Nhớ lại lúc đó, tất cả ai nấy đều hăng hái uống rượu còn cố ép cậu uống. Lúc sau, cậu đứng lên đi vào toilet rửa mặt. Cậu không hề biết Nhất Lâm cũng đi theo sau, vừa vặn vòi nước cậu đột ngột bị ôm chặt từ phía sau. Nhìn vào gương cậu đã biết là ai, cậu rất bất ngờ với hành động này của anh nên nhanh chóng gỡ tay anh ra nhưng không thành công.
“Nhất Lâm, cậu làm gì vậy?”
“Cậu thật sự không hiểu hay không muốn hiểu? Tôi rất nhớ cậu, Gia Minh”. Anh thì thầm ghé sát vào tai cậu, hơi thở ấm nóng của anh phả vào tai cậu khiến cậu suýt chút nữa không khống chế được chính mình. Anh thừa lúc cậu bất động khẽ cắn lên vành tai cậu rồi di chuyển xuống cắn cổ rồi hôn lấy tạo thành dấu.
Cậu sợ nếu cứ như vậy sẽ sinh ra phản ứng mà làm chuyện gì không đúng nên cố hết sức giãy dụa ra khỏi vòng tay anh, đối mặt nhau:
“Chúng ta không thể”.
“Có gì không thể? Hay cậu đã có đối tượng?”
Cậu lắc đầu: “Thật sự không thể. Tôi nghĩ cậu nên tìm cho mình một đối tượng khác phù hợp hơn”. Rồi đi nhanh ra ngoài.
“Gia Minh, tôi sẽ không bỏ cuộc. Cậu là của tôi”.
==========
“Tôi hỏi một lần nữa, LÀ AI? Có phải nó vẫn còn bên trong?”
Cậu từ nãy giờ vẫn cứ ngơ ngác, vừa mới bước ra khỏi cửa đã gặp hắn. Thấy hắn như có ý định kéo cậu vào trong, cậu sợ Nhất Lâm gặp chuyện nên vội kéo tay hắn, mặc cho lửa giận của hắn đã lên đến bốc khói.
“Không ai hết”.
“Hừm…nếu không chẳng lẽ là cậu tự mình làm?”
“Tôi….”
“Cậu là đang bảo vệ cho tình nhân của mình sao? Vậy để tôi xử cậu trước rồi tìm nó cũng chưa muộn”.
Hắn lôi cậu lên xe, chạy hết tốc lực đến một nơi mà ai nấy đều khϊếp sợ. Không phải về biệt thự mà là đến nhà tra tấn.
Đến nơi hắn cho người giữ cậu lại trói hết tay chân rồi treo lơ lửng trên không trung rồi kêu đàn em ra ngoài.
“Anh muốn làm gì?” Cậu hoảng sợ khi nhìn đến tình trạng hiện tại của mình, cùng với những món đồ hắn đang cầm trên tay. Rất nhiều loại roi và gậy sắt, bên cạnh còn có mấy thùng nước đục như có pha thứ gì đó.
Hắn không nói không rằng vung tay lên quất từng roi lên người cậu. Từ roi da, roi mây cho đến gậy sắt hắn xuống tay không chút suy nghĩ cũng chẳng thương xót. Hắn bây giờ chẳng khác gì con quỷ máu lạnh, gương mặt dữ tợn đằng đằng sát khí.
Cậu cố gắng chịu đựng từng đòn roi của hắn mà kìm nén cắn chặt răng không kêu la tiếng nào. Dù trên người đã đầy vết thương chằng chịt trên cơ thể thậm chí máu còn liên tục chảy nhiều ở nhiều nơi.
30 phút trôi qua, cậu không đủ sức chịu đựng tiếp nên đã ngất xỉu. Hắn vẫn không khoan nhượng, lấy xô nước có pha muối tạt vào người cậu. Cậu vì đau quá nên tỉnh lại, thấy cậu tỉnh hắn tiếp tục đánh. Và cứ như vậy lập đi lập lại rất nhiều lần, đến khi cậu không còn chịu nổi nữa yếu ớt cầu xin hắn:
“Đừng. Dừng…..dừng lại đi. Cầu xin anh, đừng….đánh nữa….A….” Bỏ ngoài tai lời cậu nói hắn vẫn tiếp tục đánh không ngừng, quần áo cậu đã bị đánh đến nát, còn cơ thể không còn chỗ nào là lành lặn.
Mãi đến khi cậu nức nở khóc thành tiếng mà liên tục van xin hắn mới buông roi, tiến đến nâng cằm cậu lên buộc cậu đối diện hắn.
“Đau sao? Chỉ cần nói cho tôi biết thằng đó là thằng nào tôi sẽ tha”.
Cậu lại im lặng không nói, làm hắn nghĩ cậu đang bao che bảo vệ cho người đó nên càng giận dữ. Hắn vung tay đấm vào mặt cậu làm cậu bất tỉnh nhân sự.
======
Việc cậu tỉnh lại là đã 3 ngày sau….
Vừa tỉnh cậu không khỏi mừng thầm khi không còn bị treo lên nữa, mà đang nằm trên giường. Nhìn kỹ thì nơi này là phòng của hắn, các vết thương trên người cũng đã được xử lý.
Chợt nghe tiếng mở cửa, nhìn ra là hắn đang bước vào. Cậu sợ hãi theo bản năng lùi ra sau.
“Đã tỉnh?”
Hắn tiến tới túm tóc cậu giật ra sau.
“Sợ? Đây là cái giá của kẻ dám phản bội tôi. Nhìn cậu bây giờ tôi chỉ muốn đem đi ngược đãi, hung hăng chà đạp, hay là đem cậu ra cường bạo trước mặt mọi người cũng nên”.
“Anh…..đồ khốn”.
Chát~
Vừa đưa tay lên muốn đánh hắn, đã bị hắn đoán được nhanh hơn một bước tát cậu một cái thật mạnh. Năm dấu tay hắn in rõ lên mặt cậu.
“Cậu nghĩ mình là ai mà dám mắng tôi? Dám sau lưng cắm sừng tôi, cậu đúng là ti tiện không khác gì lũ trai bao ngoài kia. Tôi làm cậu không đủ thỏa mãn sao?”
“Không phải. Tôi với cậu ấy thật sự không…….”
Chát~
“Còn dám nhắc thằng đó trước mặt tôi”
Cậu ôm mặt oan ức muốn giải thích nhưng hắn cứ kiên quyết cự tuyệt. Cậu chưa bao giờ cảm thấy ủy khuất như lúc này.
“Nếu đã như vậy anh buông tha cho tôi đi”.
“Quên đi. Tôi thà xem cậu là con chó nuôi trong nhà chứ không để cậu ung dung bước ra khỏi đây nửa bước”.
Nói xong quăng cho cậu một ánh mắt đầy sự ghét bỏ rồi rời khỏi.
‘Chó sao?’ Cậu cười phá lên bất cần. Cậu đã làm gì sai đâu chứ, muốn nói rõ sự thật nhưng hắn nào có muốn nghe đâu chứ.
======
Mấy ngày nay, việc ăn uống của cậu luôn có quản gia và người làm lo. Xung quanh là các vệ sĩ túc trực khắp biệt thự.
Hôm sau, cậu đang xem ti vi ở dưới phòng khách thì nghe thấy mọi người gọi:
“Đại ca”. Cậu vẫn đưa lưng về phía cửa, mắt dán vào ti vi tựa như không nghe, không thấy, không quan tâm.
Hắn đi tới ngồi xuống phía đối diện cậu, bên cạnh hắn còn có thêm một nam nhân thanh tú xinh đẹp. Cậu quay sang nhìn hắn thấy hắn cũng nhìn mình thì vội quay đầu nhìn về vị trí ban đầu.
Một lát thấy cậu nam nhân kia hỏi
“Anh..người này là?”
“Loại người này em không cần quan tâm”.
Nam nhân chỉ ‘ồ’ lên một tiếng.
Nhân lúc hắn lên lầu lấy đồ, nam nhân đối hắn coi thường hỏi
“Anh là ai?”
“…” Cậu vẫn không quan tâm.
“Tôi hỏi anh là ai? Anh bị câm hả?”
“Không liên quan cậu”.
Mặc dù cậu không quay sang nhìn nam nhân, nhưng chỉ với góc nghiêng nửa mặt nam nhân cũng thấy được khuôn mặt rất đẹp của cậu. Từ lúc bước vào nam nhân thấy thái độ của Hùng Minh Khang đối với cậu rất đặc biệt. Nhưng cậu ta đã nói với lòng mình bằng giá nào cũng phải có được hắn, và cảm giác trước mắt là phải dẹp bỏ cái gai là cậu.
“À, thì ra không bị câm”.
Nam nhân thấy hắn đang định bước xuống cầu thang thì liền giở trò, nhìn thấy con dao gọt trái cây trên bàn, cậu ta liền cầm lấy rạch một đường trên tay.
“A…anh làm gì vậy?”
Nghe thấy tiếng nam nhân vang lên, cậu quay sang nhìn không hiểu mình đã làm gì cậu ta thì thấy vết cắt trên tay. Nghĩ cũng biết là cậu ta tự làm rồi đổ lỗi cho mình, nhưng tại sao lại làm vậy. Hắn cũng vội chạy lại.
“Có chuyện gì?”
“Là anh ta? Anh ta định gϊếŧ em”.
Chát~
“Cậu có biết đang làm gì không? Dám đụng người của tôi, cậu muốn chết hả?”
“Tôi không có làm”.
“Cậu không làm chẳng lẽ em ấy tự làm?”
“Tôi..không..làm!”
Nam nhân kia nhếch mép cười đểu, thái độ của cậu ta như đang chờ xem kịch hay. Được hắn để mắt quan tâm tới thì rất đắt ý, dự là hắn sẽ đem người này ra đánh hay đem gϊếŧ cũng nên. Nhưng sự việc lại không như vậy, khi hắn nói:
“Lên thay đồ”.
“Làm gì?”
“Cậu không có quyền hỏi?”
Cậu làm theo lời hắn lên lầu thay đồ. Nam nhân chưa hiểu tại sao hắn làm vậy:
“Anh, anh tính đưa anh ta đi đâu?”
“Đình Huy, tôi không thích người khác xen vào chuyện của mình. Em cứ ở yên bên cạnh tôi là được, đừng nhiều lời”.
Lời hắn nói như một lời cảnh cáo dành cho cậu ta.
Cậu không biết hắn sẽ đưa mình đi đâu, cũng không hỏi vì biết luôn câu trả lời. Hắn lái xe, nam nhân ngồi ở ghế phó lái vết thương kia đã được xử lí, cậu thì ngồi phía sau dựa sát vào cửa sổ ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài. Dù lái xe nhưng thỉnh thoảng hay liếc nhìn kính xe quan sát cử chỉ của cậu.
Nam nhân cũng nhìn ra được điều đó, hắn dừng xe tại quán bar X, cũng là địa bàn của hắn. Cậu ta nghĩ chắc là hắn sẽ đem người này (Gia Minh) vào đây làm MB cũng nên. Nghĩ xong liền liếc cậu một cái cười khẩy.
Bước vào, bên trong rất náo nhiệt sôi nổi, cậu thấy rất ngột ngạc. Nam nhân khoát tay hắn đi vào, hai người ngồi gần như dán chặt vào nhau chỉ có cách làm quần áo. Cậu cũng chỉ ngó sang một chút rồi bày ra bộ dạng tiếp tục không quan tâm. Nam nhân thì cứ làm nũng, bô lô bô la nói tào lao gì đó với hắn. Nhìn thấy cậu ngó lơ, hắn đặt nam nhân ngồi lên đùi mình, liên tục nói lời công kích chà đạp cậu mà nam nhân cũng hùa theo.
“Thật không ngờ con người này lại xấu xa như vậy, nhân cách chắc bị chó tha rồi, có phước không biết hưởng lại còn đê tiện như vậy. Hẳn là cha mẹ anh ta không biết cách dạy con. Đúng là cái đồ…”.
Cậu tức giận đứng dậy tát thẳng vào mặt nam nhân liên tục 2 cái.
“Tôi cấm cậu xúc phạm họ. Cậu không có tư cách!”
“Vậy cậu có tư cách đánh người của tôi sao?”.
Hắn dứt lời, nam nhân cũng đứng dậy khỏi đùi hắn định đánh cậu thì bị cậu hất tay ra ngã nhoài xuống đất rồi quay lại đối mặt hắn.
“Nói người khác hãy nghĩ lại mình. Anh có quyền gì, lấy tư cách chó gì đối xử với tôi như vậy. Hôm đó, chỉ là tôi đi họp lớp với đám bạn thời học sinh, vốn là muốn hỏi ý kiến anh rồi mới đi nhưng sợ anh không cho mới đi mà không báo. Người gây ra dấu hôn trên cổ là bạn thân của tôi, ngoài tình bạn ra tôi không muốn có bất kì quan hệ gì với cậu ấy. Vừa bỏ ra ngoài thì gặp anh, anh thậm chí một lời cũng không cho tôi giải thích, chỉ một cái dấu đã tùy tiện cho tôi án tử.Anh chỉ biết nghĩ cho mình, anh từng nghĩ cho cảm giác của tôi chưa?”
Hắn im bặt không nói, đúng là hắn nên nghe cậu nói rõ chứ không phải suốt ngày muốn biết người kia là ai. Tất nhiên hắn hiểu rõ tính khí của cậu cùng với kiến thức tâm lý hắn đã từng học thì hắn liền nhận ra được điều gì đó, trước giờ khí thế nói chuyện của cậu chưa bao giờ mạnh như hôm nay, chỉ khi bị oan ức lắm mới như vậy. Và lời cậu nói hắn đương nhiên tin. Hắn thật sự đã sai?
Nam nhân như nhận ra hắn siêu lòng liền đổ dầu vào lửa:
“Chuyện đó chỉ có anh mới biết. Biết đâu anh đang bịa ra một câu chuyện để anh ấy tin thì sao?
“Hừ…tin hay không thì tùy”.
Cậu đột nhiên ngẩn người khi thấy người phía trước , chính là người phụ nữ đã khiến gia đình cậu tan nát, bên cạnh còn có một người đàn ông nhìn rất quen thuộc. Hai người đang ngồi nói chuyện trông rất thân mật. Cậu tiến lại gần sửng sốt một lúc dự cảm chẳng lành nhìn người đàn ông.
“Chú!”