàm không nghe rõ ràng.

Triệu Tịch Vũ không trả lời anh, từ từ đi ra ngoài.

Khi Tần Vũ Dương mang theo tổ hạng mục đến Phong Hoa,Triệu Tịch Vũ mới vừa rời đi. Câu hỏi đầu tiên Lý Thanh Viễn thấy cô chính là: “Sao côkhông đến sớm hơn nữa chứ?”

Tần Vũ Dương có một chút ngạc nhiên, nhìn đồng hồ đeotay một cái, không có đến muộn nha!

Thạch Lỗi cho Lý Thanh Viễn một quyền: “Chỉmuốn cái đó thôi, cậu chỉ sợ thiên hạ không loạn thêm hả?” Sau đó rồi hướng Tần Vũ Dương nói: “Côđừng để ý đến cậu ta, đứa nhỏ này hôm nay ra cửa chưa uống thuốc.”

Tần Vũ Dương nhìn lúc nào cũng cho rằng là bé traithụ, nhìn kỹ một chút, bộ dạng không tồi, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, da thịtvô cùng mịn màng, làm cho bản thân cô là phụ nữ đây cũng ghen tị.

Sau khi chào hỏi đoàn người liền đi tới phòng họp, lúcđi ngang qua phòng tiếp khách, thì Cố Mặc Hàm đang mở cửa từ bên trong đi ra,thấy cô liền sững sờ: “Saoem đến sớm như vậy?”

Tần Vũ Dương mở trừng hai mắt: là cô không có nắm chắctốt thời gian sao? Như thế nào một người ngại cô tới sớm, một người ngại cô tớimuộn?

Kỳ thật, hôm nay Tần Vũ Dương tới đây chủ yếu là cùngPhong Hoa bàn bạc sửa lại một chút những chỗ bất đồng ý kiến giữa hai bên. LýThanh Viễn nhìn bản phương án trong tay, vẻ mặt nghi hoặc, anh thấp giọng hỏiDoãn Đông Tuân bên cạnh: “Này,cậu có thấy cái phương án này phong cách cùng thủ pháp có điểm như xuất ra từtay nhóc Hàm hay không?”

Doãn Đông Tuân cười cười, không lên tiếng. Làm sao cóthể nhìn không ra được, mặc dù không phải là rất giống, nhưng toàn bộ ý tưởngcùng kết cấu lại hoàn toàn là phong cách của Cố Mặc Hàm.

Cả bốn vị tổng của Phong Hoa rất ăn ý, ngầm hiểu lẫnnhau.

Rất nhanh hơn hai giờ cũng qua, Tần Vũ Dương mang theođoàn người từ Phong Hoa rời đi. Trở lại tòa nhà công ty, Tần Vũ Dương để ý mộtchút, cái xe MiniBus kia vẫn ở chỗ này.

Liễu Vận Ca thấy cô ngừng lại, theo tầm mắt của cônhìn sang, đột nhiên toàn thân chấn động.

Tần Vũ Dương phát hiện sự khác thường của cô: “Làmsao vậy?”

Liễu Vận Ca nhìn cái xe MiniBus kia: “Chiếcxe kia là của anh Hồng, chính là của tên thủ lĩnh côn đồ đêm hôm đó.”

Tần Vũ Dương đã hiểu, đồng thời trong lòng nghi ngờcàng lớn: “Côkhông phải đã đem tiền trả lại cho bọn họ sao? Như thế nào bọn họ vẫntới?”

Liễu Vận Ca cũng vẻ mặt phiền não: “Tôicũng không biết. Tần tổng, cô vẫn nên cẩn thận một chút.”

Tần Vũ Dương gật đầu, trong lòng cũng rất không ổn.Nhưng công việc bận rộn làm cho cô tạm thời đem chuyện này quên đi.

Tan việc Tần Vũ Dương mang theo Liễu Vận Ca thẳng đếnquán rượu Quân Hào. Dự án hợp tác của Phong Hoa cùng Đằng Đạt kỳ thật còn có sựtham gia của chính phủ, nếu như muốn tiến hành thuận lợi suôn sẻ, thì phải nhậnđược sự giúp đỡ của chính phủ là không thể thiếu, đêm nay Đằng Đạt và Phong Hoalàm chủ, mời các lãnh đạo chính phủ ngành liên quan dùng cơm, trao dồi tìnhcảm. Nói là dùng cơm, bất quá là nói những lời tâng bốc hình thức, uống rượuuống đến nôn ra, về phần thức ăn ngược lại không động bao nhiêu.

Phong Hoa bên kia là Cố Mặc Hàm cùng Mạc Sính Dã đạidiện tham dự. Một đám đầy tớ của nhân dân, vừa mới bắt đầu đều là áo quần bảnhbao, ra vẻ đạo mạo, nói chuyện nhã nhặn, uống rượu nhã nhặn, nhã nhặn thổiphồng lẫn nhau, khen Cố Mặc Hàm cùng Mạc Sính Dã tuổi trẻ tài cao, khen Tần VũDương xinh đẹp tài giỏi. Được vài ly rượu lót bụng, liền tháo mặt nạ xuống,nâng ly cạn chén, cởi tay áo xắn lên, bầu không khí nồng nhiệt, mặt mày đỏ rực,lời nói khí phách chí lớn, hoàn toàn tìm không được phương hướng.

Tần Vũ Dương trong lòng xem thường, nhưng trên mặt lạicười đoan trang. Vô luận triều đại nào, phương Đông hoặc phương Tây, vẻ đoantrang là vĩnh viễn không sai. Nhưng mà, giả bộ cũng phải giả bộ cho giống, đólại là một kỹ thuật. Lúc vẻ mặt Tần Vũ Dương đang tươi cười như không có việcgì đem bàn tay của một vị cục trưởng bên cạnh từ trên đùi lấy ra liền khắc sâuđược điểm này. Nó không chỉ có khảo nghiệm sự nhẫn nại của bạn, mà còn là sựbiểu tình bề ngoài nữa, ngôn ngữ cơ thể cùng ý nghĩ nội tâm giằng co nhau. Rõràng là muốn đứng lên trợn mắt nhìn, chỉ vào mũi của đối phương mắng to, hoặclà đem nước trong ly hắt lên trên mặt của ông ta, hoặc sẽ trực tiếp đến cho ôngta một cái tát sau đó nghênh ngang rời đi. Nhưng mà sự thật tình huống chỉ cóthể là đem đôi tay heo kia lấy ra làm như thể chưa có cái gì phát sinh.

Tần Vũ Dương đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh buốt,tóc gáy dựng đứng lên, quay đầu nhìn lại, vẻ mặt lạnh như băng của Cố Mặc Hàmđang nhìn cái cục trưởng bên cạnh hoàn toàn không biết Đông Tây Nam Bắc này.

Cố Mặc Hàm nhận điện thoại khi trở lại liền chứng kiếncái người kia bên cạnh Tần Vũ Dương đem tay tự nhiên để trên đùi của cô, vừanhìn cũng biết đây là động tác làm thường xuyên, anh phát bực đến không có chỗxả.

Cố Mặc Hàm chậm rãi đi trở về chỗ ngồi, đã không cònvẻ thân thiện vừa rồi. Mạc Sính Dã thấy sắc mặt của anh hơi khó coi, xích lạigần hỏi: “Hàmtử, làm sao vậy?”

Cố Mặc Hàm ngước mắt nhìn cái tên cục trưởng kia,giọng nói thờ ơ mang theo vẻ hàn ý: “Có người chiếm tiện nghicủa chị dâu cậu, cậu giúp tớ xử lý, không cần hạ thủ lưu tình.”

Chị dâu? Mạc Sính Dã nhìn nhìn Cố Mặc Hàm, lại nhìnmột chút Tần Vũ Dương, đã hiểu rõ, sau đó vẻ mặt bi thương nhìn cái tên cụctrưởng kia: Ông chiếm tiện nghi của Tần Vũ Dương, bộ không muốn lăn lộn nữa hả?

Mạc Sính Dã nhìn sắc mặt càng ngày càng khó coi Cố MặcHàm, thực sợ cậu ta khống chế không nổi muốn đi đánh người. Mạc Sính Dã lập tứcđứng lên nói mấy câu khách sáo, rất nhanh bữa tiệc này cũng kết thúc.

Tại cửa quán rượu đưa tiễn một đám quan chức chánhphủ, Cố Mặc Hàm nói với Mạc Sính Dã: “Tớ tiễn Vũ Dương, cậutiễn trợ lý Liễu.” Nói xongnắm tay Tần Vũ Dương đi đến hướng bãi đậu xe.

Tần Vũ Dương giãy giụa: “Tôi không có uống baonhiêu, hơn nữa tôi tự lái xe tới, không cần anh tiễn.”

“Anhuống nhiều quá không thể lái xe được, em đưa anh về đi!” Cố Mặc Hàm vừa đi vừa nói.

Tần Vũ Dương trợn tròn mắt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.