__Gặp nắng hè chói chang, tựa gần mà xa.
***
Tư Kính không nhịn được bật cười, không nghĩ tới người như Thương Chiết Sương còn có một mặt giận dỗi của tiểu hài tử.
Hắn khôi phục dáng vẻ ôn nhu khiêm tốn, thản nhiên nói: “Nếu như Chiết Sương không muốn cũng không sao.”
Tơ hồng quấn trên cổ tay Thương Chiết Sương đau nhức, nàng không còn tâm tư so đo điều khác, nàng rủ mắt lấy lại bình tĩnh, dùng khinh công rời đi.
Nàng không biết phải đi hướng nào, sợ sẽ gặp phải Tư Kính nên tản bộ vài vòng ở Lạc Thành, cất bước đến một hoa lâu nổi tiếng.
__Lúc đó nàng nghĩ, nếu Tư Kính muốn bảo toàn bề ngoài chính nhân quân tử của mình, nhất định sẽ không tới nơi ong bướm này.
Trước giờ Tý ban đêm là thời điểm tốt nhất của Như Ý lâu.
Như mọi Tần lâu sở quán, lầu các ẩn sau trùng trùng điệp điệp những tòa lâu khác lúc này sáng rực đèn đuốc, nam nhân lai vãng nối tiếp không dứt.
Thương Chiết Sương vừa đi theo một đám người khoác cẩm bào vào cửa đã hấp dẫn chú ý của tú bà.
Cô nương gia bình thường sao có thể tới nơi như thế?
Nếu thật sự có, hơn phân nửa chỉ vì hai nguyên nhân. Một là bắt gian, hai là bán mình.
Nhưng cô nương trước mắt một thân váy đỏ giá trị không nhỏ, thần sắc đầy phóng khoáng tiêu dao, làm gì giống kẻ bán mình?
Hơn phân nửa chính là bắt gian rồi!
Tú bà nhướng mày, định gọi người đến trực tiếp ném nàng ra ngoài. Nhưng lúc bà ta cẩn thận quan sát lại cô nương trước mắt, bỗng phát hiện cặp lông mày của nàng hơi nhíu lại, không có khí thế hung hăng muốn đi bắt gian.
Chẳng lẽ gia đạo sa sút, bị buộc bán mình à?
Tú bà liền nổi lên hứng thú với Thương Chiết Sương, cô nương xinh đẹp như vậy trăm năm mới gặp một lần, nếu có thể đàm phán được giá tiền thì dù không có sở kỹ cũng đủ có thể lưu lại Như Ý Lâu làm hoa khôi một thời.
Thế là bà ta đong đưa quạt tròn, lắc thân mình như rắn tiến đến cười ngọt ngào: “Cô nương đến Như Ý lâu của chúng ta có chuyện quan trọng sao?”
Thương Chiết Sương vừa đến nơi này đã ngửi thấy một hương thơm gay mũi, nàng cau mày nhảy mũi hai cái. Vừa định tìm một gian phòng ngồi một chút đã gặp phải nguồn hương thơm này đến gần nàng.
Nàng theo bản năng trốn về sau, lại bị tú bà xuyên tạc thành cô nương gia không muốn nói chuyện này trước mặt mọi người.
“Nếu như cô nương cảm thấy nơi này không tốt để đàm phán, thì chúng ta có thể đến gian phòng khác để nói.”
Thương Chiết Sương vốn muốn cách xa tú bà này xa một chút, nhưng gian phòng trong miệng bà ta lại là nơi nàng đang muốn tới.
Tơ hồng khiến cổ tay nàng hằn lên một vết đỏ thật sâu, tảng đá lớn đè trong lòng khiến nàng không thở nổi.
Nàng không nghĩ ngợi nhiều, gật đầu với tú bà, âm thầm nhéo lòng bàn tay, hy vọng có thể giảm bớt đau đớn.
Tú bà không để ý tới hành động dưới ống tay áo đỏ của nàng, vui vẻ trên mặt như hoa, trong lòng đang nghĩ muốn ép giá làm sao để có giá tốt lấy được bảo bối này.
Xuyên qua màn tơ mang hương thơm trùng điệp, vòng qua những cô nương oanh oanh yến yến nói cười, cuối cùng Thương Chiết Sương theo được tú bà đến lầu ba.
Lầu ba không có một ai, ở đó chỉ có mấy gian phòng.
Hướng gian phòng các nàng đến có cửa gỗ khắc mẫu đơn yêu mị, cành lá xum xuê, hẳn chính là phòng của tú bà.
Đau đớn từ cổ tay dần dịu đi, sự giảm đi đó khiến Thương Chiết Sương chậm rãi lôi thần trí về.
Tú bà vẫn đang cười nịnh nọt với nàng.
Đây là biểu hiện của sự trải qua nhiều năm phong nguyệt, nụ cười lơ lửng bên ngoài nhưng dưới đáy mắt đều tràn ngập tính toán, Thương Chiết Sương đều nhìn ra, sắc mặt càng thêm lãnh đạm.
Người trước mắt trang điểm đẹp nhưng tục.
Trên đầu bà ta cài hoa, còn cả trâm lưu ly; trên cổ điểm xuyến vòng cổ kim thạch, ở đó còn đính thêm một ngọc lục bảo lớn như trứng bồ câu. Thương Chiết Sương liếc sang một cái đã cảm thấy bà ta thật sự có thể chiêu tài lộc, nếu đặt ở trước cửa Như Ý Lâu còn có tác dụng hơn Tỳ Hưu.
(Ji: Tỳ Hưu – Mình nghe nói con này có thể chiêu tài lộc, thường được dùng trong phong thủy, hỗ trợ đường tiền tài cho chủ)
Mà trang phục đó thế mà vẫn còn “mộc mạc” so với gian phòng của bà ta.
Trong chớp mắt tú bà đẩy cửa ra, bước chân của Thương Chiết Sương ngừng lại như bị đóng đinh tại chỗ, không bước nổi đến bước thứ hai.
Màn tơ thêu kim tuyến chồng chất, giữa nơi giao nhau đều có ngọc châu to bằng móng tay đính lên, trên bàn đặt ấm trà sứ mẫu đơn tinh xảo, bên cạnh còn có một đống ngọc ngà châu báu nàng không biết tên.
Thảm trải trên đất xanh hồng xen kẽ, ở giữa tô điểm sắc vàng chói khiến mắt nàng đau nhức.
__Thật sự là “xa hoa” tột cùng.
Tú bà cho là Thương Chiết Sương bị cảnh tượng lộng lẫy này dọa, âm thầm mắng nàng tuy có quần áo xa xỉ nhưng là kẻ chưa hiểu sự đời, đại khái rất dễ bị lừa.
Tú bà đang trầm tư một bên, ý nghĩ xấu trong bụng đều nhanh hiện ra. Còn Thương Chiết Sương đang cân nhắc, gặp được Tư Kính ở đây thì chuyện càng hỏng bét.
Nhưng nhân sinh thường là nhà dột còn gặp mưa, đã xui xẻo thì chuyện xấu thường tề tụ lại một thể.
Một thanh âm yêu mị truyền từ dưới lầu lên.
Không giống giọng điệu mềm mại của oanh oanh yến yến nơi ong bướm, thanh âm này rất mị hoặc, tựa như từng sợi tơ hồng chậm rãi bao quanh trái tim người nghe.
Một thanh âm tất nhiên không đủ để Thương Chiết Sương chú ý, mà là danh tự nữ tử kêu lên khiến lòng nàng rơi “lộp độp”, đổ hết mọi gia vị, không rõ tư vị gì.
“Đây không phải Tư Kính công tử sao? Hôm nay sao ngài lại tốn công đến Như Ý Lâu tận hưởng đêm xuân một lần vậy?”
Câu nói này phút chốc gợi lên hồi ức của Thương Chiết Sương ở thôn An Ninh.
Tư Kính ở trước mặt mọi người ra vẻ công tử tìm hoan mua vui, tựa như thói quen từ trong máu đó?
Nhưng nàng khi đó chỉ cảm thấy Tư Kính diễn xuất rất đạt, chưa từng nghĩ hắn thật sự là dạng người này.
Tuy nói Tư Kính rốt cuộc là dạng người gì đều không liên quan đến nàng, nhưng tay nàng đặt trên tay vịn bỗng siết chặt.
Sự hiếu kỳ chưa từng có dâng lên trong lồ ng ngực, loại cảm giác này tựa hồ khiến trái tim nàng có chút ê ẩm sưng tấy.
Tú bà thấy Thương Chiết Sương đưa mắt nhìn lầu hai, còn tưởng rằng nàng thấy được gian phòng xa hoa của mình liền hạ quyết tâm ở lại đây, bắt đầu chú ý đến các lầu ở Như Ý Lâu, khóe môi giương cao trên mặt, nếp nhăn trên khóe mắt cũng tụ lại một chỗ.
“Cô nương hiếu kỳ vị cô nương đó là ai sao?” Bà ta thả nhẹ thanh âm dịu dàng hơn, có ý vị hướng dẫn một chút.
“Dưới đó là hoa khôi của Như Ý Lâu chúng ta, đã ở đâu hơn bốn năm rồi. Cô nhìn làn da của nàng ta đi, thổi liền tan, sắc mặt hồng nhuận hơn các cô nương khác. Nếu cô nương muốn giống như nàng ta, lựa chọn tốt nhất là ở lại Như Ý Lâu. Cô nhìn vị công tử kia, sinh ra đã có bộ dạng tuấn mỹ như thế còn không phải quỳ dưới gấu váy của nàng ta sao… Nếu cô nương nguyện ý ở lại, bao nhiêu dạng như công tử này mà chẳng có chứ… Này… Cô nương?”
Tú bà còn muốn tiếp tục khoác lác chỗ tốt của Như Ý Lâu, bỗng thấy cô nương vừa rồi còn đặt tay lên tay vịn hướng xuống, giờ đây thả người lộn xuống dưới.
“Này! Cô nương!” Bà ta sợ hãi, không chỉ sợ vật đến tới tay còn bay mà còn sợ náo ra một mạng rơi chết ở Như Ý Lâu sẽ làm hỏng việc buôn bán.
Bà ta nơm nớp lo sợ nhìn xuống dưới, thật sự thấy một mảng đỏ rực, nhưng đó không phải màu của máu, mà là màu sắc váy đang tung bay của Thương Chiết Sương.
Động tác của nàng rất nhẹ, tựa như mèo con lặng yên rơi vào đám người đông đúc.
Vị trí của nàng vừa vặn có thể nhìn thấy Tư Kính cùng cô nương đó, cũng không bị bọn họ phát hiện.
Cô nương ngồi trước mặt Tư Kính có lông mi rất dài dưới cây quạt nhỏ, đuôi mắt vẽ hoa văn khiến hai gò má trên gương mặt điên đảo chúng sinh càng thêm nổi bật vẻ mị hoặc.
Thương Chiết Sương nhìn nàng ta tiến gần đến Tư Kính, muốn đưa tay ôm lấy gáy của hắn, thuận thế đổ người vào ngực, trái tim của nàng bỗng nhói lên.
__Dù sao đây cũng là kịch trước kia nàng cùng Tư Kính đã diễn qua.
Tư Kính lấy một cây quạt xếp chẳng biết từ đâu ra chặn lại cổ tay nàng ta, đầu ngón tay dùng lực miễn cưỡng kéo dài khoảng cách giữa nàng và mình.
“Tình Nương không cần làm vậy, có chuyện nhờ có thể nói thẳng.”
“Ai nha, Tư công tử vẫn xa cách như thế, không biết giữ mặt nạ này để làm gì chứ.” Tình Nương không xấu hổ, nghiêng đầu chống tay, đôi mắt yêu mị, “Khó trách Ninh tiểu muội tình thâm cũng khó đạt được mong ước.”
Nghe thấy tên này, đáy mắt Tư Kính tựa như có mây đen che lấp, đứng bật dậy, sau đó dùng ngữ khí ôn nhu như cũ nói: “Nếu Tình Nương chỉ muốn nói với ta những lời này, vậy ta cáo từ trước.”
“Chờ một chút.” Cuối cùng giọng điệu của Tình Nương cũng lạnh xuống, bên môi hiện ra một nụ cười đắng chát, “Tư công tử thật sự đã gặp được thần à?”
Tư Kính giật mình, nắm chặt tay sau đó bước tới.
“Nam Châu, Cựu Hà Thành, thần điện. Nếu Tình Nương hiếu kỳ có thể tự mình đi đến đó.”
Tình Nương hạ mắt trầm tư, Tư Kính đã từng bước trầm ổn ra ngoài, dù ai nhìn tới cũng không quay đầu.
Chẳng biết tại sao, hắn rốt cuộc cũng dừng lại một chút.
“Tình Nương, Tư mỗ khuyên cô một câu. Không phải thần đều từ bi, càng không có khả năng bất bại, không gì không làm được. Bọn họ cũng chỉ đi theo Thiên Đạo cùng quy luật tuần hoàn trên thế gian mà thôi.”
Bầu không khí trong hoa lâu ngợp vàng son cũng không vì câu nói này của Tư Kính mà giảm nhiệt, nhưng Thương Chiết Sương có thể nhìn thấy khuôn mặt vốn hồng nhuận của Tình Nương phút chốc trở nên trắng bệch.
“Còn không đi à, Chiết Sương.”
Thương Chiết Sương ẩn mình sau lưng một nhóm vũ nữ, đang nghĩ thử vì sao Tư Kính nói ra câu này lại bị hắn đột nhiên gọi một tiếng, dọa đến giật mình.
Nàng gặp qua hàng vạn quỷ quái có vẻ mặt dữ tợn không ít, nhưng chưa có con nào có thể dọa nàng giật mình như thế.
Dù đây không phải là lần đầu nàng nghe lén Tư Kính nói chuyện cùng người khác, nhưng dạng bị bắt gặp này là lần đầu tiên, cảm xúc thấp thỏm nháy mắt lấn át lửa giận lúc trước của nàng đối với Tư Kính.
Nhưng mà, nàng đương nhiên sẽ không hiển hiện loại cảm xúc chột dạ này ra, giả vờ chính trực đi ra, không dám đối mắt với Tư Kính.
“Không tức giận sao?”
“Không có…” Thương Chiết Sương vừa định phản bác, nhưng bởi vì một xúc giác ấm áp mà giật mình đứng hình.
Tư Kính dùng bàn tay không bị thương nắm lấy tay trái của nàng, ánh mắt đặt lên dấu vết tơ hồng siết trên cổ tay của nàng.
Nàng vốn phải chán ghét người khác chạm vào, cũng ghét người khác nhìn trộm bí mật của nàng, nhưng giờ phút này một chút mâu thuẫn trong lòng đều không có.
Hoài Lưu đã mất đi thần trí thuộc về con người, triệt để biến thành hận ý ác liệt, linh thể vì oán khi ăn mòn không còn bất kỳ cảm giác nào.
Cổ họng nàng phát ra tiếng cười bén nhọn kéo dài, đầu lưỡi nhọn liếm lên phần thân thể không da kia.
“Nói cho cô nương biết một bí mật, mấy ngày trước ta đã gặp Tư Kính…”
“Ha ha… Tơ hồng trên tay cô nương thật đẹp. Ta tưởng rằng đây là pháp khí bảo vệ cô, nhưng không nghĩ căn bản…”
Giọng nói nàng lộn xộn mà vỡ vụn, đôi mắt kia cũng ảm đạm.
Thương Chiết Sương căn bản không quan tâm nàng nói gì.
Thời khắc này Hoài Lưu đã bị oán khí thao túng, nhiều lời với nàng ta chẳng những không có ý nghĩa, còn chọc giận nàng ta.
“Cô nương không tin sao… Ta lừa cô chẳng được gì…”
Tiếng cười của Hoài Lưu càng sắc nhọn, tựa như tiếng móng tay chà sát lưu ly, khiến da đầu tê dại. Nàng ta vươn tay nắm lấy cổ tay Thương Chiết Sương.
Mười móng tay của nàng ta bong ra từng mảng, máu đông nổi lên đầu ngón tay khiến Thương Chiết Sương đau nhức.
Đôi mắt Thương Chiết Sương trầm xuống, bên môi treo nụ cười điềm đạm lãnh đạo.
Hoài Lưu đối mắt với nàng.
Nữ tử trước mắt không nổi lên một tia sợ hãi, thậm chí một chút thương hại cũng không có.
Đôi mắt đó phút chốc kích thích hồi ức nàng không chịu nổi nhất, ánh mắt Tiêu Minh Sơn, ánh mắt Tiêu Ngưng, cả ánh mắt của Tiêu Quan, biến thành cây gai trong lòng nàng găm vào trong thịt, không thể nhổ ra được, đau nhức khó chịu tột cùng.
Đầu ngón tay đột nhiên siết chặt cổ tay của Thương Chiết Sương, gần như muốn lưu lại dấu ấn trên cổ tay trắng nõn như ngọc.
Máu tươi từng giọt chảy xuống cổ tay Thương Chiết Sương, tơ hồng trên tay nàng cũng bởi vì oán khí mạnh mẽ mà bắt đầu rung động.
Vẻ mặt Hoài Lưu càng méo mó.
Tựa như hòn đá nhỏ ném xuống mặt hồ yên tĩnh, tam quan đều dính thành một thể.
Tơ hồng trên cổ tay Thương Chiết Sương như một điểm kết nối giữa hai nàng, âm khí theo làn dây đi xuống khiến thân thể chí âm này của Hoài Lưu nhanh chóng không chịu nổi.
Nàng bỗng nhiên rùng mình, muốn buông cổ tay của Thương Chiết Sương nhưng không biết từ lúc nào, Thương Chiết Sương đã trở tay bắt lấy nàng.
Tơ hồng tựa như tơ nhện đâm xuyên vào thân thể nàng, hấp thu chất dinh dưỡng như rễ cây, từng chút từng chút xâm nhập.
“Cô…”
“À…” Thương Chiết Sương mỉa mai cười, thần sắc u ám, “Sợi tơ hồng này chính xác không phải là pháp khí hộ thể, nhưng cũng không phải thứ cô có thể sử dụng.”
Hoài Lưu biến sắc, lúc này bất giác biết được, thì ra Thương Chiết Sương đã sớm đoán được nàng ta muốn lợi dụng linh khí và âm khí trên sợi tơ hồng này.
Sức giãy dụa của nàng cực lớn, tiếng thét chói tai dao động cùng âm khí, thức tỉnh hs ngủ mơ.
Hắn chỉ mặc một y phục ngủ trắng noãn giống như y phục của Hoài Lưu trước khi trút bỏ.
Thương Chiết Sương vốn cho là sau khi hắn thấy bộ dáng này của Hoài Lưu sẽ sợ hãi, nhưng hắn chỉ run rẩy nhẹ rồi từng bước đi về hướng các nàng.
“Lưu nhi?”
Đôi mắt hắn vẫn mang yêu thương, không có chút gì là chán ghét hay sợ hãi.
Hoài Lưu quay đầu sang nơi khác, dù nàng đã mất đi phần lớn ý thức của con người, nhưng bản năng vẫn không muốn Hứa Sơn Khinh nhìn thấy bộ dáng chật vật, xấu xí hiện tại của mình.
“Lưu nhi.”
Ngữ khí Hứa Sơn Khinh càng thêm kiên định, tựa hồ nhìn ra được thống khổ của Hoài Lưu thời khắc này, tiến đến ngăn cả Thương Chiết Sương.
Thương Chiết Sương căn bản không thèm để ý đến Hứa Sơn Khinh, dù sao đối với nàng, Hứa Sơn Khinh chỉ là một tên thư sinh trói gà không chặt, chứ đừng nói tới có khả năng chặt đứt kết nối giữa nàng và Hoài Lưu, có gan tiến lên không còn là một vấn đề.
Nhưng mượn ánh trăng sáng, nàng thấy một thanh kiếm nhỏ lạnh lẽo trong tay áo Hứa Sơn Khinh.
__Khó trách hắn vẫn luôn run rẩy.
Căn bản hắn không sợ hình hài của Hoài Lưu, mà là sợ chuyện mình sắp phải làm.
Hoài Lưu còn đang giãy dụa, âm khí cùng linh khí mãnh liệt như thủy triều chạy tán loạn trong huyết mạch của Thương Chiết Sương.
Ánh mắt nàng ngừng lại, cân nhắc xem có phải nên chặt đứt kết nối tơ hồng giữa nàng và Hoài Lưu trước khi Hứa Sơn Khinh đến hay không.
Dù sao nàng ta làm hại nhân gian cũng không liên quan quá mức với nàng.
Chuyện quan trọng nhất ngay lúc này là bảo hộ bản thân chu toàn.
Nhưng nàng còn chưa suy nghĩ xong, bỗng nghe thấy một tiếng nổ cực đại đến từ phía Đông phủ đệ.
Toàn thân Hứa Sơn Khinh bị dọa đến run rẩy, thanh kiếm đã rơi xuống mặt đất, Hoài Lưu đang giãy dụa cực mạnh cũng khó khăn đưa mắt hướng về phía phát ra thanh âm.
Toàn phủ đệ này đều có kết giới của nàng, người thường muốn phá tuyệt đối không thể dễ dàng như vậy.
Đêm thu yên tĩnh, sau một tiếng nổ lớn đó liền không còn âm vang nào khác, ngay cả âm vang hòn đá rơi xuống cũng không.
Ở cuối hành lang ảm đạm có một người đi tới.
Y phục trắng như tuyết, vạt áo trước dính một mảng máu đỏ.
Là Tư Kính!
Lông mày Thương Chiết Sương nhíu càng chặt, dù hiện tại trời không có gió, khoảng cách cũng không quá gần, nàng vẫn ngửi thấy một mùi máu tươi cùng hương thảo dược trên thân Tư Kính bay đến.
__Giống như những ngày trước trải qua cùng hắn.
Vì Tư Kính đi đến, Hứa Sơn Khinh bừng tỉnh giữa giấc mộng, bỗng ngồi xổm xuống nhặt thanh kiếm lên.
Cánh tay cầm kiếm run mạnh, mạch máu cùng gân xanh nổi lên biểu hiện rõ nội tâm bất an của hắn.
Hắn ta không biết Tư Kính nhưng cũng nên biết rằng, ý định tới đây của Tư Kính không phải để giúp Hoài Lưu.
Tiếng khóc trong cổ họng của Hoài Lưu càng lớn hơn, trầm thấp khàn đặc tựa lão nhân gần đất xa trời.
Hứa Sơn Khinh nắm chặt thanh kiếm, không nhiều do dự nữa, đâm thẳng vào Thương Chiết Sương.
Lưỡi kiếm băng lãnh hơn cả đêm thu, màn sương nhiễm lên thân kiếm biến thành màu đỏ tươi.
Thương Chiết Sương vốn định xoay người lấy thân thể của Hoài Lưu ngăn trở khi Hứa Sơn Khinh đâm tới.
Nhưng trong nháy mắt, trước mặt nàng đột nhiên có một màu trắng che chắn.
Chướng ngại tầm nhìn khiến nàng trở tay không kịp, nhất thời không phân biệt Hứa Sơn Khinh ở hướng nào hay đâm về nơi nào.
Vì thế nàng do dự.
Sau đó nàng nghe thấy thanh âm máu nhỏ xuống đất.
Tư Kính vẫn phong khinh vân đạm như cũ, cánh tay hắn nắm chặt lưỡi kiếm vẫn không đổi sắc.
Kỳ thật lực đạo Hứa Sơn Khinh đâm tới không lớn, nhưng Tư Kính đã dùng hết khí lực để nắm chặt lưỡi kiếm.
Máu tươi nhuộm đỏ tay áo của hắn, lưỡi kiếm chạm đến xương bàn tay mà hắn vẫn có thể cười được.
Hắn không nói chuyện với Thương Chiết Sương, chỉ cong môi vô cảm, thản nhiên nói với Hứa Sơn Khinh: “Thu tay lại đi, ngươi phải biết sau khi ngươi giết một người, hết thảy đều sẽ thay đổi.”
Hiển nhiên Hứa Sơn Khinh không nghĩ tới Tư Kính sẽ nắm lưỡi kiếm của hắn.
Khi nhìn đến một khắc máu tươi trào ra mãnh liệt, phòng tuyến cuối cùng trong lòng cũng sụp đổ, cả người run run lùi về sau.
Nhìn tràng cảnh trước mắt, đột nhiên Thương Chiết Sương cảm thấy cực kỳ phiền muộn.
Tình cảm không biết từ đến dao động trong mắt nàng xẹt qua một sự tàn nhẫn, nàng hất mạnh Hoài Lưu ra.
Hoài Lưu kêu thảm một tiếng, sau đó nhân cơ hội này thân hình chợt lóe lên, từ chỗ Tư Kính chạy ra ngoài khe.
Đôi mắt Thương Chiết Sương bao quanh bởi một tầng sát khí, thân thể nghiêng tới định đuổi theo.
Nhưng tay của nàng lại bị một người nắm lấy.
Máu tươi trên cổ tay trắng nõn chảy đến trên y phục đỏ của nàng đều bị dây tơ hồng hấp thụ, hoàn toàn biến mất.
Hiện tại nàng mới phát hiện, thì ra nàng chán ghét xúc giác ấm áp như vậy.
Ánh mắt của Tư Kính hờ hững, vô cảm.
Thương Chiết Sương không biết là hắn che giấu quá tốt hay thật sự lơ đãng với tất cả mọi thứ. Khó trách ngày ấy hắn bị trọng thương về Tư phủ, cũng vẫn là một bộ dạng chẳng hề để tâm.
Nàng đột nhiên sinh ra một loại xúc động.
Một xúc động muốn hung hăng kéo mặt nạ của người trước mắt xuống.
Thế nhưng người như Tư Kính, sau khi ngươi bóc một tầng mặt nạ thì bên trong có lẽ còn có một tầng mặt nạ khác.
Muốn nhìn trộm đến cuối cùng, thực sự rất khó.
Toàn thân trên dưới hắn đều không dùng lực, mặc cho ngươi dùng lời lẽ chói tai tranh chấp, đều tựa như ném đã vào biển rộng, thậm chí không nổi lên được một gợn sóng.
Nhận thức này khiến sát khí đè nén trong lòng Thương Chiết Sương bỗng dâng trào, quay cuồng như muốn đột nhiên tràn ra.
Tư Kính vẫn chăm chú nắm chặt tay nàng.
Thương Chiết Sương mạnh mẽ hất ra.
Sắc mặc Tư Kính không có mất tự nhiên hay xấu hổ, hắn chỉ hỏi: “Không bị thương chứ?”
Hắn ngạc nhiên phát hiện, ánh mắt không màng danh lợi của mình đang chôn giấu một chút vui vẻ. Dù chỉ có một chút, cũng là tâm tình vui sướng.
Hắn rất hưởng thụ cảm giác này.
Thậm chí cử động vừa rồi, đều là cố ý.
__Vốn dĩ hắn có thể không nắm thanh kiếm đó.
Trong thời khắc này, hắn bắt đầu cảm thấy có chút thất thố.
Làm sao lại thế?
Sao có thể hiện ra tâm tư của mình, sao có thể khát vọng được quan tâm, sao có thể dùng thủ đoạn tính toán cùng tâm tình ti tiện như vậy với nàng chứ?
Nếu nàng đến là ân huệ trời ban cho hắn, vậy hắn càng không nên lòng tham không đáy.
Đôi mắt Tư Kính trầm xuống, lần đầu tiên trên mặt xuất hiện vẻ bối rối, chần chừ có nên chống lại ánh mắt của Thương Chiết Sương hay không.
Nhưng Thương Chiết Sương không chú ý đến cử chỉ nhỏ bé này của hắn.
Đáy lòng lúc trước của nàng như cao nguyên vắng vẻ, không có một ngọn cỏ phảng phất bị dấy lên một trận hỏa hoạn, nhất thời khiến nàng không biết xử lý thế nào. Nàng ngẩng đầu, kinh ngạc phát hiện Tư Kính không nhìn nàng như trước.
Đáy lòng càng phiền muộn hơn, nàng lên tiếng: “Ngươi cứ như vậy thả Hoài Lưu đi sao?”
“Ngoài cửa có người của Tư phủ, nàng ta có chắp cánh cũng khó thoát.”
“Ngươi nghĩ thật chu toàn.” Thương Chiết Sương bật cười.
“Chiết Sương tin vào số mệnh không?”
“Không tin.”
“Dĩ nhiên không tin thần…”
“Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”
Lúc này Thương Chiết Sương bất giác phát hiện, mình như vậy mà đã trừng mắt với Tư Kính.
Cảm xúc lạnh nhạt trước kia tựa như vì người này mà nổi lên gợn sóng, hơn nữa còn có long trời lở đất.
Nhưng khiến nàng tức giận hơn chính là thái độ của Tư Kính.
__Sau bình thản tựa như còn có chút vui mừng.
“Nếu chuyện của Tư công tử đã xử lý xong thì thả ta ra trước đi, mấy ngày nay mệt mỏi, ta muốn nghỉ ngơi một chút.”
“Có ngại cùng nhau không?”
“Không cần đâu.”
Thời khắc này Thương Chiết Sương phát hiện mình có chút ngây thơ đến buồn cười, một lời nói ra, nước đổ khó hốt. Dù cho xuất phát từ tình cảm nào, nàng nghĩ đều phải tạm thời lẩn tránh Tư Kính.
Ít nhất là vào thời khắc này.
Chỉ cần nhìn thấy Tư Kính, nàng sẽ liền nghĩ đến hắn ở trước mặt nàng, máu trên tay hòa với da thịt, lộ ra một mảng xương cốt âm u.
Cảnh tượng này như dẫn nàng đến một loại cảm xúc nào đó, kháng cự theo bản năng.
Cảm giác kìm nén sự ngạt thở cùng đau thấu xương tràn ngập trong lòng.