Nhiên Ca

Chương 34



“Chương Dũng, công nhân, bị súng bắn chết …” Nhạc Nhiên cầm hồ sơ vụ án phân cục khu Kim Đạo vừa gửi qua, nhanh chóng xem lướt qua rồi chạy vào phòng làm việc của Thẩm Tầm, “Thẩm đội, vụ án này là súng bắn chết người!”

Người bình thường thì có khi cả đời cũng chẳng có cơ hội được rờ tới súng thật, càng đừng nói tới dùng súng thật đạn thật nhắm vào người khác. Tuy Chương Dũng chỉ là công nhân bình thường làm công ở thành phố nhưng chết dưới họng súng thì chắc chắn cái chết của y không đơn giản.

Thẩm Tầm xuất thần một hồi, sắc mặt hơi trắng, thẳng tới khi Nhạc Nhiên gọi “Thẩm đội” lần thứ hai mới phản ứng lại.

Nhạc Nhiên chau mày, hai tay chống trên bàn, đè thấp giọng hỏi anh, “Thẩm đội, anh làm sao vậy?”

Không biết có phải ảo giác hay không mà anh nhìn thấy sự quan tâm nồng đậm từ đáy mắt Nhạc Nhiên đang kê gần sát mình.

Khóe mắt anh hơi run rẩy rồi rất nhanh khôi phục mọi thần sắc lại như thường, bình tĩnh nói, “Không có gì, vừa nãy nghĩ đến vụ án nên không để ý em tới thôi.”

Nhạc Nhiên thẳng người dậy, “Ò. Mấy người Từ đội vừa nãy đã ra hiện trường rồi, chúng ta cũng đi chứ hả?”

Vụ án này do Từ Hà Trưởng phụ trách, cảnh sát bên trung đội một, pháp y bên bộ phận kĩ trinh và nhân viên khám nghiệm đã chạy ra hiện trường rồi.

Thẩm Tầm nâng mi mắt nhìn Nhạc Nhiên nhưng không hề phát hiện được tia cảm xúc khác thường nào trên mặt cậu.

Chuyện này càng khiến anh bất an hơn – ở trên đường không nhận ra Chương Dũng thì có thể lý giải được, nhưng đặt hai chữ “Chương Dũng” này ngay trước mắt rồi mà Nhạc Nhiên vẫn như cũ không có phản ứng gì.

Điều này vô cùng không hợp lẽ thường.

Chương Dũng cưỡng bức mẹ cậu, phá hủy gia đình cậu, Nhạc Nhiên rõ ràng biết sự tồn tại của người này mà có thể không tỏ thái độ gì khi biết hắn bị súng bắn chết ư.

Lòng bàn tay Thẩm Tầm đổ một tầng mồ hôi lạnh, cảm xúc nói anh biết Nhạc Nhiên chỉ là không nhớ được Chương Dũng thôi, nhưng lý trí lại lạnh lùng nói, không ai có thể quên phạm nhân đã cưỡng bức mẹ ruột mình cả.

Nếu bây giờ Nhạc Nhiên thể hiện sự kinh ngạc, vui vẻ, hay oán hận, anh đều có thể yên tâm không ít. Nhưng Nhạc Nhiên cứ bình chân như vại, cứ như Chương Dũng không hề có quan hệ gì với cậu cả.

Hay là nói … cật lực giả bộ rằng mình không có quan hệ gì mới hắn.

Đầu ngón tay Thẩm Tầm run lên, yết hầu khô khốc vô cùng nên vội cầm ly trà uống một ngụm nhưng vẫn suýt sặc mạnh.

Nhạc Nhiên hết hồn, vội chạy qua vỗ lưng anh, giọng cậu nghe rất căng thẳng, “Thẩm đội, anh rốt cuộc bị làm sao vậy?”

“Không sao.” Anh ho vài tiếng, nghĩ tới việc vừa nãy thì chỉ đành nói, “Từ Hà Trưởng đi là được rồi, tạm thời chúng ta không đi.”

“Không đi ạ?” Giọng Nhạc Nhiên lộ ra vẻ thất vọng, “Em còn muốn đi xem hiện trường cơ, lần đầu tiên gặp được án bắn súng.”

Tim Thẩm Tầm lại thắt lại.

Làm cảnh sát hình sự nhiều năm, làm sao anh không biết được kẻ tình nghi đều có một đặc điểm là gây án xong sẽ thích lẩn vào đám đông, lấy thân phận quần chúng đứng quan sát mà đứng bên cạnh hiện trường xem cảnh sát tiến hành điều tra, xem họ mò ra được những manh mối gì.

Nghĩ tới đây, da đầu anh căng cứng, vô thức lắc lắc đầu để loại bỏ những ý nghĩ không tốt trong não.

Nhạc Nhiên vẫn đứng một bên, thấy tâm trạng anh không đúng thì dứt khoát ngồi xổm xuống, từ dưới đất ngước lên nhìn anh, “Thẩm đội, hôm nay anh không khỏe à? Hay là lo lắng vụ án này sẽ liên lụy đến người nào?”

Lông mày Thẩm Tầm điên cuồng nhíu chặt lại. Anh nhìn Nhạc Nhiên một hồi mới mấp máy môi, “Có thể liên quan tới người nào?”

“Xã hội đen nè, người tham nhũng nè …” Nhạc Nhiên chống má, nghiêng đầu qua một bên, “Giết người bằng súng đặc thù quá mà, chỉ riêng công cụ gây án là ngầm biểu thị vụ này không đơn giản rồi.”

Anh hơi nheo mắt, não vận động tốc độ cao hòng tìm được gì đó từ trong mắt Nhạc Nhiên.

Nhưng lúc ánh mắt chạm nhau, anh vẫn chỉ thấy được sự quan tâm nồng nhiệt trong mắt cậu.

Nếu phiên dịch thành lời nói thì đó chính là một câu cẩn thận quan tâm lại thể hiện mong muốn chiếm hữu rất cao: “Thẩm đội, anh đang nghĩ gì vậy?”

Anh thầm thở dài, vươn tay phải xuống dưới tìm cánh tay Nhạc Nhiên kéo lên, “Đợi chút nữa Từ Hà Trưởng về rồi lại nói. Trước đó tôi kêu em chỉnh lý vụ án em đã làm xong chưa?”

Nhạc Nhiên nhảy lên, nghịch ngợm hành lễ một cái, nói như muốn tranh công, “Em đã sớm làm xong rồi.”

Anh gật gật đầu, “Được, đợi chút nữa lấy qua cho tôi xem.”

“Giờ em đi lấy luôn!” Nhạc Nhiên nói xong thì chạy đi, bóng lưng kia vẫn vui vẻ như cũ, không có gì khác biệt so với bình thường cả.

Lông mày Thẩm Tầm càng nhíu chặt hơn, hai tay ôm đầu, ngón tay cắm vào trong tóc, từ mép tóc vuốt dần ra sau, trong lòng có một giọng nói: Rốt cuộc là chuyện như nào?

Nhạc Nhiên chỉ thấy qua ảnh của Chương Dũng, có thể không nhớ được diện mạo sau này của đối phương, nhưng không lý nào lại ngoảnh mặt làm ngơ với hai chữ “Chương Dũng” được.

Cách giải thích duy nhất chính là, Nhạc Nhiên đang giả bộ.

Vì sao phải giả bộ?

Bởi vì …

Thẩm Tầm không dám nghĩ tiếp.

Chương Dũng là bị đạn bắn chết, mà Bắc Tiêu là thành phố thuộc tỉnh, mấy năm nay quản lý súng cụ rất tốt. Anh thân là đội trưởng đội hình sự thị cục, cơ hồ có thể xác định trong thành phố không có người giữ súng phi pháp, người có thể đụng tới súng chỉ có quân nhân hoặc đặc cảnh.

Nhưng bọn họ ai lại chĩa súng với một công nhân mới tới thành phố được mấy tháng chứ?

Chỉ trừ … chỉ trừ …

Thẩm Tầm hít sâu một hơi, sắc mặt lại trắng đi mấy phần.

Nhạc Nhiên ôm một xấp hồ sơ đi qua, ánh mắt nghi ngờ, “Thẩm đội, hôm nay anh rất kì lạ nha.”

Anh không có tâm tư giải thích, chỉ chỉ bàn trà, thấp giọng nói, “Để ở đó đi, lúc đi ra thì giúp tôi đóng cửa.”

Cửa phòng làm việc đội trưởng hầu như chưa từng đó, anh vừa nói xong thì tự biết phản ứng của mình thất thường rồi.

Quả nhiên, sau khi Nhạc Nhiên để văn kiện xuống thì đi lại gần, ỷ vào dạo này quan hệ hai người ngày càng thân mật mà trực tiếp kéo ghế trước bàn làm việc ra rồi ngồi xuống, “Có chuyện gì phiền lòng thì cứ nói với em đi.”

Nói cái gì với em? Trong lòng anh càng phiền muộn, nói với em rằng “tôi cảm thấy em và vụ án này có quan hệ” à?

Nhạc Nhiên bị ánh mắt lạnh lùng đột ngột của anh xuyên qua làm cho sững sờ, giọng nói càng đè thấp hơn, thăm dò, “Thẩm đội, anh không vui à?”

Bộ dáng như một con thú nhỏ để móng vuốt mình lên đùi huấn luyện viên gãi gãi cầu người chơi cùng.

Anh thở dài, phất tay, “Đi làm việc của em đi.”

Buổi trưa, thi thể Chương Dũng được đưa về thị cục để tiến hành giải phẫu. Nhạc Nhiên đã quen ở cạnh ghi chép, lần này cũng định đi theo Kiều Nghệ mở mang kiến thức. Lúc Thẩm Tầm chạy tới, cậu thậm chí đã thay đồ xong rồi.

Thẩm Tầm kéo cậu ra khỏi cửa, thả cho cậu một phần văn kiện vụ án hình sự, kêu cậu lập tức mang qua phân cục khu Sùng Sơn.

Nhạc Nhiên hơi nghi ngờ, nhìn Kiều Nghệ một cái, Kiều Nghệ cười bảo, “Đi đi, tối sẽ giải thích về kết quả kiểm định cho cậu.”

Sau khi cậu đi, Thẩm Tầm thay thành đồ cách ly rồi đi vào phòng giải phẫu.

Kiều Nghệ khá kinh ngạc, “Khách quý nha, đã bao lâu cậu không đích thân tới nhìn khám nghiệm tử thi rồi?”

Thẩm Tầm không nói gì, đeo khẩu trang nên cũng không nhìn ra được vẻ mặt. Kiều Nghệ chẳng hiểu làm sao, nhưng từ ánh mắt anh lại cảm giác có chuyện gì không đúng lắm.

Khám nghiệm tử thi tiến hành rất thuận lời, nhưng lúc Kiều Nghệ nói tới công cụ gây án thì tất cả mọi người ở đó đều hít ngược một ngụm khí lạnh.

Là súng, mà còn là súng lục 92 khẩu 5.8mm!

Trước mắt Thẩm Tầm tối lại, vô thức chống lên bàn giải phẫu, Kiều Nghệ vội đi qua đỡ anh, ở bên tai anh thấp giọng nói, “Đợi tôi thay đồ, đi ra ngoài rồi nói.”

Lúc này, một vài cảnh sát trung đội một đã trở về thị cục, Từ Hà Trưởng đang chỉnh lý lại manh mối trên tay. Còn Thẩm Tầm, anh vẫn chưa về đội hình trinh mà đang ở phòng làm việc của Kiều Nghệ, đốt thuốc hết điếu này tới điếu khác.

Kiều Nghệ trầm mặc thật lâu mới đưa cho anh một ly nước rồi nói, “Cậu nghi ngờ vụ án này có liên quan tới Nhạc Nhiên? Em ấy … em ấy và người bị hại lẽ nào có quan hệ gì sao?”

Anh mãnh liệt ngẩng đầu, trong mắt đã giăng đầy tơ máu.

Vì khẩu súng lục 92 họng 5.8mm kia vô cùng đặc thù.

Trong quân đội, súng lục 92 được một số sĩ quan dùng, nhưng phần nhiều là dùng súng 92 họng 9mm. Trong hệ thống công an, cảnh sát nhân dân thường được trang bị súng lục 54 hoặc 64, khẩu 92 rất rất hiếm, chỉ có đội trưởng đội đặc cảnh và đội trưởng đội hình sự có khi sẽ dùng.

Bản thân Thẩm Tầm là dùng khẩu 92 họng 9mm, mà Nhạc Nhiên dùng vừa khéo lại là khẩu 92 họng 5.8mm hiếm thấy kia.

Theo lý mà nói, trước mắt Nhạc Nhiên vẫn chưa có tư cách dùng khẩu 92, vì cảnh sát cùng cấp với cậu toàn bộ dùng khẩu 64 cả. Nhưng nhờ lần trước biểu hiện xuất chúng trong cuộc thi bắn súng ở bộ Công An nên sau khi về thị cục, lãnh đạo đặc cách đem khẩu súng 92 làm phần thưởng vinh dự cho cậu. Hơn nữa để phân biệt với súng 92 của các đội trưởng mà cho cậu một khẩu 92 họng 5.8mm.

Cả thành phố Bắc Tiêu này, không có quá 5 người có súng 92 5.8mm như vậy.

Thẩm Tầm dụi sạch tàn thuốc, mười ngón tay đan chéo, vẻ mặt càng lúc càng âm trầm.

Kiều Nghệ lại gọi anh một tiếng, “Rốt cuộc là chuyện gì?”

Anh nhắm mắt lại, giọng hơi khàn, “Trước tiên cậu để tôi bình tĩnh lại đã.”

Nhạc Nhiên lái xe đi phân cục Sùng Sơn, trên đường về thì ngay lúc cả thành phố kẹt xe, lúc về tới thị cục thì đã tới thời gian tan làm rồi.

Nhưng phòng làm việc đội hình trinh vẫn sáng đèn. Án mạng ngay phía trước, cảnh sát hiển nhiên không thể tan làm đúng giờ được.

Từ Hà Trưởng đang cùng mấy cảnh sát trung đội một khác báo cáo tiến triển điều tra với Thẩm Tầm. Cậu mở cửa phòng hội nghị, nhẹ chân nhẹ tay tìm một cái ghế ngồi xuống, lại không hề biết từ lúc cậu bước vào ánh mắt Thẩm Tầm đã dừng trên người cậu.

Người bên đội kĩ trinh không ở đây, Kiều Nghệ lấy lí do còn phải tiến hành một bước khám nghiệm tử thi nữa mà tạm thời không báo cáo kết quả kiểm định nên trong số cảnh sát ở đó chỉ có Thẩm Tầm biết công cụ gây án là khẩu súng 92 hiếm thấy kia.

Từ Hà Trưởng nói, dựa theo tình huống trước mắt mà nói, một Chương Dũng sống trong phòng nhỏ 5 tệ một ngày, cùng làm công trình với mấy công nhân khác, không có tư oán gì với bạn cùng phòng, không tranh chấp tiền bạc với sếp, tới Bắc Tiêu chưa được bao lâu, quan hệ xung quanh tương đối đơn giản thì những người y từng tiếp xúc qua không ai có khả năng đụng tới súng. Một trung đội khác sẽ tiếp tục điều tra về bối cảnh của Chương Dũng, xem có thể tìm được người có động cơ gây án không.

Nhạc Nhiên nghiêm túc lắng nghe, có lúc còn viết vài dòng xuống sổ ghi chép. Tim Thẩm Tầm chợt hẫng đến lợi hại, ánh mắt nhìn về Nhạc Nhiên không hề che giấu đi vẻ đau lòng.

Đợi Từ Hà Trưởng điều tra bối cảnh Chương Dũng rồi thì Nhạc Nhiên lập tức trở thành kẻ tình nghi có động cơ gây án nhất.

Nhưng mà Nhạc Nhiên …

Anh thở dài rất nhẹ, không ngừng tự trách bản thân vì không bảo hộ Nhạc Nhiên thật tốt.

Có người muốn giá họa cho Nhạc Nhiên, mà Chương Dũng cũng chỉ là một quân cờ dùng xong rồi vứt thôi.

Nghiêm Khiếu dự cảm rất chuẩn, chuyện Chương Dũng đột ngột tới đây đã biểu thị cho một loạt biến cố rồi, mà anh vô ý quá … Chỉ lo Chương Dũng sẽ làm gì đó với Nhạc Nhiên, lại không gnhĩ tới có người sẽ cố tình dùng Chương Dũng để đối phó Nhạc Nhiên.

Hay là nói, Chương Dũng là vì người kia sắp xếp nên mới tới thành phố Bắc Tiêu vào lúc này.

Lời tác giả: súng loại 92 không hiếm như trong bài viết, nhưng cốt truyện cần được phóng đại. Trên thực tế, nhiều sĩ quan cảnh sát cũng có thể được trang bị súng 92, nhưng loại 64 thì phổ biến hơn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.