Nhị Trọng Ảnh

Chương 21: Giả làm người ngoan độc



Ngày đó sau khi trở lại Cúc Hoa Lâu, Thư Lộng Ảnh liền bị Cổ Hằng hung tợn bóp cổ hỏi về một số vấn đề.

Tỷ như, ngươi còn có gan trở về?

Ngươi chính là người của Thần Nguyệt Giáo đúng không?

Thần Nguyệt Giáo vì cái gì muốn tiêu diệt Cổ gia?

Ngươi đã sớm biết kế hoạch của bọn họ có phải hay không?

Ngươi tiếp cận ta rốt cuộc là có mục đích gì?

Thư Lộng Ảnh dưới đáy lòng yên lặng theo thứ tự trả lời: Ta không có can đảm trở về cũng phải trở về, ta chính là phải đi theo cốt truyện a.

Ta không những là người của Thần Nguyệt Giáo mà còn là giáo chủ a.

Thần Nguyệt Giáo đối Cổ gia các ngươi không có hứng thú, diệt các ngươi chính là Minh Giáo.

Ta đương nhiên biết kế hoạch của Minh Giáo a nhưng ta chính là phải làm theo cốt truyện.

Tiếp cận ngươi cũng chính là vì cốt truyện a……

Ngoài mặt lại cười hiền hòa vô hại: “Tại sao lại không dám trở về? Thư Mặc cũng không làm sai chuyện gì. Còn có Cổ gia ngài nói cái gì, ta nghe không hiểu.”

Đây rõ ràng là muốn giả ngu……

Cổ Hằng đem chuyện ‘Dạ Thuyền’ ra nói: “Ngươi nhiều lần ám chỉ ta cái điển cố này, còn không phải là ám chỉ ta chuyện Thần Nguyệt Giáo sẽ xuống tay với Cổ gia? Thấy ngươi có lòng ám chỉ nên hiện tại ta mới không giết ngươi.”

Thư Lộng Ảnh tiếp tục vô tội nói: “Cổ gia sợ là đã hiểu lầm chuyện gì đi, khúc kia chỉ đơn thuần là ta thích nghe mà thôi. Nếu ta là người của Thần Nguyệt Giáo, vì cái gì lại tới nơi này làm một tên nam quan bỉ ổi?”

Đây là đánh chết cũng không thừa nhận.

Sau khi ép hỏi không có hiệu quả, Cổ Hằng liền đem y bắt về Cổ gia.

Cổ Hằng còn rất tận tâm nói cho y biết lý do: “Nếu ngươi đã tự cho rằng chính mình bỉ ổi, vậy thì bỉ ổi một chút đi, làm nam sủng của gia.”

Cổ Hằng đây là trần trụi nhục nhã Thư Lộng Ảnh.

Trong ba năm tiếp xúc với nhau, Cổ Hằng biết được Thư Lộng Ảnh là một người có tài hoa, mà người có tài từ trước đến nay đều vô cùng cao ngạo.

Thư Lộng Ảnh tuy rằng ẩn trong một nam quan lâu, nhưng từ trước đến nay đều không hề tiếp khách, càng chướng mắt hơn là dù khách nhân có nhiều tiền đến đâu y cũng lười gặp mặt hoặc chỉ gặp một lúc.

Người có tài hoa như vậy lại bị coi như nam sủng, để xem y có thể nhẫn bao lâu!

Thư Lộng Ảnh đương nhiên biết ý nghĩ này của Cổ Hằng, cũng rất vui vẻ hợp tác, bài ra bộ dáng ‘ngươi dám đối đãi với ta như vậy’.

Sau đó đoan trang thể hiện cái gọi là ‘nhân tài’ thà chịu chết chứ không chịu nhục.

Cuối cùng, bị Cổ Hằng đánh ngất mang đi.

Nhưng Cổ Hằng không biết được trước khi Thư Lộng Ảnh bị đánh ngất, trong lòng đã hô to: Mau bắt ta đi đi!

Biểu hiện nhất định rất xuất sắc!

Dù sao Thư Lộng Ảnh cũng không trì hoãn tình tiết nguyên tác, lấy thân phận nam sủng trụ tại Cổ gia. Lại còn đem chuyện này nháo đến mức người người đều biết.

Phải biết rằng, tuy thời gian trong 《Thần Nguyệt》 nam phong rất thịnh hành nhưng người có địa vị cao hiếm khi quang minh chính đại thu nhận nam sủng.

Chính là tất cả đều cất giấu che đi.

Không giống Cổ Hằng, đi đâu cũng phải mang theo y, vì thế mà đại danh Thư Mặc cũng nổi khắp giang hồ……

Nếu là nhân tài ngạo khí thật sự, chỉ sợ đã đâm tường tự vẫn. Đáng tiếc Thư Lộng Ảnh không phải, cũng không thấy sợ, y từ trước đến nay vì hoàn thành nhiệm vụ mà mặt mũi gì đó từ lâu đã không còn.

Điều duy nhất lo lắng chính là……cúc hoa của y!

Từ sau khi Bạch Miêu biến mất, y chính là một phế nhân giá trị vũ lực xuống đến số âm, lại cố tình vì luyện “Nguyệt Hoa Trọng Ảnh” mà có một bộ dáng đúng chuẩn tuyệt thế mỹ nhân.

Đôi khi, Thư Lộng Ảnh xem mình trong gương cũng xem đến si mê huống chi là người khác? Chỉ sợ lúc ở Cúc Hoa Lâu, Cổ Hằng không hạ sát chiêu với y cũng là nhờ cái dung mạo tuyệt thế này mà thôi, nam nhân sao, đều yêu thích cái đẹp…

Hoa hồng dù mỹ lệ đến đâu đi nữa nhưng đến khi mất đi thứ bảo hộ bản thân thì hậu quả chính là bị người ta từ trên cây hái xuống.

Một người có nét đẹp họa thủy như thế, nếu không có năng lực tự bảo hộ chính mình thì hậu quả chính là mặc người ta chà đạp……

Cổ Hằng muốn xuống tay với y đã không còn là chuyện ngày một ngày hai, lúc trước ở Cúc Hoa Lâu, Cổ Hằng ít nhiều kiêng kị Thần Nguyệt Giáo. Nhưng hiện tại, tứ đại gia tộc cùng Thần Nguyệt Giáo đã hoàn toàn vạch mặt, Cổ Hằng cũng vì thế mà không hề áp lực đối với ‘tính thú’ của bản thân nữa…

Lúc mới bắt đầu, Thư Lộng Ảnh không ý thức được điểm này, mỗi ngày chỉ nghĩ đến Tần Phong thế này Tần Phong thế nọ mà thôi……

Thẳng đến khi lần đầu tiên bị Cổ Hằng cởi sạch quần áo, Thư Lộng Ảnh mới phản ứng được rằng vị trí của mình hiện tại có bao nhiêu nguy hiểm, đầu óc chấn động nổ vang, chân lập tức nhấc lên hướng thẳng nam căn của Cổ Hằng mà tàn nhẫn đá!

Cổ Hằng tốt xấu gì cũng là người học võ, đối với một chiêu này của Thư Lộng Ảnh tự nhiên phản ứng rất nhanh, lui về sau một bước cứu vớt con cháu của mình, còn thuận tiện duỗi tay bắt lấy chân ngọc của Thư Lộng Ảnh.

Trên mặt rõ ràng mang theo một tia trào phúng tươi cười, giơ cao chân Thư Lộng Ảnh lên nói: “Ra chiêu rất có bộ dáng nha nhưng chính là không có nội lực, vĩnh viễn cũng chỉ là hoa chiêu……”

Lời còn chưa dứt, người hầu bên ngoài liền nghe thấy “Loảng xoảng ———” một tiếng, dọa người hầu tiến lên hỏi gia chủ nhà mình làm sao vậy.

Trong phòng truyền đến thanh âm yêu kiều giận dữ của Thư Lộng Ảnh: “Gia của các ngươi chơi còn chưa có đủ đâu, lăn xa một chút, đừng quấy rầy chúng ta.”

Bọn người hầu vâng vâng dạ dạ lui xuống.

Trong phòng, Thư Lộng Ảnh nhìn Cổ Hằng bị mình đánh ngất, chân không chút lưu tình dẫm lên khuôn mặt anh tuấn mê đảo vô số thiếu nữ của Cổ Hằng, sắc mặt dữ tợn nghiến răng nói: “Cổ gia a, bản tôn tuy đánh không lại ngươi nhưng không có nghĩa là mưu kế không lại ngươi, thế nào? Rất tốt đúng không?”

Phỏng chừng là bị y đánh ngất, Cổ Hằng cảm thấy mất hết mặt mũi nên sau này cũng không hạ thủ với y nữa.

Nhìn ánh mắt của hắn, chậc chậc chậc, đều là nam nhân, Thư Lộng Ảnh sao lại không nhìn ra, Cổ Hằng đích thị là sắc lang.

Kết quả là Thư Lộng Ảnh trừ bỏ mỗi ngày phải hoàn thành cốt truyện thì chính là cùng Cổ Hằng đấu trí đấu dũng.

Chuyện y đối người hầu xuống tay ngoan độc, Thư Lộng Ảnh chỉ là tỏ vẻ ‘tính cách Thư Mặc trong nguyên tác mà thôi’. Thật sự chỉ là làm màu.

Nhưng sau này khi phát hiện Cổ Hằng có chút ‘ghê tởm’… Y thật sự mong hắn đừng nhớ nhung cúc hoa của mình nữa, Thư Lộng Ảnh cũng vì thế mà tốn công sức một phen.

Tỷ như cái xà trì kia, nhìn rất dọa người nhưng kỳ thật bên trong căn bản không có rắn độc, mấy họa tiết sặc sỡ đó là y tiện tay điểm thêm cho đẹp mắt mà thôi….

Những người bị ném vào đó căn bản không phải bị độc chết mà là sợ tới mức ngất đi……

Nhưng trong mắt người ngoài, mấy con rắn sặc sỡ đó chính là những con rắn chứa đầy kịch độc. Những người bị dọa ngất đi kia chính là bị rắn độc chết.

Nhưng không thể không nói, hiệu quả này thực tốt a, ít nhất ánh mắt Cổ Hằng nhìn y phức tạp hơn một chút nên càng không vô duyên vô cớ động tay động chân với y nữa.

Thư Lộng Ảnh cũng thuận lợi đi hoàn thành cốt truyện của mình.

Lại nói đến, trong nguyên tác《Thần Nguyêtn》, Thư Mặc vì sao lại cùng bọn người Cổ Khánh hăng hái đối đầu, mọi chuyện cũng bắt đầu từ đám người hầu bị cắt lưỡi kia a. Cũng vì chuyện này mà người hầu trong Cổ gia đều nhìn Thư Lộng Ảnh với ánh mắt sợ hãi, nghĩ đến thành quả giống như trong nguyên tác mà y rất có tinh thần mà thảnh thảnh thơi thơi trở về phòng.

Cổ Hằng phỏng chừng vì cách ứng xử của y mà đối người ngoài đều biểu hiện ra bộ dáng cực kì sủng ái, cho nên đồ vật của Thư Lộng Ảnh cũng là cực hảo.

Phòng y ở Cổ gia, tuy rằng kém với Thần Nguyệt Giáo thở thôi cũng thấy thổ hào nhưng cũng là không tồi.

Thư Lộng Ảnh về đến phòng, liền ngồi lên cái ghế quý phi cao lớn, sắc mặt tái nhợt.

Sinh mệnh xói mòn, đối với y có ảnh hưởng rất lớn.

Hiện tại y đặc biệt sợ lạnh, thời tiết nóng nực này, người khác đều là lụa mỏng bọc thân, y lại là áo khoác lông chồn, hơn nữa đi bộ vài bước cũng sẽ mệt đến thở hồng hộc.

Hơn nữa mỗi ngày còn phải uống dược quý bổ thân mình. Nô tỳ trong phòng rất có mắt mà bắt đầu tiến lên đấm lưng bóp vai cho y.

“Thư công tử, dược đã sắc xong, cần nô tỳ gọi người bưng lên không?” nô tỳ đang bóp chân cho y nhẹ giọng hỏi.

Thư Lộng Ảnh thuận thuận hơi thở, gật đầu: “Ân, thuận tiện gọi A Oản lên đây.”

A Oản chính là người vừa rồi được Thư Lộng Ảnh phân phó đi cắt lưỡi của đám gia phó kia.

Nô tỳ bốp chân cho y nhìn vào bắp chân trắng nõn của Thư Lộng Ảnh, trong mắt hiện lên một tia ghen ghét.

“Vâng.” Nô tỳ thu hồi tay, rũ mi che đi ánh mắt ghen ghét của mình, lui xuống.

Thư Lộng Ảnh nhìn nô tỳ lui xuống, trong lòng có chút xấu hổ.

Nô tỳ này gọi là Yên Hòa, là một người ngoan độc a, vì sao lại ngoan độc? Bởi vì sau này nàng sẽ bò lên giường của Cổ Hằng!

Thư Mặc quả thực chính là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của nàng.

Nguyên nhân bởi vì Thư Mặc chỉ là một nam quan thấp kém lại làm bẩn gia chủ uy phong dũng mãnh trong lòng nàng.

Sở dĩ Thư Lộng Ảnh có thể phát giác ra con người của nàng cũng là vì sau này Yên Hòa sẽ tìm đến Tần Phong, muốn thông qua Tần Phong mà xử lý Thư Mặc.

Thời điểm đó, Tần Phong cùng Thư Mặc cũng chỉ là không thuận mắt lẫn nhau thôi nên hai bên cũng chỉ tiểu đánh tiểu nháo mà chỉnh đối phương, vì vậy mà Tần Phong cự tuyệt Yên Hòa.

Thẳng đến khi Cổ Khánh bị Thư Mặc sai người giết chết, Tần Phong mới hận Thư Mặc tận xương, Yên Hòa một lần nữa tìm tới Tần Phong, cho hắn cổ độc……

Về sau đương nhiên là Thư Mặc trúng cổ độc, chết ở nơi thâm sơn cùng cốc.

Thư Lộng Ảnh ớn lạnh cả người, cảm thấy chứng sợ lạnh của mình càng ngày càng nghiêm trọng.

Quấn chặt áo lông chồn trên người, suy xét một chút có nên hay không gọi người đốt một cái bếp sưởi cho y?

Cửa kẽo kẹt vang lên, A Oản bưng thuốc đi đến.

Thư Lộng Ảnh nhận lấy chén thuốc, cho lui tất cả nha hoàn trong phòng, chỉ lưu lại một mình A Oản.

Nhẹ nhàng thổi vào chén sứ quý giá nhầm muốn giảm độ nóng của thuốc, Thư Lộng Ảnh hỏi: “Đưa qua chưa?”

A Oản gật đầu: “Đã làm theo lời công tử nói, nhưng nô tỳ không tìm thấy Cổ quản gia nên chỉ còn cách đưa cho Tần Phong thiếu gia những cái lưỡi đó.”

“Hắn phản ứng thế nào?” Bộ dáng xinh đẹp của Thư Lộng Ảnh hiện lên vài phần tò mò, ngay cả khi uống xong chén thuốc chua xót đắng chát kia, ánh mắt y vẫn sáng trưng trong suốt làm người ta không rời được mắt.

A Oản một chút cũng không bị ảnh hưởng, ngoan ngoãn trả lời: “Tần Phong thiếu gia hỏi lưỡi từ đâu ra, còn hỏi nguyên do. Sau khi biết được thì bày ra bộ dáng chán ghét.”

Thư Lộng Ảnh nghe xong A Oản nói, ha hả cười: “A Oản ngươi kể thật linh động a, hắn có phải là đã bị ghê tởm đến xanh cả mặt? Một bộ dáng muốn đem ta chém cho hả giận?”

Khuôn mặt mang tươi cười, áo lông chồn đỏ rực như lửa từ từ hạ xuống, đẹp đến mức làm người ta hít thở không thông……

Tần Phong đứng ở trong viện, nhìn những đầu lưỡi nhuốm đỏ trên bàn đá trắng sứ, khuôn mặt hiện lên vẻ ghê tởm cùng phẫn nộ.

Độc ác như vậy, đúng là lần đầu mới thấy!

Vừa rồi hắn rất muốn đem người đánh đuổi đi, chính là võ công đối phương so với hắn còn cao hơn, hơn nữa người kia há mồm ngậm miệng chỉ toàn là uy hiếp.

Thư Mặc rốt cuộc là có ý gì? Hắn cũng không có đắc tội với y, vì sao lại muốn kéo người khác xuống nước?!

Tần Phong chưa gặp qua ai ra tay tàn nhẫn như vậy, tuy vẫn chưa thấy được mỹ mạo người người truyền tụng khắp nơi của nam quan Thư Mặc nhưng hắn đối người này vẫn là chán ghét cực điểm.

Đối với bộ dáng kiêu ngạo ương ngạnh của y cũng toàn là tức giận.

Nếu không hảo hảo đem lễ vật này trả về, trả thù Thư Mặc ghê tởm này ghê tởm kia thì phỏng chừng đêm nay hắn sẽ không yên giấc……


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.