Cố Mặc Hàm cố gắng đẩy đôi tay kia đang ở bên hônganh, mà đôi tay kia lại càng siết chặt.
“Họctrưởng, xin anh, đừng đẩy em ra!” TriệuTịch Vũ đem mặt dính sát trên lưng Cố Mặc Hàm.
“TriệuTịch Vũ, cô trước thả tôi ra.” CốMặc Hàm dùng sức đẩy hai tay cô ta ra, xoay người lại.
Triệu Tịch Vũ nước mắt sớm đã rơi đầy mặt: “Họctrưởng, em từ lần đầu tiên gặp anh đã thích anh rồi, cho tới bây giờ vẫn nhưvậy. Anh không cần phải lạnh lùng như vậy với em có được không, trước kia anhkhông phải đối với em như vậy.”
Cố Mặc Hàm có chút bất đắc dĩ: “TriệuTịch Vũ, khi ở Mỹ tôi không phải đã nói rõ ràng với cô sao, năm đó tôi là ởtrên người cô thấy được hình bóng của Hà Miêu, khi đó hành động có thể đã tạora hiểu lầm gì đó với cô, tôi xin lỗi cô, chân thành xin lỗi.”
Triệu Tịch Vũ lắc đầu: “Không sao, anh có thểtiếp tục xem em như cô ấy, em sẽ không để ý. Lúc ấy em còn quá trẻ nghe đượcanh xem em như là thế thân của cô ấy, em liền hoảng sợ rối bời, còn rất phẫnnộ, nhưng hiện tại em sẽ không. Mấy năm này em một mực hối hận, nếu như năm đóem không có rời Mỹ, mà ở lại bên cạnh anh, làm cho anh từ từ phát hiện đượcđiểm tốt của em, nói không chừng chúng ta cũng sớm đã cùng một chỗ.”
Cố Mặc Hàm vuốt vuốt huyệt thái dương: “Tôiđối với Hà Miêu cho tới nay đều chỉ là một loại hoài niệm, giống như hoài niệmkhi còn bé cùng nhau chơi đùa với nhóm bạn nhỏ vậy, trước kia tôi không rõ rànglắm, nhưng năm năm nay đã sớm làm tôi nhìn rõ ràng lòng của mình. Tôi không yêuHà Miêu, cho nên, cô không cần làm thế thân của cô ấy.”
Triệu Tịch Vũ hai tay bắt lấy cánh tay Cố Mặc Hàm: “Anhkhông thích cô ấy cũng không sao, chúng ta có thể bắt đầu lại lần nữa, rồi anhsẽ thích em, em có chỗ nào không tốt thì anh nói cho em biết, em sẽ sửa.”
Cố Mặc Hàm nhìn Triệu Tịch Vũ, năm năm, anh đối vớiTần Vũ Dương nhớ mãi không quên, Triệu Tịch Vũ đối với anh nhớ mãi không quên,một cái chữ tình thật sự là hại chết người. Triệu Tịch Vũ thế nào cũng là ngườibị hại, nhưng cô ta cũng không phải là một người đáng thương.
Cố Mặc Hàm từ từ đẩy tay Triệu Tịch Vũ: “TriệuTịch Vũ, cô không có gì là không tốt, sau này cô sẽ gặp được người thực sự yêucô.”
Triệu Tịch Vũ nghe Cố Mặc Hàm một lần lại một lần khéoléo từ chối khóc không thành tiếng: “Vì sao, vì sao người kiakhông thể là anh?”
Cố Mặc Hàm dựa vào bức tường bên cạnh xe, nhìn ngọcđèn từ xa, nghĩ tới ngày đó dưới trời tuyết đêm Tần Vũ Dương cố gắng vạch rõranh giới với anh, từ từ mở miệng, giọng nói lạnh lẽo cô đơn: “Bởivì, trong tim tôi đã có một người rồi. Cô ấy đã chiếm giữ hết tim tôi, trongtim tôi cũng không có cách nào dung nạp được người khác.”
Trên đời một câu nói làm tổn thương nhất của người côyêu là, về sau cô sẽ gặp được người yêu cô thực sự, chỉ là người kia không phảilà tôi.
Cô không có gì không tốt, cô rất tốt, chỉ là, tôi đãcó người mình thích.
Triệu Tịch Vũ đột nhiên cất cao giọng nói ở trong bãiđậu xe trống trải dẫn tới âm thanh vọng lại: “Có người mình thích rồi?Là ai? Tần Vũ Dương sao? Cô ta có cái gì tốt? Em chỗ nào không bằng cô ta?Trước kia khi ở trường học cô ta tầm thường không có gì lạ, người trong giớikhông có người nào không biết, cô ta cũng là cậy vào theo người khác ngủ mới bòlên được tới hôm nay, nếu không cô ta cậy vào cái gì…”
Cố Mặc Hàm bỗng quay đầu lại nhìn về cô ta, ánh mắtsắc bén hung ác, Triệu Tịch Vũ trong phút chốc ngậm miệng lại.
“TriệuTịch Vũ, đây là chuyện giữa cô và tôi, không cần phải dính dáng đến người khác.Tần Vũ Dương không phải loại người như vậy, cô không cần phải lấy bụng tiểunhân đo lòng quân tử, cô ấy có thể đi từng bước lên được như hôm nay là dựa vàocái gì, không có quan hệ gì với cô, mấy năm nay cô ấy vất vả cùng cố gắng côchưa từng thấy, cho nên cô sẽ không hiểu. Chuyện năm đó tôi có trách nhiệm, chonên tôi dung túng cô, nhưng mà cô không cần phải nói xấu cô ấy, có mấy lời từ trongmiệng một cô gái nói ra nghe cũng không có hay ho gì, chỉ biết là tự hạ thấpbản thân. Chuyện cô mua chuộc được người Đằng Đạt trộm lấy cơ mật thương mạinày tôi rất rõ, tôi không nói cũng không có nghĩa là tôi không biết, cô tự cholà mình làm rất sạch sẽ, nhưng, nếu muốn người ta không biết, trừ phi mìnhđừng làm. Triệu Tịch Vũ, có câu này tôi chỉ nói một lần, cô nghe rõ ràng, đừngđộng đến Tần Vũ Dương, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!”
Ở Mĩ, Cố Mặc Hàm nghe được những lời đó vì đố kị màghi hận trong lòng rồi phỉ báng Tần Vũ Dương như vậy, tim của anh liền đau đớnmãnh liệt, bây giờ có người trước mặt anh nói những lời này, tim anh càng đaunhư cắt.
Cố Mặc Hàm giọng nói lạnh như băng, Triệu Tịch Vũ cúiđầu xuống mở miệng lẩm bẩm: “Nếu là như vậy, vậy anh vì cái gìcòn làm cho em hi vọng? Lúc ấy anh cùng Đằng Đạt rõ ràng đã bắt đầu thươnglượng chuyện hợp tác, vì cái gì khi em đề xuất hợp tác với anh thì anh lại chọnđấu thầu công khai? Vì cái gì?”
Cố Mặc Hàm đi qua mở cửa xe đầu không quay lại: “Hạngmục này liên quan đến rất nhiều thứ, không phải chỉ một mình tôi nói là có thểquyết định, nội bộ trong thành phố, ý kiến bên trong thành phố đều phải đượccân nhắc, về phần cô nói, đó là do ý tứ của chính phủ, dù sao thành phố C hiệnnay cũng đang bận rộn kêu gọi doanh nghiệp đầu tư. Được rồi, thời gian khôngcòn sớm, mau trở về đi, tôi còn có việc không tiễn cô được.”
Trong lòng Triệu Tịch Vũ tia hi vọng cuối cùng cũngtan vỡ, trong lòng cô tràn đầy sự ghen ghét và oán hận đối với Tần Vũ Dương,nhìn xem Cố Mặc Hàm khởi động xe lái khỏi bãi đậu xe, tay cô siết chặt thànhnắm đấm.
Cố Mặc Hàm trên đường về nhà, cảm giác toàn thân mìnhvô lực, con đường phía trước càng ngày càng mơ hồ, thỉnh thoảng chiếc xe trướcmặt phát ra ánh sáng chiếu vào làm anh choáng váng, từ từ xuất hiện hiện tượngù tai, hoa mắt. Khi xe chạy nhanh đến cửa của một khu nhỏ thì bất ngờ từ bêntrong lao ra một chiếc xe, mạnh mẽ đâm tới, Cố Mặc Hàm cùng chiếc xe bên cạnhnhanh chóng né tránh, phanh xe gấp, chuyển động tay lái cố gắng né tránh, nhưngtốc độ xe của đối phương quá nhanh, đụng vào chiếc xe gần nhất ở phía sau, tiếptục chạy băng ngang qua đường, ngay sau đó liên tục đụng vào mấy chiếc xe, cuốicùng cũng dừng lại, chiếc xe ở đằng sau đi đến không kịp tránh, cũng đụng phải.Cố Mặc Hàm chỉ cảm thấy thân xe chấn động dữ dội, sau đó lại liên tiếp vài lầnbị đụng phải thì ngất đi.
Cùng lúc đó, trong lúc đang làm việc mí mắt trái củaTần Vũ Dương mạnh liệt nháy liên tục, trong lòng của cô không biết vì sao cóchút hoảng hốt, đưa tay muốn cầm ly uống nước lại không cẩn thận làm ly thủytinh trượt xuống đất, cô nhanh chóng ngồi xổm xuống dọn dẹp, lại không cẩn thậnlàm đứt tay. Tần Vũ Dương nhìn giọt máu trên ngón trỏ, trong lòng có dự cảmxấu.
Hôm nay Hà Văn Hiên có ca trực, cho nên trong tiệc tốichỉ lộ mặt một chút rồi đi, đến bệnh viện nhìn vài tình trạng của người bệnh,rồi nghe nói có xảy ra tai nạn xe lớn bị bắt đến phòng cấp cứu hỗ trợ, khi anhthấy Cố Mặc Hàm cả người đầy máu thì lập tức luống cuống, chạy tới kiểm tra vếtthương của cậu ta.
Lúc Thạch Lỗi đang ngủ say thì nhận được điện thoạicủa Hà Văn Hiên, khi anh nghe được những lời sau đó của Hà Văn Hiên, liền lậptức rời giường mặc quần áo, rồi lao ra khỏi cửa.
Đến bệnh viện từ xa thấy vài người đàn ông hơn nămmươi tuổi bọn họ đầu đầy là mồ hôi đang giải thích gì đó với Hà Văn Hiên.
“HàmTử bây giờ sao rồi?” ThạchLỗi chạy tới hỏi.
Hà Văn Hiên chỉ chỉ đèn sáng phòng phẫu thuật: “Cònđang phẫu thuật bên trong.”
“Chuyệngì xảy ra vậy? Có nghiêm trọng không?”
“Tainạn xe, vừa rồi tớ mới nhìn một chút, xương sườn bị gãy nghiêng chèn vào nộitạng dẫn đến xuất nhiều máu, đầu hình như cũng bị va chạm một chút, không biếtcó nghiêm trọng không.” HàVăn Hiên cau mày.
Thạch Lỗi thoáng cái nóng nảy: “Chếttiệt! Cụ thể chuyện gì xảy ra vậy?”
Doãn Đông Tuân nói: “Thanh Viễn cùng Sính Dãđang đi hỏi, sẽ nhanh trở lại.”
Vị viện trưởng bên cạnh bị xem nhẹ vội vàng đứng ra: “Các vịthiếu gia đừng có gấp, làm phẫu thuật cho Cố thiếu gia là tay mổ số một củabệnh viện chúng tôi, kỹ thuật của anh ta trong ngành y học là giỏi nhất, nhấtđịnh không có việc gì đâu.”
Lời này bọn họ trái lại rất tin tưởng, bệnh viện chinhánh H Đại là nổi tiếng khắp nước, trình độ bác sĩ và trang thiết bị đều cóthể yên tâm.
“Ôngnói không có chuyện gì liền không có chuyện gì sao, vạn nhất có chuyện gì thìlàm sao bây giờ!” Thạch Lỗi trướcsau vẫn mặc kệ những lời này.
Sau đó thì nhìn thấy Lý Thanh Viễn và Mạc Sính Dã hùnghổ đi tới.
“Chếttiệt! Không biết người nào không mở to mắt lái xe băng ngang qua đường, làm chomười mấy chiếc xe đụng vào nhau, hắn ta có phải ăn gan hùm mật gấu không, dámđụng Hàm Tử, nếu Hàm Tử có chuyện gì tớ phải giết chết hắn!”
“Đượcrồi, chờ Hàm Tử đi ra rồi nói sau!”
Mấy người bọn họ ngồi chờ trên ghế bên cạnh phòng phẫuthuật, bộ dáng Lý Thanh Viễn muốn nói lại thôi thấy Hà Văn Hiên phiền lòng: “Này!”
“Cậucũng là bác sĩ, Hàm Tử không có sao chứ?”
Lý Thanh Viễn vừa mở miệng liền nhận được sự khinh bỉcủa mọi người.
Một đám lãnh đạo bệnh viện nhìn sắc mặt ngưng trọngcủa năm người, trong lòng thấp thỏm bất an: năm người này, còn có cái ngườitrong phòng phẫu thuật kia, bọn họ đúng là một người đều không thể đắc tội đượcnha, vạn nhất xảy ra chuyện gì…
Bọn họ không dám nghĩ thêm nữa.
Mấy giờ sau, đèn phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt,bác sĩ từ bên trong đi ra, ngay sau đó Cố Mặc Hàm được đẩy ra. Một đám ngườilập tức cùng xông lên.
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống: “Phẫu thuậtrất thành công, bệnh nhân cần tĩnh dưỡng nhiều. Nhưng vì đầu đã bị va chạm, cóthể sẽ hôn mê trong một thời gian.”
Lý Thanh Viễn cau mày: “Hôn mê? Cậu ấy sẽ khôngtỉnh lại sao?”
Hắn lại nhận được sự khinh bỉ từ bốn phía.
“Cáinày xin yên tâm, sẽ không.”
Doãn Đông Tuân lại hỏi: “Vậy có thể để lại dichứng gì không?”
“Chỉcần tĩnh dưỡng thật tốt cũng sẽ không có di chứng gì hết.”
Năm người cảm ơn bác sĩ rồi đi đến phòng bệnh của CốMặc Hàm.
Một đám lãnh đạo bệnh viện trái tim lơ lửng rốt cụccũng được thả xuống: may mắn, không có chuyện gì cả, bọn họ thật là một ngườicũng làm mất lòng không nổi mà, vạn nhất xảy ra chuyện gì….
Ngày hôm sau các tờ báo lớn của thành phố C đều đưatin về vụ tai nạn giao thông này, thu hút sự chú ý đặc biệt của mọi người. Đồngthời mọi người còn chú ý tới một tin tức khác.
Ánh sáng tối mờ như trang trí cho sự không bình thườngcủa bãi đỗ xe, bên cạnh một chiếc xe sang trọng, là một người đẹp trang phụclộng lẫy từ phía sau lưng ôm thật chặt một người đàn ông đẹp trai mặc bộ âuphục màu đen, tay của người đàn ông này người đang phủ lên tay của cô gái, nhìnqua như tình chàng ý thiếp, một lòng tình cảm triền miên. Tấm hình này được xửlý rất tốt, nhìn không ra được biểu tình của hai người. Nếu như có thể thấy rõ,mọi người nhất định sẽ biết, biểu tình bực bội của người đàn ông đang dùng sứcđẩy tay của cô gái ra.
Giữa các bài báo suy đoán người đàn ông này là nhàkinh doanh lớn nổi tiếng, còn cô gái lại là một nhà quản lý của công ty nước ngoài,lại giới thiệu tình hình một chút lúc đó chắc chắn bao hàm một lời thâm ý, mũinhọn nhắm thẳng Cố Mặc Hàm của Phong Hoa và Triệu Tịch Vũ của công ty T.
Vì chuyện này, Tần Vũ Dương bị gọi vào văn phòng củaĐổng sự Tôn nhận sự giáo huấn.
“Côxem cái này đưa tin là thật hay giả?” Đổng sự Tôn đem tờ báo ném cho Tần Vũ Dương.
Tần Vũ Dương buổi sáng đã xem qua, nhưng cô vẫn nêngiả vờ nghiên cứu một phen.
Quần áo có lẽ là bộ tây trang của chiều hôm qua, bêncạnh còn có chiếc xe quen thuộc kia, chiều cao dáng người cũng gần giống nhau,cho nên, mặc dù bức ảnh có chút mơ hồ, Tần Vũ Dương vẫn nhận ra được Cố MặcHàm. Về phần cô gái này sao, bởi vì cô gái đối diện trước ống kính, cho nênchắc chắn là Triệu Tịch Vũ.
“Chắclà thật rồi.” Tần Vũ Dương nóithật.
“Thậtsự? Nếu như là thật vậy chuyện đấu thầu kia còn có thể sao?” Đổng sự Tôn hỏi.
“Tôicũng không biết.” Tần Vũ Dương quảthật là không biết, nếu đúng như trên báo nói như vậy, Cố Mặc Hàm và Triệu TịchVũ có quan hệ mờ ám. Vậy anh ấy tại sao vào lúc này lại đến giúp mình? Anh ấycó thể hoàn toàn mặc kệ ngồi nhìn, sau đó công ty T được trúng thầu anh ấy cũngcó thể ôm được người đẹp về không phải sao? Tần Vũ Dương một chút cũng khônghiểu.
“Khôngnghĩ đến công ty T cũng dùng mỹ nhân kế…”Đổng sựTôn có chút hối tiếc.
“Đổng sự Tôn, ông hãy yên tâm, Cố Mặc Hàmcó thể đi đến ngày hôm nay thì tuyệt đối không phải là một hôn quân, sẽ khôngtrúng mỹ nhân kế, vả lại, anh ta con người này từ trước đến nay luôn đem chuyệncông ty phân chia rất rõ ràng.” Tần VũDương nghĩ bản thân mình đã cùng Cố Mặc Hàm hợp tác rồi thì cũng nên tin tưởnganh ấy.
“Chuyệnđã đến nước này, cũng chỉ có thể nghĩ như vậy. Được rồi, cô trở về nắm chắcthời gian chuẩn bị vòng đấu thầu tiếp theo đi!”
Tần Vũ Dương từ văn phòng của Đổng sự Tôn đổng đi rathì lập tức mở cuộc họp với tổ hạng mục, để cho bọn họ nắm chắc thời gian làmphương án, bọn họ đối với chuyện Tần Vũ Dương quyết định không đề cập tới nộigián thì rất nghi hoặc, chỉ là thời gian còn rất ngắn cũng không cần quản nhiềunhư vậy. Nhưng càng thêm kỳ lạ là Tần Vũ Dương gần đây rất ít đến công ty, ngaycả phương án cũng chỉ dặn dò cho phó tổ trưởng chịu trách nhiệm, mọi người ngổnngang trăm mối tơ vò.
Đêm hôm đó, Tần Vũ Dương chuẩn bị thật tốt phần cô phụtrách ở nhà chờ Cố Mặc Hàm, gọi điện cho anh cũng không có người bắt.
Cô đợi suốt cả một đêm Cố Mặc Hàm cũng không có đến.