Nhiễm Sương

Chương 46: Giữa trưa (Ba)



Không thể không nói, Liễu gia dù bố trí tinh tế hồ nước xung quanh nhưng phần còn trống vẫn còn chiếm khá nhiều.

Liễu Đang từ nhỏ đã sống ở đây, hết thảy đều quen thuộc.

Nàng dẫn Thương Chiết Sương cùng Tư Kính vòng qua mấy chục hành lang, đưa họ đến một nơi gọi là Quỳnh Hoa Uyển. . Đam Mỹ Sắc

Quỳnh Hoa uyển ở phía nam Liễu Phủ, bên cạnh có một hồ sen, lúc này đã cuối thu nên chỉ có vài tán lá sen tròn trịa cô độc lơ lửng trên mặt nước.

Sau khi đưa họ đến Quỳnh Hoa uyển, Liễu Đang hạ mắt nói: “Kinh tế mấy năm nay của gia phụ đình trệ, người làm trong phủ cũng giải tán không ít, nếu có nơi nào khoản đãi không chu toàn, mong hai vị thứ lỗi.”

“Liễu cô nương nhọc lòng rồi, bọn ta không phải kẻ siểm nịnh, tất nhiên không để ý những điều này.”

“Đa tạ hai vị hiểu cho.”

Ánh mắt Liễu Đang hơi mờ ảo, tựa như một cơn mưa phùn đầu xuân.

Nàng xoay người sang nơi khác, nhẹ giọng: “Uyển Doanh cùng Lăng Đình hẳn đã tới, ta không thể để bọn họ chờ lâu.”

Liễu Đang lầm bầm đi ra ngoài, thân ảnh màu tím nhạt rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt của Tư Kính cùng Thương Chiết Sương.

Thương Chiết Sương vẫn chưa hiểu được lời nói của Liễu Đang, nàng đi về phía trước đẩy cánh cửa chính phòng ở Quỳnh Hoa uyển ra.

Quỳnh Hoa uyển nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, một gian phòng mà nơi nghỉ ngơi chỉ có một cái giường gỗ lớn, còn phía sau cánh cửa là một một trường kỷ hẹp.

Dù mọi thứ trong phòng đều đã phủ bởi một tầng bụi dày, nhưng vẫn còn giữ được sự ngăn nắp, dọn dẹp một chút cũng có thể ở được.

Sau một lúc lâu Tư Kính mới đi vào gian phòng.

Hắn không để ý đưa mắt một vòng, nói với Thương Chiết Sương: “Nếu ta đoán không sai thì Uyển Doanh trong lời của Liễu Đang là thân thích xa của Liễu phu nhân, là tiểu muội chơi từ nhỏ đến lớn của nàng ta, Tần Uyển Doanh. Còn Lăng Đình chính là phu quân tương lai của Liễu Đang, Triệu Lăng Đình.”

“Nhắc tới cũng lạ, cả đời này dù Liễu Đang không được coi là thuận buồm xuôi gió, nhưng ít ra gả cho người mình yêu thì thời gian sau cũng không tính là quá tệ. Vì sao sau khi chết lại có chấp niệm, muốn ở lại nhân gian chứ?”

“Mà hình như nàng ta cũng không biết mình đã chết…”

Thương Chiết Sương câu được câu mất gõ tay lên bàn gỗ, lên tiếng: “Hay là hoài niệm cuộc sống ngắn ngủi của mình?”

Tư Kính lắc đầu: “Đại đa số người đều sợ hãi, hoài niệm và tiếc nuối trước khi chết. Nhưng nếu không phải chấp niệm quá sâu sẽ không hóa thành quỷ. Dạng giống như Liễu Đang vậy, rõ ràng đã chết nhưng không biết mình là quỷ, còn lặp đi lặp lại hành động khi còn sống, đã ít lại càng ít.”

“Dù cho như thế nào, bộ dạng hiện tại của Liễu Đang còn hay hơn biến thành lệ quỷ.” Thương Chiết Sương đứng lên, phủi bụi trên tay.

“Đúng là không tệ đến thế. Nếu khi còn sống Liễu Đang làm nhiều việc thiện, phúc duyên rộng thì không có khả năng lớn biến thành lệ quỷ.”

“Vậy thì còn có thể nói chuyện được.” Thương Chiết Sương ngáp một cái, chậm rãi nói, “Đợi buổi tối Liễu Đang tới, nói mấy câu rồi thuận tiện thăm dò nơi đặt ngọc phù là được.”

“Ta không cho rằng lấy trạng thái hiện tại của Liễu Đang có thể nghe ngóng được nơi đặt ngọc phù.”

“Ngươi nói là…”

“Chúng ta đều thấy được ngọc phù đang treo trên cổ Liễu Đang, nói cách khác chúng ta phải biết rõ ràng, rốt cuộc thi thể của Liễu Đang đã hạ táng ở nơi nào.”

Tư Kính nói xong, Thương Chiết Sương cũng không tiếp lời.

Muốn dụ Liễu Đang nói không khó, nhưng nếu muốn tìm thi thể của nàng, còn đào phần mộ của người ta, quả thực có chút không mấy đạo đức.

Dù nàng làm không ít chuyện trộm vật phẩm cho người ủy thác, nhưng cũng biết có rất nhiều chuyện không thể làm được.

“Chiết Sương đang lo lắng sao?”

“Xem như thế đi.” Thương Chiết Sương chưa từng nghĩ tới sẽ che giấu cảm xúc trước mặt Tư Kính, đáp nhanh, “Chúng ta làm như vậy, không khỏi tổn hại đến âm đức.”

“Vậy phải xem Chiết Sương có muốn thực hiện lời hứa với Chu Tuyết, đưa Bạc Ngạn rời khỏi Không vực hay không rồi.”

Tư Kính nói tới một vấn đề lưỡng nan nhưng biểu hiện cực kỳ phong khinh vân đạm, Thương Chiết Sương luôn cảm thấy hắn tựa hồ biết một chút gì đó, cho nên không kiêng dè mà trêu đùa nàng.

Thế nên nàng cười lạnh, trả lời: “Liễu gia truyền ra là Liễu Đang hương tiêu ngọc vẫn, nhưng không ai biết nàng chết thế nào. Đời sau của Liễu gia và người hầu cũng không biết… Theo ta thấy, Liễu Đang này căn bản không có mộ phần.”

“Chiết Sương vẫn luôn thông minh trước sau như một.” Tư Kính thấy Thương Chiết Sương đã đoán ra, thu lại bộ dạng đùa cợt, “Cho nên lần này chúng ta nếu có thể tìm thấy được thi thể của Liễu Đang, sẽ không sợ tổn hại âm đức mà còn tích được không ít âm đức đấy.”

***

Ánh hoàng hôn bao phủ Liễu phủ trong một mảng ấm áp, toàn bộ Liễu phủ cũng chỉ có Quỳnh Hoa uyển nơi của Thương Chiết Sương và Tư Kính được thắp lên ánh nến.

Sau khi bọn họ dọn dẹp bụi bặm trong phòng, vốn định ngày mai mới tìm Liễu Đang nói chuyện, nhưng không nghĩ tới không lâu sau khi bọn họ thắp nến, nàng ta đã độc hành bước tới.

Thân ảnh tím nhạt thấp thoáng phía sau mảng liễu trùng điệp rủ xuống, chợt nhìn có chút phiêu đãng quỷ mị.

Thương Chiết Sương đang ngồi trong viện, liếc mắt một cái đã thấy được Liễu Đang.

Liễu Đang đi nhẹ nhàng, dường như gặp được chuyện gì rất tốt, khóe miệng còn mang theo một nụ cười nhạt.

Thấy Thương Chiết Sương an vị trong viện, nàng ta hạ nụ cười tựa như đứa trẻ, che giấu đi rồi đổi thành bộ dạng nghiêm túc lúc mới gặp.

“Cô nương và công tử đi đường xa mệt mỏi tới đây, hẳn cũng đã đói bụng rồi. Ta phân phó hạ nhân chuẩn bị một ít thức ăn, mong cô nương đừng ghét bỏ.”

Ánh mắt Thương Chiết Sương hơi nghi ngờ, chuyển sang phía Tư Kính.

Tư Kính không vì lời nói của Liễu Đang mà biến sắc, đáp lại tự nhiên: “Vậy làm phiền Liễu cô nương.”

Nụ cười trên mặt Liễu Đang càng thêm tươi đẹp, lúc này Thương Chiết Sương mới phát hiện, tay nàng ta đang nắm chặt một cây trâm ngọc tinh xảo.

Trên thân trâm bằng bạc khắc hình con cá, viên ngọc đính trên đỉnh màu xanh điêu khắc thành hình hoa sen, cánh hoa uốn lượn thướt tha cực kỳ tinh xảo.

Thấy Thương Chiết Sương nhìn chằm chằm cây trâm trên tay mình, Liễu Đang che mặt cười tựa như một tiểu nữ hài, nàng đưa cây trâm hướng về phía Thương Chiết Sương nói: “Đây là lễ vật Uyển Doanh sai người mang đến tặng ta, cô nương cũng cảm thấy đẹp à?”

Thương Chiết Sương từ trước đến nay không hiểu rõ những thứ như trâm ngọc này, qua loa gật đầu với nàng, nhanh chóng đem chuyện này ném lên chín tầng mây.

Điều nàng để ý bây giờ là một hồn phách như Liễu Đang rốt cuộc muốn cho bọn họ ăn gì đây.

Thương Chiết Sương đoán không ra, trù phòng ở Liễu phủ đã phủ một lớp bụi dày, chưa từng dấy lên một ngọn nến.

Nhưng Liễu Đang tựa hồ không cảm thấy quái dị, mà chỉ vào mấy “món ngon” lá khô đựng nước bùn trên bàn, nói với bọn họ: “Bữa tối ở đây, cô nương và công tử từ từ dùng.”

Sắc mặt Thương Chiết Sương tái nửa khắc, nàng nhìn từng lá cây vụn trên bàn, một cỗ buồn nôn dâng lên mãnh liệt.

Sắc mặt Tư Kính vẫn ung dung như cũ, đáp lễ nói: “Đa tạ.”

Liễu Đang vừa loay hoay cây trâm ngọc trên tay, yêu thích không thôi, vừa nói: “Sao hai vị không ngồi?”

Thương Chiết Sương trầm mặc, nhìn về phía Liễu Đang, nói khô khốc: “Hôm nay ta đi ngựa khá mệt, không có khẩu vị, cảm thấy đầu hơi choáng váng, chân tay bủn rủn, đi nghỉ trước đây.”

Liễu Đang nghiêng nghiêng đầu, không hỏi hay từ chối, chỉ ngồi một chỗ vuốt v e cây trâm.

Thương Chiết Sương thấy Liễu Đang không phản ứng, xoay người rời đi, Tư Kính cũng tự nhiên theo sát phía sau.

Sau khi xác định Liễu Đang sẽ không theo đuôi, Tư Kính mới chậm rãi mở miệng: “Hôm nay kỹ thuật diễn của Chiết Sương rất thô.”

“Đối với một con quỷ suốt ngày tái diễn ký ức cần gì đến kỹ thuật cao siêu.”

“Chiết Sương nói cũng có đạo lý.”

“Nhưng mà, nếu vừa rồi ta không nói những lời đó, ngươi thật sự sẽ ăn hết đống đồ ăn buồn nôn đó sao?”

“Chiết Sương cho ta là người như vậy?”

Thương Chiết Sương lắc đầu, lát sau nàng nở nụ cười: “Ngươi cũng biết ta không phải là người làm ủy khuất chính mình, cho nên ngươi mới không nói, bớt lợi dụng ta đi nha.”

“Chiết Sương luôn nghĩ ta như vậy.” Đôi mắt Tư Kính khẽ cong, không phủ nhận. Nhưng Thương Chiết Sương thật sự cũng không cảm thấy khó chịu.

Tư Kính này luôn như thế, cho dù lợi dụng nàng cũng phải khiến nàng cam tâm bị lợi dụng.

Thương Chiết Sương vì ý nghĩ “dung túng cho tính toán của hắn” mà trầm ngâm một lát, cảm thấy lúc trước mình không phải là người như vậy. Nàng suy nghĩ hồi lâu cũng không tìm thấy chỗ nào không thích hợp, đành phải tạm thời buông xuống ý nghĩ này.

Sau khi trở về Quỳnh Hoa uyển, hai người ăn một ít lương khô mang theo trên đường. Vì hôm nay đã bôn ba đường xa đến Hàn Khánh, dự định nghỉ ngơi một đêm trước, ngày mai tính toán sau.

Phòng đã được hai người dọn dẹp sạch sẽ, chung quy ngày xưa Liễu phủ là đại trạch giàu có, giường ở đây vẫn còn hoàn hảo. Lúc Thương Chiết Sương nằm trên tràng kỷ, đột nhiên cảm thấy thời gian này thoải mái hơn lúc ở trên ngựa nhiều.

Tư Kính theo sau nàng bước vào phòng, thấy Thương Chiết Sương nhường giường cho mình, còn bản thân thì chen chúc trên tràng kỷ nhỏ hẹp, hắn nhìn nàng nói: “Chiết Sương lên giường ngủ đi.”

Thương Chiết Sương trở mình, thanh âm mang chút buồn ngủ: “Lúc xưa ta sống màn trời chiếu đất đã quen, đừng nói tràng kỷ nhỏ như vậy, ngay cả nhánh cây để ngủ còn phải tính toán nay mai. Ngươi sống an nhàn sung sướng mà ngủ trên đây, không chừng ngày mai tỉnh lại liền uốn éo cổ.”

Tư Kính dở khóc dở cười, hắn cũng biết tính nết của Thương Chiết Sương nên không tiếp tục khuyên.

__Không tốn công làm chuyện vô dụng là thói quen của hắn.

Nhưng chẳng biết tại sao khi nghe tiếng hít thở sau khi Thương Chiết Sương lâm vào mộng cảnh, hắn có chút hối hận, cho dù là nói nhảm, vì sao không nói vài câu với nàng chứ.

Thương Chiết Sương co người trên tràng kỷ, khi ngủ tựa mèo con, không có tư thái đề phòng, hai mắt nhắm nghiền, lông mi mềm mại khiến người khác không thể dời mắt.

Tư Kính chưa từng nghĩ tới sẽ thấy một mặt nhu thuận như vậy trên người Thương Chiết Sương.

Hắn cúi người xuống, thậm chí có thể cảm nhận được một hương thơm mát lạnh hòa trong hơi thở chỉ có trên người của nàng.

Ma xui quỷ khiến, hắn lại tiến sát gần nàng một chút.

Hơi thở của nữ nhân đã quanh quẩn trên đầu mũi của hắn, đôi môi hồng nửa khép nửa hở cách gò má cũng chỉ có nửa tấc.

Hắn phủ thân lên, trong lòng tựa như nước được đun sôi, một cảm xúc không biết tên như cỏ dại điên cuồng sinh sôi sau cơn mưa xuân, nhanh chóng lan tràn ra.

Đôi mắt hắn hơi mông lung, không biết vì sao đầu óc dần dần trống rỗng.

Nhận ra cảm xúc của bản thân không thích hợp, hắn bỗng nhiên bật người dậy, đáy lòng nhói lên khiến hắn lùi về sau một bước, sau đó siết chặt nắm tay lại.

Tất cả điều này đều không đúng.

Hắn không nên, cũng không thể làm như thế.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Nhiễm Sương

Chương 46: Giữa trưa (Hai)



Nàng sững người giật mình, không rút tay về, mặc cho Tư Kính bôi cao dược lên trên vết hằn bởi tơ hồng.

Bôi xong hắn đặt lọ cao dược vào tay nàng, nhàn nhạt cười nói: “Nếu ta đã mời Chiết Sương về Tư gia, còn để Chiết Sương bị thương thì đó là ta cực kỳ không phải.”

Thương Chiết Sương biết hắn đang giải thích hành động nắm lưỡi kiếm vừa rồi của mình.

Nhưng đây vốn là quyết định của hắn, mình cũng không có quyền trách cứ, nàng cúi đầu xuống che giấu cảm xúc.

“Nếu Chiết Sương vẫn tức không nguôi, vậy ta có thể đáp ứng cô một điều kiện.”

Giọng nói Tư Kính tuy nhàn nhạt nhưng Thương Chiết Sương có thể phát hiện được vui vẻ chất chứa trong đó.

“Trước khi Chu Tuyết chết đã cầu Chiết Sương một chuyện nhỉ?”

“Bạc Ngạn…”

“Đúng vậy, ta có biện pháp dẫn Bạc Ngạn ra khỏi Không vực.”

Thương Chiết Sương đã quen bao lâu rồi nàng chưa Tứ châu.

Không vực nhiều quỷ yêu, đối với người không quen thuộc thì đây chính là nơi âm khí rất nặng, chứa kết giới không thể ra vào.

Nàng không muốn về Tứ châu, tiện thể dựa vào kết giới Không vực để che giấu tung tích của mình.

Thật ra sau khi Chu Tuyết nhắc tới, nàng không phải không muốn đồng ý hứa với nàng ta, thực sự là năng lực có hạn.

Bạc Ngạn là oán khí của con người hóa thành hồn chứa chấp niệm, âm khí thậm chí hơn cả quỷ quái thông thường, làm sao có thể ra được kết giới của Không vực?

Nàng vừa kinh ngạc Tư Kính có thể đoán được suy nghĩ vừa kinh ngạc Tư Kính lại có biện pháo dẫn Bạc Ngạn ra khỏi Không vực.

Nhưng sau khi nghĩ đến hai phương diện này, nàng càng nghi ngờ hơn việc lý do tại sao Tư Kính muốn nhận lỗi với nàng.

Rõ ràng hắn chẳng làm gì sai, là bản thân nàng bị ảnh hưởng bởi tơ hồng mà tâm tình bất định.

Nàng gật nhẹ rồi lại lắc đầu: “Ngươi nói phương pháp là được, Chu Tuyết nhờ ta, chính ta đi làm mới phải.”

Tư Kính khẽ cong môi, cười vô tội: “Đúng lúc ta cũng có nhiều thứ muốn lấy ở đó, cho nên mới đáp ứng điều kiện này của Chiết Sương.”

Lời này của hắn, Thương Chiết Sương thực sự không tin nổi.

Nhưng đến nước này nàng cũng không cần từ chối nữa, đành phải đáp ứng: “Vậy thì theo ngươi nói đi.”

***

Vào thu, Hồng Nhạn đã bay về phía Nam, cả tòa Tư phủ cùng gió thu lạnh càng đìu hiu hơn.

Tư Kính dưỡng thương trên tay phải tốn không ít thời gian, nhưng hắn là tư gia chủ cao quý của Tư gia, còn là bằng hữu của Cố Khiên Từ, dùng tới thuốc trị thương thượng hạng chỉ đắp ngoài da thì không đến mười ngày vết thương có thể khép miệng rồi.

Dường như cố tình để Thương Chiết Sương nghỉ thêm mấy ngày, cho đến tiết Sương Giáng hắn mới gọi nàng tới nói hướng đi lần này.

Phía bắc Không vực, cực kỳ ít người lui tới.

Điều kiện sinh tồn ở nơi giá lạnh đó rất thấp, cũng là nơi thường ở của đám quỷ quái.

Vị tiểu thư cuối cùng ở Liễu gia một thời hưng thịnh mấy trăm năm trước cũng đã hương tiêu ngọc vẫn ở Hàn Khánh, sau đó nơi đó gần như biến thành một tòa phủ hoang.

__Chỉ có danh tự, không có người đến thăm.

Thương Chiết Sương kéo áo khoác, ngáp một cái, thuận tay gẩy tâm ngọn nến trước mắt.

“Ngươi nói ngọc phù bảo vật gia truyền của Liễu gia có thể tạm thời che giấu âm khí của Bach Ngạn, khiến hắn thuận lợi rời Không vực à?”

“Ừm.” Tư Kính cầm một chén trà men xanh chứa nước xanh nhạt, tựa như ngọc thạch trong suốt, “Vừa lúc lập đông ta cũng phải đến Tứ Châu bàn một số việc, cô có thể cùng đi theo, thuận tiện an bài Bạc Ngạn ở đó.”

“Tứ Châu…” Thương Chiết Sương lẩm bẩm hai chữ này, đôi mắt thoáng do dự, nhưng lập tức cười nhạt, “Cũng được.”

Tư Kính thấy được do dự chợt lóe của nàng, chậm rãi nói: “Chuyến đi lập đông này ta muốn đi cùng Thích bá, Tư phủ không có chưởng quản, nếu Chiết Sương ở lại, ta có thể yên tâm hơn rất nhiều.”

“Không, ta vẫn nên đi.”

Phía dưới áo khoác Tư Kính không thể thấy, Thương Chiết Sương thầm nhéo đầu ngón tay.

Ánh mắt nàng dời từ chén trà đến bàn tay của Tư Kính.

Hôm đó dù thanh kiếm không tổn thương đến xương, nhưng vẫn lưu lại một vết sẹo dài trên lòng bàn tay. Bất quá dưỡng mấy ngày thì phần đỏ nhạt cũng đã sắp biến mất.

Nàng nhìn có chút thất thần, phút chốc bỗng chút ý một sợi tơ hồng ở trên lòng bàn tay của Tư Kính tương giao với vết sẹo đỏ.

Nhưng phần đầu của tơ hồng chỉ dừng ở trong lòng bàn tay.

Trong đầu nàng nghi hoặc nhưng trên mặt không chút biến sắc, đứng lên nói: “Đêm đã khuya, ta về nghỉ trước.”

Tư Kính gật đầu, đứng lên đưa tiễn, nhưng tiểu viện của bọn họ cách rất gần, hắn chỉ đưa đến cạnh cửa.

Nhìn đến khi thân ảnh màu đỏ chậm rãi dung hòa vào bóng đêm hắn mới khép cửa phòng, thổi tắt nến.

Sáng sớm hôm sau, Thương Chiết Sương vượt qua đám sương mù trên mặt hồ cùng mấy nóc nhà của Tư phủ, nhảy đến trước cửa chính.

Không ngoài dự kiến, quả nhiên Tư Kính đã đợi trước cửa.

Nhưng mà người có tính cách như Tư Kính, dù là đợi nàng vào canh ba, nàng cũng chẳng thấy khác thường.

Vẫn là con ngựa màu đỏ thẫm như trước, Thương Chiết Sương nhảy lên ngựa nắm chặt dây cương, cười cáo biệt với Thích bá.

Thích bá hơi ngạc nhiên với nụ cười này của nàng, nhưng sau khi nhìn thấy lại an tâm không ít.

Hắn vẫn cho là cả đời này công tử chỉ có thể cô độc bước đi, nhưng một người tựa như ánh sáng luôn xông tới, dù cho kết cục có thể nào, đối với công tử đây là một chuyện tốt.

Hàn Khánh không quá xa Lan thành, do không có người lai vãng đến đây nên gần như trên đường không có bóng người. Tư Kính và Thương Chiết Sương cũng không vội, vì thế lúc rảnh rỗi liền hàn thuyên câu được câu không với nhau.

Thương Chiết Sương nắm dây cương, ánh mắt hướng về đỉnh núi mây mù đắp bởi tuyết, nhàn nhạt mở miệng: “Nhất đại gia tộc như Liễu gia, lại vì Liễu Đang chết mà hoàn toàn chôn vùi ở thế gian.”

“Thế gian này vốn không có vĩnh hằng, vạn vật lúc hưng thịnh lúc suy, là số mệnh.”

Thanh âm của Tư Kính tựa tiếng suối chảy qua ngọc thạch, không chứa bất kỳ công kích nhưng liên tục chạm đến cái gai trong lòng Thương Chiết Sương.

“Tư công tử tin vào số mệnh sao?”

Một câu “Tư công tử” lúc trước chính nàng nói là không thích cũng đủ để Tư Kính thấy được cảm xúc của nàng lúc này.

Tư Kính không ngại người khác che giấu hoặc ngụy trang trước mặt mình, nhưng thích biểu lộ không vui này của nàng hơn.

Thế nên hắn chuyển chủ đề: “Nghe nói đại cô nương Liễu gia lúc còn sống rất lương thiện, hầu như tất cả bách tính nghèo khổ ở Hàn Khánh đều nhận được sự giúp đỡ của nàng, dù lúc đó tình cảnh Liễu gia đã sa sút rồi.”

“Thật sao?” Thương Chiết Sương cười cười vô cảm, lại chuyển chủ đề trở lại, “Tư công tử, nếu ta thực sự tin số mệnh thì giờ phút này ta sẽ không ở đây nói chuyện với ngươi rồi.”

Tư Kính nhạy cảm nhận ra nàng không phải bướng bỉnh như ngày thường, đành phải chiều theo ý của nàng, tiếp tục đàm luận chủ đề vừa rồi.

“Tin hay không, chỉ là một ý niệm.”

Lúc này Thương Chiết Sương không phản bác nữa, nàng kéo dây cương, đánh ngựa về phía trước.

Liễu phủ đặt trên một con đường đã từng phồn hoa nhất Hàn Khánh, thời gian xoay vần, phồn hoa suy tàn, nhiều nơi ở Hàn Khánh đã bày ra vẻ tàn tích sụp đổ, trên đường chất nhiều gạch đá bị người ta vứt bỏ.

Nhưng vẻ ngoài của tòa phủ đệ khổng lồ này không bị tàn phá, duy trì tư thái uy nghiêm tường cao ngói đen lúc trước, chỉ là tấm biển phía trước đã phủ một lớp bụi.

Do bề ngoài trang nghiêm này của Liễu phủ, lúc Thương Chiết Sương đến trước cửa Liễu phủ không tránh khỏi dừng bước một lát.

Nếu không phải Hàn Khánh đã sớm biến thành một tòa thành trống, e là nàng cũng nghĩ trong Liễu phủ có người.

Sắc mặt của Tư Kính không mấy biến chuyển, tựa hồ không thấy kinh ngạc.

Lấy tính cách của Tư Kính như vậy, chắc hẳn trước khi đến đã sai người tìm hiểu qua Liễu phủ trước, vì thế biết hiện trạng ở đây cũng rất bình thường.

Thương Chiết Sương buộc ngựa vào cái cây đã chết khô bên đường, tinh tế thắt lại rồi mới theo Tư Kính đến trước cửa Liễu phủ.

Vòng đồng trước cửa Liễu phủ đã gỉ sét, một thanh khóa cong vẹo treo trên đó nhưng không khóa lại. Dù nhìn cánh cửa đèn rất nặng nề, nhưng chỉ cần đẩy nhẹ liền bị đẩy ra.

Thuở xưa của Liễu phủ hiện ra trước mặt hai người, đình đài lầu các, kim phấn hồng sơn, tiếng nước chảy róc rách, bên bờ là hàng cây liễu xanh ngát. Dù vào thu rất lạnh lẽo nhưng không mất đi sức sống tự nhiên.

Thương Chiết Sương đi lên hành lang, đánh giá tỉ mỉ mảng thu thủy cực kỳ hiếm gặp ở Bắc địa, lầm bầm: “Nghe nói mẫu thân sinh của Liễu Đang là người Nam châu, xem ra Liễu lão gia vì bà ấy mà phí không ít tâm tư nhỉ.”

“Nghe nói sau khi Liễu Đang sinh ra, Liễu lão gia cực kỳ sủng ái, được tôn sùng là hòn ngọc quý trên lòng bàn tay mà vẫn ôn nhu thiện lương, trên người không hề có chút cái bóng của quyền quý nào.”

“Vậy cũng chỉ có thể nói Liễu phu nhân và Liễu lão gia dạy rất tốt.”

Lời nói lúc này của Thương Chiết Sương rất hững hờ, bởi vì nàng có thể nghe thấy trong lời vừa rồi của Tư Kính hoàn toàn không có một chút ý vị tán dương.

Phía xa, trong hàng liễu rủ xuống có một thân ảnh màu tím nhạt tựa như hạt đậu khấu mới sinh xuyên qua hành lang đến trước mặt bọn họ.

Thân thể nữ tử thướt tha, mềm mại như mảnh liễu, đôi mắt như nước. Lúc hạ mắt xuống tựa như ấm áp của gió tháng ba khiến tâm người mềm nhũn.

Nhưng Thương Chiết Sương cùng Tư Kính đồng thời nhíu mày.

Trong Liễu phủ bị vứt bỏ nhiều năm đột nhiên thấy được một mỹ nhân như nước, mặc cho nàng ta xinh đẹp thế nào cũng không khiến người ta muốn đến gần.

Nữ tử kia tựa hồ không cảm thấy có gì không thỏa đáng, mỉm cười nhìn Thương Chiết Sương cùng Tư Kính: “Hai người là khách của phụ thân sao? Nhưng lúc này phụ thân và mẫu thân đều không ở trong phủ, có lẽ mấy ngày nữa mới trở về. Nếu hai vị có việc, còn phải phiền hai vị ở lại phủ một thời gian.”

Thương Chiết Sương nhìn nữ tử nói cười tự nhiên trước mắt, ánh mắt ngưng tụ trên mặt dây chuyền làm từ ngọc đeo trên cổ nàng ta: “Cô là nữ nhi của Liễu lão gia, Liễu Đang à?”

“Đúng vậy.” Đôi mắt của Liễu Đang vẫn rủ xuống, dùng bộ dạng khiêm tốn hành lễ với Thương Chiết Sương và Tư Kính, sau đó mới cất bước dẫn đường cho họ.

Lúc Liễu Đang xoay người, trong nháy mắt Thương Chiết Sương liền chạm nhẹ vào tay Tư Kính, hỏi: “Thứ trên cổ nàng ta chính là ngọc phù mà ngươi nói à?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.