Nhiên Ca

Chương 13



“Tôi …” Nhạc Nhiên nghẹn lời, thừa nhận chuyện quên mua bữa sáng lại không phải là chuyện gì mất mặt. Có điều cậu nhìn Thẩm Tầm, bị ánh mắt cực kì sâu của anh dọa cho cả người cứng đờ, không mở miệng nổi.

Tiểu Bạch lấy một cái bánh rán ra, há miệng cắn một miếng lớn, chóp cha chóp chép, lẩm bẩm, “Hôm nay chiên không tệ nha, vừa giòn vừa thơm!”

Mùi hương vừa bay qua đây, Nhạc Nhiên rất không có tiền đồ mà nuốt nước miếng một cái.

Thẩm Tầm phì cười, đi về hướng cửa lớn mà cũng không nói đi làm gì.

Nhạc Nhiên còn định chạy qua nhà ăn mua mấy cái bánh bao ăn đỡ trước khi nhà ăn đóng cửa nhưng nhìn thời gian thấy cũng trễ rồi, nghĩ tới bản thân là một người mới, tới thị cục chưa được bao lâu, qua đội hình sự cũng mới có 3 ngày. Giờ mà bắt chước đội viên cũ ăn sáng trong giờ làm việc thì có hơi quá phận.

Nghĩ vậy, cậu về chỗ ngồi ngoan, mặc kệ bụng kêu ùng ục.

Tiểu Bạch ăn xong một cái bánh rán, ợ một cái, nhìn cậu ngồi nghiêm chỉnh trên ghế như kiểu ngồi chờ nghe giảng, lòng nhịn không được, lấy cái bánh rán còn lại đưa qua, “Cậu xem cậu đó, chưa ăn thì chưa ăn, nói dối làm gì? Tôi ăn no rồi, cái này chưa đụng tới, cho cậu nè, ăn khá ngon đó.”

Vừa ngửi thấy mùi Nhạc Nhiên lại đói bụng. Mới vừa đưa tay ra nhận, còn chưa kịp kê lên miệng thì Thẩm Tầm đã bước nhanh trở về, trên tay còn cầm theo bao của nhà ăn.

“Chưa ăn sáng thì làm được gì, tới phòng làm việc của tôi.”

Tiểu Bạch lập tức lấy cái bánh rán về, vỗ tay cậu, “Tầm ca mua đồ ăn sáng cho cậu đó, còn không mau đi đi.”

Nhạc Nhiên nghe lời đi vào phòng làm việc của đội trưởng, thấy Thẩm Tầm từ trong bao lấy ra một chén cháo rau xanh còn nóng, năm cái bánh bao thịt nhỏ, với một cái chén không không biết để làm gì.

“Ngồi đi. Chỉ còn lại cháo với bánh bao thôi, ăn đỡ đi.”

Cậu ngồi xuống, có chút ngại ngùng, “Cảm ơn Thẩm đội.”

“Cảm ơn cái gì.” Một tay Thẩm Tầm cầm cái chén không, một tay cầm đũa, xớt 1 ít cơm chiên qua cái chén không, dạy dỗ, “Nếu cậu có thói quen không ăn sáng thì tới chỗ này của tôi nhất định phải sửa. Bình thường cảnh sát hình sự phải chạy lo vụ án bên ngoài, lúc này lúc khác, chỉ có bữa sáng là có thể đảm bảo. Nếu bữa này mà không ăn đàng hoàng nữa thì thân thể làm sao chịu nổi? Nào, thử xem ăn có hợp miệng không.”

Chén cơm chiên đẩy tới trước mặt cậu đầy hơn phân nửa.

Nhạc Nhiên nhìn phần đồ ăn còn lại trong chén Thẩm Tầm không được bao nhiêu, ngập ngừng, “Thẩm đội, anh vẫn là ăn của anh đi, tôi ăn cháo với bánh bao là được rồi.”

“Đâu phải cho cậu hết mớ bánh bao đó.” Thẩm Tầm cầm một cái bánh bao lên thả vô miệng, “Tôi hai cái cậu ba cái. Đừng nói nhảm nữa, ăn đi còn về làm việc.”

Khóe miệng cậu cụp xuống, lúc này mới đụng tới cơm chiên và cháo, một miếng lại một miếng cho vào miệng.

Thẩm Tầm hỏi, “Vị cơm chiên trứng như nào?”

Nhạc Nhiên thành thật, “Trứng rất thơm, cơm cũng rất ngon, có điều tôi ăn không quen lá hương xuân.”

Thẩm Tầm bày ra vẻ mặt khinh bỉ, “Các cậu á, đều là một đám không biết nhìn hàng.”

~

Hơn 10 giờ sáng, quả nhiên người bên đội điều tra đặc biệt tới. Không chỉ lấy tài liệu vụ án mà còn tìm từng cảnh sát một để hỏi về tình huống cụ thể.

Nhạc Nhiên thấy “thế trận” đó thì kinh sợ run người lên, liên tục lùi về sau. Kiều Nghệ ôm vai cậu, chỉ tưởng là do cậu chưa thấy qua loại bày trận này, cười an ủi, “Cứ tới nói chuyện đi. Chúng ta lại không phải kẻ tình nghi, sợ gì chứ?”

“Không …” Mặt Nhạc Nhiên trắng bệch, trên trán đã có mấy lớp mồ hôi lạnh, khóe miệng co rút, lời nói ra cũng không rõ ràng, “Tôi, tôi không muốn đi tới.”

Kiều Nghệ quái dị nhìn cậu, không hiểu sao cậu bị dọa sợ tới như vậy, vội kéo cậu qua một bên, thấp giọng hỏi, “Sao vậy?”

Nhạc Nhiên dựa vào cột tường, từ từ ngồi sụp xuống, hai tay ôm che đầu, giọng nói cực kì đè nén, “Có thể không đi không?”

Lúc đại học Kiều Nghệ đã tiếp xúc qua một ít kiến thức và vụ án về mặt tâm lý, vừa nhìn thấy bộ dạng này của Nhạc Nhiên thì đã mơ hồ ý thức được xảy ra chuyện gì. Ngẫm nghĩ một chút, hắn kéo cậu đứng dậy, ôm vào trong người, “Đừng sợ, không muốn đi thì không đi.”

Ngay lúc này, Tiểu Bạch đã nói chuyện xong, quay trở lại gọi, “Nhạc Nhiên, tới cậu rồi.”

Ánh mắt Nhạc Nhiên hoảng loạn, sắc mặt lại trắng thêm một tông, vừa bất an vừa bất lực nhìn Kiều Nghệ. Kiều Nghệ vỗ vỗ lưng cậu, nói bên tai, “Đừng lo lắng, cứ giao cho Thẩm đội.”

Nói xong quay qua hướng Tiểu Bạch, hỏi, “Tầm ca của cậu đâu?”

“Đang cùng người bên đội điều tra đặc biệt nói chuyện phiếm rồi, sao vậy?”

“Kêu anh ấy qua đây một chút.”

“Hả? Bây giờ?”

“Ngay bây giờ.”

Tiểu Bạch không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiếm khi Kiều Nghệ nghiêm túc kêu cậu làm chuyện gì đó, Tiểu Bạch liền đoán nhất định có chuyện gì gấp, liền chạy xuống lầu tìm người.

Hai phút sau, Thẩm Tầm về tới, thấy cửa phòng làm việc của đội trưởng đóng, mà Kiều Nghệ đang ngồi ở chỗ Nhạc Nhiên, nâng mắt hỏi, “Làm sao?”

“Lần này tất cả mọi người đều phải đi vào trình bày vụ án à?” Kiều Nghệ hỏi.

“Trên nguyên tắc là vậy.” Thẩm Tầm không biết vì sao hắn lại hỏi như vậy, “Trước đây không phải đều như vậy sao?”

“Nhạc Nhiên có điểm không đúngh”

“Ừ?”

“Cậy ấy hình như rất sợ một mình đối diện với người đội điều tra.”

Thẩm Tầm quay mặt qua, ánh nắng từ ngoài cửa đổ vào, hắt lên sóng mũi thẳng và cái cằm gầy của anh. Anh ngừng một lát, cau mày hỏi, “Nguyên nhân là gì?”

Kiều Nghệ nhìn nhìn cửa đang đóng, “Tôi đoán … có liên quan đến chuyện trước kia cậu ta ở bộ đội. Rảnh thì cậu hỏi cậu ấy xem, có điều tôi đoán cậu ấy sẽ không nói. Có cơ hội thì cậu và anh em tìm hiểu một chút, có điều chuyện cấp bách bây giờ là đánh tiếng với bên tổ điều tra, nói Nhạc Nhiên mới tới, cái gì cũng không biết, lần này coi như bỏ qua.”

Cảnh sát phụ trách hỏi chuyện thấy “người tiếp theo” trì trệ mãi không tới, từ phòng làm việc nhỏ đi ra, đứng ở đại sảnh đội hình sự hô, “Nhạc Nhiên, ai là Nhạc Nhiên, lề mề cái gì sao mãi không tới?”

Thẩm Tầm quay người qua, đôi lông mày vừa nãy còn cau lại giờ đã dãn ra, trên mặt còn mang theo nét cười lịch sự, đi về hướng viên cảnh sát đó.

Kiều Nghệ mở cửa phòng làm việc của đội trưởng ra rồi nhẹ nhàng khép lại, “Không sao rồi, Thẩm đội đã đi nói với người ta rồi.”

Cảnh sát nhỏ lần này tới là một đứa ngốc trẻ tuổi mới ra trường chưa lâu, chỉ biết làm theo quy định, chưa học nhân tình thế thái, càng không biết đội trưởng đội hình sự đang nhờ mình giúp chút chuyện kia không chỉ là đội trưởng đội hình sự. Hắn cứ nhất quyết bắt Nhạc Nhiên qua, không thì sẽ nói với Trần đội.

Thẩm Tầm cũng không nói nhiều với người đó, trực tiếp gọi điện thoại cho Trần đội phụ trách đội điều tra đặc biệt, “Cảnh sát nhỏ tôi dẫn dắt hơi không khỏe, không tiện lấy lời khai lắm, có thể châm chước một chút không? Cả ngày hôm qua cậu ấy đều đi cùng tôi, chi tiết gì tôi cũng biết, tôi thay cậu ta lấy lời khai được không?”

Một cú điện thoại là xong.

Các đội viên đều không biết Nhạc Nhiên vừa rồi bị làm sao, Kiều Nghệ chỉ đơn giản giải thích vài câu, nói Nhạc Nhiên vừa mới tới, thấy đội điều tra thì hơi sợ, bây giờ đã không sao rồi.

Thẩm Tầm mở cửa, vừa liếc nhìn liền thấy đôi mắt còn sót chút sợ hãi của Nhạc Nhiên, ẩn ẩn có chút đau lòng. Có điều anh vẫn treo lên một nụ cười dịu dàng, từ trong hộp lấy một viên chocolate ném qua, “Nào nào nào, ăn chút đồ ngọt cho bớt sợ nào.”

Nhạc Nhiên thấy người vào cửa là anh thì như trút được gánh nặng, bao nhiêu bất an đè nén lục phủ ngũ tạng ban này liền biến đi mất, máu trong cơ thể dường như cũng dần ấm lại.

Lúc này, vẫn không có ai ý thức được, cảm giác đó có một cái tên rất tuyệt vời – ỷ lại.

Thẩm Tầm cũng lột cho mình một viên kẹo, “Không có gì muốn nói với tôi sao?”

Nhạc Nhiên bỏ viên socola vào miệng, ngậm một hồi, lắc đầu, “Không có.”

Thẩm Tầm không miễn cưỡng cậu, nhìn thấy tới giờ cơm rồi, “Buổi trưa muốn ăn cái gì? Hôm nay không ăn ở nhà ăn, chúng ta ra ngoài giải quyết.”

Cậu ngẩng đầu, “Vì sao không ăn ở nhà ăn?”

“Tiệc hoan nghênh người mới á. Mấy cậu qua đây trao đổi, dù không thường trực thì cũng tính là anh em mới rồi, thường lệ đó giờ đều là ra ngoài ăn một bữa. Hôm qua hôm kia bận vụ án nên khiến chuyện này bị chậm trễ. Vừa hay hôm nay là thứ sáu, mọi người đông đủ, đi ăn một bữa thôi.”

“Cái này … sẽ biển thủ công quỹ sao?”

Trán Thẩm Tầm giật giật, “Cậu nghĩ cái gì vậy …”

“Vậy tiền ăn tính thế nào? AA?”

“AA phàm tục quá.” Thẩm Tầm vỗ vỗ túi tiền, “Đội trưởng mời khách. Nói đi, muốn ăn gì nào?”

Nhạc Nhiên nghĩ nghĩ, “Không bằng trưng cầu ý kiến mấy người khác nữa?”

“Bình thường tôi nói là được, hôm nay cho cậu quyết đó.”

Nhạc Nhiên bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ thật, hai tay chống dưới cằm, ánh nắng buổi trưa chiếu lên lông mi vừa dài vừa dày của cậu. Thẩm Tầm lẳng lặng nhìn cậu, khóe môi bất tri bất giác nhếch lên.

Mấy phút sau, Nhạc Nhiên quay đầu lại, đón lấy ánh mắt an tĩnh của Thẩm Tầm, cao giọng nói, “Ăn lẩu đầu cá được không?”

Thẩm Tầm cười gật đầu, “Đương nhiên được.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.