Nhiệt Luyến Trí Mạng

Chương 5: Dung Cửu



Ở sảnh dưới lầu, An Tống được Hàn Thích dẫn dắt đi tới cửa phòng tài chính để thanh toán tiền chữa trị, và ký kết thỏa thuận điều trị tư vấn kỳ hạn 3 tháng, mỗi tuần một lần.

Làm xong những chuyện vụn vặt này, An Tống nhìn tên trên thỏa thuận, “Anh ta tên là Dung Cửu?”

Cái tên Dung Cửu có phần không xứng đáng với sự tiết chế và phong thái thực chất bên trong mình của người đàn ông.

Hàn Thích gật đầu lia lịa, “À, vâng, bác sĩ Dung là bác sĩ trị liệu có uy tín nhất. Không chỉ am hiểu về trị liệu tâm lý mà còn có thành tích rất cao trong lĩnh vực trị liệu âm nhạc. Là chiêu bài sống của trung tâm chúng tôi.”

Lời nói tán dương này là quá cố ý rồi, giống như một người bán hàng tự khen hàng đẹp.

Nếu như thật sự là một chiêu bài sống, tại sao trên tường triển lãm về nhà trị liệu xuất sắc lại không có hình ảnh của anh ta?!

An Tống cầm thỏa thuận cuộn thành ống, tiện tay nhét vào túi áo len, nhìn lướt qua bức tường ảnh rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

Bên này An Tống vừa rời đi, Dung Thận liền theo sát sau đó bước vào đại sảnh.

“Ngài Cửu.” Hàn Thích xách túi tài liệu đi về phía trước. “Đây là thỏa thuận điều trị của An tiểu thư. Theo sự sắp xếp của ngài, phí điều trị đã được giảm 50%.”

Người đàn ông rũ mắt xuống nhìn thỏa thuận, thấy được chữ ký nắn nót đẹp đẽ của An Tống, độ cong của đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, “Cô ấy có nói gì không?”

Hàn Thích nghiêm túc nhớ lại rồi nói một mạch, đúng sự thật: “Không có nói gì, chỉ hỏi về tên của ngài.”

…..

Gần trưa, An Tống trở lại căn nhà riêng trên đường Vân Hải, vào cửa, uống một cốc nước, tiện thể lấy nguyên liệu trong tủ lạnh cho vào máy chiên cơm tự động.

Một tin nhắn văn bản hiện lên từ điện thoại, đó là mã nhận hàng từ trạm chuyển phát nhanh.

An Tống đưa mắt nhìn đồng hồ đếm ngược trên máy chiên cơm, đội mũ rồi mới đi ra ngoài.

– — Lần sau trị liệu đem tóc buộc lên.

Đột nhiên, An Tống nghĩ đến những gì Dung Thận nói.

Ma xui quỷ khiến cô ném chiếc mũ của mình xuống, sau khi tìm kiếm trong phòng một lúc lâu, cô tìm thấy một chiếc dây buộc tóc ở góc bàn làm việc, buộc mái tóc dài ngang lưng thành một kiểu đuôi ngựa lỏng lẻo chỉ trong hai lần vuốt.

Trạm chuyển phát nhanh mới mở ở bên cạnh cửa hàng nhỏ trong con hẻm gần đó, An Tống báo mã nhận hàng, chủ trạm cầm ra một cái hộp giấy nhỏ màu vàng, là hàng quốc tế chuyển phát nhanh ở nước ngoài.

“Cần điền chứng minh thân phận mới có thể nhận, sau đó ký vào đây.”

Rất nhanh, An Tống ký nhận xong tên, liền ôm lấy đồ chuyển phát nhanh rời đi.

Ở cửa tiệm nhỏ bên cạnh, vài bà lão đang tán gẫu thấy cô đi ngang qua, lập tức mở rộng cuộc trò chuyện.

“Cô gái nhỏ này thực sự là mệnh khổ, đang ở tuổi đôi mươi, gia đình cô ấy đều không còn nữa.”

Chủ trạm này nghe được tiếng trò chuyện, cũng là ló đầu ra ngoài, “Các bà, thật hay giả thế?”

“Không phải sao.” Bà lão với vẻ mặt thương tiếc lắc lắc đầu, “Một gia đình bốn người thật tốt, bây giờ chỉ còn lại một mình cô ấy. Nghe nói cha mẹ và anh trai đều không còn nữa, cũng không biết đứa nhỏ này làm vượt qua được nữa.”

Âm thanh bàn luận phía sau không lớn không nhỏ, An Tống nghe được, vẻ mặt càng thêm đờ đẫn.

Lúc này, điện thoại di động trong túi kêu réo rắt, dãy số dài hiển thị trên màn hình, không phải là cuộc gọi trong nước.

Khóe miệng An Tống vô tình giật giật, tuy rằng rất nhẹ nhưng vẫn có thể nhìn ra một nụ cười.

Khi cuộc gọi được kết nối, trạng thái ở đầu bên kia rất yên tĩnh, thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở gấp của người gọi.

Lúc đầu, cũng không có ai nói gì, cứ như thể họ im lặng đối đầu nhau qua ống nghe.

Mãi đến khi đối phương chịu không nổi, mới chủ động phá vỡ tình thế bế tắc, “Được rồi được rồi, so về sự nhẫn nại, chị thực sự không bằng em, nguyện ý chịu thua.”

An Tống chậm rãi đi về phía trước dọc theo con hẻm, “Chuyển phát nhanh đã nhận được rồi.”

“Đến rồi?”

An Tống nói: “Cám ơn.”

“Ai cần em cảm ơn”. Cô gái đầu dây bên kia có vẻ nóng nảy, khịt mũi, “Dạo này vẫn tốt chứ? Em nè, tháng sau chị về nước, nhớ đến đón chị.”

Sau vài câu nói, An Tống đã trở về nhà gỗ, cô kẹp điện thoại lên vai, cúi đầu mở chuyển phát nhanh, “Ngày mấy? Ngày nào trong tuần?”

“Tối ngày thứ ba đến.”

Ngón tay mở hộp chuyển phát nhanh của An Tống dừng lại trên hộp các tông, sau một lúc trầm lặng, cô nhẹ nhàng đáp: “Biết rồi.”

“Những cuốn sách đó đều là chị tìm thấy trong các cửa hàng đồ cổ ở nước ngoài, khoảng thời gian cũng đã lâu rồi. Em trước tiên cứ tạ dùng, đợi chị tìm được cái tốt hơn lại mang về cho em.”

“Ừ, không cần vội vã trở về, em rất tốt.”

Tốt cái rắm!

Những lời này, cô gái không trực tiếp nói ra, nhưng trong lòng vẫn thầm oán trách nhiều lần.

Ngày mồng 4 tháng sau, là ngày giỗ tròn một năm của mẹ và em trai An Tống.

…..

Vào một đêm của hai ngày sau, dải ngân hà mở ra màn đêm, nửa là sao và nửa là ánh trăng sáng.

Khách sạn SOHO Thương Đô, hai bóng người cao thẳng sánh vai cùng nhau bước xuống bậc thềm.

“Mấy lão cáo già này, đều đang nghĩ đến chuyện nhét con gái của họ cho cậu. Cách cư xử thật khó coi.” Tô Ngật Đình dùng tay phải vắt chiếc áo lên vai, liếc mắt nhìn người đàn ông đi bên cạnh, “Vẫn còn sớm, đi uống mấy ly? “

Dung Thận sắc mặt như thường, vững vàng bước về phía trước, “Không được, có việc.”

“Buổi tối có việc gì lớn cần phải làm sao? Dung lão Cửu, cậu đã lâu không tụ họp rồi. Hai mươi bảy mà cứ sống như một ông già năm mươi bảy, chỉ thiếu là chưa ăn chay niệm Phật.”

Người đàn ông vẻ mặt nhạt nhẽo khẽ liếc nhìn anh ta, làm ngơ phớt lờ, trực tiếp ngồi lên chiếc xe thương vụ Mercedes-Benz.

Xe chạy được nửa đường, đúng lúc đi ngang qua Đại học công lập Hương Giang, Trình Phong vô tình lướt nhanh ánh mắt nhìn, vội vàng nhắc nhở: “Ngài Cửu, hình như là An tiểu thư.”

Dung Thận nhắm mắt dưỡng thần lại chậm rãi mở tầm mắt, tốc độ xe cũng chậm lại, thì nhìn thấy An Tống đứng ở cổng trường, trong tay cầm mấy quyển sách dày và nặng, cúi đầu đứng ở đó nói chuyện điện thoại.

Dung Thận giơ cổ tay lên, đã mười một giờ rưỡi đêm rồi.

“Ngài Cửu, có cần… chở cô ấy một đoạn không?” Trình Phong mặc dù không hiểu rõ An Tống, nhưng chắc chắn cô gái khiến ngài Cửu tự mình chữa trị, khẳng định phải có địa vị khác thường.

Đối xử thật tốt nhất định không sai.

Chỉ trong nháy mắt, chiếc xe đã dừng lại bên cạnh vạch dẫn đường.

An Tống vừa lúc cúp điện thoại, nhìn thấy cửa xe tự động chậm rãi mở ra.

Chỗ ngồi bên trong xe, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen đôi chân vắt lên nhau, nhìn cô thật sâu. Có lẽ là ánh sáng quá ấm áp, làm phai nhạt khí chất đậm đà trên thân hình anh, cũng khiến cho sự nho nhã vững vàng thêm, cao quý bất phàm.

An Tống gật đầu với Dung Thần qua cửa xe, gọi một câu bác sĩ Dung.

Đôi mắt đen dài và hẹp của người đàn ông rơi trên mái tóc đuôi ngựa của cô, đôi môi mỏng hơi mím lại, có chút nghiềm ngẫm, dường như lại rất hài lòng, “Chuẩn bị về nhà?”

“Ừm, đang đợi xe.”

“Lên đi, đưa cô trở về.”

An Tống nhìn bên trái một chút, lần nữa không thấy chiếc xe nào, dứt khoát chui vào trong khoang xe, “Cám ơn.”

Theo phép lịch sự, An Tống ngồi ở vị trí bên cạnh cửa, rất thản nhiên ấn nút đóng cạnh khung cửa.

Hành động lơ là bình thường, nhưng khiến động tác định bấm chốt điều khiển của Trình Phong cứng lại trong không khí.

An tiểu thư trông nhất cùng nhị bạch* như này, 80% trước đó cũng đã từng ngồi trên chiếc xe thương mại MPV của một người bạn cùng lớp, nhìn động tác bấm nút như vậy, còn rất thuần thục.

*Nhất cùng nhị bạch: chỉ những cô gái trong trắng yếu ớt

Cánh cửa đóng lại, đèn trần trong khoang mờ đi, hương gỗ đàn hương thoang thoảng phảng phất xung quanh, vừa đủ thoải mái.

Dung Thận vuốt ve tay vịn bằng gỗ đàn hương, giọng điệu từ tính hỏi: “Đến trường học buổi tối?”

Không biết cách chữa trị tuần trước có hiệu quả gì không, An Tống chỉ nhìn đường nét nửa sáng nửa tối của người đàn ông, theo bản năng có hỏi thì phải trả lời, “Không phải học đêm, là nghe giảng*.”

*Ý của An tỷ ở đây là chị không đi học, chỉ đến nghe chút bài giảng

Trong mắt người đàn ông ẩn chứa ý cười, thật là một câu trả lời vừa thành thực và thẳng thắn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.