Sau một hồi đánh giá, bọn họ rút ra được kết luận rằng đại ca thật có mắt nhìn người. Bao nhiêu nghi ngờ trước đây đều chóng tan biến qua lần gặp này.
“Anh là người đó?” Khải Hiên tiến đến trước mặt cậu.
Cậu không trả lời, tay đút vào túi quần chỉ đứng yên quan sát cậu ta định làm gì. Cậu đoán chắc cậu ta cũng không tốt lành gì, nhìn bộ dạng cứ như đi đánh ghen vậy.
Quả như cậu đoán, cậu ta hùng hổ vung tay lên tính đánh cậu nhưng đâu có dễ. Thể lực cậu đâu kém cõi tới độ để yên cho người khác khi dễ. Tuy cậu ta thấp hơn cậu nửa cái đầu nhưng lực đánh lại rất mạnh. Cậu nghĩ người này chắc là được huấn luyện làm sát thủ chăng.
Mặc dù bị cậu ta tấn công dồn dập nhưng cậu cũng chỉ ở thế phòng thủ chứ không tấn công. Bởi vì cậu không có thù oán gì với cậu ta mà chỉ có cậu ta kiên quyết xem cậu là kẻ thù.
Người ngoài nhìn thấy cũng không hài lòng với thái độ của Khải Hiên. Dù gì cậu cũng là anh dâu của bọn họ, đương nhiên họ phải bảo vệ cậu như bảo vệ đại ca mình.
Chưa kịp làm gì thì hắn đã lảo đảo đến đó, bước chân chông chênh vô tình va vào cạnh bàn mà ngã xuống. Thấy thế cậu bèn chạy tới đỡ hắn, mà Khải Hiên và mọi người chỉ biết nhìn.
“Anh sao rồi?Ổn không?”
“…”
Cậu đỡ hắn ra về, cậu ta thì bị đàn em hắn giữ lại để tránh gây chuyện.
Cậu trực tiếp lái xe của hắn về, suốt một đoạn đường cả hai không nói với ai tiếng nào. Rất nhanh sau đó đã về đến nhà.
Xe vào gara, cậu mở cửa tính đưa hắn lên phòng ngủ. Vừa mở cửa xe hắn đã ghì cậu xuống hôn bất chấp. Cậu không phản kháng, thuận theo nụ hôn chiếm hữu đó của hắn.
Đêm hôm đó, hai người vây lấy nhau từ gara ra phòng khách cho đến phòng ngủ. Và rạng sáng hôm sau cậu mới được chợp mắt.
Gần trưa, chuông điện thoại của cậu reo lên. Cậu muốn nghe nhưng hắn lại giữ chặt cậu không cho cậu thoát khỏi vòng tay hắn. Cũng may điện thoại cậu đặt gần đó chỉ cần với tay một chút là lấy được. Cậu trong tình trạng nằm trên người hắn mà nghe điện thoại bởi hắn kiểu như có chết cũng không bỏ tay ra khỏi người cậu.
“Em nghe”.
“Nè, chủ tịch của tôi ơi em mau về phỏng vấn tuyển người kia kìa”.
“Chị hai của em ơi, em chị mới lập công. Có phải nên cho nghỉ ngơi một chút không?”
“Chị không cần biết, em mau về giải quyết đi. À mà trong đó có một nhân viên ở trung tâm ứng cử, em ở đó một thời gian thấy cô ta thế nào”.
“Thẳng thắn, có trách nhiệm, làm việc có hiệu quả. Rất tốt”.
“Vậy làm sao?”
“Hả?”
“Em có chịu nhanh về hay không?10h là bắt đầu rồi”.
“Nay em xin nghỉ, quyết định của chị cũng là của em. Vậy nha”. Tút tút…
Cúp máy chị cậu xong, hai người đối mặt nhau. Cậu hơi bất ngờ khi hắn cứ nhìn chằm chằm vào mình. Từ qua đến nay cũng không thấy hắn nói câu nào chỉ gọi tên cậu, bảo cậu là của hắn, chuyện lần trước cậu đã không chấp nhất với hắn, còn hôm nay lại là chuyện gì kéo tới nữa đây.
“Làm sao?” Cậu hỏi.
“Cô ta là ai?”
“Ai cơ?”
“Bãi biển”.
Bãi biển? Cô ta? Cậu nhớ lại hôm qua chung quy chỉ có thân thiết với Linh Đan, chắc không phải nói cô ấy đó chứ. Nhưng làm sao hắn biết cậu ở đó, với ai.
“Anh theo dõi tôi”.
“Trả lời”.
Đấu khẩu với hắn đúng là vô ích, không khi nào công lý đứng về phía cậu.
“Bạn”.
“Bạn gì?”
“Thân”.
“Thân cỡ nào?”
“Cỡ bánh xe bò”.
“Chỉ có vậy?”
“Chứ anh muốn thế nào? Có vẻ như anh chưa bao giờ tin tưởng tôi?”
“Vì em không đáng tin”.
Cậu oán giận muốn rời khỏi vòng tay hắn nhưng mãi cũng không thành công, lại bị hắn điên cuồng hôn lấy, m*t lấy cổ cậu tạo dấu đỏ rõ rệt khắp nơi như muốn đánh dấu chủ quyền.
Mất một thời gian khá dài sau đó, cả hai mới xuống lầu ăn sáng hay nói chính xác hơn là ăn xế.
Rồi bỗng dưng từ ngoài cổng phát ra âm thanh tiến vào…
“Anh họ, anh họ, anh……”
“Gia Minh/Linh Đan!”
Cả hai khá bất ngờ khi gặp nhau tại đây, nhưng ngạc nhiên nhất vẫn là hắn.
“Hai người biết nhau?”
“Anh họ, đây là người lúc trước em kể”.
“Anh họ?”
“Ờ, người này là anh họ tôi. Là con của cô là chị của mẹ của tôi. Dễ hiểu mà đúng không?”
“Hì….”
Cô cùng hai người ngồi xuống ăn, cả buổi cứ luyên thuyên không ngừng.
“Anh!”
“Gì?”
“Chắc không phải đây là?”
“Đúng vậy”.
“Wao….thật? Không ngờ tảng băng như anh cũng có ngày tan chảy”.
“…” Hắn im lặng không nói, cậu thì chưa hiểu lắm.
“Minh ơi”.
“Hửm?”
“Tôi muốn ăn tôm”. Ý nói cậu bóc vỏ hộ, bởi vì việc này lúc trước toàn cậu chăm sóc cô nên cô rất hay ỷ lại vào cậu.
Cậu cũng rất tự nhiên mà chiều chuộng bóc vỏ cho cô, hai người thì vui chỉ có hắn là đen mặt.
“Em không có tay hả?”
“Nhưng Minh là bạn thân của em”.
“Là vợ anh”.
Cô và cậu đứng hình vài giây, cậu trừng mắt nhìn hắn. Hắn rất thản nhiên với lời vừa nói, cậu thì thể hiện rất rõ thái độ không hài lòng, cô thì rất biết cách ứng xử lúc này. Dù gì bạn mình đã là vợ người ta.
“Ok, vợ anh chứ gì. Anh dâu họ, không cần đâu, em tự làm”.
“HÙNG MINH KHANG! Anh lên cơn hả?”
“Anh chỉ nói sự thật”.
“Anh dâu họ, ăn đi. Thật ra em cũng rất thích cách xưng hô này nha “. Cô gắp thức ăn vào bát cho cậu.
“Cậu….”
Cậu tức muốn bốc khói nhìn hai người trước mặt, thiệt là chỉ muốn đi đâu đó thật xa. Tại sao cô lại là em họ của hắn chứ. Hai anh em nhà này như muốn chọc điên cậu thì đúng hơn.
Sau khi ăn xong, cả ba ra phòng khách nói chuyện. Nhìn cô và cậu thân như vậy, hắn lại nhớ đến chuyện hôm qua rồi hỏi cậu.
“Cô gái ngày hôm qua có phải?”
“Linh Đan”. Cậu nói.
“Ủa, sao anh biết em với Minh hôm qua gặp nhau vậy? Chắc không phải chơi trò theo dõi đó chứ? À mà chắc anh cũng không ghen với em đâu há?”
“Em nói xem”.
“Ầy, dù sao lúc trước em kể cho anh nghe rất nhiều về Minh , cũng biết em với cậu ấy thân đến đâu mà”.
“Anh mong đó chỉ là chuyện lúc trước “.
“Ý anh là sao?”
“Giữ khoảng cách “.
“Ơ…mặc dù là anh dâu họ nhưng mà….”
“Anh không thích”.
“Haizz…. Anh họ, anh nghĩ xem em với anh Minh thích ai hơn”.
Phụt…
Nước đã dâng lên tới họng, vậy mà vì một câu nói nó đã vội ngược trở ra. Cậu nghĩ nếu lúc trước không bày trò thay đổi cô, liệu hôm nay có trong tình cảnh như này.
Cô nói tiếp: “Em biết Minh sớm hơn anh, làm quen thì Minh là người chủ động, luôn bảo vệ em mọi lúc mọi nơi, luôn chăm sóc em rất chu đáo, khi em buồn Minh sẽ tìm cách làm em vui, khi em…”
“Cậu thôi đi. Nói mấy cái đó làm gì, định hại chết tôi hả?”
Cậu biết bây giờ mà không cản cái con người này, thế nào cũng không yên thân với hắn. Cách tốt nhất là ngăn ngọn lửa sắp bốc lên. Người chịu trận cũng chỉ có cậu.
“Anh còn muốn nghe”.
“Đó thấy chưa, anh họ nói muốn nghe kìa”.
“Thôi làm ơn, về dùm đi. Khi khác tôi tìm cậu nói chuyện sau”.
Cậu lật đật lôi kéo cô ra khỏi nhà, chỉ mong cô đi càng nhanh càng tốt. Dù biết rõ cậu và cô chỉ là bạn nhưng đó chỉ là suy nghĩ của cậu, còn hắn bản tính chiếm hữu cao lại còn hay ghen. Biết đâu một ngày u ám nào đó hắn đem cậu xích lại vĩnh viễn tại đây thì toi.
Lúc vào lại thì thấy hắn bước ra kéo cả cậu theo, hắn lái xe đưa cậu đến địa điểm ngày hôm qua.
“Đại ca!”.
Đám người của hắn tập trung hết từ ngoài vào trong, như hắn muốn tuyên bố chuyện gì quan trọng lắm vậy.
Một trong những người bên trong tách hắn và cậu ra, hình như muốn nói gì đó với hắn. Còn nơi cậu đang đứng thì tập trung nhiều người nhất, rồi một người bước ra trước mặt cậu.
“Anh ngoài cái thân này ra, có thể cho đại ca tôi cái gì?” Người hỏi là Khải Hiên.
“…..”
“Điếc hả?”
“…..”
Thái độ người này cậu thấy không hề xa lạ, y như cái lần gặp Đình Huy. Cũng bị mắng không thương tiếc, cuộc đời cậu cứ nghĩ chỉ có hắn làm xáo trộn nhưng không ngờ lại có thêm hai. Từ ngày gặp hắn cậu có nhiều thay đổi lớn thật, những gì chưa từng liên tục được trải nghiệm.
Cậu ta không có kiên nhẫn với cậu nên đã động thủ, cậu hết né trái rồi né phải mà bọn người xung quanh chỉ đứng đó nhìn.
Nguyên nhân chính là cậu ta đã bàn bạc với bọn họ thử cậu, xem cậu có đủ bản lĩnh để tự bảo vệ mình hay không. Vì cậu là người đại ca họ xem trọng nên khả năng cậu bị kẻ thù khắp nơi dòm ngó đe dọa hắn là rất cao. Họ không muốn đại ca vì cậu mà gặp nguy hiểm. Nhưng thật ra đằng sau đó là sự tính toán của cậu ta muốn cho cậu một bài học, muốn cậu biến khỏi hắn.
Sau một hồi di chuyển, cậu cũng không nhẫn nổi nữa. Chặn tay đấm của cậu ta, cậu chỉ muốn kết thúc thật nhanh.
“Sao cứ nhắm vào tôi?” Cậu hỏi.
“Rời khỏi anh ấy, tôi sẽ tha cho anh”.
“Hừ…tôi cần cậu tha sao?”
Qua câu nói ấy, cậu coi như chính thức gây thù. Liên tục phản đòn làm đối thủ không kịp trở tay, đám người họ cũng không khỏi cảm thán, cậu thật không tầm thường. Ra tay rất nhanh, chớp mắt một cái đã khống chế được đối phương, nhưng lại rất có chừng mực, từng đòn đánh ra chỉ dùng năm phần công lực đã khiến người phía trước không có cơ hội phản kháng.
Dù gì đi nữa cậu cũng là con trai của ông chủ công ty bảo tiêu lừng danh. Ít nhiều cũng được truyền đạt kinh nghiệm từ ông. Đó cũng là lí do, trong mỗi lần làm nhiệm vụ trước đây cậu rất ít khi bị thương.
“Còn muốn đấu?”
Nhìn cậu ta vẫn chưa muốn bỏ cuộc, cứ nhất quyết muốn chiến tiếp. Lần này đã có sự khác biệt, bọn họ đều tới cản cậu ta lại.
“Được rồi Khải Hiên, thử nhiêu đó đủ rồi. Năng lực của anh dâu mọi người đều đã nhìn thấy”.
“Anh dâu? Các người khùng hết rồi hả? Anh ta xứng sao?”
“Có xứng hay không không đến phiên cậu quyết”. Hắn cuối cùng cũng trở lại, lại gần cậu ta.
“Chuyện của tôi từ khi nào lại bị cậu quản thế?”
“Em….”
Thấy cậu ta cứ ấp a ấp úng không nói, nếu vậy để cậu nói.
“Thay vì cậu hỏi tôi có thể cho đại ca các người cái gì, thì nên hỏi anh ta cần gì ở tôi”.
“….” Một khoảng im lặng, họ chỉ không ngờ thái độ của cậu đều rất giống hắn lạnh lùng trên từng câu nói.
“Anh chỉ cần em”. Hắn sáp lại gần ôm eo cậu nói rất tự nhiên, cậu cũng rất hợp tác không đẩy hắn ra. Vì thế hắn được nước lấn tới hôn cậu trước mặt mọi người.
Khi hắn rời môi cậu cũng là lúc một giọng nói có âm thanh trầm thấp của một người vang lên:
“Đây là cách em trả ơn cho tôi sao, Triệu thiếu gia?”.