Phó Doanh cố ý không cầm theo chìa khóa ra khỏi phòng, Chung Thu đang đợi ở bên ngoài, không biết đang xem gì trên điện thoại.
“Sau khi uống rượu anh lái xe được không vậy?” Phó Doanh đẩy xe lăn qua, ngẩng đầu hỏi hắn: “Hôm nay anh có đi với tài xế không?”
Chung Thu lắc điện thoại: “Không sao đâu, gọi tài xế đi.”
Hắn gọi phục vụ đỡ lấy xe lăn của Phó Doanh, chính mình ôm Phó Doanh lên, vững vàng đi xuống lầu. Phó Doanh trước lạ sau quen, tự nhiên ôm cổ hắn, lúc được đặt vào trong xe còn mỉm cười cảm ơn.
Dáng vẻ thân thiết quen thuộc của hai người đập vào mắt người khác lại càng thêm ý tứ.
Chung Húc nhấp rượu nhìn bọn họ chằm chằm, nghe đám bạn của mình thảo luận quan hệ của Chung Thu và Phó Doanh, nhịn không được cười cười.
Quả nhiên tiêu càng nhiều thì làm việc càng suôn sẻ, tuy hơi mất công tìm hiểu về “Thánh Cô” này nhưng đúng là tiền nào của nấy.
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy bản kế hoạch của mình tuyệt đối sẽ không có sai lầm, lúc bắt gặp ánh mắt của Phó Doanh, Chung Húc khẽ chớp mắt, Chung Thu ngạc nhiên khẽ gật đầu.
Chung Thu đẩy Phó Doanh ra cửa, thấy nhân viên bar đang phát quà lưu niệm, một con thỏ bông ôm trái tim được nhét vào tay Chung Thu, hắn nhìn thoáng qua liền bỏ vào lồng ngực Phó Doanh.
Phó Doanh sửng sốt: “Đây là cái gì?”
“Quà của khách hàng chi nhiều hôm nay ạ.” Phục vụ cười nói: “Dùng làm đồ trang trí trong nhà hoặc tặng bạn gái đều được, nó là thỏ bông rất được ưa chuộng gần đây.”
Hồi em gái còn sống, Phó Doanh còn có thể giữ lại, nhưng hiện tại hắn cầm căn bản chỉ là lãng phí nên đưa tay ra muốn trả lại.
“Cầm đi, không cần tiền cũng cứ cầm.” Chung Thu mở miệng nói: “Bốn bỏ làm năm cũng coi như mình tự bỏ tiền ra mua.”
Phó Doanh thu tay, nhưng là vẫn giơ tay ra nói với phục vụ: “Ở đây có hai người thì phải thêm một con nữa chứ ha.”
Phó Doanh ôm hai con thỏ bông ngồi trên xe lăn được đẩy đến bên cạnh xe, người lát xe thuê đã đứng cạnh xe chờ đợi, Chung Thu ồm người bế lên xe, chính mình cũng ngồi ở ghế sau với hắn.
Phó Doanh đưa một con thỏ cho hắn: “Của anh nè.”
Chung Thu nhướng mày: “Cậu cầm hai con đi.”
“Không được, anh một cái tôi một cái, nhà tôi cũng không có chỗ để đâu.” Phó Doanh nói, làm Chung Thu nhớ đến căn phòng trống không của em hàng xóm nhà mình.
Đừng nói hai con thỏ bông, một trăm con thỏ bỏ còn được nữa, sao lại không có chỗ để được.
Hắn nghĩ trong lòng, nắm cổ tay Phó Doanh đẩy lại: “Được rồi, cậu cầm trước đi, đợi lát nữa lên lầu tôi cũng không đủ tay để cần. Đúng rồi, tối nay cậu uống rượu không?”
Chung Thu nhìn chân bó bột của hắn nhẹ giọng nói: “Lúc đầu Nguyệt An cũng tới, còn hỏi chân cậu khôi phục đến đâu rồi, tôi không có mặt mũi nói cậu cũng ở quán bar, bằng không nó lại dong dài.”
Phó Doanh cười: “Cả buổi tối không dính một giọt rượu nào, toàn uống sữa bò.”
“Vậy là tốt rồi.” Chung Thu lại chỉ vào bộ đồ bệnh nhân của hắn hỏi: “Tôi còn chưa hỏi cậu, sao lại ăn mặc thế này, tham gia lễ hội hóa trang sao?”
Phó Doanh gật đầu: “Anh không thấy bạn tôi mặc đồ bác sĩ zoombie à?” Hắn cười: “Tôi sắm vai lương thực dự trữ.”
Chung Thu sửng sốt, sau đó lắc đầu, mắt cười nhìn Phó Doanh cảm thán: “Nếu tôi là hắn sẽ không mang lương thực dự trữ ra đâu, lỡ bị người ta cướp thì sao?”
“Đổi lại là anh thì tốt quá rồi.” Phó Doanh lẩm bẩm.
Người lái xe ngừng ở hầm đậu xe, Chung Thu trả tiền xong mới đẩy Phó Doanh vào trong thang máy. Hai người tới tầng mình, Chung Thu đẩy Phó Doanh đến trước cửa nhà, chờ Phó Doanh tìm chìa khóa mở cửa.
Nhưng mà tìm kiểu gì, Phó Doanh làm bộ làm tịch lục hết túi trên người mới nhìn Chung Thu với vẻ mặt bất lực: “Không thấy chìa khóa.”
Không thấy?” Chung Thu cũng bất ngờ, nghĩ thầm thật không thấy hay giả không thấy.
Phó Doanh lại lục lọi trên người một lần nữa nhưng vẫn không thu hoạch được gì, thấy Chung Thu vẫn không nói gì, tim hắn đập thình thịch, lo lắng kĩ thuật diễn của mình có vấn đề, hắn nhìn phát đã nhìn ra.
“Có khi nào rớt trên xe không?” Chung Thu hỏi.
Phó Doanh kéo cái túi không khá là sâu của mình ta, nhíu mày nói: “Chắc là không có khả năng rớt chứ.”
“Đợi lát nữa tôi xuống xem thử, giờ vào nhà tôi ngồi một chút trước đi.” Chung Thu đẩy hắn về nhà, thấy Phó Doanh vẫn luôn cau mày nghĩ xem chìa khóa ở đâu, không khỏi mỉm cười hỏi: “Có khi nào lúc ra cửa không cầm theo không?”
“Không đâu, tôi nhớ cầm theo rồi mà.” Phó Doanh cầm điện thoại nhắn tin, lẩm bẩm nói: “Để kêu Thường Nhĩ tìm xem có rơi trong bar không.”
Hắn nhắn tin rồi lại gọi điện nhưng đều như đá chìm đáy biển, không có hồi âm. Thấy Phó Doanh thật sự sốt ruột, Chung Thu miễn cưỡng tin tưởng hắn thật sự làm mất chìa khóa.
Chung Thu vuốt mũi, thở dài nói: “Được rồi, đừng lo lắng, nếu mất thật thì tôi liên hệ đổi một ổ khóa mới là được mà. Tôi thấy bạn cậu sẽ không về ngay đâu, hôm nay cậu ngủ ở phòng cho khách trước đi, tôi đi dọn dẹp cho cậu.”
“Ơ, tôi ngủ phòng khách được rồi, không cần phiền anh…” Phó Doanh xấu hổ cười hai tiếng, nhỏ giọng nói: “Tôi lại gọi điện cho nó, nói không chừng lại bắt máy.”
Chung Thu thấy thế cũng không ngăn cản nhún vai: “Vậy cậu từ từ gọi đi, tôi đi dọn phòng cho khách.”
Phó Doanh trả lời, lại cầm điện thoại lên gọi điện, nhưng đến tận lúc Chung Thu dọn dẹp xong vẫn chưa được bắt máy.
“Được rồi, đừng gọi nữa.” Chung Thu rút điện thoại trên tay hắn bỏ lên bàn cười nói: ” Được rồi, cậu tắm rửa sau đó đi nghỉ ngơi đi.”
Phó Doanh chỉ chân của mình: “Cái này không dính nước được.”
“Vậy tôi lấy khăn lau cho cậu một chút.” Chung Thu đẩy hắn đến phòng ngủ chính: “Đệm trong phòng khách hơi mỏng, ngủ ở phòng tôi vẫn tốt hơn.”
Phó Doanh vội vàng nói: “Sao có thể không biết xấu hổ như thế được, tôi…”
“Không sao đâu, chân tôi không bị thương, nằm tùy tiện chỗ nào cũng được.” Chung Thu ngáp một cái, đẩy người đến mép giường, xoay người lấy ra một bộ đồ ngủ sạch sẽ để lát Phó Doanh thay.
Khó có khi Chung thiếu gia hầu hạ người ta, xả một thùng nước ấm đến bên mép giường cho Phó Doanh lau người, sự nhiệt tình của hắn làm Phó Doanh không đỡ nổi, nói thế nào cũng không cự tuyệt được, cuối cùng mỗi người đều lui một bước, chỉ nhờ Chung Thu lau phía sau lưng.
“Thật ra lúc đầu tôi đã muốn nói rồi.” Chung Thu nhìn eo Phó Doanh nhẹ giọng nói: “Cậu hơi bị gầy quá đó, eo còn nhỏ hơn con gái.”
Khăn lông trong tay hắn xoẹt qua lưng Phó Doanh cảm nhận được hình dạng tấm lưng, hắn cười: “Là ăn mãi không béo hay là ăn quá ít.”
“Hai cái đều đúng.” Phó Doanh thành thật trả lời.
Lúc em gái bệnh tất hăn vội vàng kiếm tiền, hắn thường xuyên đi sớm về muộn, có đôi khi cả ngày chỉ ăn một bữa, thậm chí không ăn gì, vừa tiết kiệm tiền vừa tiết kiệm thời gian.
Lúc em gái mất, tinh thần hắn sa sút một năm, chẳng thiết tha ăn uống, sụt cân là chuyện đương nhiên.
“Cậu vậy là không được, không tốt cho cơ thể đâu.” Chung Thu mím môi, thu tay về để Phó Doanh mặc quần áo: “Tôi đi tắm, cậu lên giường nghỉ ngơi trước đi.”
Phó Doanh gật đầu, thành thật bò dậy mặc đồ ngủ của Chung Thu vào.
Hắn ngồi trên giường tính thời gian, nghe thấy tiếng nước vang lên, sau khi biết Chung Thu đã bắt đầu tắm liền lập tức xuống giường ngồi xe lăn vào bếp.
Theo thói quen uống một cốc nước trước khi đi ngủ của Chung Thu, Phó Doanh lần mò được cốc nước của Chung Thu, lấy trong túi ra một thỏi son trắng bôi quanh miệng cốc.
Nước trên bàn đang được đun sôi, Phó Doanh nghĩ vẫn ném hai viên thuốc ngủ cực mạnh vào, trọng lượng không nhiều lắm nhưng đảm bảo ít nhất có thể khiến Chung Thu ngủ được hơn một tiếng đồng hồ không bị quấy rầy.
Hắn trở lại phòng ngủ bày xe lăn về lại nguyên trạng, ngồi trên giường cầm điện thoại nói chuyện phiếm một lúc, Chung Thu lau tóc đi ra.
Như trong hình ảnh theo dõi, hắn chỉ quấn quanh thân dưới bằng một chiếc khăn tắm, dáng người tốt nhìn không sót chút gì.
Nhưng Phó Doanh chỉ lướt qua rồi chân thành hỏi: “Anh không lạnh à? Như vậy dễ cảm lắm.”
Tay xoa tóc của Chung Thu khựng lại, hắn ho nhẹ: “Không lạnh, tôi mới tắm xong còn nóng.”
“À, nhưng mà vẫn nên mặc quần áo vào đi, trời đang chuyển mùa anh cẩm thận kẻo cảm lạnh.” Phó Doanh đặt điện thoại xuống thở dài ảo não nói: “Sớm biết như thế này tôi đã không ra khỏi cửa.”
“Không sao, ở nhà lâu ngày cũng nên ra ngoài một chút.” Chung Thu lấy áo ngủ trong tủ ra, nhẹ vẫy vẫy quần lót hỏi: “Có thể nhắm mắt chút được không?”
Phó Doanh lập tức cúi đầu nhắm mắt, chỉ nghe thấy tiếng quần áo cọ xát, đợi lúc Chung Thu nói có thể mở mắt, hắn mới mở mắt đã thấy khuôn mặt của Chung Thu gần trong gang tất.
“Trong mắt cậu có gì đó nè.” Chung Thu vừa nói vừa tháo kính của Phó Doanh, chạm qua khóe mắt hắn vê một cọng lông mi quơ quơ nói: “Một cọng lông mi một điều ước, mau ước đi.”
Phó Doanh sửng sốt, sau đó đẩy Chung Thu ra than thở: “Sao anh nói như mấy bé gái vậy, em gái tôi cũng hay nói thế.”
“Cậu còn có em gái à, bao lớn rồi?” Chung Thu nhướng mày: “Chuyện này là mẹ nói cho tôi.”
Phó Doanh lỡ mồm nói ra chuyện em gái, hắn im lặng hồi lâu, rũ mắt nói: “Nó qua đời rồi.”
Chung Thu sửng sốt, nhìn chằm chằm Phó Doanh một lúc mới nói: “Không có việc gì, mẹ tôi cũng qua đời rồi.”
Hai người nhìn nhau, Phó Doanh nhịn không được bật cười, khóe miệng cong cong lộ ra lúm đồng tiền, hắn nói: “Hiện tại cũng không phải là thời điểm để nói mấy câu tốt lành.”
Chung Thu cười theo, ngáp một cái nói: “Là lúc chúc ngủ ngon, sáng mai tôi còn có cuộc họp, giờ phải ngủ..”
Phó Doanh đáp, nằm trên giường chờ Chung Thu tắt đèn, tiếng cửa của phòng ngủ đóng lại, hắn liền cầm lấy điện thoại xem hình ảnh theo dõi.
Theo thói quen, Chung Thu uống một cốc nước rồi mới về phòng cho khách ngủ, Phó Doanh thấy thế an tân nằm xuống ngủ, thẳng đến lúc đồng hồ báo thức kêu một tiếng sau.
Hắn tắt đồng hồ báo thức rồi rời khỏi giường, bắt đầu buổi đêm chân chính của mình.